THANH CUNG SỦNG PHI

Edit: Ban Uyển Nghi

Beta: Thảo Hoàng Quý phi





"Con gái của ta..." Tốn Tần cúi đầu cười lớn: "Thế nào? Ngươi còn chưa buông tha nó sao?"

Ánh mắt của nàng rơi vào một góc tối, trước khi đến nơi này, nàng đã đi cầu xin Thái y, họ nói Ngũ Công chúa không thể nào sống quá ba tháng nữa.

Vốn dĩ nàng vẫn luôn cố chống đỡ thân thể này để kéo dài hơi tàn, dù bị Hầu Giai thị tìm mọi cách để chà đạp, nàng chỉ mong, mong có một ngày Công chúa thuận lợi xuất giá, rời khỏi Tử Cấm thành lạnh giá này, như vậy nàng mới có thể an tâm nhắm mắt.

Xem ra... không đợi được.

Tốn Tần yên lặng thu lại ánh mắt. Thật ra như vậy cũng tốt.

"Ngươi còn chưa trả lời bổn cung, vì sao trong tay ngươi có lá thư kia?!"

"Hoa Phi." Tốn Tần bỏ qua mấy câu chất vấn liên tục lặp đi lặp lại kia, nàng nói: "Chuyện vu oan Như Quý nhân dùng thuốc tránh thai, là ngươi sai Lan Quý nhân đi làm."


"Lan Quý nhân chẳng qua chỉ là một bao cỏ sợ bóng sợ gió, không có ngươi ở sau chống lưng cho nàng ta, nàng ta sao dám làm càn?"

Hoa Phi khinh thường cười lạnh một tiếng: "Bổn cung phải làm gì, muốn làm gì cũng không cần giải thích với tiện nhân như ngươi."

"Ngươi không nói, ta cũng biết. Mấy năm nay, ngươi chà đạp bổn cung như thế nào, trong tối ngoài sáng xuống tay với Công chúa như thế nào, mẹ con bổn cung đã nếm đủ khổ sở, chịu đủ sỉ nhục, bổn cung đều nhớ kĩ từng thứ. Chỉ là bổn cung muốn khuyên ngươi một câu, Hầu Giai thị, làm người đừng quá tuyệt tình, chuyện người đang làm, trời đang nhìn! Bổn cung thua dưới tay ngươi, nhưng đều là những người bất hạnh, nhất định không cho phép ngươi tính kế lên người Như Quý nhân!"

Hoa Phi không ngừng cười được: "Bằng sức của ngươi? Ngươi chỉ là một tiện nhân nghèo túng thất sủng!"


"Bổn cung không ngại nói cho ngươi biết, ngươi cũng được, tiện nhân ở Vĩnh Thọ cung cũng được, chỉ cần bổn cung còn ở đây một ngày, thì các ngươi vĩnh viễn đừng hòng quyến rũ Hoàng thượng, dụ dỗ người khác, bổn cung sẽ xem các ngươi như con kiến mà đạp dưới chân, suốt đời không thể trở mình!"

"Không sai, không sai." Tốn Tần lặp đi lặp lại câu này: "Chỉ cần có ngươi ở đây, Như Quý nhân không thể an ổn thuận lợi sống trong cung, chỉ cần có ngươi, sẽ có vô số cái bẫy hãm hại, nàng ấy ở hậu cung sẽ phải chịu những cái khổ mà bổn cung đã phải chịu, vận mệnh cũng sẽ luân hồi như vậy."

"Là ngươi ngu ngốc, Tốn Tần, từ lúc mới vào Vương phủ, ngươi không nên vi phạm quy tắc, âm mưu lấy trứng chọi đá, Hiền Phi nương nương nhân từ mới giữ lại cái mạng này của ngươi, cũng ngăn ta động thủ với Công chúa, nếu không sao mẹ con các ngươi có thể sống đến ngày hôm nay?"


"Bổn cung không hơi sức đâu để dây dưa với ngươi, không muốn con gái xảy ra chuyện thì thành thật nói cho bổn cung biết, lá thư trong tay ngươi là từ nơi nào mà có? Sao ngươi có thể có lá thư hắn tự tay viết!"

Tốn Tần bật cười, ở tại chỗ cười không ngừng: "Hoa Phi, ngươi muốn biết sao?" Nàng thong thả đi về phía trước hai bước: "Vậy bổn cung sẽ nói cho ngươi biết."

Hoa Phi đặt hết sự chú ý lên sự thật mà Tốn Tần sắp nói ra, vì vậy mất đi sự cảnh giác, hai ống tay áo của nàng bị bắt lấy, Tốn Tần kề sát mặt vào, biểu cảm trở nên dữ tợn, làm cho người khác sợ hãi: "Hoa Phi, ngươi biết không, con thỏ khi tức giận cũng sẽ cắn người. Bổn cung không thể để ngươi huỷ hoại cả đời Như Quý nhân!"

"Con gái!"

Nghe thấy tiếng kêu, Hoa Phi có chút bất ngờ khó hiểu, nàng bắt đầu dồn sức muốn đẩy nàng ta ra: "Ngươi điên rồi sao, ngươi chính là một bà điên! Buông bổn cung ra! Chỉ bằng sức của ngươi mà cũng muốn cùng đến chỗ chết với bổn cung sao?"
Thân mình Tốn Tần đã gần như kiệt quệ, dù Hoa Phi bị chứng thiếu máu, nhưng so sánh hai người với nhau thì Tốn Tần vẫn ở thế cực kì bất lợi.

Nàng lộ ra ý cười vô cùng lạnh lẽo: "Hoa Phi, ngươi không phải muốn biết vì sao ta có phong thư này sao?" Giọng nàng mờ ám, giống như đang nói hết ra một bí mật to lớn nào đó: "Ta nói cho ngươi biết, mấy năm nay, bổn cung suốt ngày ốm đau trên giường, những chữ trên bức thư này bổn cung đã viết lại 17101 lần trên giường bệnh. Thế nào? Có phải bổn cung học viết rất giống không? Cho dù có là ngươi cũng nhìn không ra một chút sơ hở có phải không?"

Nàng cười sảng khoái vô cùng, Hoa Phi vốn đang kịch liệt giãy giụa, từ khi Tốn Tần bắt đầu nói ra bí mật, nàng ta liền tạm thời an tĩnh đi.

Ánh mắt Tốn Tần nhìn một bóng dáng nhỏ bé từ trong góc đi ra, nàng quay đầu lại: "Sao nào? Có phải ngươi còn muốn biết, vì sao bổn cung dò thám ra được chuyện ngươi với tên thái giám kia tằng tịu không?"
"Ngươi nói bậy!" Hoa Phi oán hận nói: "Còn nói bậy một chữ nữa, bổn cung sẽ gϊếŧ ngươi!"

"Ha ha." Tốn Tần vẫn đang cười như cũ: "Ngươi cho rằng ngươi thắng sao? Mấy năm nay, bổn cung bị nhốt ở Diên Hi cung, ngày ngày đều để ý nhất cử nhất động của ngươi, quan hệ của ngươi với Thái giám kia không trong sạch, hàng đêm bổn cung đều nghĩ, nghĩ xem phải lợi dụng hắn ta như thế nào để cho ngươi một chiêu trí mạng, cho ngươi rơi vào địa ngục, vạn kiếp bất phục!"

"Con gái!" Tốn Tần để lại giọt nước mắt trên mặt, lần này nàng không quay đầu lại: "Con gái, ngạch nương đã nhớ kỹ dáng vẻ của con, đừng sợ! Con phải đợi ngạch nương, ngạch nương sẽ đến tìm con! Chúng ta sẽ không bao giờ chia xa nữa!"

"Ngươi điên rồi sao? Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?!" Hoa Phi lớn tiếng quát.
Dưới màn đêm u ám, hai nữ nhân vồ vào nhau cấu xé. Cách chỗ đó năm ba bước có một bóng dáng nhỏ bé đứng tại chỗ, gương mặt trẻ con có bệnh không nên thuộc về lứa tuổi này, bé nhìn bóng hình của ngạch nương trong chốc lát, nhẹ nhàng cố gắng ra sức gật đầu.

Cuối cùng Hoa Phi cũng đẩy được thân thể bệnh tật yếu ớt như cây non xuống mặt đất, còn chưa đợi nàng ta đứng vững, trước mắt nàng ta, một bóng dáng ngã xuống từ gác mái như một con diều đứt dây.

"A!" Một ma ma phía dưới hét lên: "Công chúa! Công chúa gặp chuyện rồi! Người đâu, mau tới đây! Hoa Phi nương nương gϊếŧ người! Hoa Phi nương nương gϊếŧ Công chúa!"

"Thẩm Ngâm Thu!"

Hoa Phi trừng mắt nhìn, giờ này khắc này, nàng nhìn nữ nhân cười lạnh còn đang nằm liệt trên mặt đất: "Ngươi! Ngươi vì tính kế bổn cung, không tiếc hi sinh con gái của ngươi!"
Tốn Tần cười đến cả người run lên, nàng nhìn về phía Hoa Phi, tiếng hít thở đột nhiên cũng trở nên đáng sợ: "Ở với ngươi ngày ngày đêm đêm phải chịu tra tấn, chi bằng, chi bằng bổn cung tự mình kết thúc!"

"Nhưng mà... Hầu Giai thị, đường Hoàng tuyền bên dưới, bổn cung phải lôi ngươi chôn cùng với Công chúa!"

Tiếng kêu la ầm ĩ rất nhanh đã thu hút một đội thị vệ ở gần đó, phía dưới Sướng Âm các được ánh nến chiếu sáng, Tốn Tần nhìn người sắp đi lên, đắc ý nhìn nữ tử quần áo đẹp đẽ đang đứng thẳng lưng ở phía đối diện: "Bổn cung còn muốn cho ngươi nếm thử, mùi vị đau đớn khi mất đi người yêu, chuyện ngươi cùng tên Thái giám kia..."

"Vô liêm sỉ." Hoa Phi xông về phía trước vài bước, bóp cổ Tốn Tần: "Ngươi vu khống, không có chứng cứ, ngươi cho rằng Hoàng thượng sẽ dễ dàng tin vậy sao?"
Tốn Tần bị bóp chặt cổ, vẫn như cũ nhìn Hoa Phi cười lạnh, nàng chưa bao giờ thấy tiện nhân này có lúc chật vật như vậy, cười đến nỗi nước mắt không ngừng chảy ra.

"Hoa Phi." Nàng không nói được mà cứ ho: "Ngươi từ khi nào... trở nên ngây thơ như vậy... hậu cung này, có nơi nào cần bằng chứng gì chứ, chắc chắn ngươi là người rõ nhất, nơi này... chỉ có thắng làm vua thua làm giặc. Chỉ cần có người tố giác, ngươi có như thế nào, nhưng Thái giám kia... hắn nhất định sẽ chết!"

Đôi mắt Hoa Phi đỏ lên: "Tốn Tần! Đấu đá trong hậu cung ngươi sống ta chết, đều là việc giữa ta với ngươi!" Nàng tăng thêm lực, dù chỉ có một một chút nguy hiểm, nàng cũng tuyệt đối không cho nó ảnh hưởng đến Bạch Nghiêu!

"Là ngươi tự tìm cái chết!"

Thị vệ dưới lầu nhanh chóng chạy lên gác mái, bọn họ vừa lên tới liền thấy tình huống này, mấy người dẫn đầu vội lôi hai người ra, dùng đèn lồng chiều gần hơn một chút mới thấy rõ ràng.
"Chúng nô tài khấu kiến Hoa Phi nương nương! Khấu kiến Tốn Tần nương nương!"

...

"Bẩm, bẩm Hoàng thượng," Thái y quỳ gối trong Dưỡng Tâm điện, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên cẩn thận nói một câu: "Công chúa... Công chúa ngã xuống từ Sướng Âm các, đã tắt thở."

Sắc mặt Hoàng đế u ám đến cực hạn, chén trà trên bàn bị hung hăng ném ra ngoài, mảnh vỡ văng khắp nơi, ánh mắt nén giận chuyển sang nhìn Hoa Phi đứng trong điện: "Ngươi nói xem! Chuyện tối nay rốt cuộc là như thế nào?"

"Hoàng thượng!" Tốn Tần nhào ra quỳ rạp xuống trước mặt hắn, búi tóc của nàng lộn xộn, nước mắt và máu phủ kín hết khuôn mặt: "Hoàng thượng, là Hoa Phi tự tay đẩy con gái của thần thiếp xuống Sướng Âm các! Tối nay nàng ta gọi thần thiếp đến, dùng tính mạng của Công chúa uy hiếp thần thiếp, muốn thần thiếp chứng minh Như Quý nhân lúc ở Diên Hi cung trộm dùng thuốc tránh thai, thần thiếp không đồng ý, nàng ta lại thẹn quá hoá giận, đẩy Công chúa xuống dưới!"
Tiếng khóc tê tâm liệt phế của Tốn Tần vang vọng khắp đại điện: "Hoàng thượng, Công chúa là hài tử duy nhất của thần thiếp với ngài, nó cũng là cốt nhục của ngài mà Hoàng thượng! Ngài nhất định phải báo thù cho Công chúa! Tiện nhân gϊếŧ hại Công chúa!"

"Ngươi nói bậy!" Một tay Hoa Phi chỉ vào Tốn Tần: "Rõ ràng là ngươi dùng kế hãm hại bổn cung!"

"Hoàng thượng." Ma ma tiến lên phía trước, hung hăng liếc mắt nhìn Hoa Phi một cái, rồi thu lại ánh mắt đó, chậm rãi quỳ trước điện: "Chạng vạng hôm nay, nô tỳ không thấy Công chúa đâu, liền vội đi tìm xung quanh, phát hiện hoá ra là bị Hoa Phi nương nương ôm ra khỏi Cảnh Nhân cung. Hoa Phi nương nương luôn thấy bất mãn với Tốn Tần, đối với Công chúa lòng đầy oán hận, nô tỳ lo lắng cho Công chúa, lập tức âm thầm đi theo, ai ngờ đi tới gần Sướng Âm các, sau đó lại thấy mẹ đẻ của Công chúa - Tốn Tần nương nương đến đó."
"Hai vị nương nương ở phía trên, nô tỳ không dám lộ diện, đành phải trốn ở dưới gác mái, nghe Hoa Phi nương nương và Tốn Tần nương nương cãi nhau ở Sướng Âm các, nói cái gì mà hãm hại Như Quý nhân, Lan Quý nhân đã chôn kĩ chứng cứ, muốn tính mạng Công chúa gì đó......"

"Tiện nô này! Ngươi cũng dám hãm hại bổn cung! Là ngươi! Là ngươi vẫn luôn trốn trong bóng tối, Tốn Tần tự gϊếŧ con của mình, các ngươi nội ứng ngoại hợp! Nói cho bổn cung biết, ngươi nhận được bao nhiêu lợi lộc ở chỗ Tốn Tần mà dám hãm hại bổn cung!"

Hoa Phi xông lên trước, giơ tay định đánh, đột nhiên bị Hoàng thượng duỗi tay đẩy ra: "Bà ta sẽ vu oan ngươi sao?"

"Bà ta trong cung Hiền Phi nhiều năm! Từ tiềm để đã đi theo hầu hạ Công chúa, Hiền Phi ban thưởng hậu hĩnh nhưng bà ta đều không lấy, toàn tâm toàn ý trông coi Công chúa, chắc đã được chín năm, tất cả điều này chỉ vì ngày hôm nay nói dối hãm hại ngươi sao?"
"Bà ta hầu hạ trong Cảnh Nhân chung chín năm, Hiền Phi sao không thể phát hiện bà ta có tâm tư khác? Hay là ngươi cho rằng, là Hiền Phi sai bà ta tới hãm hại ngươi?"

"Không, không, không!" Hoa Phi đứng dậy, quỳ xuống cầu xin: "Hoàng thượng! Không liên quan Hiền Phi nương nương đâu!" Hiền Phi và Bạch Nghiêu là hai người quan trọng nhất cả đời này của nàng ta, nàng ta xuất thân từ Tân Giả khố, là Hiền Phi nương nương vẫn luôn đối xử tốt với nàng, đề bạt nàng trở thành người hầu, chỉ có nàng ấy và Bạch Nghiêu là người nàng sẵn sàng trả giá tính mạng để bảo vệ.

"Ngươi nói nàng ấy nói dối hãm hại ngươi! Trẫm hỏi ngươi, vì sao ngươi đến Sướng Âm các? Tốn Tần chỉ là Tần vị, ru rú trong cung ốm đau nhiều năm, nàng ấy có khả năng sai khiến người động vào một Phi vị như ngươi sao? Nàng ấy nói đêm khuya ngươi đi đến đó một mình, ngươi cứ vậy nghe theo Tốn Tần? Ngươi hãy cho trẫm một lời giải thích!"
"Thần thiếp..." Hoa Phi hết đường chối cãi.

Nàng thà chết cũng không nhắc đến Bạch Nghiêu một chữ.

"Hoàng thượng, Hoàng thượng!" Hoa Phi đi về phía trước hai bước: "Thần thiếp trong sạch! Thần thiếp thật sự không có gϊếŧ hại Công chúa! Xin Hoàng thượng hạ chỉ! Đem tiện nô này đến Thận Hình ti nghiêm hình thẩm vấn! Tốt nhất là dùng hết bảy mươi hai dụng cụ tra tấn một lượt, thần thiếp không tin bà ta không nói thật!"

Bình luận

Truyện đang đọc