THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Chu Cảnh Diên đánh bay tay Thẩm Lâm ra, biểu cảm lạnh nhạt mở miệng: “Đừng chạm vào tôi.”

Thẩm Lâm sờ mũi, anh ta quên mất anh Diên không thích người khác chạm vào mình.

“Anh Diên, đã lấy được thư giới thiệu, lần này chúng ta làm vụ lớn được chưa?”

Thẩm Lâm đuổi kịp Chu Cảnh Diên, nhìn bốn phía không có ai chú ý tới, lúc này anh ta mới cẩn thận dò hỏi.

Chu Cảnh Diên lạnh lùng nhìn anh ta một cái, cũng không trả lời Thẩm Lâm.

Vất vả lắm mới lắc lư tới huyện thành, cả người Lục Thanh Nghiên bị tra tấn đến choáng váng say xe, cái mông bị xóc đau nhức.

Trên xe đều là tiếng lải nhải của mấy thím.

Còn có người không khách sáo dò hỏi cuộc sống trước đây của cô, bị Lục Thanh Nghiên nói mấy câu rời đề tài.

Vừa đến huyện thành, Lục Thanh Nghiên vội vàng chào Lý Tố Hoa, bảo bà ấy buổi chiều không cần đợi mình, cô sẽ nghĩ cách trở về.

Sau khi cách xa mấy thím thích bát quái xong, cuối cùng Lục Thanh Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, lúc này mới có cơ hội đánh giá huyện thành nhỏ thập niên 70.

Từ chỗ Lý Tố Hoa, Lục Thanh Nghiên biết được huyện thành này tên là huyện Khai Bình, khiến người ta thất vọng là huyện thành không tốt hơn cô nghĩ bao nhiêu.

Đa số căn nhà đều là nhà trệt, thỉnh thoảng có một hai nhà cao.



Con đường thì là đường nhựa, đám người lui tới nhìn gầy ốm, nhưng khí sắc và cách ăn mặc tốt hơn người nông thôn nhiều.

Quan sát mấy phút xong, Lục Thanh Nghiên đi dạo quanh huyện thành, thỉnh thoảng tiếp nhận tin tức mình cần.

“Không biết hôm nay hợp tác xã mua bán có thịt hay không, nhà tôi đã gần một tháng không có thịt ăn. Hôm nay con trai tôi mới cầm phiếu thịt ba lạng trở về, nhanh đi xem thôi.”

“Chị Trương chị đúng là có phúc, con trai con dâu đều đi làm ở nhà xưởng, không giống nhà tôi.”

Hai người phụ nữ nói chuyện với nhau đi thoáng qua Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên đang đi dừng bước lại, quay đầu nhìn hai người đi xa, hơi suy tư.

Hợp tác xã mua bán chen đầy đám người mua đồ, nhân viên bán hàng bận rộn quát to, bảo mọi người mau xếp hàng.

Lục Thanh Nghiên đi vào hợp tác xã mua bán, bị dọa sợ.

Vất vả lắm mới đợi được đến lúc đám người ít đi, lúc này mới đi dạo.

Cô không muốn mua gì, dù sao trong không gian đều đủ cả.

Nơi này không có không gian có, không cần thiết tranh giành với người ta, đương nhiên quan trọng nhất là cô không có phiếu.



Đúng vậy, niên đại này có tiền chưa chắc đã mua được đồ, còn cần phiếu tương ứng.

Sau khi hiểu biết đại khái giá hàng, Lục Thanh Nghiên đi ra khỏi hợp tác xã mua bán, đứng ở cửa thở dài.

Niên đại bần cùng còn thiếu vật tư này, đúng là hơi sốt ruột!

Đi dạo hơn nửa huyện thành xong, Lục Thanh Nghiên tìm chỗ không có ai im lặng đi vào không gian, ăn một suất vịt quay đi kèm cháo hải sản tươi ngon.

Ăn cơm trưa xong, Lục Thanh Nghiên cầm máy tính bảng vừa ăn kem vừa xem phim, lúc này mới ra khỏi không gian.

Mới ra khỏi không gian, thì thấy một người phụ nữ đội khăn trùm đầu lén lút đi vào một ngõ nhỏ.

Trong lòng sinh nghi, Lục Thanh Nghiên lặng lẽ theo sau.

“Đi đâu đây?”

Chỗ góc tường một ông cụ ăn mặc rách nát vươn gậy gỗ ngăn cản đường đi của Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên liếc thấy tình hình trong ngõ nhỏ, lập tức biết rõ nơi này là nơi nào.

Hóa ra cô đánh bậy đánh bạ đi tới chợ đen, đương nhiên là Lục Thanh Nghiên biết rõ chợ đen tồn tại là vì lý do gì.

Niên đại này không cho phép tự do mua bán, vật tư còn ít, bởi vậy chợ đen ra đời.

Bình luận

Truyện đang đọc