THẬP NIÊN 80: NỮ PHỤ ĐÁNG THƯƠNG NHẬN NHẦM NAM CHÍNH

Sau khi xác định vợ chồng nhà họ Lâm biết về hôn ước, Lâm Kiều đã có linh cảm rằng giữa nhà họ Lâm và nhà họ Quý chắc chắn còn nhiều chuyện chưa nói rõ.

Dù sao, với tính cách của vợ chồng Lâm Thủ Nghĩa, nếu nhà họ Quý không liên lạc, họ cũng sẽ chủ động bám lấy mối hôn sự này, không đời nào có chuyện mười mấy năm không qua lại.

Nếu không phải vì bố Lâm Kiều mất sớm, để lại một mình cô, ông cụ Quý lo lắng sau này không ai chăm sóc cô nên mới lập hôn ước với nhà họ Lâm, thì dù Lâm Thủ Nghĩa có làm loạn đến đâu, hôn sự tốt như vậy cũng sẽ rơi vào tay con gái họ.

Thời gian hai nhà cắt đứt liên lạc cũng thật khéo léo, đúng vào thời điểm mười năm biến động xã hội bắt đầu...

Lâm Kiều không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ đáp: "Em biết, em sẽ chú ý." Rồi cô chân thành khuyên Lâm Vĩ: "Em thấy giờ ở Yên Đô nhiều người đã bắt đầu tự kinh doanh rồi, sau này cơ hội việc làm chắc chắn sẽ nhiều hơn. Anh nếu không muốn học nữa, vài năm nữa có thể thử lên thành phố xem sao."

Tính tình Lâm Vĩ không tệ, nếu cứ ở lại nông thôn, chỉ e sẽ bị bố mẹ làm lỡ dở cả đời.

Có những người bố mẹ như vậy, nhà nào có con gái tốt lại muốn gả cho anh ta? Giờ đã cải cách mở cửa, cơ hội bên ngoài cũng nhiều hơn.

Lâm Vĩ thấy cô nói rất nghiêm túc, bèn gật đầu, "Vậy em bảo trọng."

"Anh cũng thế, bảo trọng nhé."

Khi hai người trở lại sân, Lưu Ngọc Lan đã xếp đồ vào ghế sau của chiếc xe Jeep, đang đứng đó chờ Lâm Kiều.

Lâm Kiều không nói thêm gì với Lâm Vĩ, chỉ bước tới mở cửa xe, "Đi thôi."

"Đi đường cẩn thận!." Lưu Ngọc Lan không nhịn được dặn dò, trông rõ ràng có chút lưu luyến.

Nhớ lại lời Lâm Vĩ vừa nói, Lâm Kiều khẽ hỏi nhỏ bên tai mẹ, "Mẹ có biết tại sao nhà họ Lâm và nhà họ Quý lại cắt đứt liên lạc không?"

"Cắt đứt? Từ khi nào vậy?" Lưu Ngọc Lan đầy vẻ mơ hồ.

Nhìn là biết bà không hề hay biết, cũng phải thôi, lúc đó bà đã tái giá rồi, nhà họ Lâm đâu có kể cho bà nghe.

"Không có gì đâu mẹ, con chỉ hỏi vậy thôi."

Lâm Kiều không nói thêm nữa, nhưng Quý Đạc lại hạ kính xe xuống, "Dì muốn đi đâu ạ? Để cháu bảo Tiểu Phương đưa dì đi."

Lưu Ngọc Lan trước giờ ít có cơ hội tiếp xúc với con gái, càng chưa từng gần gũi với con rể tương lai, nên vội vàng xua tay, "Không cần đâu, dì về làng không tiện đường mà."

Bà giúp Lâm Kiều đóng cửa xe, rồi quay lưng bước đi, nhưng đi được một đoạn lại không kìm lòng mà ngoái lại nhìn.

Lâm Kiều ngồi bên cửa sổ xe thấy rõ ràng, nhưng không gọi bà lại. Nếu gọi thì bà lại cảm thấy không thoải mái, làm gì phải thế chứ.

Không biết chuyện nhà họ Lâm đã truyền đến tai bí thư thôn chưa, nhưng dù sao khi Lâm Kiều đến xin giấy giới thiệu cũng rất dễ dàng mà được cấp.

Chiếc Jeep chạy ra khỏi làng, cây cầu nhỏ hôm qua bị nước mưa che lấp giờ đã lộ ra hoàn toàn, những vũng nước trên đường vẫn phản chiếu ánh nắng đang dần lên cao. May mà chiếc xe Jeep có gầm cao, nếu không gầm xe đã bị va đập nhiều rồi.

Lâm Kiều cất kỹ giấy giới thiệu vào ba lô, rồi lấy ra những bức thư ông bà cụ nhà họ Quý gửi cho nhà họ Lâm, bắt đầu xem kỹ.

Nhà họ Lâm và nhà họ Quý đột nhiên cắt đứt liên lạc, nếu thực sự có chuyện gì xảy ra, có thể sẽ tìm thấy manh mối nào đó trong những bức thư này.

Đọc một lúc, mí mắt Lâm Kiều dần trở nên nặng nề. Khi Tiểu Phương dừng xe lại đổ xăng, cô đã tựa vào ghế ngủ thiếp đi.

Dù sao đêm qua ở bệnh viện cũng không được ngủ ngon, phòng chỉ còn trống hai chiếc giường, mà Quý Đạc và Tiểu Phương phải chen chúc ngủ chung. Lâm Kiều dù không bị ai quấy rầy nhưng ở chung phòng với nhiều đàn ông lớn như vậy, lại thêm bao chuyện xảy ra, cô cũng không thể ngủ ngon giấc.

Quý Đạc nhìn cô ngủ, bảo Tiểu Phương nâng cửa sổ xe lên. Đến giờ ăn trưa, Lâm Kiều vẫn chưa tỉnh dậy.

Không còn cách nào khác, Quý Đạc đành gọi cô. Gọi hai tiếng liền, Lâm Kiều ở ghế sau mới mơ màng mở mắt, "Chúng ta ăn cơm chưa?"

Giọng nói lẫn trong cơn ngái ngủ có chút khàn khàn, khiến Quý Đạc cảm thấy có gì đó không ổn. Anh quay đầu lại, thấy hai mắt Lâm Kiều nửa nhắm nửa mở, cả khuôn mặt đỏ bừng. Có lẽ cô cũng nhận ra điều đó, lắc lắc đầu cố gắng tỉnh táo hơn, nhưng trông lại càng mơ màng.

Quý Đạc nhíu mày, "Cô bị sốt rồi phải không?"  Edit: FB Frenalis

"Sốt ư?" Lâm Kiều ngơ ngác đưa tay lên trán sờ thử, "Hình như có hơi nóng thật."

Bình thường thông minh và kiên cường là thế, giờ nhìn cô như chậm mất một nhịp, giọng nói cũng mềm mại, mơ hồ.

Quý Đạc không hỏi thêm, ra lệnh cho Tiểu Phương: "Đi bệnh viện."

Tiểu Phương đáp lời, tìm người hỏi đường rồi nhanh chóng lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi đó, Lâm Kiều ở ghế sau đã lại ngủ thiếp đi, Quý Đạc gõ mấy lần vào cửa xe cô mới có phản ứng. Vừa mở cửa, cô lại hắt hơi liên tục, mặc dù là giữa trưa nắng ấm, nhưng người cô vẫn co ro vì lạnh.

Có vẻ như cô thực sự bị cảm lạnh sau khi dầm mưa tối qua.

Nếu biết trước vậy, anh đã bảo cô mang thêm quần áo. Quý Đạc nhíu mày, cởi chiếc áo quân phục đưa cho cô, "Mặc vào đi."

Cùng là dầm mưa, mà hai người lính kia không sao, cô lại bị cảm. Lâm Kiều cảm thấy hơi bất lực nhưng cũng không làm bộ, nhận lấy chiếc áo khoác, xỏ tay vào cả hai ống tay áo, cảm thấy ấm áp hơn một chút.

Vào bệnh viện kiểm tra, đúng là cô bị sốt, nhưng chưa đến mức phải tiêm.

Không cần tiêm thì cô đương nhiên sẽ không tiêm. Không phải vì sợ kim tiêm, mà chủ yếu là cô không tin tưởng lắm vào thuốc thang thời đại này. Không nói đâu xa, ở thôn Sa Hà nơi cô sống, đã có không ít trường hợp bị tổn thương thần kinh hoặc mất thính giác sau khi tiêm thuốc vì sốt.

Sau khi lấy thuốc xong, mọi người quay lại nhà ăn quốc doanh mà họ vừa đi qua, Quý Đạc còn rót nước nóng vào chiếc bình quân đội đưa cho Lâm Kiều.

Lâm Kiều ngồi bên bàn uống thuốc hạ sốt trước, hai tay ôm lấy bình nước từ từ nhấp từng ngụm nhỏ.

Khi cơ thể ấm lại, tinh thần cô cũng khá lên đôi chút. Nhưng có lẽ vì chiếc áo quá rộng nên trông cô nhỏ bé, khuôn mặt chỉ to bằng bàn tay. Khi cô cúi đầu uống nước, hàng mi dài rủ xuống yên tĩnh, đôi tay trắng muốt thò ra khỏi ống tay áo quá dài, tạo nên một vẻ ngoan ngoãn bất ngờ.

Quý Đạc bỗng nhớ đến hai đứa cháu của mình, hình như chưa bao giờ ngoan như thế. Mỗi lần ốm chúng lại quấy rầy khiến người lớn đau đầu.

Có lẽ chỉ những đứa trẻ được yêu thương mới có thể làm nũng khi ốm đau.

Cũng có thể chỉ khi bao bọc mình trong lớp vỏ đầy gai góc, cô mới có thể bảo vệ bản thân và chăm sóc chính mình trong hoàn cảnh như thế.

Quý Đạc rời ánh mắt khỏi cô, dùng đôi đũa chưa qua sử dụng gắp cho cô một miếng thức ăn.

Vừa gắp xong món cho cô, anh mới nhận ra, ngẩng lên thì thấy tài xế Tiểu Phương cũng đang nhìn mình, ánh mắt đầy ngạc nhiên.

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Kỳ thực, từ trước đến nay Quý Đạc vốn không dễ gần gũi, chỉ có chút tử tế với cháu trai cháu gái của mình. Đây là lần đầu tiên Tiểu Phương thấy anh gắp đồ ăn cho người khác. Còn Lâm Kiều thì trông vẫn mệt mỏi nên chẳng để ý nhiều. Quý Đạc gắp cái gì thì cô ngoan ngoãn ăn cái đó.

Nói ra thì cô chỉ lớn hơn Quý Linh có năm tuổi, thậm chí còn nhỏ hơn Quý Trạch ba tuổi, cũng thuộc hàng cháu chắt.

Nghĩ đến hai đứa nhỏ ở nhà, Quý Đạc lại bình tĩnh như thường, tiếp tục gắp thêm một miếng nữa cho Lâm Kiều: "Đừng chỉ ăn mỗi cơm."

Giọng điệu có phần nghiêm khắc, lần này Lâm Kiều không thể không chú ý.

Không rõ nhà họ Quý đặt tên con cái thế nào mà giữa cháu trai và chú chỉ khác có một nét chữ. Trước đó cô đã tìm cơ hội xem qua tờ giấy ký kết, phát hiện được viết bằng bút lông, nét chữ phóng khoáng nhưng nguệch ngoạc, còn phô diễn cách viết liên tục, chẳng thể phân biệt nổi là chữ "Đạc" hay "Trạch."

Nhưng khi ở nhà họ Lâm, Tôn Tú Chi đoán Quý Đạc là người có hôn ước với cô, mà anh cũng chẳng phủ nhận, nên chắc chắn đây chính là nam chính rồi.

Đầu óc Lâm Kiều vẫn hơi mơ hồ vì sốt, cô nghĩ mặc kệ có thích hay không, người đàn ông này vẫn rất có trách nhiệm. Chỉ là đôi khi, ánh mắt anh nhìn cô như thể người lớn đang nhìn trẻ con vậy.

Chẳng lẽ nhân vật gốc thiếu vắng tình cảm của bố từ nhỏ nên lại đặc biệt thích kiểu chồng mang "hương vị người bố" thế này?

Bữa cơm diễn ra trong những dòng suy nghĩ rối bời của Lâm Kiều. Về đến xe, thuốc bắt đầu ngấm, cô cuộn mình trong áo khoác của Quý Đạc rồi ngủ vùi.

Đến khi về đến Yến Đô, cô đã cảm thấy khỏe hơn nhiều, không để Quý Đạc đưa mình về nghỉ ngay mà đề nghị: "Hay là đến bệnh viện trước đi, hôm qua mưa nên không đến được, giờ về trễ thế này, chắc ông bà nội cũng đang đợi tin."

Sau khi xử lý xong chuyện ở nhà họ Lâm, họ mới lên đường, trên đường lại ghé qua bệnh viện, lúc này trời đã tối đen.

Nghĩ đến trận mưa lớn hôm qua, nếu không xuất hiện, e rằng hai cụ sẽ không yên lòng nên Quý Đạc chẳng nói gì thêm.

Khi họ đến trước cửa phòng bệnh, đúng lúc gặp một người đang chờ ở hành lang.

Đó là một người đàn ông trung niên chừng bốn mươi tuổi, ánh mắt mang nụ cười, dáng vẻ hiền hòa, nhưng thân hình hơi đẫy đà. Có lẽ ông ta vừa đi làm về, mặc bộ đồ kiểu Tôn Trung Sơn, tay xách cặp công văn. Thấy Quý Đạc, ông ta liền chủ động chào hỏi: "Chú hai về rồi à?"

Quý Đạc cũng gật đầu chào lại: "Anh cả."

Dường như nhớ ra việc phải giới thiệu, người đàn ông quay sang nhìn Lâm Kiều. Cô liền ngoan ngoãn gọi: "Chào bác Quý."

Nụ cười trên mặt Quý Quân thoáng chút gượng gạo: "Đây là Kiều Kiều phải không? Lớn thế này rồi à."

Hôm nay ông ta vừa về đã bị Diệp Mẫn Thục bắt lại, rồi kể cho nghe những gì xảy ra trong mấy ngày qua.

Thật lòng ông ta thấy chuyện này hoàn toàn không cần thiết. Lúc trước đã đồng ý rồi, giờ lại gây thêm phiền phức, nhất là khi bố ông ta đang nằm viện. Hồi ông ta lấy vợ cũng chẳng xét đến gia thế, điều quan trọng là phải xem con trai ông ta là Tiểu Trạch có thích hay không.

Nhưng lời đã nói ra rồi, ông ta chẳng thể lật tẩy vợ mình, cũng không muốn lừa dối bố mình, đành lấp lửng nói dạo này bận rộn, chưa kịp biết Tiểu Trạch đã có bạn gái.

Vừa nói xong thì gặp Lâm Kiều về, ông ta cảm thấy không thể tránh khỏi chút ngượng ngùng.

Quý Đạc nhận ra điều đó nhưng không thể hiện ra mặt: "Anh cả không vào trong à?"

"Anh vừa mới ra, chị dâu chú vào nhà vệ sinh rồi."

"Vậy bọn em vào trước." Quý Đạc không nói gì thêm, đưa tay đẩy cửa phòng.

Anh và Lâm Kiều vừa bước vào, Diệp Mẫn Thục đã bước ra, nhìn theo bóng lưng hai người rồi thắc mắc: "Sao con bé đó lại mặc áo khoác của chú hai thế kia?"

Quý Quân vì mải ngượng ngùng nên chẳng để ý: "Vậy à? Anh không chú ý."

Diệp Mẫn Thục nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng bệnh, rõ ràng muốn vào kiểm chứng, nhưng vì e ngại thái độ hiện tại của bố đối với mình nên cuối cùng không bước vào.

Ngược lại, Từ Lệ tinh mắt liền nhận ra: "Thời tiết ngoài kia thay đổi rồi à?"

Bà không hỏi tại sao Lâm Kiều lại mặc áo khoác của Quý Đạc, mà chỉ hỏi về thời tiết, rõ ràng là bà nghĩ cô lạnh nên quan tâm hỏi thăm.

Lâm Kiều đối mặt với bà, nụ cười cũng chân thành hơn, còn có chút áy náy: "Trên đường đi, cháu không để ý nên bị cảm. Cháu đã đến bệnh viện khám rồi, không sao đâu ạ."

Thực ra, nếu không phải vì giọng mũi quá nặng không giấu được, cô cũng không muốn nói ra chuyện này.

Quả nhiên, ông cụ Quý lập tức lườm con trai: "Bảo con chăm sóc con bé Kiều, mà con chăm sóc kiểu gì thế hả?"

Quý Đạc đã đoán trước sẽ bị trách mắng nên không tranh cãi, ngược lại Lâm Kiều lên tiếng giải thích: "Không phải lỗi của chú nhỏ đâu ạ, là do cháu không nghe lời, cứ đòi đi cứu người."

Ông cụ Quý lập tức nắm ngay điểm mấu chốt: "Cứu người?"

Lâm Kiều liền kể lại chuyện hôm qua, đồng thời cảm ơn ông cụ: "Cũng may có chú nhỏ đi cùng, giờ hộ khẩu cháu đã lấy về rồi, cháu cũng an tâm hơn."

Cô liên tục gọi "chú nhỏ", đây là lần đầu Quý Đạc nghe cô gọi như vậy, nên không khỏi liếc nhìn cô thêm một cái.

Ông cụ Quý cảm nhận được sự chân thành trong lời cảm ơn của cô. Những năm qua ông đã tiếp xúc với nhiều người, thật lòng hay xu nịnh ông đều phân biệt được, nên sắc mặt cũng dịu lại: "Từ giờ nhà họ Quý là nhà của cháu, ông và bà nội cháu là người thân của cháu."

Chỉ mới hai ngày không gặp mà sắc khí của ông cụ đã khá hơn nhiều, chỉ có điều trong ánh mắt vẫn còn phảng phất sự mệt mỏi không thể che giấu.

Nhớ lại lúc mình vừa bước vào, sắc mặt ông cụ dường như không tốt lắm, mãi đến khi nhìn thấy mình mới dịu lại. Lâm Kiều suy nghĩ một chút, rồi thẳng thắn hỏi: "Ông nội, trước đây nhà họ Lâm có làm gì khiến ông và gia đình nhà họ Quý buồn lòng không ạ?"

Bình luận

Truyện đang đọc