THẬP NIÊN 80: NỮ PHỤ ĐÁNG THƯƠNG NHẬN NHẦM NAM CHÍNH

Quý Trạch nói xong một lúc lâu mà không ai đáp lại. Lúc này, anh ta mới nhận ra có gì đó không đúng.

Trong những gia đình bình thường khác, người đứng bếp thường là người thím, nhưng ở đây thím nhỏ lại đứng ở cửa bếp, tay không làm gì, trong khi chú nhỏ – người vốn dĩ luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng – đang mặc tạp dề nấu ăn.

Tạp dề này là do Từ Lệ tìm người may trước khi kết hôn, màu xanh dương, hoa trắng li ti. Người thợ khéo léo còn viền thêm một lớp bèo nhún xinh xắn xung quanh. Nhưng nhìn nó trên cơ thể cao lớn, nghiêm túc của chú nhỏ thì vô cùng lạc quẻ.

Quý Trạch không hiểu sao lại nhìn thoáng qua con dao sắc lẹm gần tay chú mình.

Quý Đạc cũng liếc qua nhưng vẫn bình thản tháo tạp dề ra, treo lên sau cánh cửa bếp, rồi mới hỏi. "Có chuyện gì vậy?"

"Anh cứ nói chuyện với cậu ấy, em lên lầu lấy vài thứ," Lâm Kiều nhanh chóng tìm cách rút lui.

Quý Đạc vừa bước ra khỏi bếp, kéo nhẹ tay cô lại. "Chuyện này em cũng biết rồi, không phải người ngoài đâu."

Tuy động tác rất nhẹ và chỉ giữ trong chốc lát, nhưng ý muốn giữ cô ở lại rất rõ ràng.

Lâm Kiều ngẩng đầu nhìn, thấy ánh mắt anh cũng đang nhìn cô, đầy sự tin tưởng. Tay áo quân đội của anh xắn lên tới khuỷu tay, ánh mắt trực diện và kiên định.

Dù sắc mặt Quý Trạch vẫn không tốt lắm, nhưng anh ta cũng hiểu ra tình hình, nói theo: "Đúng đấy, lần trước cháu có nói với thím về việc vay tiền mua dây chuyền sản xuất rồi mà."

Lâm Kiề cúi đầu, rồi vẫn xoay người bước đi, nói khẽ: "Thật sự em phải lên lấy đồ."

Một lát sau, cô ôm một cuốn sách xuống, nhìn thấy cả hai người đàn ông đang ngồi nghiêm túc chờ mình. Quý Trạch trông giống như cậu học trò vừa bị gọi tên trả lời câu hỏi, lập tức ngồi thẳng lưng.

Lâm Kiều đành đi tới ngồi xuống cạnh Quý Đạc, anh liền rót cho cô một cốc nước đặt trên bàn trước mặt cô.

Ngày trước ở nhà, những việc như thế này đều do mẹ hoặc bà nội của Quý Trạch làm, nên anh ta không khỏi nhìn chú nhỏ thêm một cái.

Quý Đạc vẫn điềm nhiên như mọi khi. "Lần trước anh có gặp Vu Ngũ, anh ta nhắc đến chuyện Quý Trạch muốn vay tiền mua dây chuyền sản xuất. Bố và anh đã không đồng ý, nhớ không?"

Lâm Kiều thực sự nhớ, khi đó cô còn thấy có gì đó hơi kỳ quặc. Nhưng nghe nói Quý Trạch không thực hiện được nên cô cũng không để ý thêm.

"Bố và anh lo ngại số tiền vay quá lớn, rủi ro cao, bên nhà họ Vu cũng không ai muốn đầu tư vào lĩnh vực này, sợ gặp vấn đề." Quý Đạc giải thích.

"Đúng." Quý Trạch gật đầu. "Khi đó cháu còn chưa phục lắm. Thậm chí lúc mới làm ăn với thím, cháu còn nghĩ sau khi nắm rõ tình hình sẽ quay lại làm đồ điện tử, nên không để chú nhỏ kể cho thím biết. Nhưng không ngờ là cháu không mua nhưng Trần Vệ Quốc lại mua, và đúng là gặp rắc rối thật."

Từ lúc bước vào, Quý Trạch đã trông có vẻ không vui, còn không để ý tới điều gì khác mà chỉ chăm chăm kể về vấn đề. Chính là vì chuyện này.

"Trước tết cậu ta vay tiền, sau tết bắt đầu xây dựng nhà máy. Cuối tháng trước thiết bị đã về, nguyên liệu cũng đã sẵn sàng, đầu tháng này chính thức sản xuất. Nhưng sản phẩm làm ra còn kém hơn cả những sản phẩm tự sản xuất trong nước, không ai muốn mua, coi như mấy chục triệu hoàn toàn đổ sông đổ biển."

Họ không chỉ mua dây chuyền sản xuất, mà còn kỳ vọng sẽ có được công nghệ tiên tiến từ đó. Nếu không thì ai mà bỏ mấy chục triệu ra để làm "con dê tế thần"?

Quý Trạch gượng gạo nói: "Chiều nay cháu gặp Trần Vệ Quốc, cậu ta mấy ngày liền không chợp mắt, hai mắt đỏ hoe, đang đi tìm Vu Tấn."

"Vu Tấn nói sao?" Giọng Quý Đạc nghe rất bình tĩnh.

"Vu Tấn bảo đối phương đã cam kết với cậu ta đó là thiết bị vừa mới bị đào thải, bảo Trần Vệ Quốc đừng lo, cậu ta sẽ đi hỏi lại cho rõ."

"Cháu tin không?" Quý Đạc khẽ nhìn về phía cháu trai.

Quý Trạch rất muốn tin, vì sau hai mươi năm làm bạn, trong tiềm thức anh ta không nghĩ đối phương sẽ lừa mình. Nhưng lời đến đầu môi lại phải nuốt xuống, môi mím chặt thành một đường thẳng.

Lâm Kiều cũng không tin.

Một hợp đồng lớn mấy chục triệu, nếu không có lợi ích, ai lại nhiệt tình giúp đỡ như vậy?

Tiền đã nhận, việc đã hoàn thành, giờ liệu là anh ta có trả lại số tiền đã nhận hay đối phương trả lại phần tiền của mình?

Căn phòng chìm vào trầm mặc. Một lúc sau Quý Trạch mới lau mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn cháu coi cậu ta là bạn thân, thế mà cậu ta lại lừa bọn cháu!"

Cảm giác sợ hãi đã kìm nén từ lâu giờ trào dâng, "May mà có chú và có cả công thức của thím."

Nếu không có Quý Đạc ngăn cản nhắc nhở, thì Quý Trạch chẳng có chút phòng bị nào đối với chuyện này.

Nếu không nhờ công thức của Lâm Kiều chỉ cho anh ta một con đường khác và giúp anh ta học cách sống thực tế, thì có lẽ anh ta đã quay cuồng không mục tiêu, thậm chí còn nghĩ đến việc đầu tư vào điện tử.

Đến lúc đó, người mua về một đống đồ hư hỏng, lại nợ ngân hàng mấy chục triệu mà chẳng biết phải trả sao là Quý Trạch.

Anh ta ngẩng đầu nhìn hai vợ chồng, "Hôm nay cháu đến đây chỉ muốn cảm ơn hai người, những điều này cháu cũng không thể nói với ai khác."

Tìm bố anh ta thì ông ấy đã đi xuống phía Nam rồi, dù ông ấy còn ở đây thì cũng không thể đưa ra ý kiến gì, lúc nào cũng chỉ biết đồng ý với người khác. Tìm mẹ anh ta thì...

Từ khi bố anh ta chuyển công tác, mẹ anh ta không còn chỗ dựa, dường như bà ấy cũng chẳng biết phải sống sao nữa, cứ ba ngày hai lượt lại đến tìm anh ta, nói mình ốm. Rồi sau đó là bắt đầu kể lể rồi lại bắt đầu khóc, muốn anh ta trở về kiếm một công việc ổn định, muốn anh ta nhanh chóng cưới Tống Tĩnh.

Dường như chỉ cần bố anh ta không có ở đó, anh ta phải đứng vững lên, phải cưới một cô con dâu gia thế tốt, bà ấy mới có thể lấy lại tư thế cứng cỏi.

Lâm Kiều thật sự không muốn bình luận gì về gia đình Quý Trạch.

Cô chỉ nghĩ, tính cách của nguyên chủ không đến nỗi tệ, tại sao trong sách lại bị viết thành như thế? Hóa ra là vì có một bà mẹ chồng như vậy.

Diệp Mẫn Thục không hài lòng với xuất thân của nguyên chủ, bị ép cưới cô ấy về, rồi cứ thế tìm cách hành hạ và chèn ép cô ấy, còn xúi giục con trai ly hôn với cô ấy.

Còn Quý Quân chỉ biết nghe lời vợ, ông cụ và Từ Lệ lại ở xa, nguyên chủ biết mình và Quý Trạch chưa hề động phòng, nên cô ấy không có chỗ đứng trong gia đình này. Cô ấy chỉ có thể cố sức níu kéo Quý Trạch, nhưng càng cố giữ thì càng sai lầm, cuối cùng chẳng thể giữ được gì.

Có lẽ nữ chính sau này xuất thân cũng khá, Quý Trạch lại đủ thích cô ấy, nếu không, không chỉ riêng nguyên chủ mà ai rơi vào hoàn cảnh có bà mẹ chồng như vậy cũng khó sống tốt.

Trong lúc trầm mặc, Quý Đạc liếc nhìn cháu trai, "Người nhà họ Vu, từ giờ trở đi cháu nên tránh xa một chút."

Quý Trạch gật đầu, sau khi đã có bài học này, anh ta cũng không dám đến gần họ nữa.

Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Bất kể đối phương thật sự không biết hay giả vờ không biết lô thiết bị đó có vấn đề, việc họ để người khác mua nhưng không để người nhà mình mua đã tự nói lên nhiều điều.

Lâm Kiều nhớ đến Vu Ngũ mà cô đã gặp hôm trước, cảm thấy lời của Quý Đạc không chỉ nhắm vào Vu Tấn.

"Còn về Trần Vệ Quốc, vì chưa trả được nợ nên có thể sẽ tìm cháu vay tiền," Quý Đạc nhẹ nhàng nhắc nhở cháu trai thêm một câu.

"Điều này cháu cũng đã nghĩ đến." Quý Trạch tiếp tục gật đầu, lần này còn liếc nhìn Lâm Kiều một cái, "Nếu vay riêng từ cháu, cháu sẽ cho vay, dù sao cậu ta cũng giúp cháu tránh khỏi tai họa. Nhưng tiền của nhà máy thì cháu sẽ không đụng vào, vì nhà máy đâu phải của riêng cháu."

"Cháu còn chuyện gì nữa không?" Ánh mắt của Quý Đạc nhìn chằm chằm vào anh ta không rời.

Quý Trạch ngẩn người, rồi tỉnh lại từ những cảm xúc phức tạp, "Không còn gì nữa, cháu đi ngay đây." Anh ta nhanh chóng đứng dậy chạy mất.

"Lần sau nhớ gõ cửa." Giọng của Quý Đạc không có chút ấm áp nào.

"Chắc chắn, lần sau cháu sẽ gọi điện trước hỏi chú có tiện hay không."

Quý Trạch chạy nhanh như thể có chó đuổi theo phía sau. Chứ sao nữa, nếu không chạy ngay, chẳng lẽ chờ chú nhỏ nhớ ra mà bịt miệng anh ta sao?

Quý Đạc mặt không biểu cảm thu lại ánh nhìn, rồi quay lại bếp, cầm tạp dề định buộc vào.

Nhưng khi cầm lên, anh ghét bỏ mà nhíu mày, nói với Lâm Kiều: "Lần sau đừng mua mấy thứ cầu kỳ hoa hoè này."

Lần sau? Anh còn định lần sau tiếp tục dùng à?

Lâm Kiều tựa cằm lên lưng ghế sofa, quan sát thấy người đàn ông này cũng biết học hỏi ít nhiều. Anh biết dùng tăm để lấy đường chỉ đen trên lưng con tôm. Dưới ánh đèn, anh tỉ mỉ làm từng con một, gương mặt tập trung cao độ, tay cầm tôm và tăm vững chãi. Ban đầu còn hơi chậm, nhưng rất nhanh đã thành thạo hơn.

Rõ ràng trước đây anh chưa từng làm, mà cũng phải thôi, một người ghét ăn hải sản như anh sao có thể làm được món này. Nhưng điều kỳ lạ là ở Quý Đạc, không bao giờ thấy sự lóng ngóng hay vụng về trong bất cứ việc gì anh làm. Ngay cả những chi tiết nhỏ như dầu hay muối, anh đều kiểm tra cẩn thận trước khi bắt đầu nấu. Chuyện làm cháy dầu trong chảo hay nhầm đường với muối, đối với anh là không bao giờ có.

Nấu xong món ăn, anh thậm chí còn tự mình gắp một con, bóc vỏ, nếm thử, rồi...

Rồi chẳng có gì cả, anh đặt đĩa tôm xuống, nói: "Để anh ra căn tin mua cho em phần ăn."

Sau đó, Lâm Kiều cũng thử một con trong đĩa. Muối hơi mặn một chút, thịt tôm cũng hơi dai, nhưng thực ra không phải quá tệ. Thế nhưng Quý Đạc không đưa đĩa tôm cho cô.

Liên tiếp mấy ngày sau, chỉ cần đơn vị không có việc gì, anh đều mua cả lưới tôm lớn mang về mỗi tối sau giờ tan làm rồi vào bếp nấu nướng.

Mua nhiều đến mức đồng nghiệp của Lâm Kiều trong trường cũng phải thắc mắc, "Chồng cô thích ăn tôm lắm à? Mấy ngày nay, ngày nào tan làm cũng thấy anh ấy đi chợ mua tôm, mà trong chợ chỉ có mỗi anh ấy là quân nhân đấy."

Lâm Kiều chỉ cười, "Chị thấy hay anh rể thấy?"

Chồng của đồng nghiệp cô là hiệu phó trường tiểu học bên cạnh, thời gian rảnh hơn cô nhiều. Nhiều lúc cần mua đồ sau giờ làm, thường là chồng của chị ấy đi chợ.

Đồng nghiệp vốn định trêu Lâm Kiều, nhưng không ngờ cô lại khéo léo phản bác ngược lại, khiến đối phương chuyển đề tài, hỏi về cuộc thi hóa học của học sinh, "Sắp đến vòng chung kết rồi, chuẩn bị sao rồi?"

"Hóa học thì khó nói, nhưng về vật lý, Lý Tiểu Thu chắc chắn ổn."

Cô bé này đã nỗ lực rất nhiều để có được cơ hội tham gia, nghe đâu nửa đêm phòng cô bé vẫn còn sáng đèn. Thầy Lý vốn rất nóng tính nhưng dạo này cũng không còn nổi giận, mỗi ngày về nhà còn đổi món ăn đa dạng để nấu.

Trong khi đang trò chuyện, hiệu trưởng Tằng bước đến tìm cô, "Tiểu Lâm, cô ra ngoài một chút."

Hiệu trưởng Tằng đã lớn tuổi, ít khi trực tiếp can thiệp công việc. Thường ngày, hiệu phó Tề sẽ xử lý mọi việc. Cho nên việc ông ấy đích thân gọi cô ra khiến Lâm Kiều vội vàng đứng dậy theo.

Ông ấy thấp giọng nói: "Vừa rồi bên Đại Học Thanh Hoa gọi đến, mời cô đi phỏng vấn lại một lần nữa."

Phỏng vấn lại ư?

Lâm Kiều cảm thấy có gì đó thay đổi, "Họ có nói khi nào không ạ?"

"Ngày mai hoặc ngày kia đều được, họ có vẻ muốn cô đến sớm."

"Thế thì chiều mai được không ạ?" Lâm Kiều tính toán lại lịch dạy. Cô nghi ngờ rằng việc được gọi phỏng vấn lần hai có thể là do giáo sư Nghiêm bên đó đã có tiến triển. Nếu không, chỉ cần thông báo là cô không đậu hoặc yêu cầu cô đổi ngành là xong, đâu cần thêm một cuộc phỏng vấn nữa.

Hiệu trưởng Tằng quay lại trao đổi với bên Thanh Hoa, họ nhanh chóng xác nhận thời gian cụ thể vào chiều hôm sau, lúc ba giờ.   Edit tại Facebook Frenalis và wpad Frenalis

Lâm Kiều đến trước vài phút theo địa chỉ đã được cung cấp, nhưng khi đến cửa phòng thí nghiệm, cô chợt khựng lại. Không phải vì điều gì đặc biệt, mà vì cô đã đến phòng thí nghiệm này vài ngày trước.

Quả nhiên, khi cô gõ cửa, bên trong có tiếng "Mời vào". Cô bước vào, nhìn thấy một người trông có vẻ quen quen. Chỉ là "có vẻ" vì lần trước gặp, người này để râu, tóc cũng bù xù, nhưng giờ thì đã cạo râu, tóc cũng được chải chuốt gọn gàng, khuôn mặt ra dáng nghiêm chỉnh.

Ông ấy có lẽ đang bận, đầu không hề ngẩng lên, chỉ nói: "Qua đây giúp tôi một tay."

Lâm Kiều liếc mắt, thấy trên tường treo sẵn áo blouse trắng, liền lấy một cái mặc vào, đeo găng tay rồi tiến tới giúp đỡ. Công việc kéo dài gần một tiếng đồng hồ. Sau khi tháo găng tay ra, người đàn ông nhìn cô mỉm cười, "Cuối học kỳ này, em đến đây báo cáo nhé."

"Có nghĩa là em đã vượt qua phỏng vấn ạ?"

"Nếu vừa rồi em không có nền tảng kiến thức vững chắc hoặc không kiên nhẫn, thì đã không qua được rồi."

Ông ấy lấy từ trên bàn vài cuốn sách đưa cho cô, "Mang về xem trước, cuối kỳ em đến đây báo cáo, không cần chờ đến khai giảng."

Việc các giáo sư yêu cầu nghiên cứu sinh đến trường trước kỳ học để làm nghiên cứu hay thí nghiệm không phải điều lạ với Lâm Kiều, cô cũng từng gặp trước đây. Cô gật đầu đồng ý, thấy ông ấy không nói gì thêm chuẩn bị tiễn cô đi, cô bèn không nhịn được hỏi: "Cho em hỏi giáo sư là...?"

Ông ấy ngẩn ra một lúc, chợt nhớ ra mình chưa tự giới thiệu trong suốt quá trình phỏng vấn, "Tôi là Trương Xương Ninh, hiện đang nghiên cứu về vật liệu sợi carbon. Em chẳng phải muốn học về vật liệu sao? Lão Nghiêm vừa nhắc đến, tôi đã đoán ngay là em."

Đúng thật là trùng hợp kỳ diệu. Lâm Kiều vội giới thiệu lại bản thân, "Chào giáo sư, em là Lâm Kiều. Từ giờ mong được giáo sư chỉ bảo nhiều hơn."

Rời khỏi phòng thí nghiệm, vốn dĩ Lâm Kiều luôn là người điềm tĩnh, nhưng bước chân cô bỗng trở nên nhẹ nhàng hơn hẳn.

Vì muốn học về vật liệu, cô đã từng tìm hiểu về các giáo sư ở Đại Học Thanh Hoa trong lĩnh vực này, Trương Xương Ninh là một trong những giáo sư đứng đầu, hướng nghiên cứu của ông ấy cũng trùng khớp với kiến thức cô từng học ở kiếp trước. Mọi thứ dường như đang diễn ra vô cùng suôn sẻ, không cần phải học lại bốn năm đại học, lại được nghiên cứu lĩnh vực mà cô tự tin nhất.

Lâm Kiều nhảy lên, ngắt một chiếc lá bạch quả non trên đường, đón gió xuân đang ngày càng ấm áp, bước về nhà.

Nhưng tin vui không chỉ có vậy, trong tháng Năm này, Lý Tiểu Thu đã giành giải nhất trong cuộc thi Vật lý đầu tiên.

"Toàn quốc chỉ có năm giải nhất, trường mình giành được một giải." Hiệu phó Tề vốn là một người điềm tĩnh, cũng không thể che giấu niềm vui.

Không có gì lạ khi ông ấy vui mừng đến vậy, Lý Tiểu Thu là học sinh duy nhất của trường lọt vào chung kết, và cũng trong mấy tháng qua, cô bé hoàn toàn được ông ấy tận tình chỉ dạy. Giờ đây, thành tích này không chỉ là sự công nhận cho học sinh, mà còn cho cả những nỗ lực của ông ấy.

Lý Tiểu Thu thì càng phấn khích hơn, cô bé vốn là người khá nhút nhát, nhưng khi gặp Lâm Kiều lại chạy vội đến gọi "Cô Lâm!", rồi giơ tấm bằng khen lên khoe.

Lâm Kiều mỉm cười nhận lấy, ngắm nghía một lúc, "Không tệ, xứng đáng với việc em chỉ ngủ bốn, năm tiếng mỗi ngày."

"Em cũng không để uổng công thầy cô đã giúp em giành lấy cơ hội này." Cô bé khẽ nói thêm.

"Đúng vậy." Lâm Kiều xoa đầu học trò, phát hiện cô bé trông giống như một chú cún vừa được khen, hai mắt sáng rực.

Cô không nhịn được bật cười, trêu chọc: "Giờ em thấy đau đầu không, phải chọn Thanh Hoa hay Yến Kinh?"

Lý Tiểu Thu mím môi cười, đôi má đỏ bừng. Không kiềm chế nổi sự phấn khích, cô bé bước tới ôm Lâm Kiều một cái rồi ngượng ngùng lùi lại.

Nhưng điều mà Lâm Kiều nói hoàn toàn đúng. Sau khi kết quả được công bố, cả Thanh Hoa và Yến Kinh đều đã liên hệ với trường, có ý muốn chiêu sinh sớm Lý Tiểu Thu. Dù sao, cả nước chỉ có năm giải nhất, mà Lý Tiểu Thu với thành tích học tập các môn đều xuất sắc, chỉ có môn Ngữ Văn kéo chân lại.

Kỳ thi đại học chưa bắt đầu, nhưng Lâm Kiều đã phải giúp cô học sinh cân nhắc xem nên chọn Thanh Hoa hay Yến Kinh. Bất cứ giáo viên chủ nhiệm nào ở trong trường cũng sẽ ghen tỵ khi nhắc đến chuyện này.

Nhưng nếu không có Lâm Kiều, với môn Ngữ Văn bị tụt lại như vậy, có lẽ Lý Tiểu Thu sẽ không thể vào được một ngành tốt tại Yến Kinh.

Hai cô trò bàn bạc nhiều ngày, tham khảo ý kiến từ những người khác, cân nhắc đến tính cách và sở thích của Lý Tiểu Thu, cuối cùng quyết định chọn Yến Kinh.

Nếu học ngành kỹ thuật, thì tất nhiên Thanh Hoa là lựa chọn tốt nhất, nhưng Tiểu Thu tính cách nhút nhát và rõ ràng có hứng thú với nghiên cứu lý thuyết hơn, nên Yến Kinh vẫn hợp lý hơn.

Ngày quyết định bảo đảm được thông báo chính thức, thầy Lý – bố của Lý Tiểu Thu, đã tìm gặp hiệu phó Tề và Lâm Kiều, muốn mời cả hai đi ăn: "Nếu không có cô giáo Lâm, Tiểu Thu chắc chắn chắn không có được cơ hội này. Nếu không có thầy Tề, Tiểu Thu cũng không thể đạt được kết quả như thế này. Hai người đã cống hiến nhiều như vậy, tôi thực sự không biết làm sao để cảm ơn."

Cả hai tất nhiên đều từ chối, nhưng thầy Lý không chịu bỏ cuộc, sau cùng vẫn mang rất nhiều quà đến văn phòng. Hai người không thể từ chối, đành phải chia đều cho mọi người.

So với đó, kết quả cuộc thi Hóa Học lần này không tốt bằng. Chỉ có Tề Hoài Văn giành được giải ba.

Dù nhìn vào toàn quốc thì cũng là một trong số ít người nổi bật, nhưng trước giải nhất và giải nhì, thứ hạng của cậu ấy không đủ để vào các trường tốt.

Cậu nam sinh không để ý: "Nếu không được tuyển thẳng, em có thể tự mình thi."

Câu nói này không phải là không có căn cứ. Trong kỳ thi thử lần trước, cậu ấy đã đứng trong top 5 của khối. Chỉ cần cố gắng thêm, vào Thanh Hoa hay Bắc Đại cũng không phải là không thể.

Đúng vào lúc này, thông báo nhận được thư trúng tuyển nghiên cứu sinh của Lâm Kiều chính thức gửi đến trường, khiến cả ngôi trường như bùng nổ.

"Nghiên cứu sinh Thanh Hoa?! Cô giáo Lâm không phải định thi đại học với chúng em sao?" Quân Tử không thể tin nổi, "Em còn tưởng cô sẽ thi cùng chúng em cơ."

Tề Hoài Văn thì đã nghe nói Lâm Kiều đi phỏng vấn ở Thanh Hoa, nhưng bây giờ mới biết cô đã đỗ.

Quân Tử không biết nên vui cho cô hay buồn cho mình: "Em còn tưởng sau khi vào đại học, chúng em sẽ cùng khóa với cô giáo Lâm, vậy mà cô lại đi học nghiên cứu sinh rồi."

Cậu nhóc còn ảo tưởng sẽ trở thành bạn học cùng khóa với Lâm Kiều, nhưng khi về nhà kể lại, lữ trưởng Lương vỗ đầu con xong, rồi Lưu Thúy Anh cũng vỗ tiếp: "Cùng khóa thì có còn là cô giáo của con nữa không?"

Đánh cho con trai ngoan ngoãn lại, Lưu Thúy Anh không nhịn được mà thở dài với lữ trưởng Lương: "Ông nói xem cái đầu của cô giáo Lâm làm bằng gì mà thông minh thế nhỉ? Nhà mình còn chưa biết có đỗ đại học được không, cô ấy đã lên thẳng nghiên cứu sinh rồi."

Lữ trưởng Lương thì nghĩ thoáng hơn: "Với trình độ học vấn của chúng ta, nếu Quân Tử mà vào được nghiên cứu sinh thì mới là chuyện lạ."

Lưu Thúy Anh: "..."

*****

Mang thư trúng tuyển về nhà, Lâm Kiều nghĩ ngợi một lúc rồi gọi điện cho ông cụ và Từ Lệ báo tin.

Dù sao lần này cô cũng phải cảm ơn nhiều đến sự giúp đỡ của giáo sư Nghiêm Mậu Sơn. Trước đó, trong công việc và học hành, Từ Lệ cũng hỗ trợ cô không ít.

Nghe tin cô đỗ nghiên cứu sinh Thanh Hoa, cả hai người đều rất vui mừng. Ông cụ vốn là người thường ngày ít bộc lộ cảm xúc, còn cầm điện thoại hỏi cô muốn ăn gì.

Tin tức cuối cùng cũng đến tai Diệp Mẫn Thục khi Quý Đạc tự mình gọi điện báo.

Diệp Mẫn Thục nhận được cuộc gọi thì vô cùng bất ngờ. Dù sao Quý Đạc vốn là người ít nói, tính cách lại lạnh lùng, trước đây còn thi thoảng liên lạc với Quý Quân và Quý Trạch, nhưng từ sau vụ của Lâm Kiều thì không hề gọi về nữa.

Gần đây bà ta sống cũng không tốt. Từ khi Quý Quân đi, ông bà cụ Quý thậm chí còn không cho bà ta bước chân vào nhà cũ nữa. Người ngoài thì không phải không thấy, trước đây mọi người còn giữ thể diện, giờ bắt đầu xa lánh bà ta. Thêm cả chuyện của Tiểu Trạch, bà ta chẳng dám ra khỏi nhà.

Lúc Quý Đạc gọi, bà ta còn nghĩ hay là chú ấy có thể giúp khuyên nhủ Tiểu Trạch. Nào ngờ chú ấy lại muốn nói về chuyện này.

Sắc mặt Diệp Mẫn Thục lập tức cứng lại: "Vậy sao?"

"Ừm." Giọng Quý Đạc như biết bà ta đang nghĩ gì: "Không nhờ vào sự giúp đỡ của gia đình. Tự giành giải vàng hội triển lãm phát minh, được Thanh Hoa để mắt tới."

Như một cái tát mạnh giáng thẳng vào mặt, khiến Diệp Mẫn Thục cảm thấy nóng rực trên má.

Trước đây Lâm Kiều đề nghị giúp đỡ, bà ta đã nghĩ là cô làm trò, giờ Lâm Kiều đã được chấp nhận thẳng vào nghiên cứu sinh, bà ta không thể nói gì hơn nữa.

Chưa hết, Quý Đạc còn tiếp tục: "Tống Tĩnh sắp đính hôn với Vu Tấn rồi, chị cũng nghe nói chưa?"

"Chuyện gì? Tống Tĩnh đính hôn với Vu Tấn? Không thể nào! Chuyện này không thể xảy ra!" Diệp Mẫn Thục không kìm được giọng mình.

"Chẳng phải hai người quan hệ thân thiết lắm sao, tôi còn tưởng chị đã biết từ lâu rồi." Giọng của Quý Đạc lạnh nhạt nhưng lại đầy vẻ mỉa mai.

Cúp điện thoại, Diệp Mẫn Thục lập tức đến nhà họ Tống, tình cờ thấy Vu Tấn đang ngồi ăn cơm cùng nhà họ Tống. Cả gia đình nhà họ Tống vui vẻ đối đãi như với con rể tương lai.

Đầu óc bà ta vang lên một tiếng "ầm", định bụng muốn chất vấn thì mẹ Tống đã tươi cười bước tới: "Tiểu Trạch nhà chị dạo này kinh doanh phát đạt lắm nhỉ."

Rõ ràng họ đã biết chuyện Quý Trạch giải ngũ về làm kinh doanh.

Mẹ Tống lại nói thêm một câu: "Còn em trai chồng nhà chị, nghe nói vợ cậu ấy đỗ nghiên cứu sinh của Thanh Hoa rồi."

Bị mẹ Tống nắm chặt tay, Diệp Mẫn Thục cảm thấy lạnh từ lòng bàn chân lan đến tận đáy lòng.

Mẹ Tống rõ ràng đang nhắc nhở bà ta rằng nhà họ biết chuyện hôn nhân đổi chác của nhà họ Quý. Nếu cần thiết, họ cũng sẵn sàng đem chuyện này ra công khai.

Diệp Mẫn Thục loạng choạng bước ra khỏi nhà họ Tống, cảm thấy mình như bị mù, không ngờ đã kết thân với một gia đình như vậy bao năm nay.

Còn Lâm Kiều, thật không ngờ cô ta còn biết sáng chế phát minh, lại được tuyển thẳng vào Thanh Hoa. Giá mà bà ta biết trước, nếu biết trước...

*****

"Lại bệnh nữa à?"

Khi Lâm Kiều nghe được chuyện này, Quý Linh đã trở về nhà cũ được bốn năm ngày.

Quý Đạc trông không có chút biểu cảm gì, chỉ nhàn nhạt nói: "Nghe nói là vì Tống Tĩnh sắp đính hôn với Vu Tấn, khiến chị dâu tức giận." Vừa nói anh vừa dọn món tôm hấp dầu lên bàn.

Đúng là chuyện đáng giận thật, dù sao Diệp Mẫn Thục ngày nào cũng nhắc đến Vu Tấn, vậy mà cuối cùng lại bị nhà họ Tống đâm sau lưng. Hơn nữa, bà ta suốt ngày chê bai người này không xuất thân tốt, người kia không đủ tài, đến khi con trai bị đánh giá là không có tương lai, thái độ của bà ta lại thay đổi hoàn toàn.

"Xong rồi." Quý Đạc như thường lệ bóc một con tôm để thử trước, sau đó bóc thêm một con nữa đưa đến bên miệng Lâm Kiều.

Lâm Kiều vẫn đang nghĩ về chuyện Tống Tĩnh, không biết lần này là cô ta tự quyết định hay lại do gia đình sắp xếp, liệu cô ta có biết chuyện dây chuyền sản xuất không. Lâm Kiều há miệng cắn một miếng tôm theo phản xạ.

Không ngờ món ăn này ngon đến vậy, hương vị rất giống với nhà ông cụ Cố. Có lẽ anh đã luyện tập món này rất nhiều lần....

Lâm Kiều ngẩng đầu lên, ánh mắt nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, "Quý Đạc, em dự định mua nhà gần trường."

Bình luận

Truyện đang đọc