Anh ta mở phong thư, bên trong là mấy tờ giấy viết khá dày, ít nhất cũng năm, sáu tờ.
Đã leo lên được vị trí thư ký trưởng, dĩ nhiên anh ta không hề lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn, rất nhanh chóng lướt mắt qua trang đầu tiên.
Chưa kịp đọc hết, mặt anh ta đã trở nên nghiêm túc khiến mấy thư ký liếc mắt nhìn nhau, đều tò mò về nội dung bên trong, nhất là người vừa mới than phiền khi nãy.
Tuy nhiên, dù có tò mò cũng chẳng ích gì, đối phương đọc rất nhanh vài trang, rồi liền nhét lại vào phong thư, "Tôi sẽ mang lá thư này đi."
Điều này càng khiến mọi người tò mò hơn, còn vô tình liếc nhìn thư ký khi nãy một cái.
"Viết gì vậy? Chưa qua quy trình bình thường mà đã được đưa thẳng lên rồi."
"Ai mà biết, chắc là khá quan trọng."
"Thôi, lo xem thư đi, quan trọng hay không, đợi họp Bộ sẽ biết."
Chẳng bao lâu họ thực sự biết, vì trong cuộc họp Bộ tiếp theo, bộ trưởng đã đặc biệt nhắc đến bức thư này.
"Tôi vừa nhận được một bức thư đề xuất từ một giáo viên trung học, mọi người có thể xem qua."
Ông ấy đặt phong thư lên bàn, thứ trưởng ngồi gần nhất, liếc mắt đã nhìn thấy tên người gửi, "Lâm Kiều?"
Bộ trưởng gật đầu, "Cô ấy đề nghị chúng ta ngoài việc tổ chức thi toán, còn nên tổ chức thi vật lý và hóa học cho học sinh trung học."
Những người hiểu rõ nội tình đều biết Lâm Kiều là giáo viên dạy hóa học, việc cô đề xuất điều này không có gì bất ngờ. Có người nhíu mày, "Bây giờ mà làm mấy việc này có phải là hơi sớm không?"
Người khác cũng nói thêm: "Thi toán mới được tổ chức vài năm, vẫn chưa thấy rõ kết quả."
Thực tế là trước đây cũng không phải không ai từng đề xuất ý tưởng này, chỉ là vì việc gì cũng có thứ tự ưu tiên. Kỳ thi đại học vừa được khôi phục, còn rất nhiều việc phải làm, họ chưa có thời gian để quan tâm đến những điều này. Bình thường bộ trưởng cũng không quá nghiêm túc khi mang chuyện này ra thảo luận trong cuộc họp như vậy.
Bộ trưởng uống một ngụm nước rồi nói: "Nếu chỉ nhằm tăng cường giáo dục cơ bản, nâng cao chất lượng nhân tài và khơi dậy hứng thú học tập của học sinh, thì trong hai năm ngắn ngủi đúng là chưa thấy được kết quả rõ ràng. Nhưng nếu liên kết cuộc thi với việc vào đại học, cho phép học sinh đạt giải được tuyển thẳng thì sao?"
"Tuyển thẳng?" Thứ trưởng vốn xuất thân là hiệu trưởng đại học, vừa nghe vậy đã lập tức cầm lá thư lên xem.
Những người khác cũng không ngờ rằng Lâm Kiều lại đưa ra đề xuất này, "Cô ấy muốn thông qua các cuộc thi để chọn lọc và bồi dưỡng nhân tài chuyên biệt sao?"
Điều này hoàn toàn khác với việc chỉ tổ chức các cuộc thi, mà là một phương thức tuyển chọn nhân tài bên cạnh kỳ thi đại học. Cách này có phần giống với việc trước đây lựa chọn sinh viên từ tầng lớp công nông binh. Nhưng khi ấy, việc được đề cử từ đơn vị công tác tạo ra rất nhiều kẽ hở để gian lận, khác với thi cử mà kết quả là rõ ràng, thứ hạng thế nào thì sẽ y như vậy.
Thấy thứ trưởng đọc xong hai trang thư, người bên cạnh cũng đưa tay nhận lấy. Có người chưa đến lượt, đã hỏi thứ trưởng: "Ông thấy việc này khả thi không?"
"Thực ra có thể cân nhắc." thứ trưởng nói, "Tôi từng dạy một học sinh có năng lực chuyên môn rất giỏi, nhưng lại học lệch khủng khiếp, phải thi đến ba năm mới đậu vào trường."
Ông ấy đưa trang thư đã đọc xong cho người bên cạnh, "Học sinh này các người chắc cũng biết," rồi nhắc tên một người.
Mọi người quả thực đều biết người đó, hiện đang là trụ cột trong giới nghiên cứu khoa học thế hệ trung niên. Không chỉ đang phụ trách các dự án thí nghiệm, người này còn là giảng viên đại học.
Như vậy thì vấn đề này đáng để cân nhắc. Kỳ thi đại học đã khôi phục được ba năm, nhưng quốc gia vẫn thiếu nhân tài. Hiện nay, trong bối cảnh mở cửa cải cách, với sự cạnh tranh công nghệ từ phương Tây, nếu không thể nhanh chóng đào tạo một thế hệ nhân tài đủ giỏi, đất nước sẽ mãi bị chèn ép.
Cuối cùng, đề xuất này gần như được thông qua với đa số phiếu bầu, chỉ có một người bỏ phiếu trắng. Bước tiếp theo là phải xây dựng một quy chế cụ thể: tổ chức như thế nào, vào thời gian nào, còn phải bàn bạc kỹ hơn.
Thứ trưởng không nói gì trong cuộc họp, nhưng về đến nhà lại bảo vợ: "Từ Lệ đúng là đã giúp đất nước đào tạo được một con dâu tốt."
Vợ ông ấy cũng làm trong ngành giáo dục, liền gọi điện cho Từ Lệ: "Bà đúng là có con mắt tinh tường, đã chọn cho thằng hai nhà bà một cô vợ thật giỏi."
"Cũng nhờ phúc của thằng hai nhà tôi thôi," Từ Lệ cười híp mắt, rồi không nhịn được hỏi: "Lại có chuyện gì à? Sao tự nhiên gọi điện bảo thế?"
"Bà còn chưa biết sao?" Người kia ngạc nhiên, rồi kể cho Từ Lệ nghe việc Lâm Kiều lại viết thư kiến nghị gửi Bộ Giáo Dục.
"Việc này tôi thật sự chưa biết. Bà không biết đấy thôi, Kiều Kiều nhà tôi tính giống hệt thằng hai, việc chưa xong thì không hé một lời. Lần trước cũng phải đợi đến khi đọc báo tôi mới hay chuyện." Từ Lệ miệng thì trách móc nhưng mặt lại rạng rỡ, "Quả thật là hai vợ chồng đều kín tiếng như nhau."
Nói rồi lại không nhịn được hỏi: "Vậy việc này có khả năng được thông qua không?"
"Chín phần là sẽ được thông qua rồi," vợ thứ trưởng đáp, "Còn khi nào chính thức tổ chức thì tôi chưa rõ."
Một phòng thí nghiệm, một kỳ thi tuyển thẳng, cũng đủ để Từ Lệ tự hào nửa đời sau rồi.
Tâm trạng vui vẻ, bà cúp điện thoại rồi ngồi xuống ghế sofa, nhịn không được tự lẩm bẩm: "Cái đầu của Kiều Kiều sao lại có lắm ý tưởng thế nhỉ?"
Nhìn thấy cặp kính lão mà Quý Đạc tặng vào ngày sinh nhật, bà lại hiếm khi thốt lên một câu: "Phải cảm ơn con dâu cả của mình thật rồi."
Câu này không giống phong cách của bà. Lúc trước khi Diệp Mẫn Thục gây ra chuyện đó, bà tức giận đến vậy mà còn không nói nặng lời gì.
Ông cụ không khỏi liếc nhìn Từ Lệ một cái, "Có phải tôi già rồi, tai kém đi rồi không?"
"Thì cứ coi như tai ông kém đi," Từ Lệ đáp, đứng dậy vào phòng lục tìm len sợi, "Kiều Kiều đến nhà chúng ta mà không mang theo gì, tôi phải đan cho con bé mấy món mới được."
Ông cụ bị bỏ lại một mình trong phòng khách, ngơ ngác không hiểu gì.
Không phải đã bảo là đan cho tôi hai đôi đầu gối trước sao? Sao giờ lại đi làm cho Kiều Kiều rồi?
*****
Mãi đến cuối tháng 12, tin tức chính thức mới được công bố: Hiệp hội vật lý và hoá học sẽ đứng ra tổ chức kỳ thi vật lý và hóa học lần đầu tiên vào năm sau. Vòng sơ khảo được định vào tháng Ba khi trường học khai giảng, còn vòng chung kết sẽ diễn ra vào tháng Năm, những học sinh có thành tích xuất sắc sẽ được tuyển thẳng vào đại học.
Khi đọc phần đầu của thông báo, các sở giáo dục và hiệu trưởng các trường vẫn bình tĩnh, chỉ lên kế hoạch tổ chức thi và sắp xếp việc đăng ký.
Nhưng khi đọc đến phần sau, mọi người đều sững sờ. Tuyển thẳng vào đại học ư? Những kỳ thi toán học trước đây cũng đâu có như thế!
Các trường trung học lớn ở Yến Đô vì gần kề nên thông tin nhanh nhạy, chỉ cần nghe ngóng một chút thì biết đây lại là sáng kiến của Lâm Kiều. Mọi người còn sốc hơn lần trước. Lần trước chỉ là một vài trường được chọn làm thí điểm, số lượng trường được hưởng lợi còn hạn chế. Lần này thì ai cũng có thể tham gia, miễn là thi tốt, sẽ được tuyển thẳng vào đại học.
Trường của Lâm Kiều còn biết nhiều hơn nữa, đặc biệt là phòng ban khoa học tự nhiên của khối 11. Họ đoán ngay được rằng Lâm Kiều làm vậy là vì ai.
"Tôi đã bảo cô hỏi tôi về cuộc thi làm gì, hóa ra là vì việc này," chủ nhiệm lớp 11/3 cảm thán, "Lý Tiểu Thu thật may mắn khi gặp được cô."
Cô chỉ lấy những gì mình biết từ kiếp trước ra dùng mà thôi, thực ra cũng không tốn bao nhiêu công sức, chỉ cần chút tâm huyết là đủ.
Lâm Kiều mỉm cười, "Đó cũng là nhờ nhà nước coi trọng nhân tài. Những mầm non như vậy không chỉ chúng ta cảm thấy tiếc, mà cả đất nước cũng tiếc nuối."
Vì vòng sơ khảo sẽ diễn ra ngay khi học kỳ mới bắt đầu, nên học sinh nào muốn tham gia thì phải đăng ký ngay trong học kỳ này. Sau khi thông báo điều này với lớp, Lâm Kiều đã gọi riêng Lý Tiểu Thu ra.
Cô bé khác hẳn vẻ u ám trước đây, đôi mắt sáng rực, khi nhìn Lâm Kiều thì ánh mắt đầy xúc động, "Cô Lâm..."
Muốn nói gì đó, nhưng không biết phải diễn đạt thế nào, cuối cùng tất cả chỉ gói gọn trong một câu nói nhỏ nhẹ: "Cảm ơn cô." Edit: FB Frenalis
Lâm Kiều khẽ ôm cô bé, vỗ về an ủi trên tấm lưng gầy guộc, "Lần thi cuối kỳ này, em có thể bình tĩnh mà thi rồi chứ?"
"Vâng," Lý Tiểu Thu gật đầu mạnh mẽ, "Em sẽ thi thật tốt!"
Có lẽ là tâm trạng đã thực sự bình tĩnh, biết rằng dù văn học không giỏi nhưng chỉ cần học tốt những môn mình mạnh, cô bé vẫn có cơ hội vào đại học mà mình mơ ước. Kỳ thi lần này, Lý Tiểu Thu đạt kết quả khá tốt. Không chỉ bài văn không bị lạc đề, mà phần đọc hiểu cũng làm xuất sắc, môn văn được hơn 70 điểm, lần đầu tiên lọt vào top ba của khối.
"Ba môn toán, lý, hóa đạt 293 điểm, trong đó môn lý đạt điểm tuyệt đối. Nếu môn văn được trên 90 thì chắc chắn em ấy sẽ lọt vào top 100 toàn thành phố."
Tổ trưởng Cao lắc lắc bản ghi trong tay, "Những học sinh học lệch nghiêm trọng như vậy, đặc biệt là những học sinh kém các môn chính, thực sự không thể tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học thông thường. Thật là lãng phí."
"Các môn đã có điểm trung bình, thầy cũng nên đến Sở Giáo Dục để báo cáo điểm rồi chứ?" Giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 cười hỏi.
Nghe nhắc đến chuyện này, tổ trưởng Cao lập tức tinh thần phấn chấn, "Báo chứ, sáng mai tôi sẽ đi, tiện thể xem các trường khác thi thế nào."
Kỳ thi cuối kỳ liên trường mỗi năm chỉ có một lần, phần lớn là do tính chất phức tạp. Thời đó chưa có máy tính chấm điểm, mọi kết quả đều phải tính thủ công. Sau mỗi kỳ thi, trường họ phải mất vài ngày để tính điểm và xếp hạng, chưa kể toàn thành phố có hơn một trăm trường trung học, việc tổng hợp kết quả còn phiền phức hơn.
Tháng Giêng là thời điểm lạnh nhất trong năm. Tổ trưởng Cao mặc đủ áo ấm, kẹp hồ sơ điểm số trong tay bước vào Sở Giáo Dục, đúng lúc gặp tổ trưởng khối tự nhiên lớp 11 của trường trung học 21.
Gặp người quen, tổ trưởng Cao không thể không cười thân thiện, chủ động chào hỏi từ xa. Nhưng đối phương chỉ liếc nhìn anh ta một cái rồi chẳng thèm đáp lại, khóa xe và bước vào Sở Giáo Dục.
Dù sao cả hai đều đến để báo cáo điểm, cuối cùng cũng phải gặp nhau trong cùng một văn phòng.
Tổ trưởng Cao không vội, đứng cao hơn người khác một cái đầu, lặng lẽ nghe tiếng trò chuyện ồn ào trong văn phòng. Người ta đang lần lượt nhập điểm số. Thấy tổ trưởng của 21 đến, có người liền gọi: "Anh đến rồi à, nhanh lên, chỉ còn thiếu điểm của trường anh là hoàn thành xếp hạng thôi."
Đối phương vội vã bước vào, "Năm nay nhanh vậy sao? Để tôi xem các trường khác thi thế nào."
Nghe ông ta nói vậy, tổ trưởng Cao cũng bước theo sau tò mò muốn biết kết quả chung của những trường hàng đầu, để ước đoán xem trường mình xếp hạng bao nhiêu. Không ngờ khi nghe đến môn Hóa học, anh ta đã ngạc nhiên. Đến khi trường 21 bắt đầu báo điểm, tổ trưởng Cao còn vô thức sờ tay vào bảng điểm mình mang theo.
"Vẫn xếp thứ mười." Người phụ trách ghi điểm nhanh chóng hoàn tất việc xếp hạng và nói với tổ trưởng trưởng 21.
Tổ trưởng trường 21 rõ ràng không hài lòng, không ngờ tổ trưởng Cao đột ngột chen vào, "Đã xếp đến đây rồi, xếp luôn điểm của trường chúng tôi đi."
"Trường các anh?" Tổ trưởng trường 21 liếc nhìn tổ trưởng Cao, không nói gì thêm nhưng ánh mắt đã thể hiện rõ thái độ.
Tổ trưởng Cao chỉ mỉm cười, đưa bảng điểm ra. Người ghi điểm chỉ cần liếc nhìn một cái đã sửng sốt, "73.8?"
"73.8?" Tổ trưởng trường 21 cũng ngạc nhiên, điểm trung bình này cao hơn trường họ 0.1 điểm.
Ông ta không tin, "Có phải tính nhầm không?"
"Trên đây có điểm trung bình của từng lớp, anh tự xem đi." Tổ trưởng Cao vui vẻ nói, rồi từ hồ sơ lấy ra thêm một bảng điểm chi tiết, "Nếu anh muốn xem điểm từng học sinh, tôi cũng có đây. Còn không tin, đề thi của kỳ này chúng tôi vẫn chưa phát, cũng có thể đem ra cho anh xem."
Trường của anh ta lần này đạt thành tích ấn tượng trong kỳ thi cuối kỳ môn hoá học, đứng trong top 10 toàn thành phố. Những ai nắm được kết quả xếp hạng cuối cùng đều không khỏi ngạc nhiên. Bây giờ, chẳng ai dám nói trường họ được chọn làm thí điểm chỉ vì có quan hệ.
Ngoài môn hoá học, các môn khác cũng tiến bộ từ bảy đến mười bậc. Hiệu trưởng Tằng khi từ Sở Giáo dục trở về, bước đi phấn chấn thấy rõ.
"Phòng thí nghiệm này quả thực không mở vô ích. Tôi nghe nói năm sau sẽ mở rộng thêm đợt thí điểm thứ hai."
*****
Sau kỳ thi cuối kỳ, Lâm Kiều được nghỉ đông. Từ Lệ dẫn cô đi mua sắm đồ Tết, gặp lại đồng nghiệp cũ, họ còn đặc biệt hỏi thăm về Lâm Kiều. Từ Lệ cười suốt buổi, về nhà kể lại cho ông cụ Quý nghe, ông cụ cũng gật đầu, "Không tệ, vào được top 10 rồi."
"Cũng nhờ mẹ có được bộ đề thi, lần này trường trung học trực thuộc Đại Học Yến Đô có một câu trúng tủ." Lâm Kiều vừa sưởi tay vừa cười nói.
Từ Lệ đang bận rộn xếp mấy chiếc đĩa mới mua, nghe vậy bỗng ngừng lại, "Hình như mẹ chưa đưa đề của trưởng trung học trực thuộc Yến Đô cho con mà."
"Vậy là Quý Đạc đưa à?" Đã khá lâu nên Lâm Kiều cũng không nhớ rõ chồng mình đã đưa đề của trường nào.
"Quý Đạc đưa cho con à?" Từ Lệ cười tủm tỉm, nhìn con trai với ánh mắt trêu chọc, "Mẹ còn thắc mắc hôm trước nó hỏi mẹ chuyện gì."
Ngay cả ông cụ cũng nheo mắt, nhìn con trai từ đầu đến chân như thể đang nhìn một người xa lạ.
Quý Đạc buổi sáng có việc đi ra ngoài, mới từ bên ngoài trở về đã bị hai vợ chồng già nhìn như vậy, anh hơi ngừng lại rồi phủi tuyết trên mũ lính, nói với Lâm Kiều: "Ông cụ Cố bảo anh mang cho em ít đồ."
Nói là mang đồ, nhưng trước mặt bố mẹ, anh không đưa ra ngay, rõ ràng muốn đợi lúc riêng tư.
Từ Lệ làm sao không nhận ra điều đó, cười liếc mắt nhìn con trai một, rồi nhẹ đẩy Lâm Kiều, "Mẹ ở đây có chút lộn xộn, hai đứa vào phòng nói chuyện đi."
Lâm Kiều đi theo Quý Đạc vào phòng, vẫn còn thắc mắc, "Có thứ gì mà phải bí mật thế?"
Quý Đạc lấy từ trong túi ra một con hổ nhỏ bằng ngọc được xâu trên sợi dây đỏ. Có lẽ do anh luôn mang theo bên mình, nên khi rơi vào tay Lâm Kiều, con hổ vẫn còn hơi ấm.
Truyện được post cả hai nơi tại
https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Tuổi của cơ thể này là tuổi Dần, nhưng Lâm Kiều không nhớ mình từng nói với ông cụ Cố về điều này, "Cái này là ông cụ Cố tặng em sao?"
"Anh mua ở Phan Gia Viên khi đi ngang qua." Quý Đạc hoàn toàn không cảm thấy mình vừa "treo đầu dê bán thịt chó", nói xong lại lấy ra một túi hạt dẻ rang đường, "Cái này mới đúng là quà của ông cụ Cố."
Vậy con hổ nhỏ này, chính là quà của anh sao?
Lâm Kiều chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhận quà từ Quý Đạc. Dù giọng điệu của anh có vẻ bình thường, nhưng anh vốn không phải là người hay tặng quà cho ai. Có lẽ từ khi cô tiếp xúc với quá khứ của anh, giúp anh tìm lại Thiếu Trân, anh đối với cô dường như có chút thay đổi, không còn giống như trước nữa...
Cô còn đang suy nghĩ thì giọng Quý Đạc đã trầm xuống: "Anh và Tô Chính sắp phải đi xa."
Nghe anh nhắc đến Tô Chính, Lâm Kiều lập tức nghiêm mặt, không quan tâm đến điều khác, "Người đó lại có động tĩnh sao?"
Quý Đạc "ừ" một tiếng, giọng anh trở nên nặng nề, "Vừa nhận được tin, lần này giống như Trần Chiêu Nam, lời lẽ không có bất kỳ sơ hở nào."
Nếu không tìm ra người thật trước, từng người từng người mạo danh xuất hiện như vậy, cuối cùng hoặc là đưa một kẻ giả về, hoặc là bị làm phiền đến mức không yên ổn.
Lâm Kiều cầm con hổ nhỏ trong tay, khẽ vuốt ve, "Lần này anh định...?"
"Trực tiếp bắt người."
Nếu chỉ là tìm Thiếu Trân, thì như Trần Chiêu Nam đưa về đây cũng được, nhưng lần này để bắt kẻ đứng sau, họ buộc phải đến đó.
"Khi nào anh về?" Lâm Kiều có chút lo lắng cho gia đình, "Sắp Tết rồi."
Dù có phải vì sắp Tết hay không, Quý Đạc cũng hiểu ý cô, giọng nói nhẹ nhàng hơn, "Trước Tết sẽ về."
"Thế chuyện ở nhà, anh có cần em che giấu gì không?" Lâm Kiều lại hỏi vấn đề cũ.
Quý Đạc đáp: "Lần này không cần che giấu. Anh không ở nhà, em về nhà cũ ở với mọi người."
Người đàn ông cầm con hổ ngọc trong tay cô, cụp mắt giúp cô buộc nó quanh cổ: "Ở nhà có rất nhiều người, trong đó có dì Trương, dì ấy nấu ăn còn ngon hơn ở căn tin."
Những ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng lướt qua da gáy của cô, rồi thắt lại một chiếc nơ nhỏ, khiến con hổ nhỏ bằng ngọc đung đưa trước ngực cô.
Lâm Kiều cảm thấy có chút nặng nề, định mở miệng nói gì đó thì người đàn ông đã buông tay, bất ngờ vươn tay ôm cô vào lòng.
Chỉ một cái ôm thoáng qua, rồi anh cũng nhanh chóng buông ra, nhưng cơ thể cô vẫn cứng đờ trong giây lát.
Ngoài những lúc thân mật, đôi khi bị cô trêu chọc mạnh quá, anh cũng chưa từng ôm cô như thế này, không có ý tứ tình cảm hay dục vọng, chỉ đơn thuần là một cái ôm.
Hôm nay anh dường như nói nhiều hơn thường ngày, không chỉ giải thích lý do và điểm đến của mình, mà còn sắp xếp chu đáo mọi thứ cho cô.
Lâm Kiều tránh ánh mắt của anh, dường như anh cũng nhận ra điều đó, nhưng không nói gì thêm, chỉ nhìn cô một lúc rồi nói: "Anh sẽ đi nói với bố mẹ."
Nghe tin Quý Đạc phải đi công tác, Từ Lệ cũng có cùng lo lắng, sợ rằng anh không kịp về trước Tết, sợ công việc không suôn sẻ.
Người lớn tuổi thường hay lo lắng nhiều, khi bà bắt đầu lải nhải, Quý Đạc quay sang nhìn Lâm Kiều. Anh nhận ra cô gái nhỏ không biết đang suy nghĩ điều gì, có chút mơ màng. Thường thì chỉ cần anh nhìn cô một lát, cô đã cảm nhận được ngay, nhưng lần này, dù anh nhìn rất lâu, mãi đến khi Từ Lệ cũng nhận thấy, Lâm Kiều mới ngẩng đầu lên lườm anh một cái.
Không hiểu sao, so với việc cô bình tĩnh tiễn anh đi, cái lườm ấy lại khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn.
Quý Đạc không rời mắt khỏi cô, cứ nhìn mãi cho đến khi ông cụ bắt đầu ho khan, anh mới liếc đồng hồ, nói: "Con về phòng thu xếp đồ đạc."
Lâm Kiều không đi cùng anh. Cô cảm thấy mình vừa nhận ra điều gì đó, nhưng lại không dám chắc chắn.
So với việc nam chính trong nguyên tác muốn thân mật với cô, việc anh muốn sống một cuộc sống bình thường với cô càng vượt quá tầm hiểu biết của cô.
Rõ ràng từ đầu họ đã thỏa thuận chỉ là hợp tác. Người đàn ông này cũng luôn giữ khoảng cách hợp lý, chỉ nói khi cần thiết và không bao giờ lãng phí lời.
Vậy mà bây giờ, trước khi ra ngoài, không chỉ giải thích rõ ràng mọi thứ, mà còn sắp xếp cẩn thận cho cô, thậm chí còn ôm cô một cái trước khi rời đi?
Tối đó, nằm một mình trên chiếc giường lớn ở nhà cũ, Lâm Kiều hiếm khi thấy mình khó ngủ, nên đành lấy sách ôn thi ra đọc vài trang.
Đọc xong, tâm trạng cô cũng bình tĩnh lại.
Anh đã rời đi, cô việc gì phải nghĩ ngợi lung tung nữa?
Ngủ thôi, cô đâu phải là người chỉ có mỗi việc ngồi đây suy nghĩ về những chuyện này.
*****
Sự trở về của Lâm Kiều khiến ngôi nhà cũ trở nên nhộn nhịp hơn hẳn, như quay lại những ngày trước khi cô kết hôn và còn sống ở nhà.
Có thêm một người trẻ cùng ăn cơm, tay nghề của dì Trương lại càng có cơ hội thể hiện, chỉ vài ngày sau, ngay cả Quý Linh cũng đeo cặp sách đến chơi.
Diệp Mẫn Thục đến để đưa con gái về nhà, bước vào thì thấy hai người vừa hoàn thành một thí nghiệm nhỏ, đang rửa tay bằng xà phòng lỏng.
Nhìn cảnh tượng đó, bà ta ngay lập tức nghĩ đến lời của chị dâu, nói rằng nhà cũ này từ lâu đã sử dụng xà phòng lỏng do Lâm Kiều gửi đến, không phải mua ở ngoài. Liệu Lâm Kiều có liên quan gì đến sản phẩm xà phòng lỏng Mộc Tử đó không?
Nhưng nếu thật sự có liên quan, tại sao chưa bao giờ nghe Lâm Kiều nhắc đến? Cô cũng không có vẻ gì là có nhiều tiền...
Diệp Mẫn Thục đứng khựng lại, cân nhắc một lúc rồi ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, hỏi ông cụ: "Tiểu Trạch có một người bạn thân tên là Trần Vệ Quốc, bố có còn nhớ không ạ?"
"Cháu trai của Trần Bách Thắng?" Quý Linh ở đây, ông cụ cũng nể mặt mà trả lời con dâu cả.
"Đúng rồi, sau khi ông Trần mất, dù gia đình họ đã được minh oan nhưng gia cảnh vẫn sa sút. Gần đây con nghe nói người bạn thân của Tiểu Trạch đã phải chuyển sang làm kinh doanh, thậm chí còn vay một khoản lớn từ ngân hàng."
Diệp Mẫn Thục thở dài, làm ông cụ và Từ Lệ bất giác trao đổi ánh mắt, khẽ nhíu mày nhưng không nói gì.
Lâm Kiều cũng có ấn tượng với cái tên Trần Vệ Quốc, liếc nhìn Diệp Mẫn Thục, thấy bà ta cũng đang nhìn cô.
"Không biết cậu ta nghĩ gì, dù gia đình có khó khăn nhưng có được một công việc ổn định vẫn tốt hơn việc lao vào làm ăn buôn bán. Ngày xưa vẫn nói sĩ nông công thương là thứ tự đúng đắn. Bây giờ đất nước đang đổi mới, nhưng nếu không thì chẳng phải việc này vẫn bị coi là đầu cơ trục lợi sao? Nếu ông Trần còn sống, chắc cũng sẽ tức giận mà mất mạng thôi."
Diệp Mẫn Thục lắc đầu, giọng điệu như tiếc nuối, "Thật tiếc là con không biết sớm hơn, nếu biết chắc chắn đã bảo Tiểu Trạch khuyên cậu ta rồi."
Lời của bà ta khiến ông cụ và Từ Lệ đều im lặng, vì cả hai đều biết Tiểu Trạch đã từ lâu muốn kinh doanh. Họ thậm chí còn nghe nói rằng anh ta đã đạt được một số thành công nhất định.
Diệp Mẫn Thục rõ ràng đang chỉ trích bạn thân của Tiểu Trạch và nói xấu việc làm ăn kinh doanh, khiến không khí trong phòng trở nên nặng nề.
Lâm Kiều mỉm cười rồi bảo Quý Linh: "Cháu ra xem dì Trương nấu cơm xong chưa nhé."
Quý Linh đã cảm nhận được không khí không ổn nên ngoan ngoãn rời đi.
Lâm Kiều mới ngước lên nhìn thẳng vào mắt Diệp Mẫn Thục, "Dạo này chị dâu không đi làm sao?"
Nhận ra ánh mắt không mấy thân thiện của Lâm Kiều, Diệp Mẫn Thục lập tức hiểu cô đang ám chỉ mình quá rảnh rỗi.
Bà ta cười, "Tôi chỉ nói thế thôi, cô đừng kích động, cô đâu có bỏ việc để đi làm ăn buôn bán."
"Chị dâu có công việc rồi thì nên đọc báo nhiều hơn. Tôi nhớ rõ lãnh đạo đất nước đã từng khuyến khích người dân làm kinh doanh, phải không?" Lâm Kiều cũng cười, "Hay là chị cho rằng ông ấy không có tầm nhìn, bỏ công việc ổn định mà khuyến khích người khác đi làm ăn?"
Câu này rõ ràng đẩy Diệp Mẫn Thục vào thế khó, bà ta nghẹn lời, "Khi nào tôi nói thế chứ?"
"Có lẽ tôi hiểu sai ý chị rồi. Tôi cứ nghe chị tiếc nuối mãi về chuyện bạn thân của Tiểu Trạch, cứ nghĩ chị không đồng tình với chính sách đó."
Lâm Kiều không ngốc, rõ ràng lời nói mỉa mai kia là nhắm vào việc cô và Quý Đạc làm kinh doanh.
Họ làm ăn chính đáng, quốc gia cũng không cấm, ông cụ và Từ Lệ cũng không phản đối, sao lại đến lượt chị dâu có quyền phán xét?
Lời của Lâm Kiều sắc bén không chút nể nang, khiến mặt Diệp Mẫn Thục đỏ bừng. Đang định nói thêm gì đó thì ông cụ đã tỏ rõ sự không hài lòng, "Con về đây chỉ để nói chuyện này à?"
Rõ ràng ông cụ đang bênh vực con dâu út.
Diệp Mẫn Thục cảm thấy mình chẳng làm gì sai cả. Nếu Lâm Kiều không làm gì mờ ám thì bà ta chỉ nói cho vui thôi, còn nếu có làm thật thì ông cụ cũng nên quản lý Lâm Kiều.
Nếu chuyện này lan ra ngoài, chẳng phải sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ sao?
Nhưng ông cụ rõ ràng thiên vị, bà ta cũng chẳng biết phải làm gì khác, đành đứng dậy ra ngoài gọi Quý Linh về nhà.
Không ngờ vừa đến cổng thì đã thấy chị dâu của mình đứng đợi sẵn ở đó.
"Mẫn Thục, chị có chuyện muốn nói với em."