THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

"Anh Diên, anh có muốn lau mồ hôi hay không?"

Thẩm Lâm ngầm chửi thời tiết quái quỷ này, lấy một miếng vải đen trong túi mình ra đưa cho Chu Cảnh Diên.

Chu Cảnh Diên nhìn Thẩm Lâm, trong mắt không chút che giấu ghét bỏ: "Không cần, tôi có."

Khi Thẩm Lâm còn chưa kịp phản ứng, Chu Cảnh Diên móc khăn tay trắng như tuyết ra.

Thẩm Lâm nhìn đến trợn mắt há miệng: "Anh Diên, anh... Anh lấy đâu ra khăn tay này thế, sao phía trên còn thêu một con thỏ trắng?"

Lục Thanh Nghiên vừa nghe thấy thế, nghiêng đầu nhìn.

Đó không phải là khăn tay cô làm rơi sao, hóa ra là bị Chu Cảnh Diên nhặt đi.

Cô lén trừng mắt với Chu Cảnh Diên một cái, không nghĩ tới ánh mắt của Chu Cảnh Diên cũng nhìn qua.

Thấy hết động tác nhỏ của cô, trong mắt anh tràn ngập ý cười sủng nịch.

Cầm khăn tay thuộc về cô, Chu Cảnh Diên nâng tay lên lau mồ hôi trên trán.

Lục Thanh Nghiên trơ mắt nhìn anh bá chiếm khăn tay của cô, còn dùng khăn tay của cô lau mặt.

Con người cô có chút thói ở sạch, đồ dùng tư nhân của mình không quá thích bị người khác sử dụng.

Hiện giờ thấy Chu Cảnh Diên dùng khăn tay của cô, vậy mà cô không cảm thấy không thoải mái, trái lại còn có ái muội kỳ lạ.

Cuối cùng nửa cái màn thầu còn dư lại không ăn nổi nữa, Lục Thanh Nghiên hơi cắn môi.

"Thanh Nghiên, cô chỉ ăn nửa cái màn thầu đã no rồi sao?"

Lục Thanh Nghiên ừm một tiếng: "Thời tiết nóng không muốn ăn lắm, lát nữa đói bụng lại ăn."

Thẩm Nguyệt không nói gì nữa, gật đầu.

"Anh Diên, chỗ anh còn nước không?"

Thẩm Lâm lắc bình nước của mình, phát hiện bên trong không còn nước. "Không còn!"

Câu trả lời nằm trong dự kiến, Thẩm Lâm nhún vai, hỏi Thẩm Nguyệt ngồi bên cạnh Lục Thanh Nghiên cách không xa:

"Thẩm Nguyệt, cô còn nước không?"

Thẩm Nguyệt lắc bình nước lúc trước Thẩm Lâm đưa cho mình: "Chỉ còn một ngụm, không còn."

Lục Thanh Nghiên cầm lấy bình nước của mình đặt một bên, đứng dậy đi về phía anh ta:

"Chỗ tôi còn rất nhiều."

Thẩm Lâm nói cảm ơn sau đó đứng dậy, chuẩn bị nhận lấy bình nước của Lục Thanh Nghiên.

Một cánh tay rắn chắc có lực nắm chặt cánh tay anh ta, Thẩm Lâm lảo đảo ngồi xuống.

Không đợi anh ta kịp phản ứng, trong lòng đã bị ném một bình nước quen thuộc.

"Chỗ tôi có."

Lạnh lùng nói một câu, Chu Cảnh Diên ném bình nước của mình cho Thẩm Lâm, lại vươn tay nhận lấy bình nước của Lục Thanh Nghiên.

Lục Thanh Nghiên cầm chặt bình nước, không buông ra.

Tay Chu Cảnh Diên đặt lên bên khác bình nước, nhìn Lục Thanh Nghiên: "Anh không có nước uống."

Giọng điệu giống như Lục Thanh Nghiên làm chuyện gì không tốt.

Lục Thanh Nghiên buông tay ra theo bản năng.

Chu Cảnh Diên cầm lấy bình nước, bàn tay to mở nắp bình, há miệng uống nước.

Lục Thanh Nghiên trợn to mắt, nghiến chặt răng, làm bộ như không thấy.

Chu Cảnh Diên mỉm cười, thích cô tràn ngập tức giận nhưng không có biện pháp đối với anh.

Nước bên trong bình nước rất ngọt, không phải là vị ngọt như nước đường.

Rất giống lần đầu tiên khi gặp cô, cô cho anh nước uống.

"Anh Diên, anh đưa bình nước cho em sao? Em có thể uống không? Anh có đánh chết em hay không?" không dám uống.

Phương diện khác Thẩm Lâm rất khôn khéo, ở phương diện tình cảm thì như thiếu sợi dây thần kinh, căn bản không nhìn ra được giữa anh Diên và Lục Thanh Nghiên không thích hợp.

Thực ra chuyện này không thể trách anh ta, thực sự là Thẩm Lâm đã nhận định trong lòng là giới tính của Chu Cảnh Diên có vấn đề.

Dù sao không lâu trước Chu Cảnh Diên còn nắm lấy tay một người đàn ông không buông, đối với phụ nữ càng không thèm nhìn một cái.

Anh ta đâu nghĩ tới Chu Cảnh Diên sẽ có gì đó không thích hợp với Lục Thanh Nghiên "chỉ từng gặp mặt".

Thẩm Lâm không nhìn ra được gì, nhưng Thẩm Nguyệt nhìn ra được một ít, có chút không dám tin.

Ở trong lòng Thẩm Nguyệt, Chu Cảnh Diên là người lạnh nhạt, đối với mọi chuyện đều lạnh nhạt.

Nhiều năm như vậy ít khi thấy anh có biểu cảm khác.

Ngoại trừ Thẩm Lâm vì da mặt dày trở thành bạn với anh ra, những người khác đừng mơ nói nhiều mấy câu với Chu Cảnh Diên.

Có thể nói, Thẩm Nguyệt chắc chắn Chu Cảnh Diên sẽ sống cô độc cả đời.

Người duy nhất có thể tới gần anh Thẩm Lâm đều bị Chu Cảnh Diên ghét bỏ muốn chết, đừng nói là những người khác.

Hiện giờ cô ấy thấy được gì đây?

Cô ấy tận mắt nhìn thấy Chu Cảnh Diên đi lấy nước của người khác, còn là bình nước của nữ đồng chí xinh đẹp.

Bình luận

Truyện đang đọc