THẬP NIÊN 80: NỮ PHỤ ĐÁNG THƯƠNG NHẬN NHẦM NAM CHÍNH

"Em thấy ông cụ Cố quen mặt?" Quý Đạc chưa bao giờ nghe cô nói về chuyện này.

Lâm Kiều gật đầu, "Lần đầu tiên em gặp ở bệnh viện đã thấy hơi quen, nhưng mãi không nhớ ra nên không nói với anh."

Đúng là tính cách của cô, Quý Đạc chăm chú nhìn cô một cái, cũng không vội vàng hỏi.

Hai người vẫn còn đang trên xe trở về, Lâm Kiều cũng không vội nói, càng so sánh, cô càng thấy đúng là có nét giống.

Hai vợ chồng ai cũng giữ được bình tĩnh, mãi đến khi về đến nhà, đi vào phòng, Quý Đạc mới hỏi khẽ: "Giống ai?"

"Chị họ của Quách Yến, nhà bên cạnh em." Lâm Kiều không vòng vo, "Lông mày với mắt rất giống, đặc biệt là lông mày, cũng sắc sảo và nổi bật như của ông cụ Cố."

"Quách Yến mà anh họ đang quen đó hả?" Quý Đạc có trí nhớ rất tốt.

"Đúng là cô ấy." Lâm Kiều nói, "Bên nhà ngoại cô ấy có một cô con gái duy nhất tên là Nhạc Hoa, sống ở thị trấn. Hồi nhỏ Nhạc Hoa thường về làng chơi. Nhưng hai năm nay không gặp lại, vì chị ấy đã thi lại hai năm và đỗ đại học. Dân làng đều nói tổ tiên nhà bà Quách phát phúc lớn, hai người thật thà mà lại nuôi được một sinh viên đại học."

Thực ra, việc con gái có đôi lông mày sắc sảo như vậy cũng khá hiếm. Chỉ là nguyên chủ trước đây không tiếp xúc nhiều với người kia, sau khi xuyên không lại đến Yến Đô, vì thế cô mới không nhớ ra.

Hơn nữa, ông cụ Cố cùng với Thiếu Trân cũng không quá giống nhau, nhưng so với ông cụ Cố, chị họ Nhạc Hoa của Quách Yến lại giống Thiếu Trân lúc nhỏ hơn.

Nói đến chuyện này, Tôn Tú Chi không ưa gì Quách Yến nhưng lại có vẻ rất tán thưởng Nhạc Hoa. Đáng tiếc là dù thử nhiều lần, mẹ và mợ của Quách Yến cũng chẳng thèm quan tâm.

"Nhưng nhà Nhạc Hoa sống ngay ở thị trấn, từ nhỏ em đã lớn lên cùng Quách Yến, chưa từng nghe nói Nhạc Hoa được nhận nuôi hay bị bỏ rơi."

"Cô ấy luôn sống ở thị trấn các em, hay là...?"

Khi Quý Đạc vừa hỏi, anh liếc nhìn Lâm Kiều, phát hiện cả hai lại nghĩ đến cùng một điều. Có vẻ như chỉ cần không nói về chuyện của họ, hai người luôn có sự ăn ý như thế. Không rõ điều này đã có từ đầu hay là do ở bên nhau lâu ngày mà ra.

Cuối cùng Lâm Kiều lên tiếng trước, không còn hào hứng như lúc mới nhớ ra mà đã bình tĩnh hơn rất nhiều, "Chị Nhạc Hoa lớn tuổi hơn em hai tuổi, còn Thiếu Trân thì hơn em ba tuổi. Em chỉ cảm thấy giống, nhưng cụ thể thì phải hỏi mẹ em, bà chắc biết chị Nhạc Hoa có phải con ruột hay không."

"Vậy mai về nhà cũ, gọi cho mẹ một cú điện thoại," Quý Đạc quyết định ngay lập tức, vì anh không phải là người thích chần chừ.

Giờ cũng đã muộn, gọi về văn phòng chi bộ thôn chắc cũng không có ai trực, mà chuyện này cũng không tiện sang nhà lữ trưởng Lương để mượn điện thoại.

*****

Sáng hôm sau, hai vợ chồng quay về nhà cũ sớm, dùng số điện thoại lần trước tìm được gọi về thôn của Lưu Ngọc Lan. Mười mấy phút sau, Lưu Ngọc Lan chạy đến nghe máy, giọng vẫn còn hơi thở dốc. Nghe Lâm Kiều hỏi về Nhạc Hoa, bà ngạc nhiên: "Tất nhiên là con ruột của mẹ nó rồi, mẹ từng bế nó khi chưa tròn một tuổi. Sao tự nhiên con lại hỏi thế?"

Dù không hy vọng nhiều, nhưng khi nghe câu trả lời này, hai vợ chồng chỉ lặng lẽ nhìn nhau rồi trầm mặc.

"Con chỉ muốn hỏi thôi." Lâm Kiều vẫn giữ bình tĩnh, "Lúc nhỏ chị Nhạc Hoa có bao giờ bị lạc hay vắng nhà lâu không, mẹ có nhớ không?"

Đã hỏi thì phải hỏi rõ ràng, loại trừ mọi khả năng để tránh bỏ sót bất kỳ điều gì.

"Chưa nghe nói bao giờ." Lưu Ngọc Lan rõ ràng không biết chuyện này, "Nếu nó thực sự bị lạc, con chơi thân với Quách Yến như vậy, sao lại không biết gì?"

Thực ra Lâm Kiều cũng không biết, vì năm Thiếu Trân bị mất tích, nguyên chủ chỉ mới năm tuổi. Dù có ký ức thì cũng sẽ không nhớ được nhiều, huống chi cô giờ đây không phải là người ban đầu.

Nhưng nếu Lưu Ngọc Lan nói vậy thì rõ ràng không phải rồi. Lâm Kiều đặt điện thoại xuống, lắc đầu với Quý Đạc.

Quý Đạc không có vẻ thất vọng, "Không phải thì thôi, coi như loại trừ được một khả năng sai."

Giúp ông cụ Cố tìm người bao năm nay, tình huống thế này anh đã gặp không ít. So với lần trước đi với hy vọng rồi trở về trong thất vọng, lần này chẳng là gì cả.

Ngược lại, Từ Lệ đứng cạnh nghe hết câu chuyện, sợ hai người trẻ tuổi buồn nên tìm cách đổi chủ đề, "Hiếm khi gọi cho mẹ, Kiều Kiều, con không định nói chuyện thêm chút nữa sao?"

"Bên mẹ con dùng điện thoại của thôn, không nên giữ máy lâu quá." Lâm Kiều mỉm cười từ chối khéo.

Thực ra cô và Lưu Ngọc Lan cũng không có nhiều chuyện để nói. Thỉnh thoảng viết một lá thư là đủ, vừa giữ được mối quan hệ, vừa không phải gượng gạo tìm chuyện để nói.

Từ Lệ không nói thêm gì nữa, nhưng sau đó lại thầm thì với ông cụ Quý, "Chuyện của Thiếu Trân và Thiếu Bình gần như thành nỗi ám ảnh của thằng hai rồi. Có ai có thể nói chuyện với nó thì tốt quá."

"Tôi cũng không ngờ nó lại nói chuyện này với Kiều Kiều. Bình thường trước mặt nó, chúng ta đều không dám nhắc tới." Ông cụ thở dài, "Từ khi Thiếu Bình mất, tính nó càng ngày càng trầm. Đôi khi nhìn nó, tôi sợ nó rơi vào bế tắc, may mà bao năm nay nó vẫn đi đúng hướng, không bị lệch lạc."

"Thế mới nói, cưới vợ là tốt nhất." Từ Lệ mỉm cười, "Cưới vợ rồi, con người cũng bớt trầm lặng hơn."

Nếu thêm cho họ một đứa cháu nội nữa thì càng tốt. Nhưng rõ ràng là thằng hai và Kiều Kiều chưa vội, chắc còn phải chờ.

Ở đây, khả năng của Nhạc Hoa đã bị loại bỏ, vì thế việc điều tra về Trần Chiêu Nam càng cần phải được đẩy nhanh tiến độ.

Nhưng Lâm Kiều vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Nếu người kia thực sự là Thiếu Trân thật, tại sao cô ấy có ký ức mà trước đây không báo án về việc bị bắt cóc?

Dù một đồn cảnh sát không giải quyết, hai đồn không giải quyết, chẳng lẽ tất cả đều không giải quyết sao?

Hơn nữa, khi nhắc đến những chuyện ai cũng biết, cô ấy trả lời rất trôi chảy. Nhưng khi hỏi về kỷ niệm thời thơ ấu, cô ấy lại nói đầu bị thương nên không nhớ được.

Nhưng liên quan đến việc tìm lại Thiếu Trân, dù chỉ có một chút khả năng cũng không thể dễ dàng kết luận. Mọi chuyện vẫn phải chờ kết quả điều tra bên kia.

Chẳng bao lâu sau, đồn cảnh sát địa phương đã gửi thông tin về, xác nhận Trần Chiêu Nam trước đây thực sự có báo án, nhưng chỉ báo về việc bị bạo hành gia đình, không hề đề cập đến việc mình bị bắt cóc.

Nhưng Lâm Kiều nhớ rõ hôm đó cô hỏi Trần Chiêu Nam, người này lại nói đã từng nhắc đến việc bị bắt cóc, nhưng đồn cảnh sát địa phương không xử lý, cô ấy mới tìm đến cảnh sát huyện.

Rõ ràng có một bên đã nói dối. Lâm Kiều hỏi Quý Đạc, "Tô Chính bên đó không hỏi thêm được gì à?"

"Không. Cậu ấy đã mời một bà cụ từng chăm sóc mẹ của Trần Chiêu Nam đến chăm sóc cô ấy. Bây giờ cô ấy không còn quá sợ hãi, nhưng vẫn không chịu nói chuyện."

"Còn bố mẹ cô ấy thì sao? Có tìm được tung tích chưa?"

"Cũng chưa." Quý Đạc trông bình thản, nhưng rõ ràng anh không hài lòng với tiến độ này. "Anh đã cử người đến thoin của nhà chồng cô ấy để hỏi thăm rồi."

Vừa nhắc đến chuyện này, điện thoại mới lắp trong phòng khách đã đổ chuông.

Quý Đạc đứng gần nhất, đưa tay nhấc ống nghe. Ngay khi vừa "Alo" một tiếng, ánh mắt anh đã nhìn thẳng vào Lâm Kiều.

*****

"Trần Chiêu Nam nói muốn gặp tôi?" Cho đến khi xuống xe trước cửa nhà Tô Chính, Lâm Kiều vẫn chưa hiểu tại sao.

Tô Chính cũng cau mày, "Bà Chu nói là cô ấy có chuyện muốn nói, chỉ gặp riêng cô thôi."

Có lẽ do hôm đầu tiên tiếp xúc với cô ấy là Lâm Kiều, lại chỉ có Lâm Kiều nói chuyện với cô ấy, nên đã có tâm lý ỷ lại?

Lâm Kiều không muốn tự huyễn hoặc mình. Sau khi nắm rõ tình hình, cô bước vào căn phòng phía Tây, phát hiện nơi đây đã có nhiều thay đổi so với mấy ngày trước.

Đồ dùng cá nhân của phụ nữ đã tăng lên rõ rệt, Trần Chiêu Nam cũng mặc bộ quần áo dày dặn hơn, rõ ràng được chăm sóc rất chu đáo.

Lâm Kiều ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô ấy, vào thẳng vấn đề, "Nghe nói cô có chuyện muốn nói với tôi, là chuyện gì?"

Giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng, câu từ cũng giống như lần trước, chậm rãi để cô ấy có thể nghe rõ. Trần Chiêu Nam cúi đầu, kéo mạnh góc áo, "Đúng vậy, thực xin lỗi, tôi, lần trước tôi ở một số chỗ đã không nói thật."

Lời thú nhận này có hơi bất ngờ, nhưng khi nghĩ lại việc cô ấy đặc biệt gọi Lâm Kiều đến để nói chuyện thì cũng không quá đỗi ngạc nhiên.

Lâm Kiều chỉ đáp nhẹ một tiếng "ừm", ra hiệu rằng mình đang lắng nghe, gương mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, không tỏ ra bất ngờ hay khó chịu trước lời nói của đối phương.

Trần Chiêu Nam liếc nhìn biểu cảm của Lâm Kiều, giọng nói trở nên nhỏ nhẹ hơn: "Tôi... tôi thật sự không phải là Cố Thiếu Trân."

Đúng như dự đoán, đây cũng không phải. Nhưng làm sao cô ấy biết nhiều thông tin đến vậy mới là điều đáng để suy ngẫm, thậm chí cảnh sát cũng chưa chắc đã biết rõ.

Lâm Kiều trầm ngâm một lúc rồi đề nghị: "Tôi có thể gọi Quý Đạc và Tô Chính vào không? Người cô nhắc đến là em gái của họ, họ có quyền được biết." Nhìn thấy Trần Chiêu Nam lộ vẻ lo lắng, Lâm Kiều tiếp lời một cách nhẹ nhàng: "Chỉ để họ đứng ngoài cửa nghe thôi, cô không cần phải căng thẳng. Chúng tôi không phải là những người cư xử không đúng mực."

Chính vì những người này luôn cư xử đúng mực, không giống như những kẻ mà Trần Chiêu Nam đã từng gặp trước đây, nên cô ấy mới quyết định nói sự thật với họ.

Nghe Lâm Kiều nói vậy, Trần Chiêu Nam gật đầu. Lâm Kiều liền bước ra ngoài gọi Quý Đạc và Tô Chính vào.

Trong căn phòng chật hẹp, bỗng nhiên có thêm hai người đàn ông cao lớn, khiến Trần Chiêu Nam rõ ràng trở nên căng thẳng. Cũng may Lâm Kiều đã giữ lời, chỉ để họ đứng ở cửa.

"Vậy cô biết chuyện của Thiếu Trân từ đâu? Có thể kể chi tiết cho chúng tôi nghe không?"

Lâm Kiều vẫn ngồi ở vị trí gần Trần Chiêu Nam nhất, khéo léo che khuất hai người đàn ông phía sau. Điều này giúp Trần Chiêu Nam bớt căng thẳng hơn.

"Tôi... tôi cũng chỉ nghe người ta nói thôi. Tôi không có con, chồng tôi thì thường xuyên đánh đập tôi. Tôi đã nhiều lần tìm đến đồn cảnh sát cầu cứu nhưng không ai quan tâm. Tôi không biết chữ, cũng không thể bỏ trốn. Lần trước tôi lại bị đánh, chưa kịp đến đồn cảnh sát thì thấy chồng tôi đứng ngay cửa..."

Kể đến đây, giọng Trần Chiêu Nam bắt đầu lắp bắp, nhưng câu chuyện vẫn rõ ràng. Dù thế, mọi người vẫn nhanh chóng hiểu được toàn bộ sự việc.

Nhìn thấy chồng đứng ngay cửa đồn cảnh sát, cô ấy sợ đến chết khiếp nên không dám vào nữa. Đang tìm đường khác để trốn thì bất ngờ va phải một người đàn ông.

Người đàn ông đó vốn định nổi giận khi bị cô ấy va phải, nhưng khi nhìn thấy gương mặt của cô ấy, ông ta khựng lại hỏi cô ấy mấy câu.

Đáng tiếc là những câu hỏi đó cô ấy không trả lời được, nên người đàn ông chỉ thở dài, nói rằng trông cô ấy giống ai đó, nếu không thì chắc sẽ không phải chịu khổ như vậy. Edit: FB Frenalis

Chồng cô ấy đứng ngay đồn cảnh sát, cô ấy hoảng sợ quá nên nắm lấy ông ta mà hỏi ông ta là ai.

"Ông ta liền kể cho tôi nghe về Cố Thiếu Trân, nói cô ấy bao nhiêu tuổi, mất tích năm nào, gia đình gồm những ai. Tôi biết ông ta không phải người tử tế, nhưng tôi nghĩ nếu tôi đến Yến Đô thì chồng tôi sẽ không thể theo đến đó để đánh tôi, nên tôi đã đến đồn cảnh sát huyện trình báo."

Quả thực Trần Chiêu Nam không ngu ngốc, cô ấy biết người đàn ông đó không phải người tốt, nhưng vẫn tìm cách báo cáo vụ việc với cảnh sát huyện.

Hơn nữa, những thông tin cô ấy nhớ rất rõ ràng, đủ để đánh lừa được những người ở đó, cuối cùng cô ấy được đưa đến Yến Đô.

"Tôi cũng biết mình làm vậy là không đúng, nhưng tôi không còn cách nào khác. Thực ra tôi không bị bắt cóc, chỉ là bố mẹ tôi bán tôi với giá mười đồng."

Trần Chiêu Nam nói rồi kéo tay áo lên, cho mọi người thấy những vết thương cũ mới chồng chéo trên cánh tay, "Tất cả là do chồng tôi và mẹ chồng đánh, trên người tôi còn nhiều vết khác. Tôi chỉ muốn trốn đi, chỉ cần các người đừng đưa tôi trở lại, bảo tôi làm gì cũng được. Tôi có thể làm bất cứ việc gì."

Cánh tay gầy guộc với những vết thương chằng chịt khiến ai nhìn cũng phải xót xa, Quý Đạc và Tô Chính lịch sự quay đi, Lâm Kiều vội vã giúp cô ấy kéo tay áo xuống.

Trong căn phòng yên lặng một lúc, khi Trần Chiêu Nam dần bình tĩnh lại, Quý Đạc mới quay lại nhìn cô ấy, hỏi: "Cô còn nhớ gương mặt, dáng người, giọng nói của người đàn ông đó không?"

Tưởng rằng Trần Chiêu Nam chỉ có thể nhớ mang máng về tuổi tác và dáng người, ai ngờ cô ấy gật đầu, "Tôi nhớ, giọng ông ta giống hệt người ở quê tôi, nếu không thì tôi cũng không dám tin ông ta. Ông ta cao... cũng cỡ như cô ấy thôi." Cô ấy nhìn về phía Lâm Kiều, "Khoảng hơn ba mươi tuổi, mặt vuông..."

"Đợi chút, để tôi đi lấy giấy bút." Tô Chính nói xong rồi vội vã đi ra ngoài, không lâu sau anh ta quay lại với cuốn sổ tay.

Trần Chiêu Nam vừa miêu tả, Tô Chính vừa vẽ. Chẳng bao lâu, một hình phác họa sơ bộ hiện ra, "Cô xem như thế này có đúng không?"

"Miệng ông ta lớn hơn một chút." Trần Chiêu Nam ngạc nhiên trước tài vẽ của Tô Chính, nhưng vẫn cố nhớ lại, "Ông ta còn có chút lệch mắt, mắt trái to, mắt phải nhỏ."

Tô Tranh đổi một tờ giấy, rất nhanh lại rút ra một tờ khác: "Lần này thì thế nào?"

"Lần này giống hơn rồi." Trần Chiêu Nam không kìm được, khẽ hỏi: "Người Yến Đô các anh đều giỏi thế à?"

"Là tôi giỏi đấy, nếu không thì cô nghĩ quân hàm trên vai tôi từ đâu mà có?" Tô Chính vỗ vai, vẽ thêm hai nét nữa, cuối cùng cũng xác định xong.

Ba người quay lại căn phòng phía Đông, trải bức vẽ ra trên bàn. Tô Chính và ấy Đạc đều nhìn kỹ nhưng xác nhận không quen người trong tranh.

"Vậy không phải là đám người năm xưa rồi." Tô Chính nói, "Năm đó ai khép án, ai đánh lão tử, lão tử còn nhớ rõ ràng lắm."

Không phải đám đó thì là đám Yến Đô rồi. Nhìn cách làm vụng về này, quả thực giống cùng một người đã viết lá thư lần trước. Chỉ là không biết đối phương chỉ làm một người giả mạo này, mong rằng ông cụ Cố tìm lại cháu gái rồi không quấy rầy chuyện cũ nữa, hay là chó cùng rứt giậu, định lan truyền thông tin về Thiếu Trân đi khắp nơi.

Nếu là vế sau, từng người giả mạo xuất hiện, thì dù ông cụ Cố không tức chết cũng sẽ mệt chết.

"Con mẹ nó thậy là độc địa." Tô Chính bình thường luôn mặt cười cợt nhả, cũng không nhịn được mà văng tục.

Ông cụ Cố chỉ còn lại một người thân duy nhất, dù biết khả năng là giả, họ cũng không thể không điều tra. Nếu lỡ bỏ qua cái thật, chẳng phải sẽ tiếc nuối cả đời sao?

Mà một khi điều tra, sẽ hao tốn nhân lực cùng vật lực, còn phải lo lắng thất vọng, e rằng sau này khó có được ngày tháng bình yên.

Quý Đạc vẫn bình tĩnh, "Cứ coi như Trần Chiêu Nam hôm nay chưa nói gì, giả vờ đi điều tra thông tin về cô ấy, ngầm điều tra người này trước đã." Anh chỉ vào bức tranh.

Tô Chính cũng thấy hợp lý, "Có cô ấy làm mồi nhử, đối phương tạm thời chắc sẽ không làm ra thêm cái giả thứ hai, thứ ba."

Nếu không thì thật quá phiền phức, chỉ cái này đã làm họ mất mấy ngày, nếu Trần Chiêu Nam không tự nói ra thì còn phải xoay xở lâu hơn.

Cũng may Trần Chiêu Nam tuy không biết chữ, nhưng trí nhớ lại cực kỳ tốt, chỉ gặp qua một lần mà có thể mô tả được ngoại hình.

Nghĩ vậy, Tô Chính không kìm được nhìn Lâm Kiều một cái, "Cô nói xem tôi chăm sóc cô ấy bao nhiêu ngày, tại sao cô ấy không nói với tôi mà lại tìm cô?"

"Có lẽ là tôi nhìn dễ chịu hơn anh." Lâm Kiều cười nói, thấy anh ta nghẹn lời, cô mới nói tiếp: "Có lẽ là vì cô ấy thấy tôi cũng là phụ nữ trẻ, có thể đồng cảm với cô ấy."

Tô Chính còn mời bà Chu, người rất giỏi chăm sóc người khác, nhưng dù sao bà ấy cũng là người lớn tuổi. Mà người lớn tuổi thì có câu "vợ là người chịu đựng được, bột thì phải nhào mềm", lại thêm câu "thà phá mười ngôi chùa còn hơn phá một cuộc hôn nhân", gặp tình huống này, họ chỉ khuyên nhủ chịu đựng, thậm chí nghĩ rằng không có con là lỗi của người phụ nữ.

Mấy năm qua chắc Trần Chiêu Nam đã nghe những lời như vậy không ít, nên so với bà Chu, so với Tô Chính là đàn ông, cô ấy tin tưởng Lâm Kiều hơn.

Ra khỏi nhà họ Tô thì trời đã tối đen, nhưng so với lần trước, lần này ít ra đã làm rõ rằng Trần Chiêu Nam không phải là thật, còn có thêm manh mối mới.

Lâm Kiều thở dài nhìn bầu trời đêm, chợt nghe người đàn ông bên cạnh nói: "Lần này em yên tâm chưa?"

Cô khựng lại.

"Không cần đưa cô ấy về nữa." Quý Đạc khẽ giải thích, "Anh thấy em nghe xong chuyện của cô ấy mà tức giận lắm."

Lâm Kiều đúng là tức giận, bất kỳ cô gái nào từ bốn mươi năm sau trở về cũng sẽ không thể không tức giận, "Dù cô ấy giả mạo Thiếu Trân, em cũng không vui, nhưng biết rõ đó là hố lửa, sao có thể để cô ấy thoát ra rồi mà mình lại tự tay đẩy cô ấy trở lại chứ? Em sợ rằng đêm về nằm mơ cũng thấy cô ấy bị đánh."

Bạo lực gia đình, nếu một người chịu đánh, một người chịu đựng, chết cũng không trốn, chết cũng không ly hôn, thì không ai giúp nổi.

Nhưng cô ấy đã trốn ra rồi, Lâm Kiều không muốn giống như những người đã từng thờ ơ trước lời cầu cứu của Trần Chiêu Nam, từng bước đẩy cô ấy về lại tuyệt vọng và tê liệt.

Chỉ là cô kiềm chế khá tốt, không ngờ người đàn ông vẫn nhìn ra. Cô không khỏi nhìn Quý Đạc, "Vậy nên anh mới nói giữ cô ấy lại?"

"Không hoàn toàn thế." Tiểu Phương đã lái xe tới, Quý Đạc mở cửa xe, chỉ nói một câu: "Người đàn ông vô dụng mới đánh phụ nữ."

Điều đó đúng thật, đàn ông nhà họ Quý dường như không ai có tật xấu đó. Ông cụ Quý tính khí nóng nảy như vậy mà chưa từng chạm vào ai dù chỉ một ngón tay, chưa nói đến Quý Quân.

Điều đó khiến tâm trạng Lâm Kiều tốt lên không ít. Nếu không biết nhân phẩm của nam chính trong nguyên tác cũng khá tốt, cô đã không dám liều lĩnh đến Yến Đô thực hiện hôn ước này.

"Hay là dạy cô ấy biết chữ đi." Ngồi ở ghế sau, cô nhỏ giọng nói với Quý Đạc, "Biết chữ rồi, cuộc sống sau này sẽ tốt hơn là như kẻ mù mở mắt."

Truyện được post cả hai nơi tại https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.

Ngày trước có nhiều phụ nữ cả đời không ra khỏi nhà, cũng chỉ vì không biết chữ, ra ngoài đến nơi nào cũng không biết mình đang ở đâu.

Nếu Trần Chiêu Nam biết chút chữ, cũng không đến mức chỉ có thể cầu cứu ở đồn cảnh sát gần nhà, muốn chạy xa hơn một chút, còn phải giả mạo là cháu gái của ông cụ Cố.

Sau khi về, Lâm Kiều thực sự đi tìm một cuốn sách giáo khoa tiểu học mang đến cho Tô Chính, để Trần Chiêu Nam có thời gian có thể đến trường tiểu học gần đó nghe giảng.

Tô Chính cũng phải đi làm, không có nhiều thời gian, còn bà Chu cũng không biết chữ, chỉ không biết Trần Chiêu Nam có sẵn sàng bước ra ngoài không.

Ngoài cuốn sách này, cô còn chuẩn bị một bộ "Tây Du Ký" và một bộ "Thủy Hử Truyện", dự định mang vào lớp làm sách cho góc đọc đầu tiên.

Tuy chỉ còn một học kỳ rưỡi, nhưng tích lũy kiến thức không bao giờ là muộn. Lâm Kiều đặt luôn một cái bàn trống ở phía sau lớp, đặt lên sổ mượn sách, phân công người phụ trách quản lý.

"Mượn và trả sách phải có hai người ký tên, cũng không được đọc trong giờ học, nếu bị cô bắt được, góc đọc của lớp chúng ta sẽ bị hủy. Nếu nhà bạn nào có sách đã đọc, thấy hay thì có thể mang đến góp vào góc đọc, cùng chia sẻ và thảo luận với các bạn khác."

Đây là điều chưa từng nghe qua, vừa hết giờ đã có học sinh vây quanh, "Xem xem xem, cô Lâm để sách gì ở đó vậy?"

Dù là đám học sinh chỉ cần thấy sách đã thấy đau đầu, họ không mượn nhưng cũng không ngăn được xem náo nhiệt.

Chẳng bao lâu, cuốn đầu tiên của hai bộ sách đã có người mượn, vừa đăng ký xong, một vòng đầu đã vây lại xem.

Tây Du Ký rõ ràng được ưa chuộng hơn Thủy Hử Truyện, mỗi giờ ra chơi, xung quanh bàn mượn sách luôn chật kín người. Không lâu sau, cô giáo Lam dạy văn của lớp 11/3 và 11/4 cũng nghe nói, về nhà lục trong bộ sưu tập của mình mang tới hai tập thơ, ai thích cũng có thể mượn về đọc.

Ngoài hai cô giáo, trong lớp cũng có học sinh mang sách đến. Như Tề Hoài Văn mang đến một cuốn "Sherlock Holmes".

Cuốn này còn được ưa chuộng hơn cả "Tây Du Ký", đến nỗi hiệu phó Tề cũng biết, sau khi dạy xong, gặp Lâm Kiều ở hành lang, cười hỏi: "Cô lại đang làm gì mới à?"

Cách dùng chữ "lại" này thật khéo, như thể từ khi Lâm Kiều đến trường, cô đã liên tục làm những thứ mà trước đây chưa ai từng làm. Làm thí nghiệm, làm thử đề thi, giờ ngay cả môn ngữ văn cũng được cô dốc sức tạo ra một góc đọc sách gì đó.

"Điều này không phải cũng là muốn nâng cao điểm số ngữ văn trong lớp sao." Lâm Kiều cũng thẳng thắn nói, "Học sinh đọc quá ít, cô Lam cũng nói học ngữ văn thì phải đọc nhiều nhìn nhiều."

"Đúng là sự thật." Hiệu phó Tề gật đầu, "Nhưng mà cô cũng phải chú ý một chút, đừng làm ảnh hưởng đến việc học bình thường của học sinh, trong chuyện này chắc tôi không cần phải nhắc nhiều."

Ý này có nghĩa là trường không phản đối, Lâm Kiều cũng chỉ mỉm cười gật đầu, "Biết rồi. À, dm còn một ý tưởng mới, thầy có muốn nghe không?"

Cô đang nói về phòng đọc sách.

Hiện tại mà mở thư viện thì rõ ràng không thực tế, ngay cả bốn mươi năm sau, một số thư viện ở trường tiểu học và trung học cơ sở cũng chỉ có tên mà thôi, không có mấy quyển sách.

Phòng đọc thì khác, có thể để sách, cũng có thể để báo chí, tiện cho học sinh đọc ở đó, cũng có thể học bài tự túc.

Nhưng mà cái này cũng vẫn là khá mới, hiệu phó Tề nghe xong thì trầm ngâm một hồi, không đưa ra đáp án, "Tôi về bàn bạc với hiệu trưởng Tằng một chút."

Có thể bàn bạc là tốt, Lâm Kiều cũng không nghĩ rằng bây giờ có thể đưa những thứ đó lên, gật đầu rồi trở về văn phòng.

Không ngờ vừa ngồi xuống thì có người đưa điện báo đến cho cô.

Điện báo là do Lưu Ngọc Lan gửi tới, chỉ có hai chữ "Điện thoại", rõ ràng là bảo Lâm Kiều gọi điện cho bà.

Hiện tại chỉ còn một tiết học nữa là tan học, Lâm Kiều suy nghĩ về việc Lưu Ngọc Lan tìm mình có chuyện gì, chờ đến tối về nhà cô mới gọi cho Lưu Ngọc Lan.

"Kiều Kiều, lần trước không phải con hỏi chuyện của Nhạc Hoa sao?" Lưu Ngọc Lan rõ ràng đã chờ sẵn, nghe máy rất nhanh, "Mẹ mấy hôm nay đã giúp con hỏi lại, con bé đó thực sự là con gái ruột của cậu mợ Quách Yến, người trong thôn ai cũng thấy cả. Nhưng mà lúc nhỏ con bé cũng có hơn một năm không ở đây, theo mẹ về quê."

Điều này khiến Lâm Kiều trong lòng nhảy lên, "Khi nào?"

"Khoảng năm 66, 67 gì đó, lúc đó không phải đang có cuộc cải cách lớn sao? Mợ của Quách Yến bị chặn lại, mãi không dám rời khỏi quê. Khi đó mẹ đã kết hôn với chú Dương của con, không có ở trong thôn, cũng không biết có chuyện này..."

Bình luận

Truyện đang đọc