Lâm Kiều quả thật đã viết một lá thư gửi lãnh đạo, đồng thời cũng gửi một bức thư tương tự đến Bộ Giáo Dục. Nhưng việc này không có gì đặc biệt, vì mỗi ngày trên cả nước đều có nhiều người phản ánh vấn đề. Không phải lá thư nào cũng được phản hồi, phần lớn thậm chí còn không đến được tay lãnh đạo.
Cô chỉ muốn ai đó phía trên nhìn thấy, nếu không nhận được hồi đáp, cô sẽ tiếp tục gửi thêm thư nữa.
Không ngờ Từ Lệ lại hỏi đột ngột như vậy. Lâm Kiều gật đầu: "Đúng là khoảng giữa tháng trước, con có viết một lá thư."
Từ Lệ thuật lại lời với người bên kia đầu dây, vừa nghe vừa cười rạng rỡ: "Chắc chắn rồi, thằng hai của chúng tôi có phúc... Vâng, không sao, chậm mà chắc, tôi cũng nghĩ thế..."
Thấy Từ Lệ cười tươi như vậy, ngay cả ông cụ cũng tò mò, nhưng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị: "Chuyện gì mà khiến bà vui thế?"
Từ Lệ nhìn sang Diệp Mẫn Thục vẫn chưa đi, liền dừng lại một chút, rồi nói: "Là chuyện tốt."
Càng nghe nói "chuyện tốt", trong lòng Diệp Mẫn Thục càng khó chịu. Hơn nữa, bà ta vẫn cảm thấy câu "thằng hai của chúng tôi có phúc" của Từ Lệ có ẩn ý khác.
Viết thư cho lãnh đạo cấp trên....
Trực giác của Diệp Mẫn Thục mách bảo rằng điều sắp tới không phải là điều bà ta muốn nghe. Quả nhiên, Từ Lệ cười cười ngồi xuống ghế sofa: "Kiều Kiều được lên báo rồi."
"Kiều Kiều được lên báo?" Ngay cả ông cụ cũng không giấu nổi cảm xúc, theo phản xạ quay sang nhìn Lâm Kiều.
Từ Lệ gật đầu, cười rạng rỡ: "Dương Uyển làm việc ở bưu điện, họ bắt đầu phân phát báo từ chiều nay. Có người đưa trước cho văn phòng của cô ấy, cô ấy đã thấy tên Kiều Kiều, nên gọi hỏi tôi có phải không."
Vẫn chưa nói đến trọng điểm, ông cụ trực tiếp hỏi Lâm Kiều: "Con đã viết gì?"
Nếu đã lên báo, Lâm Kiều cũng không giấu giếm: "Con kiến nghị mở lớp thí nghiệm cho học sinh. Dựa trên kinh nghiệm của bản thân, con nhận thấy làm thí nghiệm giúp tăng cường tính tích cực học tập và khả năng thực hành của học sinh, nhưng trường học lại không có phòng thí nghiệm, nên con đã nghĩ đến việc đề xuất với cấp trên."
Về mặt này, ông cụ không hiểu rõ lắm, nhưng vẫn gật đầu. Từ Lệ thì hiểu rõ hơn: "Báo có nhắc đến việc tại hội nghị vừa kết thúc, lãnh đạo đã điểm danh khen ngợi Kiều Kiều, cho rằng kiến nghị của con bé rất tốt và cần được chú trọng. Họ còn nói rằng quốc gia ta rất cần những ý tưởng như vậy."
Được lên báo đã là điều đáng tự hào, không ngờ còn được lãnh đạo khen ngợi công khai như vậy.
Ông cụ không thể giấu nổi sự vui mừng, cười rạng rỡ: "Không tồi, đúng là một người có năng lực."
"Tất nhiên rồi, vừa nãy Dương Uyển còn khen Kiều Kiều rất nhiều, nói tôi thật tinh mắt khi nhìn ra được viên ngọc này."
Quý Đạc là người xuất sắc nhất trong gia đình họ Quý, lại cưới một cô gái từ nông thôn, khiến nhiều người phía sau lưng bàn tán. Đặc biệt là những người trước đây từng nghe tin đồn nhảm về Lâm Kiều, không ăn được nho thì bảo nho chua.
Từ Lệ vốn là người hiền lành, nhưng Lâm Kiều đã giúp bà "hạ hỏa", khiến bà cảm thấy dễ chịu hơn. Không kìm được, bà nắm lấy tay Lâm Kiều: "Kiều Kiều chúng ta thật sự có tiền đồ."
"Đó cũng là do mẹ lãnh đạo tốt ạ." Người lớn tuổi vui vẻ, Lâm Kiều tất nhiên nhân cơ hội khen ngợi.
Từ Lệ nghe vậy, nụ cười trên mặt càng không thể kìm lại, rồi trừng mắt nhìn con trai, "Con nhìn Kiều Kiều đi, nói chuyện khéo léo thế, còn con thì sao?"
Bà nói với con dâu, nhưng thật ra đang nói với con trai, ý là muốn giúp con dâu vui vẻ. Bà hy vọng con trai và con dâu sống hòa thuận hạnh phúc. Từ khi có Lâm Kiều, Quý Đạc thường xuyên bị mẹ chê trách, nhưng anh đã quen với điều đó. Edit: FB Frenalis
Cả nhà họ Quý vừa ăn cơm xong, dì Trương dọn dẹp rồi mang trái cây ra. Khi nghe thấy câu chuyện, dì ấy cũng không nhịn được mà cảm thấy vui thay cho Lâm Kiều.
Chỉ có Diệp Mẫn Thục là cảm thấy mỗi tiếng cười, mỗi câu nói của họ đều thật khó nghe.
Từ Lệ nói như vậy chẳng phải ám chỉ rằng bà biết nhìn người, còn mình thì không, đem ngọc quý nhầm thành đá? Quý Đạc được cho là có phúc, vậy chẳng phải đang nói Tiểu Trạch nhà mình kém may mắn sao? Đã bao năm nuôi dưỡng, cuối cùng lại để người khác cướp mất.
Hơn nữa, Lâm Kiều chỉ là một cô gái từ nông thôn, lấy đâu ra nhiều kiến thức như vậy, lại còn biết viết thư cho lãnh đạo? Chắc chắn là Từ Lệ nghĩ giúp cô ta...
Đúng rồi, Từ Lệ là giáo viên nổi tiếng ở Yến Đô, chắc chắn bà đã nghĩ giúp cô ta để bịt miệng những người xung quanh. Đừng tưởng rằng mình không biết bên ngoài bàn tán ra sao, trong nhà cứ bảo phải sống giản dị, đừng quá gây chú ý, đến cả tiệc cưới cũng tổ chức đơn giản, chẳng qua là sợ bị chê cười. Ngay cả bản thân mình cũng từng bị người khác nói xấu, rằng nhà họ Quý chọn dâu từng người một đều không ra gì.
Nghĩ đến đây, Diệp Mẫn Thục cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng vẫn không thể chịu nổi khi thấy cả nhà vui vẻ khen ngợi cô con dâu nhỏ.
Bà ta cười nhạt, "Nếu bố bảo con về, đồ cũng đã đưa đến rồi, con cũng không ở lại nữa."
Người ta càng được tâng bốc cao, khi ngã xuống sẽ càng đau. Nếu họ muốn tâng bốc thì cứ để họ làm, về sau nếu không đủ bản lĩnh, mất mặt cũng không phải là mình.
Diệp Mẫn Thục xuất thân là diễn viên múa, dáng vẻ vẫn còn đẹp, khi bước đi eo lưng thẳng thắn, trông thật ưu nhã thanh lịch. Đáng tiếc là trong nhà không ai để ý đến điều đó, ngay cả Quý Đạc cũng chỉ buông một câu nhắc nhở, "Chị dâu, ngày mai nhớ đọc báo nhé."
Lời này thật sự khó chịu, khiến Diệp Mẫn Thục lập tức khựng lại. Nhưng Từ Lệ nghe thấy, đôi mắt cười híp lại. Rõ ràng con trai bà đang bảo vệ vợ, chứng tỏ vợ chồng họ không có vấn đề gì, cùng lắm chỉ là cãi cọ chút đỉnh thôi.
Diệp Mẫn Thục giống như là yếu tố không hòa hợp trong gia đình này, khi bà ta vừa rời đi, cả nhà ngược lại càng thoải mái hơn.
Ngay sau đó, Từ Lệ hỏi Lâm Kiều về nội dung lá thư. Lâm Kiều nhớ được gì liền kể, còn nếu có đoạn nào không nhớ ra, Quý Đạc sẽ giúp bổ sung.
Dù rằng anh nói rất ngắn gọn, nhưng rõ ràng trí nhớ của anh rất tốt. Không trách được khi đi đăng ký kết hôn, anh còn nhớ rõ ngày sinh của Lâm Kiều.
Nhưng trí nhớ tốt quá cũng phiền, vì cứ chút chuyện là anh lại tính sổ, đúng là thù dai...
Buổi tối hai vợ chồng ngủ ở nhà cũ. Sau khi rửa mặt, mỗi người nằm một bên giường và bắt đầu lẩm nhẩm câu chú thanh tịnh.
Lâm Kiều lặp lại "Sắc tức là không, không tức là sắc" không biết bao nhiêu lần, cuối cùng không kìm được mà nói, "Nếu không, anh gọi điện cho chị Nghiên đi."
"Ừ." Quý Đạc chỉ đáp một chữ, cũng không biết là anh có nghe thấy hay đồng ý.
Lâm Kiều xoay người, chống khuỷu tay lên giường nhìn anh, "Anh nói xem, các cặp vợ chồng khác họ sống thế nào nhỉ?"
"Người ta bây giờ đã ba năm sinh hai đứa rồi." Quý Đạc cuối cùng mở mắt ra.
Nhưng khi vừa mở mắt, anh đã nhìn ngay vào phần cổ áo của Lâm Kiều, tiếp theo là vòng eo, sau đó chân cô hơi nhấc lên...
Chỉ cần nhìn ánh mắt của anh, Lâm Kiều đã biết anh đang nghĩ gì.
Đáng tiếc là cô mặc đồ rất kín đáo khi ngủ, lại đang là mùa hè, nên dù anh muốn kéo vải cũng chẳng còn chỗ dư nào để nắm.
Vì vậy, Lâm Kiều thoải mái duỗi chân, còn nhướng mày nhìn chồng.
Ngay sau đó, anh kéo chăn lên quấn cô kín mít từ đầu đến chân, "Ngủ đi."
Lâm Kiều: "..."
Ngày hôm sau, khi tờ báo được phát hành, quả nhiên có người ở chỗ làm của Diệp Mẫn Thục đọc được. Vì trên báo có nhắc đến đơn vị của Lâm Kiều, nhiều người biết chuyện liền liên hệ với nhà họ Quý và đến chỗ Diệp Mẫn Thục để hỏi.
Nói thật, có người tò mò thật sự, nhưng phần lớn chỉ muốn xem chuyện vui. Diệp Mẫn Thục bình thường trông có vẻ hiền lành, nhưng trong thâm tâm bà ta luôn có thái độ coi thường người khác. Hiện tại trong nhà đột nhiên có cô em dâu từ nông thôn, bà ta dù không nói gì ở cơ quan, nhưng sự im lặng ấy đã nói lên rất nhiều điều.
Chồng bà ta, con trai bà ta, và cả Tống Tĩnh mà bà ta rất quý trọng, tất cả đều từng được bà ta nhắc đến không ít lần.
Giờ đây Lâm Kiều xuất hiện trên mặt báo, mọi người tự nhiên sẽ tò mò đến chúc mừng bà ta, nhưng thực ra là muốn xem chuyện vui.
Cả ngày hôm đó, Diệp Mẫn Thục phải giữ nụ cười cứng đơ trên mặt, nhưng cũng không thể để lộ mâu thuẫn với chị em dâu ra ngoài. Nếu không, chẳng phải sẽ làm trò cười cho người khác sao? Mọi người sẽ chế giễu bà ta ngày ngày rao giảng về sự hiền lương, nhưng lại không đối xử tốt với em dâu.
May mà tờ báo chỉ phát hành trong một ngày, thời gian trôi qua, mọi chuyện sẽ chìm vào quên lãng.
Diệp Mẫn Thục nghiến răng nghĩ thầm, nhưng bà ta không ngờ rằng ảnh hưởng của việc này không chỉ dừng lại ở đó. Không lâu sau, Bộ Giáo Dục tổ chức một cuộc họp quan trọng.
Cả nước đang thiếu nhân tài, điều này ai cũng biết. Vì vậy, kỳ thi đại học mới cho phép các nhân viên từ nhiều ngành nghề khác nhau tham gia đăng ký.
Việc cho phép những người có kỹ năng thực tiễn đăng ký dự thi nhằm hy vọng họ nhanh chóng tham gia vào nghiên cứu và sản xuất. Kiến nghị của Lâm Kiều đã chạm đúng điểm trọng yếu.
Cuối tháng, khi kết quả thi đại học được công bố và kỳ tuyển sinh bắt đầu, đáng ra các trường đại học lớn phải là những nơi bận rộn nhất, nhưng hiện tại ngay cả hiệu trưởng các trường trung học cũng bị triệu tập để thảo luận về việc có nên xây dựng phòng thí nghiệm hay không, nếu có thì xây dựng như thế nào.
Sau khi kết thúc cuộc họp và trở về, hiệu trưởng Tằng tình cờ gặp hiệu phó Tề đang đứng trước bảng vinh danh. Trên đó là những bức ảnh đen trắng đơn giản, bên dưới ghi tên trường học mà các học sinh đã trúng tuyển.
Hiệu phó Tề vừa đỡ mắt kính vừa chỉnh lại bảng vinh danh, dáng vẻ nhã nhặn mảnh khảnh vẫn không khác mấy so với mười năm trước, chỉ có khóe mắt là lưu dấu thời gian.
Hiệu trưởng bất giác dừng bước, ánh mắt cũng dừng lại trên bảng vinh danh, "Tiểu Tề, cậu nói xem, có phải tôi đã già rồi không?"
Hiệu phó Tề cũng đọc tờ báo kia, có nghe qua về lý do cuộc họp gần đây. Ông ấy đáp: "Không phải anh già đâu, chỉ là bị giật mình thôi."
Các đời hiệu trưởng khi vừa nhậm chức thường tràn đầy nhiệt huyết, trong hai năm đầu đầy khí thế và quyết tâm. Thậm chí, họ còn dẫn học sinh đi về vùng nông thôn, để các em nghe kể về những câu chuyện thời quá khứ qua lời của dân làng, giúp học sinh hiểu rằng cuộc sống hiện tại không dễ dàng gì, và việc ngồi trong lớp học đọc sách là một điều may mắn.
Khi đó, ông ta vẫn là một người có ý tưởng và lòng nhiệt tình. Nhưng sau mười năm lưu đày ở địa phương trở về, chỉ còn lại sự cẩn trọng và mệt mỏi.
Sau một hồi trầm mặc, cũng không biết hiệu trưởng Tằng suy nghĩ cái gì, cuối cùng chỉ nói: "Cậu có mắt nhìn thật tốt, đồng chí Lâm Kiều không tệ chút nào."
*****
"Cậu có mắt nhìn giỏi thật, lấy vợ tùy tiện mà cũng khiến cậu nở mày nở mặt."
Quý Đạc đụng độ lão Chu ở hành lang, nghe anh ta nói một câu như vậy: "Cậu thật có mắt chọn vợ." Nhưng vừa nói xong, anh ta đã cảm nhận được ánh mắt của Quý Đạc hướng về phía mình.
Có điều gì sai ở đây sao?
Lão Chu còn đang suy nghĩ, Quý Đạc đã lên tiếng: "Không phải chọn tùy tiện đâu."
Lão Chu: "..."
Không phải chứ? Vẻ mặt cậu nghiêm túc chỉ để nói cái này sao?"
Lão Chu xem như hiểu ra, Quý Đạc không phải kiểu người có thể trò chuyện phiếm, nên dứt khoác đi thẳng vào vấn đề: "Những cuốn sách cậu mượn tôi lần trước, vợ cậu đọc xong chưa?"
Quả nhiên Quý Đạc thích cách trò chuyện thẳng thắn này hơn, "Anh cần sao?"
"Không phải cậu mượn của tôi sao? Cũng không cần trả toàn bộ đâu, xem xong quyển nào thì trả tôi vài quyển là được."
"Được." Quý Đạc đáp ngắn gọn rồi bước vào văn phòng.
Lão Chu nhớ lại lần mình tham dự đám cưới của Quý Đạc và Lâm Kiều. Đặc biệt là lúc bị Lâm Kiều tóm lại giúp đỡ việc nhà, làm cho mỗi lần gặp nhau anh ta không thể không nhắc đến.
Truyện được post cả hai nơi tại
https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
*****
Buổi tối khi ở bên ngoài quân doanh, Quý Đạc chạm mặt Quý Trạch đang đứng đợi ở đó với vẻ mặt vui mừng: "Chú nhỏ!"
Đã khuya như vậy mà Quý Trạch vẫn còn đứng đợi, không lẽ cũng chỉ để nói chuyện này?
Quý Đạc liếc nhìn đồng hồ, mày nhíu chặt lại, cháu trai lớn đã tung tăng chạy tới: "Chú nhỏ, cháu đến để tính sổ cuối tuần đầu tiên."
Thì ra là chuyện này.
Quý Đạc ra hiệu cho Quý Trạch cùng mình đi đến chỗ yên tĩnh để trò chuyện.
Vừa đứng vững chỗ, Quý Trạch lập tức lấy ra một xấp tiền từ trong túi: "Đây là tiền của thím được chia mấy ngày nay." Sau đó, Quý Trạch rút ra hai tờ giấy ghi chép: "Đây là sổ sách chi tiết, gồm chi phí nguyên liệu, tiền công và các khoản thu nhập, cháu đã ghi rõ ràng."
Quý Trạch mặc quân phục, dù bộ đồ có vẻ cũ, nhưng đôi mắt sáng rực.
Thấy Quý Đạc chú ý đến trang phục của mình, Quý Trạch cười: "cháu mua bộ đồ này từ một người sửa xe đạp ven đường, vì cháu bán hàng mà vẫn mặc quân phục thì không hợp lắm."
Từ cách này, có thể thấy Quý Trạch thật sự nghiêm túc trong công việc. Quý Đạc gật đầu, biểu lộ sự đồng tình.
Được khích lệ, Quý Trạch bắt đầu kể tường tận về công việc của mình mấy ngày nay. Lần đầu đi rao bán, Quý Trạch chỉ mang theo một thùng xà phòng 50 cân, nhắm vào khu nhà của các công nhân viên chức nữ. Xà phòng lỏng thường phù hợp hơn với phụ nữ, mà gia đình công nhân viên chức thường có khả năng chi tiêu hơn các hộ gia đình đơn lẻ. Khu nhà này đông dân cư, rất thuận tiện để buôn bán.
Ban đầu Quý Trạch cảm thấy khá lúng túng khi rao hàng. Nhưng sau vài lần, anh ta đã lấy lại tự tin. Chỉ trong vài ngày, anh ta bán được hơn 100 cân xà phòng mỗi ngày, hiện nay đã tính đến việc thuê thêm người.
Quý Trạch hồ hởi kể tiếp, không khác gì một học sinh tiểu học đang báo cáo kết quả học tập, nhưng trên người anh ta lại thiếu hẳn sự lơ là trước đó.
Quý Đạc nghe hết, nhìn qua sổ sách rồi hỏi: "Nguyên liệu cháu tính cho mấy ngày bán?"
Quý Trạch gãi đầu, "Cháu lo bán không được nên chỉ tính số lượng đã bán được."
Nếu muốn luyện tập cách kinh doanh như thế này, anh ta cũng phải mất đến vài năm, chắc chắn không thể chỉ làm trong vài ngày là đủ. Nhưng nếu tính cả chi phí nguyên vật liệu, thì mấy ngày nay anh ta không những không kiếm được gì mà còn thua lỗ không ít. Không thể cứ mãi không báo cáo chi phí cho Lâm Kiều được, đúng không?
Quý Đạc hiểu, gập sổ sách lại rồi cất vào trong túi cùng với xấp tiền. Lúc nhìn lên, thấy ánh mắt mong chờ của Quý Trạch, Quý Đạc chỉ gật đầu: "Cháu có chút đầu óc kinh doanh đấy."
Câu khen ngợi đó khiến Quý Trạch như uống một ngụm nước đá giữa trời nóng, còn không quên nói: "Cũng nhờ thím có công thức tốt."
Nói xong, Quý Trạch bỗng nhận ra sự xấu hổ vì mình và Lâm Kiều không quá thân thiết, liếc nhìn Quý Đạc. Nhưng Quý Đạc không tỏ vẻ gì, như thể không bận tâm đến lời đó. Thấy vậy, Quý Trạch nhanh chóng đổi đề tài: "Chú thật chuyên nghiệp, dù vừa tân hôn mà vẫn tăng ca khuya như vậy. Không phải ngẫu nhiên mà mọi người nói chú là một quân nhân giỏi, có cả gan dạ và năng lực vượt trội."
Không ngờ, câu nịnh nọt này lại khiến Quý Đạc cau mày: "Còn chuyện gì nữa không?"
Rõ ràng đây là dấu hiệu muốn tiễn khách, Quý Trạch không dám nói thêm, lủi thủi ra về.
Thật ra Quý Đạc không cố ý muốn tăng ca. Nhưng hôm nay có nhiều việc phải làm, nên anh chưa vội về nhà. Trở về sớm cũng khó tránh khỏi bị lôi vào các công việc giấy tờ.
Khi về đến nhà, Lâm Kiều đang đọc sách trên lầu. Quý Đạc đưa sổ sách và tiền cho cô.
Lâm Kiều vừa làm xong bài tập, thấy tiền và sổ sách liền biết là cái gì: "Đây là từ người bạn đó của anh chia?"
Lâm Kiều vừa hoàn thành xong bài tập trên tay liền mở ra xem, vừa nhìn đã biết là gì, bèn hỏi: "Đây là từ người bạn của anh chia sao?"
Thật sự là không ít, chỉ là hợp tác thôi mà đã có 8 tờ, cô hỏi người đàn ông: "Đây là trong mấy ngày vậy?"
"Một tuần."
Một tuần đã được hơn 80 tệ, gần bằng tiền lương hai tháng của cô. Mà đây cô chỉ lấy ba phần, quả nhiên kinh doanh vẫn là cách kiếm tiền tốt nhất. Hơn nữa, đây mới chỉ là cuối tuần đầu tiên, vạn sự khởi đầu nan, mà sản phẩm xà phòng lỏng này quả thực rất có thị trường, về sau chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn nữa.
Lâm Kiều cầm lấy bảng báo cáo, rất nhanh đã nhận ra Quý Đạc cũng để ý đến điều này, "Từ giờ cứ mỗi tháng báo cáo một lần cho em là được, tính toán từng chút một phiền phức quá."
"Nửa tháng đi." Quý Trạch vẫn còn bận tâm chuyện ở xưởng, Quý Đạc lo cậu nhóc thiếu kiên nhẫn.
Lâm Kiều không phản đối, "Nửa tháng cũng được." Cô cất tiền vào cái hộp nhỏ, suy nghĩ rồi lại rút ra vài tờ để mang theo bên người.
Cô định mua cho Lưu Ngọc Lan và mấy đứa trẻ nhà bà ấy mỗi người hai bộ quần áo.
Thật ra mà nói, Lưu Ngọc Lan cũng chẳng làm gì có lỗi với cô, ngược lại, bà ấy còn đang chật vật lo cho gia đình mình, vậy mà vẫn lén lút đưa tiền cho Lâm Kiều để giúp cô chuẩn bị của hồi môn. Vài ngày trước Lâm Kiều về quê, phát hiện bọn trẻ nhà họ Dương đều mặc quần áo vá chằng chịt, nhất là con bé út, ánh mắt cứ nhìn Lâm Kiều đầy vẻ ao ước.
Ở Yến Đô có bán quần áo may sẵn, không cần phiếu mà lại toàn dùng chất liệu sợi hóa học, bền hơn vải bông nhiều. Cô tính mua mỗi người hai bộ, mua rộng một chút để mặc được ít nhất hai năm. Nếu thật sự không mặc vừa nữa, cũng có thể đem cho người khác. Sợi hóa học vì bền và khó hỏng nên khi tặng cũng được mọi người rất hoan nghênh. Lâm Kiều nghĩ ngợi rồi hỏi Quý Đạc: "Nhà mình có quần áo cũ không mặc không? Em định gửi vài bộ cho mẹ em, để đưa cho chú Dương mặc khi làm việc. Ở quê họ hay phải làm lụng vất vả, mặc quần áo dễ hỏng quá."
Quý Đạc là quân nhân, ngoài quân phục ra anh cũng rất ít khi mặc quần áo thường, nhưng nghe vậy anh vẫn nói: "Để anh hỏi thử vài người bạn và đồng đội xem sao."
Dù gì cũng có người nhà không ở trong quân đội, trước đây anh từng thấy người ta gói quần áo cũ gửi về cho thân thích ở quê.
"Vậy anh giúp em nhé." Lâm Kiều nói, rồi như chợt nhớ ra điều gì, cô cười nhìn anh, "Em mà có yêu cầu gì thì chỉ biết tìm anh thôi."
Nói thì nói vậy, nhưng Quý Đạc cảm thấy vấn đề giữa họ không chỉ đơn giản là thế, cụ thể là gì thì anh lại không rõ lắm.
Lâm Kiều chỉ nói một câu cho có, vì cô nghĩ đàn ông không có việc gì thì đừng làm phiền, nếu cứ nắm mãi chuyện vụn vặt không buông lại càng phiền thêm. Cô cúi đầu định tiếp tục học, nhưng Quý Đạc lại hỏi về mấy quyển sách của lão Chu, "Em đã xem hết quyển nào rồi?"
Thực ra quyển nào cô cũng chưa đọc xong, nói đúng hơn là quyển nào cô cũng chưa đọc... Nhưng nếu để lộ ra thì đâu còn là Lâm Kiều nữa, cô liền nhanh chóng lảng sang chuyện khác, "Anh Chu muốn lấy lại à? Anh mang trả hết đi."
Dù cô tỏ ra bình thường, nhưng Quý Đạc vẫn cau mày nhìn cô. Bởi lẽ anh chưa bao giờ thấy cô đọc mấy quyển đó, chẳng lẽ là những ngày nghỉ hè vừa rồi, cô đọc ban ngày ở nhà?
Cô không thể chỉ thích mỗi loại truyện Trái Tim Thiếu Nữ thôi chứ?
Ánh mắt Quý Đạc thoáng trầm xuống, im lặng rất lâu. Lâm Kiều nhận thấy anh không nói gì, liền ngẩng đầu nhìn anh.
Giữa người lớn với nhau có vài chuyện không cần nói thẳng, hai ánh mắt chạm nhau chưa đầy hai giây, Lâm Kiều chớp chớp mắt, "Hay là thử lại?"
Quý Đạc không nói đồng ý nhưng cũng không từ chối, "Em cứ học tiếp đi."
Lâm Kiều cũng không nghĩ gì, ngồi học thêm nửa giờ nữa, sau đó hai vợ chồng mới kéo rèm chuẩn bị tắt đèn.
Lúc này, để tránh làm mọi việc dang dở, Quý Đạc chủ động đưa ra một biện pháp nhỏ kiểm tra trước.
Sau đó mọi việc tiến triển suôn sẻ. Sáng hôm sau khi trở lại đơn vị, việc đầu tiên anh làm là đến bưu điện xem có kiện hàng nào của mình không.
Sinh nhật Quý Nghiên vừa qua, anh có gọi điện hỏi thăm. Quý Nghiên nói đã gửi bưu kiện, đang trên đường tới, còn nhân dịp đó cười nhạo anh một phen.
Qua vài ngày, cuối cùng Quý Đạc cũng nhận được bưu kiện của Quý Nghiên gửi từ nước ngoài. Khi anh chuẩn bị mang về nhà thì gặp Quý Trạch.
So với lần trước đầy tự tin, lần này ánh mắt cháu trai lớn đầy phẫn nộ và lo lắng, vừa thấy anh đã vội vàng chạy tới, "Chú nhỏ, người cháu vừa thuê mới bỏ chạy."
"Người phụ trách làm xà phòng à?" Quý Đạc gần như ngay lập tức đoán ra.
Quý Trạch gật đầu, "Tiền lương cháu còn chưa trả cho hắn, vậy mà hắn đã không đến nữa. Mấy thứ nguyên liệu dùng làm xà phòng cũng không còn nhiều."
Không cần tiền lương, rõ ràng là có chỗ khác tốt hơn. Trong lòng Quý Đạc đã hiểu, nhưng ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh, "Còn cái công thức thím nhỏ tự mình điều chế, cháu chưa đưa cho hắn đó chứ?"
"Không ạ, cái đó cháu không cho ai đụng vào, toàn bộ đều tự cháu lấy rồi pha chế."
Nhưng anh ta vẫn không yên tâm, "Cháu cảm thấy công thức đó có vẻ không vấn đề gì, dù lượng dùng không lớn. Thím nhỏ đưa cháu cách làm đáng tin không ạ?"
Vì lo lắng nên Quý Trạch mới bất an như thế. Dù gì đây cũng là lần đầu tiên anh ta buôn bán, trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm.
Quý Đạc định nói để về nhà hỏi giúp anh ta, nhưng Quý Trạch đã nhanh nhảu mở lời: "Hay là cháu theo chú nhỏ về nhà, để chú hỏi thím, cháu sẽ nói là... nói là..."
Ánh mắt anh ta liếc tới kiện hàng trong tay Quý Đạc, "Cháu sẽ nói là mang đồ giúp chú." Rồi thuận tay cầm luôn gói hàng.