Bàn sách, cốc sứ, cùng vẻ mặt nghiêm túc... Người đàn ông này định tổ chức một cuộc họp chăng?
Lần trước khi hiệu trưởng gọi Lâm Kiều lên nói chuyện, cũng không trịnh trọng đến mức này...
Lâm Kiều hết cách, không thể nhịn được mà liếc mắt nhìn anh, "Em không thấy giữa chúng ta có vấn đề gì về niềm tin cả."
Cô không chỉ giữ được bình tĩnh mà còn thay đổi thái độ, trở nên nghiêm túc hơn: "Thứ nhất, thu nhập của chúng ta đều minh bạch, em không hề nghi ngờ anh có giấu tiền riêng hay nhận khoản thu nào mờ ám." Cô giơ một ngón tay lên.
"Thứ hai, anh có hỏi em điều gì, em đều trả lời, không hề che giấu gì cả." Cô giơ tiếp ngón tay thứ hai.
"Thứ ba, em cũng không can thiệp vào các mối quan hệ xã giao của anh. Đôi khi anh về muộn, em cũng không bắt bẻ hỏi tới hỏi lui, không kiểm tra áo sơ mi của anh để tìm tóc dài." Cô giơ thêm ngón tay thứ ba.
Nếu chỉ là mối quan hệ hợp tác ngay từ đầu, Lâm Kiều sẽ không nói mấy lời này.
Nhưng giờ hai người đã "hợp tác" lên tận trên giường, còn thực sự rất hòa hợp, nên việc có người khác xen vào là điều cô rất để tâm.
"Kiểm tra áo sơ mi để tìm tóc dài?" Quý Đạc nắm ngay được trọng điểm.
Trước giờ anh chưa từng nghe đến kiểu kiểm tra này, hơn nữa, Lâm Kiều rõ ràng biết nhưng lại không hề áp dụng với anh. Điều này chứng tỏ cô rất tin tưởng anh ở khía cạnh đó.
Lâm Kiều chưa nhắc đến chuyện tìm tóc thì có gì to tát đâu, cô còn biết cả việc kiểm tra mùi nước hoa hay dấu vết son môi nữa kìa.
Cô còn từng nghe một chuyện khá kỳ lạ: có người đi công tác bảy, tám ngày, khi về nhà kiểm tra nước trong đồng hồ điện thì thấy rõ dấu vết việc chồng mình có ngủ ở nhà.
"Vậy nên, em không nghĩ giữa chúng ta có vấn đề gì về niềm tin, nếu có, thì đó là từ phía anh đối với em." Cô lắc lắc ba ngón tay tổng kết lại.
Nhưng Quý Đạc không hỏi về vấn đề đó. Đối mặt với sự phản kháng của Lâm Kiều, anh chỉ nhấc cốc sứ lên uống một ngụm nước, thần sắc bình thường.
Cách cư xử của anh giống như đang trao đổi với cấp dưới, không biểu lộ cảm xúc nào, hành động rất thành thạo ngấm ngầm tạo ra áp lực cho đối phương. Quả nhiên, sau khi đặt cốc xuống, anh trở nên nghiêm nghị hơn: "Thứ nhất, sức khỏe của em không tốt, nhưng em không chủ động nói với anh."
Anh đang ám chỉ đến kỳ kinh nguyệt của cô, sự việc đã từng dẫn đến một trận hiểu lầm lớn giữa hai người.
"Thứ hai, về mặt vật chất, em có yêu cầu mà không tìm đến anh."
Điều này liên quan đến việc mua dầu mà anh đã từng hỏi trước đó. Lúc này nói ra, anh vẫn sâu sắc nhìn Lâm Kiều, khiến cô cảm thấy có chút bối rối.
Lâm Kiều thoáng chột dạ một giây, nhưng nhanh chóng nhớ lại rằng cô đã giải thích hợp tình hợp lý với anh rồi, không có gì đáng để lo lắng cả.
Thế nên cô liếc nhìn anh, tỏ ý bảo anh tiếp tục.
Sự phản ứng này làm ánh mắt Quý Đạc hơi thay đổi, nhưng anh vẫn không đề cập đến cuốn sách cấm cô đang đọc, mà tiếp tục, "Quan trọng nhất là, khi em gặp khó khăn, em không bao giờ nghĩ đến việc dựa vào anh."
Đôi mắt đen của anh nhìn thẳng vào cô, sống lưng hơi khom, giọng nói rõ ràng: "Nói chung, em có vấn đề về niềm tin rất nghiêm trọng đối với anh, cần phải được giải quyết ngay."
Lần này Lâm Kiều thực sự không thể giữ vẻ mặt bình tĩnh nữa, chỉ biết ngước mắt nhìn lên trần nhà, "Không phải chỉ có phụ nữ mới hay khơi lại chuyện cũ sao? Sao anh lại thế này?"
"Anh đang liệt kê bằng chứng, để tránh em không nhận ra." Quý Đạc không cho rằng mình đang khơi lại chuyện cũ, thậm chí còn nhấn mạnh thêm: "Chúng ta là một, đây là điều em đã nói trước khi kết hôn. Anh cảm thấy em nói và làm không thống nhất, chúng ta cần thảo luận."
Lâm Kiều bắt đầu hoài nghi nếu cô là cấp dưới của anh, câu cuối cùng chắc chắn sẽ là: "Việc này em cần phải giải thích cho anh."
Có cần nghiêm trọng đến mức này không? Như thể cô đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng lắm, đến mức phải tổ chức hẳn một cuộc họp gia đình...
Lâm Kiều ngẩn người, không biết bắt đầu phản bác từ đâu.
Nhìn thái độ của cô, Quý Đạc hạ lông mày, nhưng ngay sau đó lại dịu giọng, "Anh không phải đang chất vấn em, anh muốn giải quyết vấn đề với em."
"Đoàn trưởng Quý thường nói chuyện với lính như vậy sao?" Cuối cùng Lâm Kiều cũng lên tiếng.
Không đợi anh trả lời, cô giơ tay lên, bổ sung: "Em không phải đang cãi nhau với anh, mà thực sự đang đặt câu hỏi."
Có lẽ vì tò mò, cô còn ngả người ra trước, như muốn nhìn rõ từng biểu hiện trong mắt anh: "Quân nhân cách anh có thích mang những điều từ đơn vị về nhà không? Biến gia đình thành nơi huấn luyện à? Bố em cũng không như vậy."
Cô ngả người xuống, cổ áo hơi trễ, Quý Đạc cao lớn nhìn thấy, lập tức giúp cô kéo áo lên, "Chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc, chú ý chút đi."
Quần áo thời nay đâu có hở nhiều đến mức như thế, nhưng Lâm Kiều vẫn không cử động, khiến anh tiếp tục kéo cổ áo cao lên đến cằm.
Cô thật sự không biết phải nói gì nữa, đành ngồi ngay ngắn lại ghế rồi hỏi: "Anh nghĩ thế nào mới gọi là tin tưởng? Mỗi lần có chuyện thì khóc lóc cầu xin anh giúp đỡ? Hay ba ngày hai bữa xin quần áo, giày dép, trang sức?"
Quý Đạc nghĩ ngợi, lúc này không chỉ nhíu mày mà còn chau mặt lại.
"Thấy chưa, anh cũng chịu không nổi như vậy." Lâm Kiều giơ tay lên, "Trước khi kết hôn, em đã hứa sẽ không kéo chân anh mà."
Giải thích từng chút một thì quá phiền, lại dễ bị dắt mũi, tốt hơn hết là định sẵn mọi chuyện từ đầu, giữa cô và anh chẳng có vấn đề gì cả.
Nhưng rõ ràng Quý Đạc không dễ dàng để cô xoay chuyển tình thế, "Trước khi kết hôn, anh cũng đã hứa sẽ chăm sóc em thật tốt. Và đây không phải vấn đề kéo chân hay không kéo chân, đã là vợ chồng, em không nên chỉ nghĩ đến việc tự mình giải quyết mọi chuyện."
"Vậy anh có chuyện gì, liệu có trăm phần trăm nói với em không?" Câu hỏi của Lâm Kiều khiến Quý Đạc im lặng.
Cô nghĩ bụng: Anh làm ăn riêng mà còn giấu giếm cô nói là bạn bè, đó có phải là tin tưởng tuyệt đối với cô không?
Còn Quý Đạc lại nghĩ về việc mình giúp cháu trai che giấu chuyện lớn hơn nữa...
Cuối cùng anh không thể phản bác nên đành im lặng. Lâm Kiều thuận thế chiếm lấy quyền chủ động, "Thấy chưa, phải chừa lại cho nhau một chút không gian."
Nói xong, cô còn nghi ngờ nhìn anh, "Trước kia chẳng phải vẫn ổn sao? Sao tự dưng anh lại để ý chuyện này?"
Lời này càng làm Quý Đạc trầm tư hơn. Thực sự mà nói, anh cũng chưa nghĩ thông suốt, chỉ biết rằng mọi thứ không thể tiếp tục như thế này nữa, nên mới phải nói chuyện với cô.
Anh còn chưa rõ mọi chuyện, Lâm Kiều cũng không thể nhìn thấu được ý nghĩ của anh. Không lẽ gần đây ngủ chung quá thường xuyên, không còn cảm giác khoảng cách, nên anh mới muốn kiểm soát cô?
Người đàn ông này chắc chắn là quen chỉ huy, không thích nói nhiều lời vô nghĩa, quen an bài nhiều hơn là dò hỏi. Cũng may anh không phải là người hay lo chuyện bao đồng, luôn để lại cho cả hai đủ không gian riêng tư. Nếu thay vào một người thích dựa dẫm quá mức, Lâm Kiều sẽ cảm thấy anh quá kiểm soát.
Trên bàn làm việc, khoảng cách giữa hai người càng rõ ràng. Cuộc họp gia đình này hiển nhiên không đạt được mục tiêu mong muốn, chỉ có chủ đề là cả hai có chung nhận thức.
"Tiểu Quý! Nhà cậu có cần dưa leo và cà chua không?" Trong lúc im lặng, tiếng của vợ lữ trưởng Lương từ ngoài cửa sổ vang lên.
Cả hai vợ chồng gần như cùng lúc đứng dậy, cùng nhau đi ra mở cửa. Lần này, họ thực sự ăn ý với nhau.
Vợ lữ trưởng Lương đứng trong sân nhà mình nói vọng sang, "Nhà tôi trồng, không cần xào nấu, ăn rất ngon. Nếu cậu muốn, tôi sẽ mang qua cho."
Có lẽ việc làm nông đã ăn sâu vào máu người dân, dù lữ trưởng Lương đã lên tới chức lữ trưởng nhưng vợ ông ấy vẫn thích trồng rau trong sân nhà để dùng.
Nhìn thấy Lâm Kiều cũng từ lầu hai bước xuống, bà ấy ngạc nhiên, "Tiểu Lâm cũng đã về rồi sao?" Sau đó bà ấy ôm đống rau sang, "Người thân của nhà cô tìm được chưa?"
"Đã có tin tức rồi," Lâm Kiều trả lời ngắn gọn, không nói thêm gì.
"Có tin tức là tốt rồi. Những ngày cô không ở nhà, mọi người ai cũng lo lắng." Vợ lữ trưởng Lương đặt rau cạnh cửa phòng khách, "Cô chỉ cần rửa qua là có thể ăn, đều là rau nhà trồng, tươi hơn mua bên ngoài. Nếu cô thấy ngon, vài ngày nữa tôi sẽ mang thêm cho." Edit: FB Fu
Trước kia bà ấy cũng thân thiện, nhưng rõ ràng không nhiệt tình đến mức này. Lâm Kiều có chút không quen với sự thay đổi như vậy, "Cảm ơn chị dâu."
"Không có gì đâu. Nhà tôi trồng nhiều, không ăn hết thì cũng lãng phí thôi." Vợ lữ trưởng Lương chuẩn bị rời đi, nhưng rồi như nhớ ra điều gì, bà ấy quay lại nói với Lâm Kiều: "Tôi họ Lưu, tên Lưu Thúy Anh."
Cách bà ấy giới thiệu tên cho Lâm Kiều không phải vì mặt mũi của hai ông chồng, mà thực sự muốn có mối quan hệ tốt với Lâm Kiều.
Hơn nữa thời gian này Lâm Kiều không còn dạy dỗ con trai bà ấy, việc này rõ ràng không nhằm xây dựng mối quan hệ tốt đẹp chỉ để nhờ Lâm Kiều giúp đỡ con trai mình ở trường học.
Điều này khiến Lâm Kiều không còn cảm thấy e ngại, cô thuận miệng gọi lại: "Chị Lưu."
Lưu Thúy Anh thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt nhỏ liền nheo lại, "Có chuyện gì thì cứ qua tìm tôi, tôi cả ngày ở nhà."
Trong mắt Lưu Thúy Anh, Lâm Kiều quả thực quá xinh đẹp, nhưng cô giáo này nâng cao thành tích cho học sinh, rõ ràng không phải chỉ dựa vào sắc đẹp.
Hơn nữa, con trai bà ấy cũng nói, Tiểu Lâm đã giúp đỡ một nữ sinh bị vu oan, tốn nhiều công sức mới giải quyết xong, suýt nữa bị phụ huynh học sinh đánh (câu chuyện này do con trai bà ấy hơi phóng đại).
Một giáo viên tốt luôn được học sinh và phụ huynh yêu quý, huống chi Lâm Kiều chỉ là giáo viên tạm thời.
Lưu Thúy Anh tỏ ra cảm kích, so với lần gặp đầu tiên hơn hai tháng trước, thái độ của bà ấy đã thay đổi hoàn toàn.
Nhưng nếu để ý kỹ, sự thay đổi này không phải là đột ngột, mà từng chút một qua thời gian, mọi thứ đều có dấu vết rõ ràng.
Ánh mắt Quý Đạc dừng lại trên người Lâm Kiều.
Cô gái trẻ vừa gội đầu, buộc tóc đuôi ngựa một cách tùy ý, vài lọn tóc buông lơi bên tai, làm gương mặt vốn sắc sảo của cô trở nên dịu dàng hơn. Không giống như khi ở trên lầu, bộ dạng như đang chuẩn bị bước vào một cuộc đàm phán để phân định thắng thua.
Nghĩ vậy, Quý Đạc nhíu mày, khi Lâm Kiều quay đầu lại, cô phát hiện anh đang nhìn cô chăm chú.
Làm sao vậy? Anh vẫn chưa nói đủ trong buổi họp vừa rồi, định quay lại trên lầu để tiếp tục?
Lâm Kiều nhướng mày, trên người cô lập tức tỏa ra chút khí chất gai góc.
Quý Đạc chỉ nhìn cô một cái, "Lần sau chúng ta sẽ nói tiếp." Sau đó anh cúi người xuống, bắt đầu nhặt rau.
Anh thực sự định tiếp tục? Tuy nói là lần sau...
Lâm Kiều không biết phải nói gì, nhìn người đàn ông bên cạnh đã rửa xong dưa leo và cà chua, một phần đặt ra ngoài, một phần bỏ vào tủ lạnh.
Nói đến đây, tủ lạnh thời nay thiết kế có phần bất tiện. Ngăn đông lạnh ở trên cao, ngăn mát ở phía dưới. Quý Đạc với đôi chân dài ngồi xổm xuống có chút bất tiện.
Lâm Kiều cầm quả cà chua đã rửa sạch, vừa cắn một miếng thì nghe anh nói: "Tối mai về nhà ăn."
"Tối mai?"
Cô ngạc nhiên, "Ngày mai không phải là thứ tư sao?"
Thực ra theo lệ thường, ngày Lâm Kiều về quê cũng chính là ngày họ về nhà cũ. Lâm Kiều nhớ lại, "Cuối tuần trước, anh nói thế nào với bố mẹ?"
"Anh phải giải quyết công việc ở đơn vị." Quý Đạc trả lời gọn gàng, không nhắc đến việc mất tích của Lâm Vĩ.
Điểm này khiến anh hơn hẳn nhiều đàn ông khác. Hầu hết đều không nhận trách nhiệm, một số người thậm chí còn đổ lỗi cho vợ. Họ không muốn đi dự tiệc lại đổ cho vợ cấm đoán, không muốn tiêu tiền thì bảo vợ không cho chi tiêu.
Sắc mặt Lâm Kiều nhu hoà, mỉm cười nhẹ nhàng: "Cảm ơn."
Câu này khiến Quý Đạc ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, "Ngày mai là sinh nhật anh."
Giọng anh bình thản, như chỉ trả lời câu hỏi của Lâm Kiều trước đó.
Nhưng câu trả lời này...
Lâm Kiều ngỡ ngàng mất hai giây, mới nuốt xong miếng cà chua, "Ngày mai là sinh nhật anh? Tại sao anh không nói sớm?"
Quý Đạc khẽ lắc đầu, "Hộ khẩu có ghi, anh tưởng em biết."
Khi kết hôn, hai người đã kiểm tra thông tin cá nhân của nhau. Lâm Kiều thực sự đã nhìn qua hộ khẩu của anh, nhưng...
"Làm sao mà nhớ nổi trong thoáng chốc như vậy?" Lâm Kiều cảm thấy anh đang cố tình bắt bẻ cô, "Vậy anh có biết ngày sinh nhật của em không?"
"Ngày 23 tháng 3 năm 1962."
Lâm Kiều: "..."
Thật sự ư? Các nam chính đều được trang bị trí nhớ siêu phàm, không bao giờ quên điều gì, hay họ làm việc quá cẩn thận, ngay cả sinh nhật của đối tác cũng phải nhớ?
Lâm Kiều không biết nói gì, nhưng trên mặt Quý Đạc lại không hề có bất kỳ biểu cảm nào thay đổi, ngược lại anh còn liếc cô một cái, như thể trách móc.
Lâm Kiều bỗng có cảm giác mình đang là học sinh, còn anh là thầy giáo, cô thì vừa bị hỏi mà không trả lời đúng được.
Điều này làm cô hơi đau đầu, nhưng may mắn là buổi chiều anh phải đi làm, không còn đủ thời gian để mở thêm một cuộc họp về vấn đề tin tưởng lẫn nhau.
Dù anh đã rời đi, Lâm Kiều vẫn lấy hộ khẩu ra kiểm tra, ngày mai đúng là sinh nhật của anh.
Chỉ còn lại nửa ngày, cho dù Lâm Kiều có tài giỏi đến đâu cũng không thể nào biến ra được món quà nào. Thực ra không tặng quà cũng được thôi. Lần trước Từ Lệ mừng sinh nhật, người đàn ông này cũng đâu có yêu cầu nhận quà.
Nhưng mà, chính cô đã từng nói với anh, tặng thêm chút gì cũng chẳng ai giận dỗi cả. Hơn nữa, quan hệ hợp tác tốt đẹp giữa hai bên đã được nhiều người biết đến, ai cũng tỏ ra vui mừng. Huống hồ, mối quan hệ giữa cô và anh đã sớm vượt qua mức đồng nghiệp, không thể nào không thể hiện chút gì đó...
*****
Buổi tối khi vừa tan làm, Quý Đạc nhận ra hôm nay Lâm Kiều có điều gì đó không giống mọi khi. Anh không thể nói rõ được điểm khác biệt là gì, có thể là đôi môi cô hôm nay hồng hơn, có thể là ánh mắt cô sáng hơn, nhưng rõ ràng cô trông xinh đẹp hơn hẳn.
Tóc cô đã được chăm chút, buộc thấp ở sau đầu. Cô mặc một chiếc váy liền thân mới, vừa chạm tới đầu gối... Ừm, đúng rồi, đó là chiếc váy mà hôm trước khi cô ngồi ở bàn làm việc, đã đá vào chân anh.
Quý Đạc giữ gương mặt bình thản, treo chiếc mũ quân đội lên giá áo: "Lát nữa em định đi đâu à?"
"Không, em chỉ định xuống nhà ăn, ăn một bữa cơm thôi."
Truyện được post cả hai nơi tại
https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Lâm Kiều đã thay giày, bước tới cửa, nhưng Quý Đạc lại chau mày nhìn cô: "Em muốn đi ăn cơm ở nhà ăn thật sao?"
"Sao? Chuyện này cũng cần phải họp để bàn bạc à?" Lâm Kiều cười, ngước đôi mắt phượng nhìn anh.
Quý Đạc không nói gì, nhưng không hiểu sao, anh cảm thấy không thoải mái khi Lâm Kiều ra ngoài tối nay.
Một lát sau, anh lại lấy chiếc mũ quân đội trên giá áo: "Anh đi mua đồ về."
Người đàn ông này, ở nhà còn giúp cô làm mấy việc vặt như vậy. Cũng may là chỉ giúp đỡ thôi, không phàn nàn gì cô, cũng không chỉ trích cô về chuyện ăn mặc, cứ để cô theo ý mình.
Lâm Kiều cảm thấy lần này mình không lỗ, chỉ cần nhìn vẻ mặt của anh cũng đáng để vui rồi.
Phụ nữ trang điểm vốn là để tự ngắm mình, bình thường cô chỉ là có chút lười mà thôi. Thời buổi này, đồ trang điểm cũng không có nhiều loại.
Trong suốt bữa ăn, Quý Đạc phát hiện tâm trạng của Lâm Kiều khá tốt, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn anh, khiến anh ngừng đũa một chút: "Em có chuyện gì muốn nói với anh à?"
Không hiểu sao, Lâm Kiều lại nhớ tới việc giữa trưa, khi anh kêu cô đi theo anh lên lầu.
Mọi thứ đều quen thuộc, mùi hương quen thuộc, chỉ có điều lần này phong thủy xoay chuyển, ngược lại là anh hỏi.
Lâm Kiều cười nhẫn nại gật đầu: "Ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nói."
Nhưng khi ăn xong, cô lại không vội nói mà cùng anh ngồi xem tin tức, sau đó kéo anh ra sân đi dạo nửa vòng, cho đến khi trời tối.
Quý Đạc quả thật rất kiên nhẫn, cô không nói, anh cũng không hỏi.
Thấy không còn gì khác biệt, Lâm Kiều mới bưng ly nước lên, cố ý nói: "Đi thôi, lên lầu nói chuyện."
Khi vào tới phòng, cô ra hiệu cho anh ngồi xuống đối diện bàn làm việc.
Cảnh này trông có vẻ nghiêm trọng, nhưng cũng không phải chuyện gì lớn. Quý Đạc vẫn đang suy nghĩ thì Lâm Kiều đã tắt đèn phòng ngủ.
Ánh sáng chợt tắt khiến trước mắt Quý Đạc có chút mờ mịt, khi anh bắt đầu quen dần với bóng tối, thì đã có một cơ thể mềm mại tựa vào lồng ngực mình.
Theo bản năng, anh vòng tay ôm lấy cô, mới nhận ra lần này khác với những lần trước. Lần này Lâm Kiều ngồi lên đùi khóa chặt người anh.
Cô vòng tay qua cổ anh, váy kéo lên cao, đôi đầu gối trắng muốt lộ ra trong không khí, chỉ cần với tay là chạm tới.
Bàn tay anh không kiềm chế được căng thẳng, nhưng Lâm Kiều đã ghé sát môi bên tai anh: "Quà sinh nhật trước, anh có muốn không?"
Thực ra không có món gì để tặng, nên cô quyết định... tặng chính mình. Dù sao anh vui, cô vui, cả hai đều thoải mái.
Từ khi hai người bắt đầu qua lại, Lâm Kiều chưa bao giờ là người ngượng ngùng, hiện giờ thì lại càng không. Khi cảm nhận được đôi môi của anh áp lên, cô khẽ cắn nhẹ môi anh.
Cú cắn đó làm Quý Đạc bừng tỉnh, anh càng chủ động hơn, tay cũng thuận thế siết chặt gáy cô.
Có vẻ trong chuyện này, anh luôn thích nắm quyền chủ động, khiến Lâm Kiều không nhịn được khẽ kêu lên một tiếng.
Tiếng kêu ấy khiến Quý Đạc dừng lại một chút, tay anh vuốt dọc từ đầu gối lên, ở dưới làn váy bắt được chân cô.
Anh dường như đã sớm muốn làm điều này, lực tay có phần mạnh hơn. Trong bóng tối, có thể thấy rõ cái cằm cương nghị cùng yết hầu căng thẳng của anh.
Khi anh định nhấc cô lên, Lâm Kiều giữ vai anh lại, khẽ thở: "Ngay tại đây thôi."
Cô từ trong ngăn kéo lấy ra một món đồ đã giấu trước đó: "Lần này sẽ không bị rách."
Tiếng nói nhẹ nhàng như gió bên tai, đôi mắt Quý Đạc trở nên sâu thẳm, anh nâng tay ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Trong bóng tối vang lên tiếng dây thắt lưng rơi xuống đất. Lâm Kiều đã bị hôn đến mức không còn sức lực, nhưng vẫn không quên chọc ghẹo: "Màn cửa chưa kéo đâu, anh, anh có để ý không?"
Động tác của Quý Đạc lập tức dừng lại.
Lâm Kiều mở to đôi mắt phượng, ngạc nhiên: "Không phải chứ, anh thật sự dừng lại vì chuyện đó sao?"
"Không phải." Anh ngừng một chút, giọng nói khàn khàn trầm thấp đầy bất lực: "Nó bị rách rồi."
"Rách rồi?" Lâm Kiều không thể tin: "Mới dùng vài lần mà?"
Đúng là mới dùng vài lần, nhưng Quý Đạc thì... vốn đã hơi vội... Thời này mọi thứ đều làm thủ công, chất lượng không phải lúc nào cũng tốt...
"Không sao, em đã chuẩn bị thêm hai cái nữa." Lâm Kiều lại thò tay vào ngăn kéo.
Và rồi...
"Hay để em lấy cái khác? Vẫn còn ba cái nữa mà?" Lúc này, ngay cả Lâm Kiều cũng không biết phải nói gì.
Cô nghe thấy tiếng anh trầm xuống trong bóng tối: "Lần trước anh giặt, đã làm rách một cái."
Lâm Kiều cũng trầm ngâm. Mới có hai tháng mà đã chỉ còn lại hai cái cho cả năm.
"Hôm nay không thuận lợi, nếu không quà tặng em cứ tạm giữ lại đi." Cô vỗ vỗ ngực anh, nơi mà áo sơ mi vừa mới bị cô kéo ra: "Đừng để lại vào thùng rác nữa nhé."
Thật tiếc, cô vừa rồi cố ý chỉ cởi ba chiếc nút áo, muốn tạo ra chút gợi cảm nhưng không quá lộ liễu. Giờ thì tất cả đều tan thành mây khói.
Cảm thấy tiếc, Lâm Kiều còn đưa tay vào ngực anh, nhưng ngay lập tức bị anh bắt lấy.
Bàn tay anh đã đủ làm cô thấy ấm áp, nhưng anh lại không hề tiếp tục động chạm. Quý Đạc cũng cảm thấy hôm nay không thuận lợi, sợ hai cái còn lại cũng sẽ nhanh chóng hỏng nốt.
Anh nghĩ nên gọi điện đặt mua thêm.
Nếu không, gọi cho Quý Nghiên hỏi xem nước ngoài có thể mua được không?
Lâm Kiều cũng có cùng suy nghĩ.
Liệu Quý Đạc có bị nghẹn vì phải ngừng giữa chừng hay không thì cô không biết, nhưng cô sợ chính mình sẽ bị u xơ tử cung mất.
Sau khi rửa mặt, hai người nằm trên giường, mỗi người một bên, giữa họ là một khoảng cách hơn nửa giường, lúc vừa mới kết hôn cũng không nằm xa như vậy.
Chủ yếu là sợ lau súng cướp cò.
Lâm Kiều thật sự có chút không ngủ được, thậm chí nói: "Hay là dọn luôn căn phòng sát vách ra đây đi? Chúng ta điều chỉnh tần suất lại, thật ra thì túng dục quá cũng không tốt."
Không biết câu này đã chạm tới cái gì mà hô hấp Quý Đạc đột nhiên cứng lại.
Lâm Kiều vừa dứt lời, chính cô cũng cảm thấy không thoải mái. Đang ở đỉnh cao của hạnh phúc hợp pháp, sao lại phải tự giới hạn?
*****
Có lẽ cả hai đều có chút bất mãn vì phải cấm dục, nên hôm sau khi họ trở về nhà cũ, bầu không khí giữa hai người cũng có chút khác lạ so với trước kia.
Từ Lệ nhận ra sự khác biệt, nhưng bà không hỏi han gì thêm. Dù sao thì chuyện vợ chồng son cũng không phải lúc nào mẹ chồng cũng có thể can thiệp.
Từ Lệ không nói gì, ông cụ cũng im lặng, nhưng điều đó không có nghĩa là Diệp Mẫn Thục cũng sẽ im lặng. Dù không rõ chuyện gì đang diễn ra, nhưng trong mắt bà ta, Lâm Kiều luôn là một cái gai, không thể nuốt xuống mà cũng không thể nhổ ra. Hễ có cơ hội là bà ta sẽ tìm cách để làm bản thân dễ chịu hơn.
Hôm nay là sinh nhật Quý Đạc. Trong khi mọi thứ được sắp xếp ổn thỏa, Diệp Mẫn Thục đại diện cho Quý Quân và Quý Trạch đến tặng vài túi hoa quả cùng một con cá.
Sau khi hoàn thành lễ nghĩa, bà ta không vội rời đi, bất ngờ hỏi Lâm Kiều: "Chị nhớ là Tiểu Kiều đang dạy học ở trường quân đội của Tiểu Trạch phải không?"
Chỉ cần nghe bà ta mở miệng, Lâm Kiều đã biết Diệp Mẫn Thục đang cố ý gây chuyện, nên cô chỉ cười mà không đáp, chờ xem bà ta sẽ tung chiêu gì.
Quả nhiên, Diệp Mẫn Thục nhắc đến Tống Tĩnh: "Thành tích của con bé rất tốt, thầy cô rất quý trọng. Năm ngoái họ còn thúc giục nó tốt nghiệp sớm, nhưng nó sợ kiến thức chưa vững nên đã xin hoãn đến mùa hè năm nay. Thầy giáo của nó còn giới thiệu vài nơi tốt để cho nó chọn."
Thật sự quốc gia rất cần nhân tài, đặc biệt là sinh viên khoá 77 và 78, nên chuyện thầy cô thúc giục sinh viên tốt nghiệp sớm là điều bình thường. Nhưng việc này liên quan gì đến Lâm Kiều? Lâm Kiều và Tống Tĩnh vốn không có giao thiệp gì.
Ông cụ bắt đầu cau mày, còn sắc mặt Từ Lệ cũng dần trở nên lạnh nhạt. Lúc này, Diệp Mẫn Thục mới đi vào vấn đề chính: "Hai ngày nay, Tống Tĩnh vẫn giúp Tiểu Linh học bù. Chị mới biết là nó đã xin vào trường của Tiểu Kiều rồi. Nếu có chuyện gì, em cứ tìm nó, nhờ nó giúp đỡ."
Dù lời nói có vẻ thiện ý, nhưng Tống Tĩnh chưa tốt nghiệp, chỉ đi thực tập, sao có thể giúp gì cho Lâm Kiều? Hay bà ta nghĩ rằng Lâm Kiều dù đã đi làm vài tháng, vẫn không theo kịp một thực tập sinh như Tống Tĩnh?
"Đồng chí Tống quả thật rất giỏi." Lâm Kiều ngồi cạnh Từ Lệ cười nói: "Khi tuyển chọn giáo viên dạy thay, cô ấy và em đã cùng tham gia thi thử."
Diệp Mẫn Thục rõ ràng không biết chuyện này, sững sờ hỏi: "Con bé cùng em thi thử sao?"
"Phải, nhưng không trúng tuyển." Lâm Kiều chưa kịp nói, Quý Đạc đã trầm giọng, buông tờ báo trên tay: "Chị dâu còn có gì muốn hỏi nữa không?"
Nếu là Lâm Kiều, Diệp Mẫn Thục còn có thể tìm cách đối phó, nhưng khi Quý Đạc nhìn bà ta với ánh mắt lạnh lùng, bà ta cảm thấy có chút bất an.
"Nếu không còn việc gì, thì về trước đi."
Ông cụ cũng nhận ra con dâu cả chỉ đến gây chuyện, bèn nói: "Đừng hỏi mà không rõ chuyện, chỉ biết làm mọi thứ rối tung lên."
Lời này thực sự khó nghe, khiến sắc mặt Diệp Mẫn Thục tối sầm. Bà ta định nói rằng dù sao Tống Tĩnh cũng là sinh viên, làm sao Lâm Kiều có thể sánh bằng. Nhưng đúng lúc đó, tiếng điện thoại từ phòng khách vang lên. Từ Lệ nhấc máy, chỉ "ừm" hai tiếng rồi đột nhiên nhìn Lâm Kiều: "Kiều Kiều, có phải con đã viết thư cho lãnh đạo không?"