THẬP NIÊN 70: MANG THEO CHỤC TỶ VẬT TƯ, ĐƯỢC GÃ ĐÀN ÔNG THÔ KỆCH SỦNG ĐẾN KHÓC

Chu Cảnh Diên rút tay về: "Trở về đi, trời sắp tối rồi."

Chu Cảnh Diên tự mình đưa Lục Thanh Nghiên về đội một, đứng ngoài cửa nhà cô một lúc lâu.

Anh lằng lặng nhìn, nhìn kiểu gì tâm trạng cũng rất tốt.

Biết cô đã đến, biết cô đang ở nơi này, biết cô cách anh rất gần.

Thật tốt!

Anh ngẩng đầu, nhìn thấy bên cạnh triển núi mọc đầy hoa mình không biết, nhìn thấy trên hàng rào nở đầy cây tường vi khắp núi đều có.

Đồ bình thường vì có cô mà trở nên không bình thường, anh có thể cảm nhận được rõ thế giới này vì cô mà trở nên có sắc thái.

Lục Thanh Nghiên không biết Chu Cảnh Diên đã ở cửa nhà cô rất lâu rất lâu.

Sau khi về nhà, cô vào không gian ăn cơm, tắm rửa.

Đêm khuya tĩnh lặng, Lục Thanh Nghiên nằm trên giường, nhìn chằm chằm nóc nhà.

Cô cho rằng mình sẽ không ngủ được, kết quả nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Cô mơ một giấc ngủ, mơ thấy cảnh tượng lần đầu tiên gặp mặt Chu Cảnh Diên.

Lúc này ở trong mơ, rõ ràng bổ sung hoàn toàn một số ký ức cô đã quên đi.

Vẫn đứng ở trước căn nhà cũ nát không chịu nổi, lung lay sắp đổ.

Bốn phía vô cùng hoang vắng, rõ ràng khắp nơi đều là phòng ốc, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh gì.

Cỏ dại trên mặt đất, cây cối phía xa, khô héo ố vàng.

Hoa màu ngoài ruộng không thể thu hoạch, đất đai khô nứt.

Lục Thanh Nghiên từng nghe ông nội nhắc tới ba năm nạn đói, cũng từng nghĩ tới sẽ là cảnh tượng như thế nào.

Hiện giờ mới phát hiện, tưởng tượng ra thế nào cũng kém tận mắt nhìn thấy.

Cô mang theo tò mò mở cửa gỗ cũ nát trước mặt, mùi nấm mốc lập tức phả ra. chiếu ánh sáng vào.

Một bóng dáng gầy ốm an tĩnh nằm trên giường.

Chăn bông của đứa bé đã cũ nát biến thành màu đen, ngực gần như không có phập phồng.

Trên cánh tay da bọc xương đều là vết thương, không có chỗ nào hoàn hảo.

Lục Thanh Nghiên đã mơ thấy lần thứ hai, rõ ràng sớm đã gặp qua vẫn không có biện pháp đối mặt.

Lúc này cuối cùng Lục Thanh Nghiên cũng biết, vì sao khi thấy Bảo Nhi sẽ đối xử khác biệt với cô bé.

Bởi vì anh, tất cả đều là vì Chu Cảnh Diên khi còn nhỏ cũng bi thảm như thế.

Cô cẩn thận đi qua, không đợi tới gần đứa bé, bóng dáng nho nhỏ mở mắt.

Nhìn thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện một người, Chu Cảnh Diên nhỏ tuổi lộ ra cảnh giác và sợ hãi.

Lục Thanh Nghiên càng ngày càng tới gần Tiểu Cảnh Diên, lúc này đứa bé mới dần thấy rõ dáng vẻ của cô.

Lục Thanh Nghiên mặc váy dài màu trắng da thịt tuyết trắng, dung mạo kiều diễm dịu dàng.

Khác với người xanh xao vàng vọt ở niên đại này, cô xinh đẹp giống y như tiên nữ từ bầu trời hạ xuống.

Tiểu Cảnh Diên nhận định Lục Thanh Nghiên chính là tiên nữ mà mấy ông cụ trong thôn hay nói.

"Chị là tiên nữ sao? Chị là đến đưa em đi ư?"

Đứa bé đã tuyệt vọng đối với thế giới này, gấp không đợi nổi hi vọng có người có thể dẫn mình rời khỏi thế giới này.

Cậu bé không muốn bị đánh, không muốn mỗi ngày ăn đói mặc rách nữa.

"Đúng vậy, chị là tiên nữ."

Bởi vì biết mình đang nằm mơ, cho nên Lục Thanh Nghiên căn bản không coi Tiểu Cảnh Diên trước mắt là người thật, trái lại còn tự mình trêu chọc.

Cảnh trong mơ này đúng là chơi vui!

"Chị có thể dẫn em rời đi không?" Tiểu Cảnh Diên cố chống người dậy, quần áo khắp nơi đều là lỗ rách không che được cơ thể gầy yếu của cậu bé.

Lục Thanh Nghiên nhìn rất hụt hãng, tiến lên ôm lấy Tiểu Cảnh Diên sắp ngất xỉu, bảo cậu bé nằm yên.

"Chị không thể dẫn em đi, nhưng mà chị có thể khiến em sống sót."

Lục Thanh Nghiên ngồi ở mép giường của Tiểu Cảnh Diên, lấy một bát cháo trắng trong không gian của mình ra.

Đúng là kỳ lạ, vậy mà trong mơ cũng có thể dùng không gian.

Nhìn cô đột nhiên biến ra đồ ăn, Tiểu Cảnh Diên trợn to đôi mắt đen nhỏ, dáng vẻ khiếp sợ vô cùng đáng yêu.

Mùi thơm của đồ ăn khiến Tiểu Cảnh Diên không nhịn được nhìn qua, gian nan nuốt nước bọt.

Cậu bé đã lâu không được ăn đồ ăn ngon.

"Chị đút cho em."

Lục Thanh Nghiên dáng vẻ suy yếu của Tiểu Cảnh Diên, cầm lấy thìa tự mình đút cho cậu bé, lần đầu tiên phát hiện mình có kiên nhẫn như vậy.

Tiểu Cảnh Diên thực sự quá đói, cho nên không từ chối ăn từng miếng.

Cậu bé chưa từng được ăn đồ ăn ngon như vậy, dù đây chỉ là một bát cháo trắng.

Bình luận

Truyện đang đọc