Quý Đạc dừng lại trước cửa xe, Lâm Kiều còn tưởng anh lại nhớ ra điều gì đó.
Khi đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn sang, cô thậm chí đã chuẩn bị hỏi anh cần mình làm gì thêm, nhưng không ngờ anh lại kéo cô đi.
Đêm thu lạnh nhanh, mấy ngôi sao trên bầu trời đã bắt đầu lấp ló, dù trời có tối hơn nữa, khu quân sự này vẫn đang vào giờ ăn tối. Người qua lại không ngớt, Tiểu Phương còn đang ngồi trong xe, vậy mà vị lãnh đạo này – người từng giúp cô chỉnh sửa cả váy ở nhà – lại đi kéo cô!
Đến khi Lâm Kiều kịp phản ứng, cô đã bị anh nhét vào trong xe, không khỏi chống lại cửa xe, "Sao tự dưng lại kéo em theo? Em còn chưa khóa cửa."
Tiểu Phương ngạc nhiên hơn, thậm chí còn nghi ngờ cái liếc mắt vô tình khi nãy là mình nhìn nhầm.
Đoàn trưởng Quý lạnh lùng như Diêm Vương, nữ đồng chí nào cũng không dám đến gần, vậy mà lại đi nắm tay vợ ngoài đường?
Từ khoảnh khắc kéo tay cô, mọi sự ngoài ý muốn và bực bội của Quý Đạc đều dịu xuống. Nghe cô nói vậy, anh liền quay lại, "Để anh", rồi nhanh chóng đi khóa cửa và lên xe.
"Lần trước anh muốn dẫn em đi gặp, nhưng không tìm được cơ hội."
Quý Đạc giải thích, trên đường còn ghé qua tiệm mua vài cái bánh mì, "Tối nay có thể không kịp ăn cơm, em ăn tạm đi."
Trong khoảnh khắc ấy, Lâm Kiều nhớ đến lần về quê trước đây, anh cũng xuống xe giữa đường để mua một túi bánh ở tiệm gạo Hương Xuân.
Chỉ khác là bây giờ, quan hệ của họ đã từ hai người xa lạ gặp nhau vài lần trở thành vợ chồng, vị trí ngồi cũng thay đổi từ trước và sau thành ngồi cạnh nhau.
Lâm Kiều mở túi giấy ra, nhưng Quý Đạc không vội ăn mà nhìn cô một cái, "Ông cụ Cố có thân phận đặc biệt."
Anh chủ động giải thích với Lâm Kiều, đây là lần thứ hai khiến cô bất ngờ trong hôm nay, sau chuyện anh đột ngột kéo cô lên xe.
Nhưng họ Cố, thân phận lại đặc biệt...
Lâm Kiều nghĩ một lúc, nhẹ nhàng nói một cái tên, "Có phải là vị này không?"
Quý Đạc gật đầu.
Thật đặc biệt, xét về địa vị, vị này còn có bề dày hơn cả người mà cô từng gặp trong buổi giảng bài công khai, nhưng gần đây không còn xuất hiện nhiều nữa.
Dù không hiểu tại sao anh lại dẫn cô theo, Lâm Kiều vẫn nhỏ giọng đáp, "Em biết rồi, lát nữa em sẽ chú ý cư xử đúng mực."
"Không cần phải quá chú ý." Không ngờ anh lại nói, "Anh và Cố Thiếu Bình lớn lên cùng nhau, ông nội cậu ấy cũng giống như ông nội anh vậy."
Cố Thiếu Bình, cái tên mà Lâm Kiều chưa từng nghe qua, trước giờ Quý Đạc chưa bao giờ nhắc đến với bất kỳ ai trong vòng giao tiếp của mình.
Khi nói đến cái tên này, Quý Đạc trầm mặc một lúc, đôi mắt đen sâu nhìn ra cửa sổ xe, "Thiếu Bình lớn hơn anh nửa tuổi, nhỏ hơn Tô Chính một tuổi, tính cách tốt hơn cả hai bọn anh. Khi còn nhỏ, mỗi lần có ai bắt nạt Thiếu Trân – em gái cậu ấy, anh và Tô Chính luôn đi đánh trả, còn cậu ấy thì luôn chịu trận. Có năm anh bị thủy đậu, sốt cao, chính cậu ấy là người phát hiện ra đầu tiên."
Có những chuyện đã chôn vùi quá lâu, dần dần anh cũng không muốn chạm vào nữa, nên hôm ấy khi phải đi, anh không nghĩ có nên nói với Lâm Kiều hay không.
Thậm chí sau khi về, gặp cô ở bệnh viện, anh cũng không nhắc đến tên của Thiếu Bình khi giải thích.
Nhưng khoảnh khắc vừa rồi, khi thấy Lâm Kiều lặng lẽ đứng đó, như thể ở ngoài thế giới của anh, anh đột nhiên muốn kéo cô lại.
Quý Đạc quay đầu lại, đôi mắt sâu thẳm dừng lại trên gương mặt của Lâm Kiều, "Nói ra mới thấy, từ khi Thiếu Bình mất, đến nay đã mười ba năm rồi. Ông cụ Cố không còn người thân nào bên cạnh, có việc gì bảo mẫu cũng báo cho anh và Tô Chính."
Thì ra người đó đã không còn nữa, chẳng trách mỗi lần tìm em gái hoặc khi ông cụ bị bệnh nhập viện, người ra mặt đều là Quý Đạc và Tô Chính.
Lâm Kiều không biết anh cảm thấy thế nào khi nhắc đến những chuyện này, nhưng nghĩ đến chắc cũng không dễ chịu gì, liền nhẹ nhàng đặt tay lên tay anh.
Đầu ngón tay cô mềm mại, mát lạnh, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp truyền đến từ người con gái ấy.
Lâm Kiều là người nhìn có vẻ mạnh mẽ, thông minh, điềm tĩnh và có chút gai góc, không cẩn thận chạm vào sẽ bị thương, nhưng cô lại có một trái tim mềm mại, điều này Quý Đạc sớm đã nhận ra. Nếu không, cô đã chẳng bao giờ hỏi han gì về chuyện của anh, cũng sẽ không quan tâm đến chuyện của Thiếu Trân và hỏi xem ông cụ Cố dạo này ra sao.
Chính điều này giúp Quý Đạc dần bình tĩnh lại, anh càng thêm chắc chắn về việc kéo cô lên xe vừa rồi.
Anh cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt sâu lắng dừng trên tay hai người đang đan vào nhau, chuẩn bị nói gì đó thì Lâm Kiều dường như cũng nhận ra, nhanh chóng rút tay về.
Không những rút tay về, cô còn nhìn anh với ánh mắt áy náy, "Xin lỗi, em không để ý." Cô dịch người sang bên, cố tình giữ khoảng cách với anh.
Những lời Quý Đạc muốn nói nghẹn lại trong cổ họng, anh có chút chán nản và bất lực, nhưng xem ra việc này cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho cô.
Anh tự coi người khác như cấp dưới và cảm thấy thoải mái khi đối xử như vậy. Bây giờ anh muốn thay đổi, nhưng người ta đã quen với việc phối hợp rồi...
Ở phía trước, Tiểu Phương vẫn đang lái xe, nên Quý Đạc không thể kéo tay cô. Anh chỉ có thể tiếp tục: "Chuyện của Thiếu Bình hơi phức tạp, sau này anh sẽ kể cho em. Vừa rồi anh nhận được cuộc gọi từ người giúp việc, ông cụ Cố lại tái phát bệnh tim, vừa được đưa vào viện. Lát nữa có thể cần em giúp đỡ."
Lâm Kiều đã quen với cách anh giao phó công việc, liền gật đầu đồng ý ngay, "Được." Cô cầm túi giấy tiếp tục ăn bánh mì, trạng thái cũng ổn định hơn so với lúc mới lên xe.
Điều này lọt vào mắt Quý Đạc, trong lòng anh như bị nghẹn lại một lần nữa. Việc thay đổi hiện trạng này thực sự không có cách nào nhanh gọn và đơn giản.
Tính cách của một người hình thành từ nhiều nguyên nhân, không thể chỉ nói vài câu hay trò chuyện là có thể lập tức thay đổi.
*****
Khi hai người đến bệnh viện, vừa lên tầng đã gặp người giúp việc của cụ Cố đang mang bình nước nóng đi đun nước. Quý Đạc tiến lên hỏi thăm tình hình, nghe nói đã ổn định, anh mới hỏi nguyên nhân phát bệnh, "Khi ra viện không phải ông cụ đã ổn rồi sao?"
Người giúp việc cũng không chắc chắn lắm, "Có lẽ liên quan đến mấy người nhà đến thăm vào buổi chiều. Buổi chiều có vài người nói là cháu trai, cháu dâu và cháu nội của ông cụ đến. Họ không ở lại lâu, tôi chỉ đi mua chút rau rồi họ đã về. Khi tôi nấu xong bữa tối, gọi ông cụ xuống ăn thì thấy sắc mặt ông ấy không ổn."
Rõ ràng là có người đã nói hoặc làm gì đó khiến ông cụ bị kích động, nếu không, không thể nào ông cụ lại tái phát sau hơn nửa tháng ổn định như vậy.
Lâm Kiều nhìn sang Quý Đạc, phát hiện lông mày anh đang nhíu chặt. Khi thấy cô nhìn, anh như ngừng lại một chút rồi mới nói: "Ông cụ Cố đã cắt đứt liên hệ với quê nhà từ lâu rồi."
"Chuyện này có thể nói ra không?" Lâm Kiều không nghĩ rằng có người thân như vậy mà lại sẵn sàng không liên lạc.
Quả nhiên như cô dự đoán, Quý Đạc kể: "Những năm ông cụ Cố bị đày đi, để tách biệt với ông, họ đã làm một giấy tờ chứng minh, đuổi ông ra khỏi tộc."
Thật là chuyện gì cũng có người dám làm. Có lẽ khi ông cụ Cố được phục hồi danh dự, những người này sẽ hối hận đến xanh ruột. Edit: FB Frenalis
Nhưng với những tiền căn như vậy, đối phương không thể nào đến đây vô cớ. Việc ông cụ Cố phát bệnh lần này, tám phần là do bị tức giận.
Hai người đứng ngoài phòng bệnh nhỏ giọng nói chuyện, sau khi xác định ông cụ đã tỉnh lại, họ nhẹ nhàng gõ cửa hai lần rồi mới đẩy cửa vào.
Lâm Kiều nhớ ông cụ Cố cũng không lớn hơn ông cụ Quý là bao, nhưng so với tinh thần khỏe mạnh, khí lực đầy đủ của ông cụ Quý, người thỉnh thoảng còn bị cháu gái chọc giận, thì ông cụ trong phòng bệnh lại đầy nếp nhăn, tiều tụy và nằm lặng lẽ như chỉ còn một hơi thở yếu ớt.
Khi thấy Quý Đạc, ông cụ quay đầu nhìn, "Tiểu Đạc đến rồi à." Ánh mắt ông có chút vui vẻ, như vừa được tiếp thêm chút sinh lực.
Quý Đạc gật đầu chào hỏi, rồi giới thiệu Lâm Kiều đứng bên cạnh, "Đây là vợ cháu, Lâm Kiều. Lần trước cháu có nhắc đến cô ấy với ông."
Nghe anh nghiêm túc gọi "vợ", Lâm Kiều cảm thấy có gì đó lạ lạ, cô cũng không ngờ rằng anh từng nhắc đến cô với ông cụ Cố.
Cô có chút bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười tiến lên, thoải mái hào phóng chào hỏi, "Cháu chào ông. Cháu mạo muội đến thăm, không quấy rầy ông nghỉ ngơi chứ ạ?"
"Không quấy rầy." Giọng ông cụ có vẻ hơi yếu, nhưng ánh mắt lại quan sát cô rất kỹ, rồi quay sang Quý Đạc nói: "Lớn lên trông rất xinh đẹp."
Đây là lời khen thường thấy của bậc trưởng bối, Quý Đạc trên mặt không có nhiều biểu cảm, chỉ đáp "Vẫn ổn ạ."
Ông cụ Cố lại nhìn Lâm Kiều, "Tiếc là hôm nay không ở nhà, không biết cháu sẽ đến, quà ra mắt ông cũng chưa mang theo."
Nói là chưa mang theo, hẳn là đã chuẩn bị trước rồi, Lâm Kiều có chút ngạc nhiên.
Quý Đạc hiển nhiên cũng không ngờ tới, ông cụ Cố liền cười nhìn anh, "Cháu và Tô Chính đều giống như cháu ruột của ông vậy. Cháu ruột lấy vợ, ông sức khỏe không tốt không đi được, sao có thể không có quà mừng? Đồ đã chuẩn bị sẵn rồi, chỉ chờ cháu dẫn người đến cho ông xem."
Quý Đạc nghe vậy có chút lúng túng.
Cố Thiếu Bình là một vết sẹo trong lòng anh, rất ít khi nhắc đến với người ngoài, ban đầu anh thật sự không định đưa Lâm Kiều đến, cũng chỉ mới gần đây nảy ra ý định này.
Ông cụ trên giường bệnh đôi mắt đã có chút mờ đục, nhưng vẫn còn tinh anh, vừa thấy biểu tình của anh, lập tức như hiểu ra điều gì, ánh mắt lại cười hiền từ nhìn qua Lâm Kiều, "Muộn thế này rồi còn lặn lội đến đây, hai đứa chưa ăn cơm phải không?"
"Dạ bọn cháu ăn rồi ạ." Lâm Kiều tất nhiên không thể nói mình chưa ăn.
Đang trò chuyện, y tá bên ngoài đẩy cửa bước vào, "Ai là người nhà của bệnh nhân giường số 12? Bác sĩ gọi sang văn phòng."
"Là tôi." Quý Đạc đứng dậy đi ra ngoài, đến cửa lại quay đầu nhìn hai người.
Lâm Kiều đoán anh không yên tâm, dù sao người giúp việc kia vẫn chưa quay lại, bèn kéo ghế ngồi cạnh giường bệnh, "Anh cứ đi đi, em ở đây với ông."
Quý Đạc không nói gì thêm, đóng cửa rồi xoay người rời đi.
"Tiểu Đạc nhìn thì lạnh lùng, dường như ai cũng không vào được lòng nó, nhưng lại là người chung tình nhất, lâu dần cháu sẽ biết."
Người đã đi xa, ông cụ Cố trên giường bệnh đột nhiên lên tiếng.
Lâm Kiều không biết ông là đang cảm thán hay muốn trò chuyện với mình, chỉ mỉm cười đáp: "Anh ấy cũng là người có trách nhiệm."
Nghe như không hiểu ý mình, ông cụ Cố nhìn cô, trong mắt lộ ra chút thông cảm, "Đúng vậy, Thiếu Bình mất nhiều năm rồi, cũng chỉ có nó với Tô Chính còn nhớ đến ông. Lễ Tết đều đến đây thăm, có vợ rồi cũng biết dẫn đến cho ông xem."
Có lẽ vì gần gũi hơn, lại là thái độ của trưởng bối với vãn bối, Lâm Kiều cảm thấy ông không giống lắm với bức ảnh đen trắng in trên sách giáo khoa, mà có chút quen thuộc.
Nghĩ mãi không ra vì sao lại thấy quen thuộc, Lâm Kiều lục lọi ký ức của mình và nguyên chủ, cũng không nhớ đã gặp ông ở đâu.
Một người là cô gái chưa từng rời khỏi nông thôn trước khi trưởng thành, một người là ông cụ quyền cao chức trọng, nghĩ thế nào cũng không có khả năng gặp nhau.
Đang nghi hoặc, hành lang vang lên tiếng bước chân hỗn loạn, tiếp theo là vài câu hỏi bằng ngôn ngữ địa phương, "Phòng này phải không? Cảm ơn cảm ơn."
Vẻ mặt ông cụ Cố vốn đang hòa ái dễ gần bỗng chốc không còn nụ cười, Lâm Kiều nhớ đến lời người giúp việc nói trước đó, vội vàng đứng dậy khỏi ghế.
Chưa kịp bước đến cửa thì cửa phòng đã bị đẩy ra. Bên ngoài là hai người đàn ông và một phụ nữ, quả nhiên là ba gương mặt xa lạ.
Đi đầu là một cặp vợ chồng trung niên, cả hai đều không cao lớn, ăn mặc giản dị, nhưng đôi mắt quá mức tinh ranh. Hai người vừa đứng ngoài cửa đã tươi cười thân thiết gọi: "Chú hai, nghe nói chú bị bệnh, làm bọn cháu lo lắng quá. Chúng cháu lập tức đưa A Vượng đến thăm chú đây." Vừa nói vừa kéo thanh niên phía sau lại.
Thanh niên này mắt còn tinh ranh hơn bố mẹ, liếc ngang liếc dọc khắp phòng bệnh, cuối cùng dán chặt vào Lâm Kiều, không dời đi được.
Bị bố mình lườm một cái, hắn mới nhớ ra phải chào hỏi, "Ông hai, bố mẹ cháu lo lắng cho ông lắm, nghe tin ông ốm nên vội đến chăm sóc ngay."
Đây chính là gia đình cháu và chắt của ông cụ Cố.
Sắc mặt ông cụ Cố vốn đã không tốt, khi thấy đối phương nhìn chằm chằm vào Lâm Kiều, sắc mặt ông lập tức tệ hơn, "Tôi đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Cố từ lâu rồi, không còn là chú Hai của các người nữa."
"Làm sao có chuyện đó được? Chú với bố cháu là chung một cội, dẫu xương có gãy thì gân vẫn liền, làm sao mà thực sự cắt đứt được? Chú không biết đấy thôi, bố cháu lúc lâm chung vẫn luôn nhắc đến chú, nói chú thật khổ, mất con rồi lại mất cháu, chỉ còn một mình, đến lúc ông ấy chết cũng không nhắm mắt nổi."
Người phụ nữ vừa nói vừa lau nước mắt, nhưng từng lời thốt ra lại càng nhói đau. Đến cả Lâm Kiều cũng không thể nghe tiếp nổi.
Cô đứng chắn trước mặt bọn họ, không để cho bọn họ vào phòng. Cháu trai của ông cụ Cố lập tức trợn mắt, "Cô là bảo mẫu kiểu gì vậy? Chẳng biết điều chút nào!"
Lâm Kiều không hiểu tại sao trông mình lại giống bảo mẫu đến vậy, nhưng cô vẫn đứng yên, "ông cụ Cố có bệnh tim, cần yên tĩnh nghỉ ngơi, xin đừng làm phiền."
"Tôi đang nói chuyện với chú tôi, cô là cái thá gì?" Người đàn ông không thèm để ý cô là phụ nữ, giơ tay định đẩy cô ra.
Vợ hắn cũng không phải loại biết giữ mồm, "Cô làm sao vậy? Cản trở chúng tôi không cho gặp chú hai, chẳng lẽ có mối quan hệ không đàng hoàng với ông ấy?"
Những năm trước đây, mối quan hệ không chính đáng là điều cấm kỵ, bất cứ quan chức nào bị dính dáng đến cũng đều mất chức ngay lập tức.
Huống chi, ông cụ Cố đã hơn bảy mươi tuổi, còn Lâm Kiều chỉ mới mười chín, còn nhỏ hơn cả cháu gái của ông ấy. Đây không phải là sự sỉ nhục hay sao?
Truyện được post cả hai nơi tại
https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Ánh mắt Lâm Kiều trở nên lạnh đi, bên kia ông cụ Cố đã đập mạnh tay xuống giường, giọng run rẩy vì tức giận, "Ra ngoài! Tất cả cút ra ngoài!"
Có lẽ vì quá sức, bàn tay khô gầy của ông nổi rõ gân xanh, "Đừng tưởng tôi không biết các người đang tính toán cái gì. Tôi chết rồi, người ta sẽ thiêu xác tôi, rải tro ra biển, các người khỏi cần làm lễ tang cho tôi! Tôi cũng chẳng có tiền để lại cho các người đâu, lương của tôi đã quyên góp hết rồi!"
"Sao có thể chứ?" Cháu trai ông cụ thốt lên, "Chú không để lại gì cho Tiểu Trân sao? Cũng có thể giúp A Vượng kiếm một chức quan."
Hóa ra họ đang nhắm đến cái chết của ông cụ Cố để hưởng gia tài.
Ngay cả Lâm Kiều, người không dễ tức giận cũng cảm thấy buồn nôn. Cô lùi một bước, rồi bất ngờ vung tay đập mạnh vào cánh cửa, đập trúng tay của người cháu khi hắn đang cố mở cửa ra.
Cháu trai ông cụ Cố đau đến phải rụt tay lại, lập tức nổi cơn thịnh nộ. Vợ hắn thấy ông cụ Cố không lay chuyển được, bắt đầu nói năng càng vô lễ, "Ông không dùng con trai tôi, chẳng lẽ dùng con yêu tinh này? Ai thèm làm con cháu của ông chứ? Ông đã hại chết con trai và cháu nội trai của mình, tôi nghĩ Tiểu Trân cũng chẳng cần tìm nữa đâu, có khi đã..."
"Bốp!" Một cái tát trời giáng cắt ngang lời bà ta.
Không chỉ đám người kia, mà cả ông cụ Cố trên giường bệnh, Quý Đạc và Tô Chính vừa vội vàng chạy đến cũng đều ngẩn ra.
Tô Chính gặp Quý Đạc ở cửa phòng bác sĩ, hai người vừa nói chuyện vài câu thì nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng bệnh, như có chuyện gì xảy ra.
Bảo mẫu của ông cụ Cố - chị Đỗ, vừa mang nước về đến nơi, thốt lên "Trời ơi", đó chính là cháu trai, cháu dâu và chắt của ông cụ Cố.
Những kẻ này đã từng làm ông cụ Cố tức đến nhập viện, rõ ràng không phải là loại tử tế, bây giờ trong phòng bệnh chỉ còn ông cụ Cố và Lâm Kiều, không biết họ có gặp nguy hiểm hay không.
Tô Chính vô thức tăng tốc, nhưng Quý Đạc còn nhanh hơn, chỉ vài bước đã bỏ xa anh ta.
Bình thường anh rất điềm tĩnh, hôm nay thật hiếm thấy sự vội vàng như vậy. Tô Chính cũng vội chạy theo, nhưng đến nơi thì cảnh tượng hoàn toàn khác.
Họ lo lắng rằng ông cụ Cố đang bệnh, một cô gái trẻ như Lâm Kiều có thể sẽ bị ức hiếp, nhưng không ngờ đến Lâm Kiều lại là người tát cho đối phương một cái trời giáng.
Cô thậm chí còn không rút tay về sau khi tát, sẵn sàng đánh tiếp nếu cần, "Nếu bà không biết nói chuyện tử tế, tôi có thể dạy bà."
Nói với một ông cụ đang ốm liệt giường rằng con cháu đều bị ông khắc chết, độc ác đến mức nào chứ?
Ông cụ Cố những năm qua sống cô đơn, luôn tìm kiếm tung tích cháu gái, ông chẳng phải đã tự dằn vặt mình sao? Không phải đã có những suy nghĩ như vậy sao? Đây chẳng khác nào đẩy ông đến đường cùng.
Hơn nữa, những lời lẽ tương tự, nguyên thân cũng từng nghe từ miệng Tôn Tú Chi không ít lần, nói rằng bà cụ Lâm đã khắc chết ông cụ Lâm, khắc chết con trai trưởng Lâm Thủ Nhân, lại còn khắc chết đứa con trai út mà bà không nuôi nấng. Cứ nhớ đến chuyện này là bà ta lại chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, Lâm Kiều hiểu quá rõ những lời này có sức sát thương như thế nào.
Khí thế của Lâm Kiều quá mạnh mẽ khiến đối phương nhất thời không kịp phản ứng. Lâm Kiều cũng không cho bà ta thời gian để định thần, trực tiếp gọi y tá: "Không thấy bà ta đang gây rối à?"
Giọng nói lạnh lùng cùng ánh mắt nghiêm nghị, mấy cô y tá đứng gần đó giật mình tỉnh táo lại, vội vàng tiến lên ngăn cản người phụ nữ kia.
Lúc này bà ta mới hoàn hồn, hùng hổ hét lên "Mày dám đánh tao!", vừa nói vừa lao đến muốn cào cấu mặt Lâm Kiều.
Đứa con trai của bà ta thì nhổ xuống đất một bãi nước bọt kèm theo tiếng "Con đàn bà khốn nạn!", rồi cũng muốn xông lên, nhưng bị một người từ phía sau giữ chặt cánh tay, hai ba cái đã bị khóa tay ra sau lưng, ấn chặt vào tường.
Lâm Kiều phản ứng rất nhanh, định đóng cửa lại, khóa trái nhốt người phụ nữ kia ở bên ngoài. Không ngờ Quý Đạc vừa lúc trở về, ánh mắt họ vô tình chạm nhau.
Ánh mắt người đàn ông rất sâu, đầu tiên lướt qua gương mặt xinh đẹp vẫn còn mang theo vẻ lạnh lùng của cô, sau đó dừng lại trên bàn tay vừa đánh người của cô.
Tay Lâm Kiều thật ra đã đỏ ửng, cơn đau âm ỉ lan dần, nhưng cô không biểu hiện ra ngoài, vẫn nhìn thẳng vào mắt người đàn ông. Điều này khiến ánh mắt Quý Đạc khẽ động, nhưng chưa kịp nói gì thì người cháu trai bị anh giữ chặt đã hoàn hồn, bắt đầu vùng vẫy dữ dội.
Quý Đạc siết chặt tay, làm hắn từ giãy giụa chuyển sang kêu đau.
Tô Chính ở bên cạnh giữ chặt tay cháu trai ông cụ Cố, thấy vậy liền hỏi Quý Đạc, "Xử lý thế nào? Giao cho bảo vệ bệnh viện chứ?"
Quý Đạc cúi đầu nhìn người dưới tay mình, nghĩ đến việc hắn vừa chăm chú nhìn Lâm Kiều, rồi quay sang hỏi bảo mẫu của ông cụ Cố: "chị Đỗ, vệ sĩ của ông cụ chưa đến sao?"
"Sắp rồi." Chị Đỗ trả lời, "Ông cụ phát bệnh gấp quá, tôi chỉ kịp đưa ông đến bệnh viện, vừa mới báo cho vệ sĩ rồi."
"Vậy giao cho vệ sĩ của ông cụ. Cứ nói rằng..."
Giọng Quý Đạc không rõ cảm xúc, "Mấy người này có âm mưu bất chính, ý định tấn công ông cụ Cố."
Cái tội danh này quả là lớn, khiến cho cháu trai của ông cụ Cố ngay lập tức la oan, còn cháu dâu của ông thì bị đội bảo vệ bệnh viện ngăn lại, nhưng vẫn cố gắng la hét vào bên trong phòng bệnh.
Lúc này, Lâm Kiều đã đóng cửa và quay trở lại phòng bệnh, trên khuôn mặt cô không còn vẻ lạnh lùng nữa, mà thay vào đó là sự lo lắng không biết liệu ông cụ có bị kích động quá mà làm bệnh nặng thêm hay không.
Ông cụ Cố tuy lúc nãy có tức giận, đặc biệt là khi nghe mấy lời của cháu dâu, nhưng nhờ cái tát mạnh mẽ của Lâm Kiều mà cảm xúc ấy bị cắt ngang. Đến giờ ông vẫn chưa thể ngờ rằng, một cô gái trẻ như Lâm Kiều lại có thể ra tay nhanh gọn và dứt khoát đến vậy.
Khi thấy ông cụ Cố đang nhìn mình, Lâm Kiều chợt nhớ đến bình nước nóng mà chị Đỗ đang cầm, liền hỏi, "Ông có cần uống nước không? Để cháu gọi chị Đỗ vào giúp ông."
"Không cần." Ông cụ nhẹ nhàng lắc đầu, không hề để tâm đến những ồn ào bên ngoài phòng bệnh, chỉ trầm giọng nói: "Nếu cháu gái ông, Thiếu Trân, mà được như cháu, thì dù có không tìm thấy nó, ông cũng sẽ yên tâm hơn nhiều."
Rõ ràng cô gái này là một bông hồng có gai. Bất kỳ ai muốn hái hoặc đạp lên cô đều phải suy nghĩ kỹ xem liệu họ có đủ sức để chịu đựng những chiếc gai sắc bén của cô hay không.
Cô không chỉ mạnh mẽ mà còn đầy bản lĩnh, khi đối mặt với ba người một lúc mà không hề nao núng, không để bản thân chịu thiệt một chút nào.
Nếu Thiếu Trân giống như Lâm Kiều, thì dù có ở đâu, chắc chắn con bé cũng có thể sống tốt được...
Dù cho có không tìm thấy, chỉ cần nó sống tốt là đủ...
Còn về phía Quý Đạc, anh chẳng phải người dễ tính, chọn tới chọn lui, không ngờ lại cưới một cô vợ như vậy. Hai người sống chung, không biết là gió đông áp đảo gió tây hay ngược lại.
Ở một góc khác, Quý Đạc và Tô Chính đã giao kẻ gây rối cho đội bảo vệ bệnh viện, chờ khi vệ sĩ của ông cụ Cố tới, thì sẽ chuyển giao cho họ.
"Ở đây tôi lo được rồi, anh cứ về phòng bệnh trước đi." Tô Chính bước ra, nói với người đàn ông cao lớn đang đứng dưới ánh đèn đường.
Quý Đạc gật đầu đáp lại, rồi sải những bước dài đi về phía phòng bệnh, Tô Chính không kìm được, hỏi với theo: "Cậu biết vợ cậu nóng tính thế này không?"
Không ngờ Quý Đạc lại dừng bước, còn quay đầu nhìn anh ta, cau mày đáp: "Cô ấy không phải là người nóng tính."
"Vừa rồi cô ấy tát người ta như thế, cậu gọi đó là không nóng tính?" Tô Chính kinh ngạc, "Ngay cả mẹ tôi dù rất mạnh mẽ, cũng không đến mức đánh ai đó ngay lập tức như vậy."
"Người đó không đáng bị đánh à?" Quý Đạc hỏi ngược lại.
Tô Chính nghẹn lời, suy nghĩ một lát rồi lại cảm thấy không ổn, liền hỏi thêm: "Tôi đang hỏi là ở nhà, cô ấy có mạnh mẽ như thế không?"
Lần này, lông mày Quý Đạc nhíu chặt hơn, "Không có gì mà hỏi mấy chuyện đó. Định kết hôn rồi à?"
Tô Chính lần nữa không biết nói gì, cuối cùng đành đội mũ cảnh sát lên, "Thôi được rồi, cậu thích thế nào thì làm thế đó. Coi như tôi chưa nói gì."
Nhưng vừa quay người, anh ta đã thấy Lâm Kiều đứng ngay phía sau. Phản xạ tự nhiên, anh ta liếc nhìn tay cô.
Giờ thì cô đã nổi tiếng rồi, suốt đoạn đường đi không biết có bao nhiêu người nhìn cô. Lâm Kiều cũng chẳng ngại, cô còn giơ tay lên vẫy, "Sao? Đang nói xấu tôi à?"
Lâm Kiều chỉ nói đùa, nhưng Tô Chính thật sự xoa mũi, "Không, nói cô giỏi đấy chứ. Chồng cô chạy nhanh quá, không kịp chứng kiến."
Còn Quý Đạc thì vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, quay sang hỏi Lâm Kiều: "Có chuyện gì à?"
Trên lầu giờ chỉ còn ông cụ Cố và chị giúp việc, nếu không có việc gì, Lâm Kiều sẽ không xuống đây.
Quả thật Lâm Kiều gật đầu, nghiêm mặt nói: "Lúc nãy em có hỏi ông cụ Cố, ông ấy không hề liên lạc với người thân ở quê. Không biết có phải là em đa nghi quá không, nhưng những người này đã bao năm không tới, tại sao ngay khi ông cụ Cố nhập viện, họ lại xuất hiện?"