THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Lục Thanh Nghiên nhìn Bảo Nhi an tĩnh một lát, nhìn không trung màu xanh thẳm, lộ ra tươi cười xinh đẹp.

"Yên tâm đi, không lâu sau quốc gia của chúng ta sẽ tốt hơn. Đến lúc đó mọi người có thể mỗi ngày ăn no, mỗi ngày ăn thịt, mỗi ngày mặc quần áo đẹp."

Có thể sống ở thế kỷ 21, cô nên hạnh phúc cỡ nào.

Có thể có không gian, lại là việc may mắn cỡ nào!

"Có thể ăn no là được, còn mỗi ngày ăn thịt ư? Tôi nằm mơ cũng không dám nghĩ như vậy."

Ngô Tiểu Anh không ngừng cười khanh khách, nâng hai má nghĩ tới tương lai.

Lục Thanh Nghiên chỉ cười không nói, cô cũng không phải là đang nói mớ.

Bốn người ăn dưa hấu xong, thì bắt đầu làm việc.

Ngô Tiểu Anh dẫn bọn họ tới chỗ thường ngày mình hay hái nấm trước.

Nấm trong núi trông rất to, từng bụi ló đầu ra khỏi cỏ dại.

Ngô Tiểu Anh sợ Lục Thanh Nghiên không biết các loại nấm, còn tự tay dạy cô: "Đây là nấm mối, đây là nấm xanh, mấy loại này chúng tôi thường ăn, cô đừng hái nhầm."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, nấm trong không gian của cô đều là chủng loại rất quý.

Ví dụ như tùng nhung, nấm bụng dê...

Mấy loại nấm Ngô Tiểu Anh nói, cô không biết cũng chưa từng ăn.

Lục Thanh Nghiên hái chừng hai lạng rưỡi thì không hái nữa, cô không thiếu mấy thứ này, không cần thiết đoạt với cô ấy.

Vì thế Lục Thanh Nghiên cõng giỏ tre, cầm lấy xẻng nhỏ của mình, ngồi xổm trên đất đào thảo dược không ai hỏi thăm.

Thanh Sơn có nhiều giống loài, đặc biệt là thảo dược ở đây có thể thấy tùy ý.

Ví dụ như xa tiền thảo thường thấy, có thể trị sưng đau, ho khan...

Bồ công anh bỉ người ta coi như là rau dai bà bà đỉnh. còn có ngải thảo, cây kim ngân, long quỳ...

Cô đào mỗi loại một ít làm dáng, dù sao trong không gian có nhiều thảo dược.

Sở dĩ Lục Thanh Nghiên làm như vậy, là muốn để người trong đội thấy cô hái thảo dược trở về, sau này lấy thuốc chữa bệnh cũng có lý do.

"Thanh Nghiên, cô đào bà bà đỉnh trở về làm rau dại à?"

Ngô Tiểu Anh dán sát lại gần.

"Không phải, thứ này là thảo dược."

"Hả? Đây là thảo dược ư?"

Lúc này Ngô Tiểu Anh mới biết rau dại bọn họ ăn thường ngày đều là thảo dược.

"Ừm."

"Vậy bà bà đỉnh này có tác dụng gì?"

"Nó có rất nhiều tác dụng, thanh nhiệt giải độc, tiêu sưng..."

Ngô Tiểu Anh nghe thì đầu to hơn, cuối cùng nói một câu: "Cô quá lợi hại."

Lục Thanh Nghiên không nhiều tuổi hơn cô ấy bao nhiêu, lại biết y thuật làm bác sĩ khiến người ta hâm mộ.

"Cô muốn chữa mặt không?"

Lục Thanh Nghiên nhìn mụn trên mặt Ngô Tiểu Anh một lát, nhẹ giọng hỏi.

Ngô Tiểu Anh uể oải gật đầu: "Muốn chữ, nhưng căn bản không có biện pháp. Chị gái của tôi cũng giống tôi mặt đầy mụn, uống rất nhiều thuốc đều vô dụng."

Lúc trước không phải là Đường Quyên không dẫn hai chị em bọn họ đi khám, đáng tiếc không có tác dụng.

"Có thể chữa khỏi, chỉ cần cô nghe tôi."

Ngô Tiểu Anh kinh hãi, lắp bắp nói: "Cô nói thật sao?"

"Ừm."

Lục Thanh Nghiên gật đầu, vươn tay bắt mạch cho Ngô Tiểu Anh, cẩn thận quan sát mụn trên mặt cô ấy:

"Cô là nội tiết mất cân đối dẫn tới, dùng thuốc đúng bệnh nhiều nhất một tháng là khỏi hoàn toàn."

Ngô Tiểu Anh không biết nội tiết mất cân đối là gì, cô ấy chỉ nghe hiểu Cô ấy suýt nữa ngồi bật dậy nắm lấy tay Lục Thanh Nghiên, nhìn tay đầy bùn đất của mình cô ấy nghĩ lại thôi thì hơn.

"Thật vậy sao? Thực sự tốt quá!"

Ngô Tiểu Anh kích động muốn khóc.

Có trời mới biết cô ấy vì mụn trên mặt mà tự tỉ cỡ nào, Ngô Tiểu Linh chị cô ấy cũng không dám ra cửa.

"Chúc mừng chị Tiểu Anh."

"Chúc mừng chị Tiểu Anh, quả nhiên chị Thanh Nghiên là người lợi hại nhất."

Bảo Nhi và Tiểu Lệ cảm thấy vui thay Ngô Tiểu Anh.

Ngô Tiểu Anh cười ngây ngốc, lúc này cảm thấy may mắn mình chưa bao giờ nói xấu Lục Thanh Nghiên, còn da mặt dày muốn kết bạn với Lục Thanh Nghiên.

Trên đường xuống núi, Ngô Tiểu Anh vui vẻ giống như sắp bay lên, miệng lẩm nhẩm hát.

Bốn người mới xuống núi, xa xa có bóng dáng lung lay đi tới.

Vừa thấy người nọ sắc mặt Ngô Tiểu Anh thay đổi, kéo Lục Thanh Nghiên trốn sau cây.

Bảo Nhi và Tiểu Lệ dường như cũng hơi sợ hãi, cùng trốn phía sau cây.

"Cô gái cô gái vừa thơm vừa đẹp..."

Bóng dáng lay động càng ngày càng gần, mặc quần áo mới không có chút mụn vá, miệng say khướt lẩm nhẩm mãi mấy lời hạ lưu.

Người đàn ông khoảng hơn ba mươi, trông rất đáng khinh, trong đôi mắt tràn ngập cảm giác say có ba phần hung ác.

Bình luận

Truyện đang đọc