THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Chỗ rẽ ngõ nhỏ, không biết đã đứng một bóng dáng cao lớn từ khi nào.

Người này mặc áo sơ mi màu trắng, trên gương mặt góc cạnh rõ ràng là đôi mắt hẹp dài thâm thúy.

Anh đang nhìn cô, chưa từng rời mắt đi một cái, cũng không biết đứng ở đó nhìn bao lâu.

Trong lòng Lục Thanh Nghiên thấp thỏm, không quan tâm gương mặt lộ rõ của người đàn ông, chỉ cảm thấy đôi mắt của anh hơi quen.

Quen đến mức cô luôn cảm thấy hình như mình từng gặp anh ở đâu đó rồi.

"Anh Diên, anh sững sờ ở đó làm gì? Chạy mau đi, đám chó con kia đuổi theo rồi!"

Trong chỗ sâu ngõ nhỏ truyền tới giọng nói vội vàng, cùng với âm thanh đánh nhau.

Lục Thanh Nghiên biết đây là kéo bè kéo cánh đánh nhau, cần phải chạy thật nhanh tránh cho bị vạ lây.

Lục Thanh Nghiên không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng xoay người chuẩn bị chạy trốn.

Phía sau có người đuổi theo, hơi thở khiến người ta thở gấp bao phủ Lục Thanh Nghiên.

Tay cô bị người ta nắm chặt, Lục Thanh Nghiên khiếp sợ quay đầu lại.

Nắm lấy tay cô là người đàn ông vừa rồi vẫn luôn nhìn chằm chằm cô.

Lúc này không hiểu sao lại nắm chặt tay cô không bỏ, đôi mắt nhìn chằm chằm ngón giữa tay phải của cô, không biết đang nhìn gì?

"Anh buông tay."

Người đàn ông dạng chó hình người này, vậy mà là tên lưu manh!

Nếu cô là dáng vẻ ban đầu, bị người ta chiếm tiện nghỉ còn nói được.

Phải biết rằng hiện giờ cô là một người đàn ông, sao người này cũng ra tay được?

Không phải là mơ ước "sắc đẹp" của cô hiện giờ đấy chứ?

Cho nên anh muốn đòi tiền cô ư?

Dù sao vừa rồi anh đã thấy cô làm chuyện xấu. Chu Cảnh Diên ngẩng đầu, đôi mắt thường ngày sắc bén lạnh nhạt lại có nóng rực Lục Thanh Nghiên không nhìn thấu.

"Anh buông tôi ra, có chuyện gì thì từ từ nói, muốn tiền tôi có."

Lục Thanh Nghiên dùng sức giãy giụa, muốn Chu Cảnh Diên buông tay ra.

Cô dám chắc chắn người này thực sự coi trọng cô, không biết sao anh trai này lại có khẩu vị nặng như thế?

Cô có gương mặt như vậy, đôi mắt của anh bị mù ư?

"Thả em ra sẽ không thấy nữa, anh vất vả lắm mới tìm được em."

Giọng nói thuần hậu của Chu Cảnh Diên lộ ra khàn khàn và kích động, nhìn thẳng vào đôi mắt của Lục Thanh Nghiên.

Cho dù cô ngụy trang, anh vẫn nhận ra được cô.

"Anh trai... Đồng chí, có phải đầu óc anh không tỉnh táo hay không?"

Tiếng đánh nhau tiếng rống giận bên tai càng lúc càng gần, Lục Thanh Nghiên không muốn chịu liên lụy, càng không muốn dây dưa không dứt với người kéo tay cô không bỏ này.

"Anh biết là emI"

Đôi mắt của Chu Cảnh Diên đỏ tươi, anh có rất nhiều lời muốn hỏi cô, có rất nhiều lời muốn nói với cô.

Không còn kịp nữa, Lục Thanh Nghiên lại lấy gậy kích điện trong không gian ra, tới gần Chu Cảnh Diên.

Cô chủ động tới gần khiến khóe miệng Chu Cảnh Diên nhếch lên, muốn vươn tay ôm lấy cô.

Giây tiếp theo toàn thân tê dại, trước mắt tối sầm.

"Đừng đi!"

Trước khi mất đi ý thức, trong mắt Chu Cảnh Diên hiện lên đau khổ, nhìn chằm chằm Lục Thanh Nghiên không muốn nhắm mắt lại.

Bị cố chấp của Chu Cảnh Diên dọa sợ, Lục Thanh Nghiên lại kích điện anh thêm lần nữa.

Nhìn anh hoàn toàn mất đi ý thức, tay vẫn không có ý buông ra, Lục Thanh Nghiên có cảm giác kỳ lạ không nói nên lời.

Rõ ràng là lần đầu tiên quen biết, lại có cảm giác quen thuộc kỳ lạ, đặc biệt là đôi mắt kia, luôn có cảm giác từng gặp đâu đó rồi.

"Anh Diên... Anh Diên, anh làm sao vậy?" Cảnh Diên nắm chặt tay một người đàn ông không bỏ, sợ tới mức không nói nên lời.

"Cậu... Cậu... Cậu làm gì anh Diên của tôi thế?"

Thẩm Lâm chất vấn Lục Thanh Nghiên, dụi đôi mắt không quá tin tưởng cảnh mình thấy được.

Có phải anh ta đang nằm mơ hay không, nếu không sao thấy được Chu Cảnh Diên nắm lấy tay người khác không bỏ?

Người đàn ông trông rất bình thường này làm gì anh Diên của anh ta?

"Anh đừng hiểu lầm, tôi căn bản không biết anh ta. Anh Diên của anh không hiểu sao lại nắm lấy tay tôi, tôi không có biện pháp mới khiến anh ta hôn mê."

Sợ Thẩm Lâm hiểu lầm đến lúc đó không nói rõ, Lục Thanh Nghiên nhanh chóng giải thích.

"Cái gì?"

Thẩm Lâm như bị sét đánh trúng, đánh đến đầu anh ta không tỉnh táo.

Anh Diên của anh ta thực sự chủ động kéo một người đàn ông không chịu buông tay ư?

Nhiều năm như vậy anh Diên không thích cười, đối với những cô gái ở trong đội ái mộ anh càng không thèm nhìn một cái.

Chẳng lẽ...

Là có đam mê đặc biệt?

Bình luận

Truyện đang đọc