THANH CUNG SỦNG PHI

Edit: Thảo Hoàng Quý phi

Beta: Tuệ Quý phi





Thuần Tần lại nhìn một cái, trong phòng, Hoàng hậu, Hàm Quý phi và các cung nhân liên quan không biết trốn ở chỗ nào, lúc này đều nhìn thẳng nàng ta.

"Thuần Tần." Quý phi lạnh mặt: "Ngươi tiến cung mười bảy năm, luôn kiệm lời yếu đuối, bổn cung không ngờ ngươi che giấu kín đến vậy! Ấy vậy mà lại là gian tế của Bạch Liên giáo trà trộn vào cung!"

"Không phải!" Thuần Tần luống cuống, vội xua tay: "Thần thiếp bị oan, là Trang Phi tỷ tỷ kéo tần thiếp tới Dưỡng Tâm điện, nói là đã mua chuộc được thị vệ. Quý phi nương nương, đã lâu rồi thần thiếp không được Hoàng thượng sủng ái, nghe nói có thể gặp Hoàng thượng nên mới nhất thời loạn trí, theo tới. Ai ngờ lúc Trang Phi nương nương vừa vào đến đã muốn cho Hoàng thượng uống đồ không rõ ràng, còn muốn gϊếŧ thần thiếp diệt khẩu. Vì bảo vệ Hoàng thượng, cũng để tự bảo vệ mình, thần thiếp mới giằng co với Trang Phi tỷ tỷ, móng tay nàng ta không cẩn thận cào lên mình, rồi ngã xuống. Thần thiếp bị oan!"


"Nếu nương nương không tin thì người có thể tìm thị vệ Dưỡng Tâm điện tới làm chứng, tra xem ai là người mua chuộc bọn họ, muốn lẩn vào Dưỡng Tâm điện!"

Bảo Yến nhìn trên mặt đất một lát, cười hừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn mọi người trong phòng: "Nàng ta đã chết."

"Chết rồi?" Tú Nguyệt không tin, đến gần vài bước để xem, Trang Phi cứ vậy mà chết?

Nàng và Hoàng hậu, Hàm Quý phi ôm cây đợi thỏ trong phòng, vốn định bắt tận tay day tận mặt, nắm chắc mười phần. Chỉ trong chớp mắt Trang Phi đã mất mạng? Rốt cuộc Thuần Tần đã dùng thủ đoạn gì?

Nàng hạ ánh mắt, nhìn Trang Phi vẫn trừng lớn hai mắt, cảm thấy không đáng thay nàng ta.

Hàm Quý phi nghe lời Bảo Yến nhìn mặt đất, vừa ôm ngực vừa liếc Thuần Tần: "A di đà phật, cũng may trước đó đã đổi Hoàng thượng sang phòng bên, nếu không sẽ bị con tiện nhân này hãm hại! Mau giao thuốc giải cho Hoàng thượng ra đây, có nghe thấy không!"


"Quý phi nương nương, thần thiếp thật sự bị oan, người mời thị vệ bị mua chuộc ở Dưỡng Tâm điện đến đối chứng đi!"

"Còn đối chứng cái gì?" Hàm Quý phi hô lên: "Bổn cung cùng Hoàng hậu và Như Phi đã sớm ở trong phòng này nghe rõ ràng rồi, bọn ta cố ý tung tin tức Hoàng thượng bệnh nguy kịch, dẫn ngươi mắc câu. Trong hộp thức ăn kia của ngươi chứa đồ bẩn thỉu gì? Hả? Lấy đi kiểm tra là biết!"

Hoàng hậu trầm sắc mặt, nói với phía sau: "Bắt lấy Thuần Tần! Lệnh Thận Hình ti nghiêm hình thẩm vấn! Cho đến khi nào giao ra thuốc giải mới thôi!"

Đồng thời với giọng nói phát ra, Thuần Tần đột nhiên tiến lên, hai cung nhân phía trước bị nàng ta rạch một nhát, lập tức theo tiếng ngã xuống. Đợi đến khi nhìn rõ, thì ra trong tay Thuần Tần đang cầm một lưỡi dao cực kỳ sắc bén.


Một tay nàng ta kéo Hàm Quý phi lại, dùng lưỡi dao kè cổ Hàm Quý phi, nói với mọi người: "Ngươi dám động thì sẽ nhận kết cục giống ba người bọn họ!"

Hoàng hậu và Hàm Quý phi quen biết nhiều năm, nàng biết rõ bản tính của Quý phi, ngoại trừ tham quyền thì chính là tiếc mạng. Lúc này Hàm Quý phi đã sợ tới mức mặt hoa thất sắc, nàng ta vội vàng gọi một tiếng: "Thuần Tần! Đừng động thủ!"

"Bảo bọn họ ra ngoài hết đi! Nếu không để Hàm Quý phi và ba người kia cùng xuống suối vàng!"

Không ngờ Thuần Tần thâm tàng bất lộ như thế, lúc này trong lòng Hoàng hậu có chút hối hận vì đã dẫn những người này tới đây. Chẳng qua chỉ là một người phụ nữ hậu cung thôi, cục diện lại biến thành tình thế không tưởng như vậy.

Nàng bất lực xua tay: "Đều ra ngoài trước đi."

"Hoàng hậu nương nương!" Song Lan không nhịn được khuyên nhủ: "Thuần Tần nguy hiểm, thân thể người quý giá, sao có thể ở một mình với nàng ta trong căn phòng này chứ? Người vẫn nên đi ra ngoài cùng nô tỳ đi, để Như Phi lại nơi này, trước giờ nàng ta gặp qua sóng gió rồi..."
Một câu cuối cùng, Hoàng hậu nghe xong đặc biệt chói tai. Nàng nghiêng mặt, trầm giọng nói: "Hậu cung này cũng không chỉ có mình Như Phi chịu được sóng gió. Bổn cung là chính thê của Hoàng thượng, Như Phi có thể làm được, bổn cung thân là Hoàng hậu Đại Thanh cũng có thể làm được."

"Ngươi đi ra ngoài."

"Nhưng..." Song Lan còn muốn nói nhưng nhìn sắc mặt chủ tử nhà mình, nàng ta biết có khuyên cũng vô dụng. Trước mắt cũng chỉ có thể đi ra ngoài trước, huy động người đến rồi lại nghĩ kế sách vẹn toàn.

Người đều lui ra ngoài, Hoàng hậu nói: "Thuần Tần, ngươi muốn gì, nói đi."

"Thuần Tần, thật ra ngươi cần gì phải vậy?"

Tú Nguyệt đứng lên, ở một bên nhìn nàng ta: "Cho dù ngươi bắt cóc Quý phi ra cung, tất cả những gì ngươi muốn đều thành công dã tràng, vậy thì có ích lợi gì? Ngươi chạy trốn ra ngoài, cả tộc Đổng Giai thị đều chạy thoát được sao? Cho dù tất cả bọn họ chạy thoát ra ngoài, chẳng lẽ nửa đời đểu phải trải qua cuộc sống lưu lạc chân trời để trốn chạy, hậu thế của Đổng Giai thị vĩnh viễn là bọn đào tẩu? Tất cả những điều này ngươi đều không màng à?"
Thuần Tần cười vài tiếng thật dài, nắm lưỡi dao sắc bén trong tay thật chặt: "Như Phi, ta biết bản lĩnh của ngươi, ngươi luôn mồm mép giảo hoạt, quỷ kế đa đoan. Tên nô tài Trần Đức kia gần như đã thành công, thế nhưng lại bị ngươi cứu Hoàng thượng ra. Nhưng mà Như Phi à, ta không trúng kế của ngươi đâu, Đổng Giai thị sao? Tồn vong của bọn họ có liên quan gì đến ta đâu!"

"Có... có ý gì?"

Hồi lâu, Tú Nguyệt run tay: "Hay là... hay là năm đó hành thích cũng là ngươi..."

Thuần Tần nhìn sắc mặt Tú Nguyệt, biết nàng đoán được vài phần: "Không sai! Không phải Trần Đức từng nói năm đó vì mơ thấy một giấc mơ, mơ thấy khoác hoàng bào, sau đó lại gặp được thầy bói giải mộng cho hắn, nói rằng giấc mơ này chứng tỏ hắn có tướng Đế vương nên hắn mới sinh ra ý vào cung hành thích Hoàng thượng sao! Chẳng qua hắn ta trúng độc của chúng ta nên mới sinh ra cảnh trong mơ mà thôi! Nếu không chỉ bằng một nô tài Bao Y như hắn, ngoài Dưỡng Tâm điện không có canh phòng tiếp ứng, ngươi thật sự cho rằng hắn có thể được việc?"
"Như Phi, nếu nói hận, người ta nên hận nhất chính là ngươi! Nếu không có ngươi làm khó dễ giữa đường, kế hoạch của chủ công đã không thất bại trong gang tấc! Ta cũng là Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ!"

Lúc này Tú Nguyệt mới hoàn toàn hiểu được, nàng đều thông suốt: "Cho nên ngươi xếp Mộc Cẩn ở bên người ta, lợi dụng ta và Hoàng hậu, Quý phi bất hòa, hạ độc trong đồ ăn của ta, lại sai Mộc Cẩn dụ Bảo Yến đánh bậy đánh bạ đến Ngự Hoa viên chặt cây của Vinh Quý nhân!"

"Thì ra ngươi đều đã biết!" Thuần Tần khẽ đảo mắt: "Bảo sao ngươi suy đoán được hôm nay ta ra tay ở chỗ này, là Mộc Cẩn bán đứng ta!"

"Không phải Mộc Cẩn!" Tú Nguyệt phủ nhận nói: "Nàng ta vẫn luôn trung thành với ngươi, mặc dù hổ thẹn với ta nhưng trước sau nàng ta vẫn nhớ kỹ ân tình ngươi bố thí trước kia ở ngoài cung. Lúc Tú Quý nhân chết, thật ra ta đã bắt đầu hoài nghi... sai Bảo Yến ra ngoài cung tra xét thân thế trước khi Mộc Cẩn vào cung, nàng ta có hai đệ đệ, người âm thầm tiếp tế cho người nhà nàng ta là ngươi.
Cho nên khi Hoàng thượng trúng độc, ta mới có thể tìm ra chậu cúc vàng Ba Tư bày ở Vĩnh Thọ cung đã mấy năm mà Mộc Cẩn mang tới."

"Nhưng Thuần Tần." Hoàng hậu đứng hồi lâu ở phía sau, nghe nàng ta và Tú Nguyệt nói chuyện với nhau: "Bổn cung không rõ, Như Phi nàng nói ngươi cũng không muốn làm hại Hoàng thượng cho nên mới thiết kế thế cục dẫn ngươi tới Dưỡng Tâm điện, ngươi đã độc hại Hoàng thượng, vì sao lại muốn tới cứu Hoàng thượng?"

Thuần Tần bắt giữ Hàm Quý phi, nghe được câu hỏi này, trong điện yên lặng hồi lâu.

Nàng ta nhìn về phía Hoàng hậu: "Vì sao ta cứu Hoàng thượng, Hàm Quý phi nàng ta nên rõ nhất tâm tư của ta mới đúng?"

"Ta nói đúng không, Hàm Quý phi?"

"Ngươi ở trong cung hưởng thụ vinh hoa phú quý mấy chục năm, sợ là đã quên mất nghiệp lớn của chủ công rồi, quên mất lúc trước ngươi được đưa vào phủ thân vương hầu hạ Hoàng thượng thế nào!"
Hàm Quý phi? Tú Nguyệt mở to hai mắt nhìn nàng ta, chẳng lẽ đến Hàm Quý phi cũng là đồng bọn của chúng?

Nàng lại kinh hãi nhìn Hoàng hậu, Hoàng hậu và Hàm Quý phi luôn thân mật khăng khít, không lẽ đến cả Hoàng hậu cũng là...

"Như Phi!" Hàm Quý phi nóng nảy: "Ngươi đừng vội nghe lời nàng ta nói linh tinh, sao bổn cung biết chuyện của Thuần Tần! Hoàng hậu nương nương mẫu nghi thiên hạ, đã trên đỉnh cao quyền lực, sao có thể thông đồng làm bậy làm bạ với nàng ta?"

"Vậy sao?" Thuần Tần cười nói: "Quý phi ở trong vinh hoa phú quý nhiều năm, có thể ngươi đã quên, a mã ngươi chẳng qua là chức quan đến lễ bổ nhiệm cũng không có. Bằng thân phận như ngươi mà có thể dễ dàng vào Vương phủ thân vương, có được cơ hội hầu hạ Hoàng thượng. Ngươi ở Vương phủ chẳng qua chỉ là hầu gái mà thôi, nếu không có chủ công giúp ngươi mang thai, để Hoàng thượng nếm thử cảm giác làm cha, sao ngươi có thể thuận buồm xuôi gió ngồi lên Phi vị?"
"Câm mồm! Câm mồm!" Hàm Quý phi đột nhiên kêu to.

Trong đầu Tú Nguyệt nháy mắt trống rỗng, trong nháy mắt kia, trước mắt nàng đột nhiên hiện lên bóng dáng Bạch Nghiêu... thì ra...

Thuần Tần hung hăng kéo lấy Hàm Quý phi: "Lưu Giai thị, hiện giờ ngươi còn vọng tưởng dùng thân phận Quý phi để đè ép ta sao?"

"Ngươi thành Đế phi, tham luyến tất cả những gì đang có, bèn muốn một đao cắt đứt với chủ công à?"

"Chủ công hắn đúng là mắt mù, nếu không phải ngươi vô dụng, có thai như vậy mà đã dễ dàng bị Hỉ Tháp Tịch thị vạch trần, làm hại chủ công bất đắc dĩ sửa lại mạch tượng của ngươi, làm con trai của chủ công thành tàn tật! Đánh mất thân phận Hoàng trưởng tử một cách phí hoài, nếu không hiện giờ giang sơn Đại Thanh đã là của chúng ta!"

"Ngươi cũng giỏi, Như Phi cũng giỏi, các ngươi hết lần này đến lần khác phá hỏng nghiệp lớn của chủ công, toàn bộ các ngươi đều phải chết! Khi đó mượn tay Như Phi, không thể lật đổ ngươi, chỉ mất một Giản Tần, coi như ngươi mạng lớn! Hôm nay ngươi không trốn thoát đâu, ta chết cũng phải kéo ngươi chôn cùng!"
"Thuần Tần!"

Hoàng hậu luống cuống, nàng nhìn chằm chằm lưỡi dao sắc bén khiến người ta sợ hãi giữa cổ Hàm Quý phi, xông về phía trước một bước: "Ngươi không thể hoàn toàn trách cứ Quý phi! Là bổn cung dùng Bạch Nghiêu làm con tin, tạm giam ở Trữ Tú cung, lệnh Quý phi chặt đứt liên hệ với đám người ngoài cung, toàn tâm toàn ý làm phi tử của Hoàng thượng. Tất cả đều là bổn cung sai Quý phi làm vậy, ngươi đừng đổ hết trách nhiệm lên người Quý phi!"

Tú Nguyệt ngây ngốc đứng tại chỗ, một tin sét đánh giữa trời quang tiếp theo, lúc này nàng đã kinh hãi đến mức nói không ra lời. Khó trách, khó trách Bạch Nghiêu được Cảnh Nhân cung che chở nhiều năm, lại là Phó tổng quản của Trữ Tú cung!

Thì ra là như thế!

Nếu không có đôi mắt sáng như đuốc của Tiên Hoàng hậu nhìn rõ thế cuộc, vậy âm mưu tráo đổi Trữ quân, cướp đoạt giang sơn Đại Thanh của đảng Thuần Tần hẳn là sẽ được như ý!
Bỗng nhiên sau lưng nàng toát mồ hôi lạnh, mặt mang kinh sợ mà nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Hàm Quý phi. Cố Hoàng hậu Hỉ Tháp Tịch thị vừa mới bước lên ngôi Hậu một năm đã hoăng thệ bất đắc kỳ tử, có phải nàng ấy quá nóng vội... nhưng lại không địch được hai người bọn họ liên thủ hay không...

Ba người giương cung bạt kiếm, không để ý đến nàng ở một bên, Tú Nguyệt bắt đầu nỗ lực điều chỉnh biểu cảm, tỏ vẻ như không hề phát hiện.

Nàng hướng mặt về phía Thuần Tần: "Ta đã hiểu tâm tư của ngươi, nếu ngươi yêu vinh hoa phú quý trên đời thì cần gì phải cá chết lưới rách với chúng ta ở đây?

Hoàng hậu nương nương chấp chưởng phượng ấn, ta cùng với Hàm Quý phi có quyền quản lý hậu cung, chúng ta có thể đồng loạt cam đoan với ngươi, chỉ cần ngươi giao ra thuốc giải của Hoàng thượng, ngươi muốn bao nhiêu bạc, bao nhiêu cung tì, ta đều đưa ra cung cho ngươi. Từ nay về sau, trong cung chỉ coi như không có ngươi, chuyện cũ đều bỏ qua hết."
"Ta có thể thề với trời."

"Chỉ cần ngươi giao ra thuốc giải cho Hoàng thượng, bổn cung cũng có thể thề." Hoàng hậu nói.

"Đúng vậy, đúng vậy." Hàm Quý phi cẩn thận mở miệng: "So với hai bên đều tổn hại, không bằng mọi người đều khỏe mạnh, đều nhường một bước đi, Thuần muội muội!"

Bình luận

Truyện đang đọc