Hành lang khu nội trú luôn yên tĩnh hơn hẳn, mỗi khi bước lên thêm vài bậc cầu thang, chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân đều đặn của hai người.
Tề Hoài Văn không nhịn được liếc nhìn Lâm Kiều một cái: "Vừa rồi, người đó là ai vậy?"
Cậu đã từng gặp Quý Đạc một lần, lúc mẹ Lý Tiểu Thu đến thăm cô, Quý Đạc đã giúp Lâm Kiều mang xà phòng rửa tay đến trường.
Chỉ là lần đó Quý Đạc không xuống xe, cậu lại đứng từ xa, mãi đến khi vừa nãy ở dưới lầu mới được xem như lần đầu tiên gặp mặt trực tiếp.
Nói thật là khí chất rất mạnh, dù không đeo quân hàm nhưng cũng có thể nhận ra cấp bậc không hề thấp. So với khí chất của anh, vẻ ngoài ưu tú không hẳn nổi bật bằng. Ngược lại, thái độ của Lâm Kiều với anh trông rất thân thiết, nhưng cô lại gọi anh là "đoàn trưởng Quý".
Nghe vậy, Lâm Kiều quay sang nhìn cậu, thấy đôi mắt đào hoa của thiếu niên đang lạnh lùng nhìn xuống đất, như thể chỉ tiện miệng hỏi.
Nhưng từ lúc đến đây, cậu vẫn luôn trầm mặc, câu hỏi vừa rồi và câu này có lẽ là những lần hiếm hoi cậu chủ động mở lời.
Lâm Kiều cũng biết, việc sắp gặp hiệu phó Tề chắc chắn làm cậu bứt rứt, nên cô thuận theo, nói sang chuyện khác với cậu: "Đó là sư nương của cậu."
Cái xưng hô "Sư nương" này cùng với Quý Đạc thật sự tám gậy tre đánh cũng không tới.
Tề Hoài Văn rõ ràng khựng lại: "Sao thầy ấy lại ở đây? Có ai trong nhà cô bị bệnh à?"
Câu hỏi này thể hiện chút quan tâm, nhưng ánh mắt cậu vẫn không nhìn Lâm Kiều. Lâm Kiều chỉ mỉm cười đáp: "Ai mà biết được, về cô sẽ hỏi thầy ấy sau."
Cô Lâm không biết thật sao?
Thiếu niên cuối cùng cũng quay đầu, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên.
Lâm Kiều đứng trên bậc thang cao hơn, đưa tay xoa đầu cậu: "Được rồi, sắp tới nơi rồi. Một lát nữa hãy nói chuyện cho đàng hoàng, chẳng ai ép em phải tha thứ cho ông ấy cả."
Hành động mang tính dỗ dành này khiến thiếu niên không nói gì thêm, cúi đầu bước cùng cô vào hành lang.
Hiệu phó Tề nằm ở phòng bệnh bình thường, trong phòng có bốn chiếc giường kê cạnh nhau, ông ấy nằm ở chiếc giường giữa sát lối đi, hai bên là những người lớn tuổi hơn. Một chị gái đến chăm sóc ai đó giúp ông ấy đổ nước vào bình và đặt cạnh tủ đầu giường: "Người nhà của chú đâu? Sao lại tự mình vào viện thế này?"
Hiệu phó Tề mỉm cười hiền hòa cảm ơn: "Tôi chỉ chuyển viện để làm một số kiểm tra, không có gì nghiêm trọng, nên chưa nói với gia đình."
Vừa dứt lời, ông nhìn thấy Lâm Kiều và Tề Hoài Văn đứng ở cửa, không khỏi sửng sốt.
Mấy ngày không gặp, bố con họ đều gầy đi. Dù chỉ cách nhau nửa phòng bệnh, nhưng dường như giữa họ tồn tại một khoảng cách vô hình không thể vượt qua.
Một người đầy lo lắng và cảm giác áy náy, có lời mà không biết nói thế nào; một người lại mang đầy sự bướng bỉnh, không muốn mở miệng trước. Cả hai đều im lặng. Chỉ có Lâm Kiều vẫn giữ nét mặt bình thường, mỉm cười bước vào: "Nghe nói thầy chuyển sang bên này, em và Tề Hoài Văn qua thăm thầy."
Phòng bệnh đông người, có những điều thực sự không tiện nói ra, hiệu phó Tề nhanh chóng phản ứng: "Tôi không sao, chỉ là đi kiểm tra thôi."
Dù nói vậy, nhưng ánh mắt ông ấy không ngừng hướng về phía Tề Hoài Văn.
Lâm Kiều quan sát thấy điều đó, bèn lên tiếng: "Vậy để em đi mượn xe lăn, đẩy thầy ra ngoài hít thở chút không khí, em thấy ngoài trời thời tiết khá đẹp."
"Không cần đâu, tôi tự đi được." Hiệu phó Tề vừa định xuống giường thì Tề Hoài Văn đã xoay người rời đi: "Để em đi mượn."
Chẳng mấy chốc, xe lăn được mượn từ chỗ y tá. Lâm Kiều giúp đỡ ông ấy lên xe, nhưng cô không đi theo. Sau khi đưa bố con họ ra khỏi phòng bệnh, cô dừng lại nói: "Em đi hỏi bác sĩ xem còn mấy cuộc kiểm tra cần làm."
Tề Hoài Văn nhìn cô, cô đáp lại bằng một nụ cười khích lệ và an ủi, thiếu niên cúi đầu, bắt đầu đẩy xe lăn.
Một lúc lâu sau, tiếng bánh xe lăn trên sàn bệnh viện cuối cùng cũng dừng lại bên cửa sổ cuối hành lang.
Trời đã tối dần, hành lang bệnh viện đã bật đèn, ánh sáng chiếu lên cửa sổ, phản chiếu hình bóng của hai bố con. Trong ánh sáng mờ ảo, bóng dáng họ trông rất giống nhau, nhưng dường như có điều gì đó khác biệt.
Hiệu phó Tề không quay đầu lại: "Là bố có lỗi với mẹ và con."
"Là cô Lâm tìm con về."
Hai cha con gần như đồng thời lên tiếng. Ánh mắt họ giao nhau qua tấm kính cửa sổ, sau đó lại cùng chìm vào im lặng.
Ở phía bên kia, Lâm Kiều thực sự đã hỏi thăm tình hình của hiệu phó Tề.
Nghe nói ông ấy mấy đêm liền không ngủ được vì lo lắng. Người bình thường còn không chịu nổi, huống chi là một bệnh nhân tim mạch. Edit: FB Frenalis
Nhưng sự việc đến mức này, hiệu phó Tề phải chịu hoàn toàn trách nhiệm. Lâm Kiều tuyệt đối không thể khuyên Tề Hoài Văn tha thứ cho ông ấy.
Vừa ra khỏi phòng bác sĩ, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở quầy y tá.
Thật bất ngờ, không thể nào lại trùng hợp đến vậy, đoàn trưởng Quý cũng đến đúng tầng này sao?
Lâm Kiều đứng yên, nghe thấy người đàn ông hỏi y tá: "Vừa rồi có một nữ đồng chí, cao tầm này, đuôi mắt có một nốt ruồi nhỏ, cô biết cô ấy vào phòng bệnh nào không?"
Thì ra là anh đến tìm cô?
Quý Đạc vừa từ tầng trên đi xuống. Sau khi đưa Tô Chính đến phòng bệnh của ông cụ Cố, anh liền lập tức đến tìm Lâm Kiều.
Dù Tô Chính hơi phóng đại, mở miệng nói rằng anh "xong rồi", nhưng có một điều anh ta nói đúng. Anh vội vã rời đi, chưa kịp nói rõ nhiều chuyện với Lâm Kiều, lại không về nhà trước, vô tình gặp cô ở đây, quả thật rất dễ bị hiểu lầm.
Mặc dù nhìn nét mặt Lâm Kiều lúc nãy không giống như có hiểu lầm gì, nhưng việc kéo dài không phải là phong cách của anh. Đã gặp rồi thì nên giải thích rõ ràng.
Huống chi Lâm Kiều xuất hiện ở bệnh viện vào lúc này, cũng không biết có chuyện gì xảy ra, tốt nhất là hỏi thăm một chút.
Quý Đạc còn chưa nói hết, y tá có lẽ không nhớ ra những chi tiết khác, nhưng nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt Lâm Kiều thì rất dễ nhận ra. Cô ấy nhanh chóng nhớ lại: "Vừa vào phòng bác sĩ rồi."
Anh vừa cảm ơn y tá, vừa xoay đầu lại thì thấy Lâm Kiều đang đứng ở trước cửa phòng bác sĩ, nhìn anh bằng đôi mắt phượng tinh nghịch.
Không hiểu sao, trong đầu Quý Đạc vô thức thoáng hiện lên câu nói: "Quý Đạc, cậu xong rồi."
Điều này khiến anh hơi cau mày, nhưng nhanh chóng xua tan nó khỏi tâm trí. Anh bước tới nhẹ giọng hỏi Lâm Kiều: "Ai nằm viện vậy?"
Thì ra là chuyện này, Lâm Kiều hiểu ra: "Hiệu phó Tề trường em, cũng là phụ huynh của học sinh trong lớp, vừa mới chuyển viện, em đưa học sinh đến thăm."
Quý Đạc cũng nhớ lúc nãy bên cạnh cô có một học sinh, anh không hỏi thêm, chỉ nói: "Em đi với anh một lát."
Lại có chuyện gì nữa?
Lâm Kiều hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn đi theo anh vào cầu thang bên cạnh. Vừa đứng yên, cô đã nghe anh nói: "Anh có một trưởng bối đang nằm viện trên tầng."
Không hề có bất kỳ sự mở đầu nào, thật đúng là quá thẳng thắn.
Nhưng vừa rồi khi gặp nhau ở dưới lầu, anh cũng đang hỏi bác sĩ về tình hình bệnh nhân. Dù anh không nói, Lâm Kiều cũng có thể đoán được phần nào. Tuy nhiên, tính cách của anh vốn dứt khoát, ít khi nói dông dài, mà lần này lại xuống tận đây để nói với cô, chắc chắn còn có chuyện khác.
Lâm Kiều không vòng vo, hỏi thẳng: "Có phải là tiền không đủ không? Em cũng không mang nhiều, nếu anh cần thì em về nhà lấy cho."
Đây hoàn toàn là điều mà Quý Đạc không ngờ tới. Anh thoáng khựng lại, cảm giác khó tả trào lên trong lòng.
Ngừng một lát, anh nói: "Không, viện phí được bảo hiểm chi trả, không cần anh bỏ tiền."
Vậy anh xuống tìm cô để làm gì? Chẳng lẽ sợ cô hiểu lầm nên đặc biệt xuống để giải thích?
Nghĩ lại cũng không phải không có khả năng, tháng trước hai người còn ngồi bàn về vấn đề lòng tin. Anh cứ nói đi nói lại rằng cô không đủ tin tưởng anh, cần phải ngồi xuống nói chuyện. Lâm Kiều đành an ủi: "Anh yên tâm, em không nghi ngờ anh đến khoa phụ sản đâu."
Không phải vì nam chính trong tiểu thuyết trên Tấn Giang đều sạch sẽ, mà bởi cô biết rõ sức lực của anh dùng vào đâu, và những lúc cần nhiệt tình, anh luôn rất nhiệt tình. Nhưng viên thuốc an thần này dường như có chút khó nuốt, khiến Quý Đạc bất giác nhớ lại ngày anh đi. Cô cũng chỉ hỏi cần làm gì, mà không hỏi nguyên nhân.
Rõ ràng đó là biểu hiện của sự tin tưởng hoàn toàn, nhưng không hiểu sao lại khiến anh khó chịu hơn cả những lời của Tô Chính mà dù giải thích thế nào cũng không thấu.
Quý Đạc lại cảm thấy một sự nóng nảy đang dâng lên, anh quyết định vào thẳng vấn đề: "Anh và Tô Chính có một người bạn thân từ nhỏ. Bố mẹ cậu ấy mất sớm, chỉ còn lại một đứa em gái nhỏ hơn sáu tuổi. Năm 1967, khi họ cùng ông nội xuống nông thôn, cô bé đã bị lạc. Lần này anh đi là vì có tin tức rằng cô ấy có thể đã bị bán ra nước ngoài, nên anh đi cùng ông nội cậu ấy để nhận người."
Nghe nói có người bị mất tích, Lâm Kiều không khỏi quan tâm hỏi thêm: "Là tự đi lạc hay sao?"
"Không biết." Trên gương mặt của Quý Đạc lộ ra vẻ lạnh lùng và sắc bén: "Dù gì nhiều năm trôi qua, sống không thấy người, chết không thấy xác."
Anh luôn điềm tĩnh và kiềm chế, hiếm khi để lộ cảm xúc, nhưng sự lạnh lùng này là lần đầu tiên Lâm Kiều thấy ở anh. Rõ ràng bên trong câu chuyện có nhiều ẩn tình, nếu không, tại sao ông nội của bạn thân lại tìm cháu gái, nhưng người đi cùng lại không phải là bạn thân mà là anh?
Có lẽ tình trạng căng thẳng của anh ngày hôm ấy cũng liên quan đến chuyện này. Nhưng với mối quan hệ hiện tại giữa hai người, hỏi sâu thêm có lẽ không phù hợp.
Lâm Kiều im lặng một lúc rồi hỏi: "Vị trưởng bối đó vẫn ổn chứ?"
"Không ổn lắm." Quý Đạc đáp, "Khi bọn anh đến nơi thì phát hiện người đó là giả. Trên đường về, ông ấy lên cơn đau tim."
Lâm Kiều hiểu rõ cảm giác này. Ở kiếp trước, những bậc bố mẹ tìm kiếm con cái bị bắt cóc, ai mà không phải trải qua cảm giác hy vọng rồi lại thất vọng, mừng rỡ rồi lại buồn đau?
Cô hiếm khi nói lời an ủi: "Chỉ cần chưa thấy xác, thì vẫn còn hy vọng tìm được người, đúng không?"
Dù những lời đó không giúp gì trong việc tìm người, nhưng sự mềm mỏng trong giọng nói của cô vẫn khiến Quý Đạc cảm nhận được, cảm giác nghẹn ngào trong lòng anh cũng dần tan biến.
Quý Đạc cúi đầu nhìn cô, lời định nói "Em có muốn lên thăm không?" gần như đã thoát ra khỏi miệng, nhưng sau lưng lại vang lên giọng nói trong trẻo của một thiếu niên: "Cô Lâm, em nói chuyện xong rồi."
Là cậu nam sinh vừa đi cùng Lâm Kiều lúc nãy. Quý Đạc có chút ấn tượng với cậu ấy.
Về diện mạo thì không nói, nhưng ánh mắt của cậu ấy rất thẳng thắn và kiêu ngạo, như thể không sợ hãi khi đối diện với bất kỳ ai. Với kinh nghiệm huấn luyện lính nhiều năm, anh biết ngay đây là một "cái gai" không dễ quản.
Tuy nhiên, cậu nam sinh này lại rất ngoan ngoãn trước mặt Lâm Kiều. Khi cô hỏi: "Không cãi nhau chứ?", cậu ấy chỉ liếc mắt nhìn cô rồi trả lời: "Không."
Cái liếc mắt đó rõ ràng là có chuyện không tiện nói trước mặt người khác. Lâm Kiều nhận ra ngay, lập tức hỏi Quý Đạc: "Anh còn việc gì không?"
Quý Đạc có thể khẳng định, cô đang muốn đuổi anh đi.
Cảm giác bị nghẹn lại một lần nữa trỗi dậy, nhưng Lâm Kiều dường như không để ý, cùng với nam sinh, một đôi mắt phượng và một đôi mắt đào hoa, đang chờ đợi câu trả lời của anh.
Quý Đạc dừng lại một lúc rồi nói: "Xong việc thì xuống lầu chờ anh, cùng nhau về."
Anh có xe nên về chung sẽ tiện hơn. Lâm Kiều cũng không từ chối. Khi Quý Đạc rời đi, cô gọi Tề Hoài Văn lại gần.
Lần này, thiếu niên không chần chừ: "Ông ấy đã xin lỗi em." Khuôn mặt cậu bình tĩnh, nhưng đôi mắt cụp xuống ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp.
Đến lúc này thì không cần hỏi thêm chi tiết nữa, Lâm Kiều chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Bây giờ em có thể về học hành nghiêm túc rồi chứ?"
Cô không hỏi, thiếu niên dường như thả lỏng hơn một chút. Tuy nhiên, cậu vẫn hơi do dự rồi nói: "Em vẫn muốn xin nghỉ vài ngày nữa, để tránh ông ấy tự hành hạ mình đến chết."
Dù sao cũng là bố con, dù có mâu thuẫn sâu sắc thế nào, cũng không thể bỏ mặc người thân ở bệnh viện mà không quan tâm.
Lâm Kiều đồng ý nhanh chóng: "Được, cô sẽ viết giấy nghỉ phép cho em. Nhưng mấy ngày này em phải tự học bù bài vở lại nhé."
"Vâng." Thiếu niên im lặng một lúc lâu rồi đột ngột ngẩng đầu, nói với vẻ nghiêm túc: "Cô Lâm, em chưa tha thứ cho ông ấy."
Lâm Kiều cũng đáp lại với sự nghiêm túc tương tự: "Em không cần tha thứ cho ông ấy, chỉ cần sống tốt cuộc đời của em là đủ."
Trong khi đó, Quý Đạc vẫn cảm thấy không thoải mái ngay cả khi đã quay lại phòng bệnh của ông cụ Cố, đặc biệt là khi nhớ đến câu hỏi của Lâm Kiều: "Anh còn việc gì không?"
Tô Chính vừa bước ra khỏi phòng bệnh, khẽ nói: "Ông cụ Cố đã ngủ rồi."
Có người chăm sóc, khó khăn lắm cụ mới ngủ được, nên Quý Đạc không vào làm phiền: "Vậy để tôi đến thăm lần sau."
Truyện được post cả hai nơi tại
https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Hai người đi dọc hành lang, Tô Chính vẫn còn cảm thán: "Lần sau có tin tức, nhất định không được để cụ theo nữa. Lỡ lại là tin giả, cụ có mấy mạng để chịu đựng đây?" Nói rồi anh ta lại nhìn Quý Đạc: "Lúc nãy cậu xuống dưới, có phải giải thích với vợ cậu không?"
Quý Đạc không xác nhận, nhưng cũng không phủ nhận.
"Sao mà nhanh vậy?" Tô Chính có chút ngạc nhiên, "Cậu bỏ đi mà chưa giải thích rõ ràng, lại gặp cô ấy ở bệnh viện, chẳng lẽ cô ấy không trách cậu mà giảng cho cậu một bài chính trị?"
Lâm Kiều là giáo viên, giống như chính ủy trong quân đội, rất giỏi giảng giải đạo lý.
Anh ta không kìm được kéo tay Quý Đạc: "Nào nào, kể cho tôi nghe cô ấy nói gì, tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm."
Quý Đạc bị kéo lại, nhăn mày không muốn kể chuyện vợ chồng cho anh ta nghe.
"Không phải, chắc chắn có gì đó không đúng. Cậu thử nghĩ mà xem, nếu cô ấy đột nhiên đi xa, không giải thích rõ ràng rồi cậu rồi lại gặp cô ấy ở bệnh viện, cậu có giận không?"
Nếu đổi lại là Lâm Kiều...
Quý Đạc cảm thấy giận thì không hẳn, nhưng chắc chắn sẽ để ý, bởi lần trước họ đã bàn về vấn đề lòng tin giữa vợ chồng.
Suy nghĩ đó khiến anh dừng lại, Tô Chính ngay lập tức nhận ra: "Đúng rồi, cho dù là dì Từ gặp chuyện như thế cũng sẽ lải nhải ông bố cậu vài câu, huống chi là vợ cậu. Cô ấy bây giờ không nói, chỉ có một khả năng, là ở chỗ này không tiện nói, đợi cậu về nhà sẽ tính sổ sau."
Tô Chính rõ ràng rất có kinh nghiệm trong chuyện này: "Mẹ tôi cũng vậy, càng yên lặng lúc đầu, sau này lại càng tính toán kỹ lưỡng."
Nhà họ Tô điển hình là phụ nữ mạnh mẽ, đàn ông nhu nhược. Mẹ Tô không chỉ thành công trong sự nghiệp mà ở nhà cũng rất quyền uy. Bố Tô thì không có vấn đề gì, bao năm qua vẫn vui vẻ chấp nhận, nhưng Tô Chính lại cảm thấy khó chịu. Anh ta không muốn kết hôn cũng vì lý do này.
Lời nói duy nhất mà Quý Đạc chú ý là: "Ngay cả dì Từ gặp chuyện này cũng phải lải nhải vài câu." Bỗng nhiên anh dừng chân, dường như những điều khiến anh bận tâm trước đó đều được xâu chuỗi lại và trở nên rõ ràng hơn. Đúng vậy, ngay cả mẹ anh - một người rất điềm đạm - đôi khi cũng sẽ càu nhàu. Nào là chê bố anh không biết mua đồ, không chịu thổ lộ, hay ít về nhà. Vậy mà Lâm Kiều lại chưa từng nói gì với anh, cứ như không có bất kỳ yêu cầu nào với anh.
Thực ra cũng không phải hoàn toàn không có. Trong một số chuyện, cô vẫn yêu cầu anh, chẳng hạn như việc mặc quân phục hay không để lại dấu vết ở những nơi dễ thấy. Nhưng ngoài mấy chuyện đó, trong cuộc sống hàng ngày, nếu muốn ăn hoa quả, Lâm Kiều luôn tự mình đi mua.
Quý Đạc tiếp tục bước đi, khuôn mặt không biểu lộ gì, nhưng Tô Chính lại cảm nhận được điều gì đó không ổn, theo phản xạ lập tức ngừng nói. Cả hai im lặng bước đi cho đến khi tới dưới khu nhà bệnh viện, Lâm Kiều đã đứng đợi ở đó. Dưới ánh đèn đường, dáng vẻ thon thả của cô kéo dài thành một cái bóng trên mặt đất. Vì đang cúi xuống nhìn gạch nền, ánh đèn chiếu lên gương mặt cô một lớp sáng ấm, khiến người ta không thể nhận ra cô có giận hay không.
Khi nghe thấy tiếng bước chân, cô ngẩng đầu lên, lập tức nói lời cảm ơn với Tô Chính, "Lần này lại làm phiền anh rồi. Người tôi đã tìm thấy, anh không cần phải lo lắng nữa. Để sau này tôi mời cơm cảm ơn anh."
"Cơm thì khỏi cần, tôi cũng chẳng giúp gì được." Tô Chính khoát tay, mới chợt nhớ ra là mình còn chưa nói chuyện này với Quý Đạc, vội vàng giải thích.
"Là em lấy số của anh Tô từ Tiểu Trạch." Lâm Kiều nói, "Người cũng nhờ bạn của Tiểu Trạch tìm được, ở một công trường."
Đó đều là những tin tức mà Quý Đạc không hề biết. Anh không nói gì, chỉ mở cửa ghế phụ để Tô Chính lên xe. "Để Tiểu Phương đưa cậu về trước."
Vợ chồng người ta lâu ngày mới gặp lại, chắc chắn sẽ có nhiều chuyện để nói, nên Tô Chính đâu muốn ngồi nhờ xe nữa, "Thôi bỏ đi, chúng ta không cùng đường mà."
Tô Chính đi rồi, hai người trên xe cũng chẳng nói gì nhiều. Lâm Kiều chỉ nhắc: "Hai hôm trước Tiểu Trạch có việc muốn tìm anh, gọi sang nhà lữ trưởng Lương ở bên cạnh, em nghe máy và tiện lấy luôn số của Tô Chính. Nếu anh có thời gian thì gọi lại cho cậu ấy."
Quý Đạc chỉ "ừm" một tiếng ngắn gọn, không có vẻ gì muốn nói chuyện. Lâm Kiều cũng thôi không nói thêm nữa.
Về đến nhà, Quý Đạc xuống xe trước nhưng lại đứng im bên ngoài, liếc mắt nhìn Tiểu Phương. Lâm Kiều đoán anh có việc, nên cũng vào nhà trước.
Tiểu Phương cũng nhận ra Quý Đạc có điều muốn nói, nên nhỏ giọng đáp: "Những ngày anh đi, chị dâu không gọi tôi lần nào để dùng xe."
Điều Quý Đạc muốn hỏi thực ra không phải chuyện này, anh mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, "Tôi nhớ cậu có năm người anh trai, đều đã kết hôn rồi phải không?"
Nghe vậy, Tiểu Phương hơi căng thẳng, thậm chí có chút bất ngờ. Quý Đạc không phải kiểu lãnh đạo hay cười cười nói nói dễ gần. Thường ngày anh chỉ cho tiền, vé và ngày nghỉ, rất ít khi trò chuyện chuyện nhà cửa với cấp dưới. Bị hỏi đột ngột thế này, Tiểu Phương vắt óc nghĩ xem mình có phạm lỗi gì không, rồi đáp: "Đều kết hôn cả rồi, năm tôi đi nghĩa vụ thì người cuối cũng lấy vợ."
"Cuộc sống thế nào?"
"Cũng ổn cả, nhà nào cũng có vài đứa trẻ. Tháng trước bố tôi còn viết thư báo là con trai của anh cả sắp lên cấp hai."
"Có ai trong số đó gặp chuyện gì cũng tự lo liệu, không hỏi han, không yêu cầu gì thêm không?"
"Cái đó..." Tiểu Phương hơi lưỡng lự, "Nếu tự lo liệu hết, không hỏi gì, không yêu cầu gì, thì đó là cấp dưới chứ không phải vợ chồng, phải không ạ?"
Phải rồi, Tiểu Phương cũng hiểu rằng đó là cấp dưới, không phải vợ. Thế nhưng, anh và Lâm Kiều vẫn luôn sống với nhau như thế. Khi mới kết hôn, anh còn cảm thấy kiểu sống này rất tốt, rất thoải mái, không phải lo nghĩ gì, thậm chí còn cho rằng Lâm Kiều dễ sống hơn bất kỳ phụ nữ nào khác.
Nhưng thực tế, có lẽ Lâm Kiều chưa bao giờ cần anh chăm sóc.
Lâm Kiều có đầu óc, có khả năng, thậm chí cô còn có nội lực không cần dựa dẫm vào ai. Điều duy nhất cô thiếu, chỉ là bàn tay kéo cô ra khỏi vũng lầy.
Quý Đạc im lặng một lúc lâu rồi xuống xe, "Cậu về đi."
Dù có chút tò mò, Tiểu Phương vẫn ngoan ngoãn lái xe đi. Đó cũng là lý do vì sao Quý Đạc chọn hỏi Tiểu Phương chứ không phải Tô Chính.
Đầu thu, nhưng dư âm của mùa hè vẫn còn phảng phất. Những con ve trên cây gấp rút kêu vang như muốn níu kéo thời gian ngắn ngủi còn lại. Quý Đạc đứng trước cổng sân, châm một điếu thuốc.
Giờ thì vấn đề đã rất rõ ràng. Lâm Kiều từng nói cuộc hôn nhân này là một sự hợp tác, và đúng là chỉ có thế. Hai người chỉ đơn thuần sống cùng nhau, anh từng hứa với bố là sẽ kết hôn, và anh đã kết hôn. Họ vẫn sống một cách không can thiệp vào nhau, nhưng gần đây không hiểu vì sao, anh lại không muốn như thế nữa.
Vậy là, anh nên tiến thêm một bước, tìm cách thay đổi mối quan hệ với Lâm Kiều, hay nên lùi lại, để mọi chuyện quay về như trước một cách thoải mái và không phải lo nghĩ?
Suốt quãng thời gian vừa qua, hết lên đường rồi lại vội vã đưa người vào bệnh viện, Quý Đạc vẫn không tìm được câu trả lời trong làn khói thuốc.
Biết anh đã mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, Lâm Kiều cũng không vội "tấn công" ngay. Mặc dù hai vợ chồng mới gặp lại sau thời gian xa cách, nhưng cả đêm vẫn an ổn, mỗi người một góc không trò chuyện.
Sáng hôm sau, một người đi quân doanh, một người đi dạy.
Giờ đọc sách vừa bắt đầu, như thường lệ Lâm Kiều đi vòng ra phía sau lớp 11/4. Khi nhìn quanh, cô mới nhớ ra là Tề Hoài Văn đã được tìm thấy rồi.
Đang định rời đi, Quân Tử len lén chạy theo, "Cô ơi, sao Tề Hoài Văn chưa đến ạ? Cậu ấy có bị sốc rồi lại bỏ đi không?"
Bọn học sinh thật lòng quan tâm đến cậu ấy, khiến Lâm Kiều không khỏi bật cười, "Không bỏ đi đâu. Đợi khi thầy hiệu phó ra viện, em ấy sẽ quay lại."
Nghe cô nói vậy, Quân Tử mới yên tâm, chạy vội vào lớp chia sẻ tin tức này với vài học sinh đang nhướng cổ nhìn ra ngoài.
"Đọc bài nghiêm túc đi." Lâm Kiều đứng ngoài cửa nhắc nhở, thấy mấy em học sinh lập tức dừng nói chuyện, cô mới quay về văn phòng.
Không ngờ vừa bước vào, tổ trưởng Cao đã thông báo rằng hôm nay, tất cả giáo viên và học sinh đều phải tham dự buổi họp dưới sân trường vì nhà trường có việc cần thông báo.
"Có việc gì vậy? Còn phải thông báo trong giờ tập thể dục giữa giờ?" Lâm Kiều chưa kịp lên tiếng hỏi, giáo viên chủ nhiệm lớp 11/3 đã tò mò hỏi trước.
Kết quả là tổ trưởng Cao cũng không biết, "Hiệu trưởng Tằng không nói gì, chỉ bảo tôi thông báo xuống thôi."
Nếu hiệu phó Tề có ở đây, mọi người còn có thể dò la thêm, vì đối với hiệu trưởng Tằng, nhiều người trong văn phòng khoa học tự nhiên không thân lắm, mà ông ấy lại làm việc rất cẩn trọng. Thế nên chẳng ai hỏi thêm gì, mọi người quay về thông báo cho lớp mình là giờ ra chơi không cần phải ở lại trong lớp để dọn vệ sinh nữa, tất cả đều xuống sân.
Không chỉ những giáo viên chủ nhiệm như Lâm Kiều, mà ngay cả tổ trưởng Cao và các thầy cô khác cũng đều đến, đứng thành hàng phía sau học sinh. Trước khi hiệu trưởng Tằng bước lên sân khấu, mọi người vẫn còn thì thầm đoán già đoán non.
"Xin chào." Hiệu trưởng Tằng tóc đã điểm bạc thử micro của trường trước khi lấy ra tờ giấy và chuẩn bị bắt đầu đọc.
Lâm Kiều nghe thấy ở hàng ghế phía sau, mấy học sinh bướng bỉnh bắt đầu thì thầm to nhỏ.
"Lại bắt đầu rồi, mỗi lần thầy ấy nói cứ như đang tụng kinh vậy, dài lê thê."
"Lại toàn nói mấy thứ vô ích, nói mãi mà chẳng vào vấn đề..."
Lâm Kiều bước tới, nhẹ nhàng vỗ vào gáy một học sinh, vài đứa lập tức rụt cổ, im bặt.
Cũng đúng lúc đó, giọng của hiệu trưởng Tằng vang lên qua loa phóng thanh.
"Học kỳ trước, cô giáo Lâm Kiều của trường ta đã dựa trên kinh nghiệm giảng dạy của mình, viết thư đề nghị mở phòng thí nghiệm gửi đến hòm thư lãnh đạo và được khen ngợi đích danh, còn vinh dự được lên báo. Vừa qua, sau khi bàn bạc, đề xuất này đã chính thức được phê duyệt."
Phê duyệt?
Chẳng phải ý là nhà nước sẽ cấp kinh phí cho các trường trung học xây dựng phòng thí nghiệm sao?
Đừng nói tới hai lớp của Lâm Kiều, ngay cả những lớp không do cô chủ nhiệm, các học sinh đều vểnh tai lên nghe ngóng rồi lén lút quay đầu nhìn cô.
Sau đó, mọi người nghe thấy câu tiếp theo của hiệu trưởng Tằng, "Sau quá trình tích cực tranh đấu và không ngừng nỗ lực, trường chúng ta sẽ trở thành một trong những điểm thử nghiệm đầu tiên trên cả nước, thuộc nhóm trường tiên phong mở phòng thí nghiệm."