THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Gần đây Ngô Tiểu Anh thường xuyên nhắc tới Lục Thanh Nghiên trước mặt cô ta, khiến Trần Ni đã sớm có ý kiến với Ngô Tiểu Anh.

Nếu không phải Ngô Tiểu Anh xấu hơn cô ta, sao cô ta có thể làm bạn với kẻ ngu dốt như vậy.

Bên này khi Lục Thanh Nghiên cõng giỏ tre đến chân núi, Ngô Tiểu Anh đã đợi ở đây.

Bảo Nhi và một cô bé mặt tròn đứng bên cạnh Ngô Tiểu Anh.

"Chị."

Nhìn thấy Lục Thanh Nghiên tới, Bảo Nhi nhanh chóng vẫy tay với cô.

Lục Thanh Nghiên mỉm cười tiến lên, sờ đầu Bảo Nhi.

"Chị Thanh Nghiên."

Cô bé mặt tròn gương mặt ửng đỏ, khi cười rộ lên có má lúm đồng tiền đáng yêu.

"Chị, đây là Tiểu Lệ, cô ấy là bạn tốt nhất của em."

Bảo Nhi nhiệt tình giới thiệu với Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên dịu dàng gật đầu: "Chào em, Tiểu Lệ."

Gương mặt nhỏ của Tiểu Lệ thẹn thùng trốn phía sau Bảo Nhi, hai bím tóc trên đầu lắc lư vô cùng đáng yêu.

"Chúng ta lên núi đi."

Ngô Tiểu Anh xách theo rổ đi tới:

"Tôi biết có một nơi tốt, đó là căn cứ bí mật của tôi, hôm nay tôi dẫn mọi người đi, nhưng mà mọi người ngàn vạn lần đừng nói với những người khác."

Bốn người cùng nhau đi lên núi.

Ngô Tiểu Anh đi tít đằng trước, Bảo Nhi đi theo bên cạnh Lục Thanh Nghiên.

Tiểu Lệ nắm lấy tay Bảo Nhi, an tĩnh nghe Bảo Nhi nói chuyện với Lục Thanh Nghiên, trên mặt còn luôn là tươi cười.

"Hình như hôm nay Bảo Nhi rất vui?"

"Ừm ừm, Bảo Nhi thực sự rất vui."

Bảo Nhi gật đầu.

Trên mắt cô bé là †ư/Øi cườồi vui eướng. hoat bát hơn lần đầu tiên Lue Thanh Nghiên gặp cô ấy nhiều.

"Mấy ngày nay Cẩu Đản rất thảm, mỗi ngày đều kêu đói, bà nội và thím hai chỉ lo dỗ Cẩu Đản, không đánh em."

Bảo Nhi nghĩ tới đây thì không nhịn được cười.

Từ sau khi quen Lục Thanh Nghiên, Bảo Nhi cảm thấy mình trở nên thật may mắn.

"Khá tốt."

Lục Thanh Nghiên cười, vui sướng từ tận đáy lòng thay Bảo Nhi, nhưng mà cô biết đây chỉ là tạm thời mà thôi.

"Mọi người nói gì mà vui vẻ như thế, nhanh tới đây đi."

Ngô Tiểu Anh ở cách đó không xa vẫy tay, bảo ba người đi nhanh lên.

Căn cứ bí mật của Ngô Tiểu Anh ở dưới triển núi sau một vùng rừng trúc.

Cô ấy đi đầu thật cẩn thận trượt xuống sườn núi, bảo mọi người đi chậm theo cô ấy.

"Tôi nói với cô, nơi này ngoại trừ nhiều rau dại nấm, còn có mầm dưa hấu tôi phát hiện được."

Ngô Tiểu Anh tràn ngập đắc ý chia sẻ, chạy tới chỗ mình phát hiện mầm dưa hấu, chậm rãi vén cỏ dại ra.

Dưới mầm dưa hấu có hai quả dưa hấu to, thoạt nhìn rất ngon miệng.

"Oa, đúng là dưa hấu!"

Bảo Nhi và Tiểu Lệ vui vẻ chạy đến, vươn tay sờ dưa hấu.

"Tôi mời mọi người ăn một quả, quả khác còn chưa chín."

Ngô Tiểu Anh hái một quả dưa hấu to, dùng dao mang theo trong giỏ tre cắt dưa hấu to.

"Thanh Nghiên, miếng này cho cô."

Ngô Tiểu Anh cầm miếng dưa to nhất cho Lục Thanh Nghiên.

"Cô tới đại đội Thịnh Dương chúng tôi thực sự đúng rồi, phải biết rằng chỗ chúng tôi nhiều núi nhiều sông, ngay cả trái cây cũng rất ngọt."

Lục Thanh Nghiên lễ phép nhận lấy, nhẹ nhàng cắn một miếng dưa hấu màu đỏ tươi.

Hương vị không tệ, tuy không phải chủng loại tốt như trong không gian của cô, cũng không ngọt thanh như dưa hấu trong không gian, nhưng cho Lục Thanh Nghiên cảm giác không nói nên lời. ánh mặt trời ấm áp xuyên qua khe hở cây cối chiếu lên người cô.

Rõ ràng bình phàm giản dị, lại cho cô loại cảm giác thả lỏng trước đây không có.

Ánh mắt cô không nhịn được nhìn về phía ba người bên cạnh.

Ngô Tiểu Anh và Bảo Nhi, Tiểu Lệ ngồi bên cạnh, trên mặt ba người là tươi cười thoải mái.

Một miếng dưa hấu nho nhỏ được bọn họ ăn đến hăng say, giống như đang ăn sơn hào hải vị.

"Nghe nói còn có người trong đại đội khác mỗi ngày chỉ ăn một bữa cơm, cũng may đại đội Thịnh Dương chúng ta gần núi, có ngọn núi này thực sự quá tốt."

Ngô Tiểu Anh ăn một miếng dưa hấu, lải nhải nói: "Không biết đến khi nào chúng ta mới có thể sống tốt hơn, tôi muốn sau này mỗi ngày đều ăn no, mặc quần áo đẹp."

Nhà Ngô Tiểu Anh vì Đường Quyên là bà mối, gia cảnh xem như tốt ở trong thôn, dù vậy mỗi ngày chỉ có thể ăn sáu bảy phần no.

"Em muốn ăn thịt, ăn rất nhiều thịt."

Tiểu Lệ nói tới thịt, nước miếng chảy ra.

Bảo Nhi an tĩnh lại, cái miệng nhỏ ăn dưa hấu trong tay.

Yêu cầu của cô bé không cao chỉ cần không bị đánh là được, nếu lại hi vọng xa vời, đó chính là mỗi ngày có thể ăn một bát cơm.

Bình luận

Truyện đang đọc