THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

“Bác à, trong nhà thiếu nhiều đồ cần cháu đi mua, mẹ cháu nói cho cháu chỗ này có thể mua được.”

Lục Thanh Nghiên lộ ra biểu cảm vô cùng đáng thương.

Ông bác chặn đường nhìn Lục Thanh Nghiên một lát, lúc này mới ra hiệu cho cô đi vào.

Nói cảm ơn xong, Lục Thanh Nghiên đi vào ngõ nhỏ.

Bên trong ngõ nhỏ có không ít người, có bày quán, cũng có người mua đồ, giao dịch vô cùng yên tĩnh.

Nhìn một vòng xong, Lục Thanh Nghiên phát hiện mọi người ở đây đều cải trang giả dạng, sợ bị người ta phát hiện mình là ai.

Không lo lắng nhiều, Lục Thanh Nghiên tránh đi đám người đi đến chỗ không người, lấy đồ trang điểm trong không gian ra, nhanh chóng hóa trang giả xấu cho mình.

Lông mày thô đen, một nốt ruồi đen to, đôi mắt tam giác, khiến mình thoạt nhìn vừa xấu còn lớn tuổi.

Cô dám cam đoan, cho dù là cha và ông nội cô tới, cũng không nhận ra cô.

Hóa trang xong, Lục Thanh Nghiên ý thức được quần áo trên người hơi bắt mắt, cô lại lấy áo khoác đen đầy mụn vá ra mặc vào, đổi đôi giày vải màu đen.

Giả dạng xong, Lục Thanh Nghiên lấy giỏ tre trong không gian ra, lúc này mới đi vào trong đám người.

Bên trong chợ đen bán đủ loại đồ, thô sơ giản lược đa số là thổ sản, trứng gà hay sản phẩm công nghiệp.



Đương nhiên cũng có lương thực, nhưng mà ít người bán lương thực, dù sao niên đại này thiếu nhất là lương thực, có bao nhiêu người có thể thừa lương thực mang tới bán.

“Đồng hương, gạo này bán thế nào?”

Tùy ý đi dạo tới một quầy bán, gạo trong túi có màu hơi ố vàng, còn có vỏ lúa và đá, vừa nhìn là biết là gạo cấp thấp.

Bán gạo là một người đàn ông trung niên, mặc quần áo vô cùng cũ nát, trên gương mặt tràn ngập dấu vết năm tháng phủ kín nôn nóng, đôi mắt đầy tơ máu, thoạt nhìn có vẻ đã lâu không ngủ ngon.

“Không cần… Phiếu, 7.5 hào nửa cân.”

Người đàn ông trung niên lắp bắp nói, đôi tay nắm chặt quần áo.

Lục Thanh Nghiên không nói chuyện, cô nghe được gạo thứ đẳng ở hợp tác xã mua bán bán 1.8 hào nửa cân, gạo tốt nhất 2.8 hào nửa cân, đương nhiên đều cần phiếu.

Không nghĩ tới gạo 1.8 ở chợ đen không cần phiếu tận 7.5 hào nửa cân.

Vừa thấy Lục Thanh Nghiên im lặng không nói, người đàn ông trung niên cho rằng cô chê đắt, vội vàng nói:

“Chị gái à, thấp nhất là 7 hào. Tôi biết mình bán đắt một chút, nhưng tôi thực sự không có biện pháp, con gái của tôi bị bệnh…”

“Chỗ này của ông có mấy cân?”

“Hai cân rưỡi, không thiếu một lạng.”

Người đàn ông vui vẻ, vội vàng đưa túi cho Lục Thanh Nghiên.



Lục Thanh Nghiên nhận lấy túi gạo đặt vào giỏ tre, móc 4 tệ trong túi quần ra đặt vào tay người đàn ông, xoay người rời đi.

“Chị à, tiền thừa.”

Người đàn ông chặn đường đi của Lục Thanh Nghiên, đôi mắt tràn ngập tơ máu đầy hoảng loạn thất thố.

“Mau đi khám cho đứa bé đi.”

Vòng qua người đàn ông, Lục Thanh Nghiên đi tới bên kia ngõ nhỏ.

Người đàn ông đỏ mắt đứng tại chỗ, siết chặt 4 tệ trong tay, không ngừng cảm ơn với bóng dáng Lục Thanh Nghiên:

“Cảm ơn, cảm ơn!”

Lục Thanh Nghiên nghe thấy câu cảm ơn thì cười, làm chuyện nhỏ không tốn sức gì có thể nhận được câu cảm ơn chân thành, cũng coi như đáng giá.

Không mua đồ nữa, Lục Thanh Nghiên vừa đi vừa nghĩ chuyện của mình.

Trên người cô có vô số thứ khan hiếm ở niên đại này, nếu buôn bán giống như người vừa rồi, vừa mệt vừa phí thời gian, còn không kiếm được bao nhiêu.

Có lẽ chợ đen có nhân vật như thủ lĩnh nhỏ, không biết có tìm được không?

Trên người cô còn thừa 220 tệ ông nội để lại, 18 tệ bốn hào năm xu lấy được từ tay “Lục Thanh Nghiên” cô dùng 5 tệ 5 xu, còn dư lại 13 tệ 4 hào.

Bình luận

Truyện đang đọc