THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

"Tôi đi về trước, ngày mai gặp."

Vẫy tay với Lục Thanh Nghiên xong, Thẩm Nguyệt đi về phía đại đội hai.

Lục Thanh Nghiên cõng củi và gà rừng, đi về phía.

Về đến nhà, Lục Thanh Nghiên đặt củi lửa trong sọt chất đống ở phòng củi trước.

Cô không để gà rừng vào không gian, mà đặt ở phòng củi, chuẩn bị ngày khác giết hầm canh.

Không biết canh gà rừng, có thơm hơn hay không?

"Thanh Nghiên, có ở nhà hay không?"

Lý Tố Hoa đi từ ngoài vào, trong tay còn có cái rổ.

Trong rổ là rau bà ấy mới hái trong ruộng ra.

"Cháu ở đây ạ."

Lục Thanh Nghiên ra khỏi phòng củi.

Lý Tố Hoa tiến lên trước, lấy rau trong rổ ra đặt sang một bên.

"Một mình bác không ăn hết rau trong ruộng, rau cháu trồng còn chưa ăn được, nên bác lấy một ít tới cho cháu."

"Cảm ơn bác gái ạ, rau bao nhiêu tiền thế?"

"Nói tiền nong làm gì."

Lý Tố Hoa oán trách Lục Thanh Nghiên, cô nhóc này luôn khách sáo như thế.

"Bác gái đợi một lát."

Lục Thanh Nghiên đi tới chỗ cây đào trong sân.

"Bác gái, bác hái quả đào đi, thuận tiện lát nữa đưa tới nhà đại đội trưởng một ít."

Đào trong sân chín không ít, một mình Lục Thanh Nghiên căn bản không ăn hết.

Quả này cô cũng không hiếm lạ cho vào trong không gian.

Dù sao trong không gian của cô trái cây đếm không xuể, ngày khác lại tìm cơ hội bán một ít.

"Con nhóc này, cháu để lại cho mình ăn đi." Vừa hái, Lục Thanh Nghiên vừa nói.

"Cháu nhìn sân của cháu xem, trồng thứ gì cũng tốt, đây là lần đầu tiên bác thấy quả đào to như vậy."

Lý Tố Hoa cùng hái đào với Lục Thanh Nghiên, miệng không ngừng khen ngợi.

Đợi Lý Tố Hoa rời đi xong, Lục Thanh Nghiên lại thu dọn sân.

Đợi cô thu dọn xong, trời hoàn toàn tối lại.

Lục Thanh Nghiên ở phòng bếp nấu cháo gạo kê táo đỏ.

Mùa hè không có khẩu vị ăn uống, ăn món này vừa đủ.

Bên ngoài sân truyền tới động tĩnh, Lục Thanh Nghiên đang chuẩn bị ăn cháo dừng động tác.

"Ai thế?"

Lục Thanh Nghiên nghỉ ngờ, tối muộn như vậy là ai tới tìm cô?

"Là anhI"

Ngoài cửa truyền tới giọng nói quen thuộc.

Lục Thanh Nghiên mở mắt ra.

Không nghĩ nhiều cô lập tức mở cửa ra, liếc mắt một cái thấy được Chu Cảnh Diên đứng ngoài sân.

Bóng dáng cao lớn lần đầu tiên bước vào trong sân của Lục Thanh Nghiên.

Đôi mắt hẹp dài nhìn hết cảnh xung quanh, cuối cùng nhìn về phía cô.

"Muộn như vậy, sao anh lại tới đây?"

Người đi vào, cô chỉ có thể đóng cửa sân trước.

Tránh cho bị người ta thấy được một người đàn ông như anh, buổi tối lại xuất hiện ở nhà cô.

"Cho em con này."

Chu Cảnh Diên đưa đồ trong tay cho Lục Thanh Nghiên.

Trong bóng đêm, truyền tới gâu gâu nho nhỏ.

Lúc này Lục Thanh Nghiên mới chú ý tới, trong lòng Chu Cảnh Diên còn ôm gì đó.

Lại là một con chó nhỏ đen thui!

Con chó nhỏ vô cùng đáng thương nhìn Lục Thanh Nghiên, giống như đang lên án gì đó. Lục Thanh Nghiên không nhận chó con trong tay Chu Cảnh Diên, nhẹ giọng hỏi anh.

"Em ở một mình, nuôi chó sẽ tốt hơn."

Chu Cảnh Diên đặt con chó nhỏ xuống đất.

Con chó nhỏ cảm thấy bất an kêu to với hai người.

Trái tim của Lục Thanh Nghiên đập nhanh hơn, do dự một lát hỏi anh: "Ngày hôm nay anh đều đi tìm chó sao?"

"Ừm!"

Không phủ nhận, Chu Cảnh Diên gật đầu.

Đây là con chó đen hôm nay anh đi mấy đại đội sản xuất, vất vả lắm mới tìm được.

Còn đặc biệt lựa chọn con có sức sống, hung dữ nhất.

Chuyện của Trần vô lại em khiến anh vô cùng lo lắng.

Lo lắng mình không ở bên cạnh cô, không chăm sóc được cô.

Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó, anh sẽ hối hận cả đời.

"Anh..."

"Anh đi về trước đây."

Không đợi Lục Thanh Nghiên hỏi lại gì nữa, Chu Cảnh Diên nhẹ giọng nói.

Nếu có thể, đương nhiên là anh muốn ở bên cạnh cô.

"Anh... Ăn cơm chưa?"

Chu Cảnh Diên mở cửa sân, Lục Thanh Nghiên không nhịn được gọi anh lại.

Chu Cảnh Diên dừng bước quay đầu, trong bóng đêm đôi mắt có chút tỉa sáng lóe lên.

"Còn chưa ăn."

Anh không ngốc, nếu lúc này nói đã ăn.

Vậy tối nay anh đừng mơ được ở riêng với cô.

Đây là cơ hội khó có được, đương nhiên là Chu Cảnh Diên sẽ nắm chắc.

"Tôi nấu cháo gạo kê, hay là anh ăn một ít nhé?"

"Được!"

Chu Cảnh Diên cất bước đi vào nhà chính. Dáng vẻ thuần thục không khách sáo đó, giống y như đang ở nhà mình.

Chó con đi theo sau Chu Cảnh Diên, vì còn bé không đi theo kịp Chu Cảnh Diên nên kêu gâu gâu.

Lục Thanh Nghiên vừa thấy động tác của anh, luôn cảm giác giống như đang làm việc ngốc.

Không biết bây giờ hối hận, có tác dụng hay không?

Bình luận

Truyện đang đọc