Quân Tử không để ý đến sự thay đổi của bạn cùng bàn, nhỏ giọng rì rầm với Tề Hoài Văn: "Thầy giáo thực tập này có phải bị bại liệt không nhỉ?"
So với lần đầu thấy Lâm Kiều mà đã huýt sáo thì lần này cậu có vẻ ngoan ngoãn hơn nhiều.
Mấy đứa nghịch ngợm xung quanh cũng xì xào to nhỏ, hoặc làm vài trò khác, nhưng ít nhất chúng vẫn giữ được chút tôn trọng, không gây náo động lớn.
Hiệu phó Tề biết nhóm học sinh ở phía sau không dễ quản lý, nhưng ông ấy vẫn tiếp tục giới thiệu: "Đây là thầy giáo thực tập mới của khối chúng ta, Ngô Hải Dương, tốt nghiệp trường Sư phạm Yến Đô..."
Câu nói còn chưa dứt thì "két" một tiếng, âm thanh chiếc ghế bị kéo lê trên sàn gạch chói tai vang lên, Tề Hoài Văn đã lạnh lùng đứng dậy.
"Con làm gì thế?" Hiệu phó Tề nhíu mày theo phản xạ, các bạn học khác cũng bất ngờ.
Dù Tề Hoài Văn có nổi loạn thế nào đi nữa, cậu ấy cũng chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến người khác, cho dù không làm bài tập hay nộp giấy trắng trong các kỳ thi. Ngay cả khi từng chống đối với hiệu phó Tề, cậu ấy cũng chưa từng gây rối đến mức này trong giờ học. Hơn nữa, gần đây cậu ấy đã đỡ hơn rất nhiều.
Quân Tử không nhịn được, nhỏ giọng hỏi: "Sao thế?"
Tề Hoài Văn không trả lời, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hiệu phó Tề rồi dừng lại trên người Ngô Hải Dương, sau đó cậu ấy xoay người, đẩy mạnh cửa sau ra.
Cánh cửa gỗ đập vào khung cửa "rầm" một tiếng, còn bật ngược lại một chút, đủ để thấy cú đẩy mạnh đến thế nào.
Không ít học sinh bị tiếng động dọa giật mình, còn Ngô Hải Dương, người vừa chuẩn bị tự giới thiệu, rõ ràng lúng túng.
Sắc mặt hiệu phó Tề tối sầm lại, bước nhanh vài bước đến trước cửa, quát: "Đứng lại!"
Lâm Kiều đang dạy học ở lớp 11/3, nghe thấy tiếng động cũng vội vã chạy ra, "Chuyện gì xảy ra vậy? Tề Hoài Văn!"
Nam sinh bước đi nhanh chóng, không ngoảnh đầu lại.
Lâm Kiều đứng gần, thấy gọi không được nên đành đuổi theo, nắm lấy tay cậu ấy: "Tề Hoài Văn, em định đi đâu?"
"Buông ra!" Cậu ấy dùng sức giằng tay ra, giọng lạnh lẽo như băng.
Lâm Kiều không thả: "Giờ vẫn đang trong giờ học..."
"Em bảo cô buông ra, cô không nghe à?" Nam sinh vốn cúi gằm đầu bất chợt quay phắt lại, Lâm Kiều mới nhận ra đôi mắt đào hoa của cậu ấy đã đỏ hoe.
Cô đã từng thấy nhiều bộ mặt khác nhau của Tề Hoài Văn: lạnh nhạt, lười biếng, cay nghiệt, nhưng chưa bao giờ thấy cậu ấy như thế này, như một con thú con bị thương. Dù trông cậu ấy hung hãn, ai lại gần cũng sẽ bị cắn một cái, nhưng ánh mắt nhìn cô lại như đang nói rằng, cậu ấy sắp khóc.
Lúc này, cậu ấy cần nghe ai đó thuyết giảng sao?
Không, cậu ấy chỉ muốn tìm một nơi để lặng lẽ liếm vết thương của mình.
Lâm Kiều thả tay ra: "Đừng đi xa quá, thầy cô sẽ lo lắng."
Đôi mắt phượng trong sáng của cô hơi ngẩng lên nhìn nam sinh, không giận dữ cũng không trách móc, khiến Tề Hoài Văn bất giác khựng lại.
Cậu mím môi, có vẻ như muốn nói gì đó, nhưng hiệu phó Tề đã đuổi kịp từ phía sau, "Tề Hoài Văn, quay lại xin lỗi thầy Ngô Hải Dương ngay!"
Không rõ câu này đã kích thích gì ở cậu ấy, ánh mắt Tề Hoài Văn lại trở nên lạnh như băng: "Sao ông không quay lại xin lỗi mẹ tôi đi?"
Lời nói mạnh mẽ và oán hận, gần như là hét lên. Hiệu phó Tề khựng lại, sắc mặt ông ấy vốn mỏng manh nay còn trắng bệch hơn.
Lâm Kiều thấy ông ấy theo phản xạ ôm lấy ngực, vội vã chạy đến: "Thầy không sao chứ?"
Hiệu phó Tề giơ tay, ra hiệu mình không sao, nam sinh phía trước dường như nghe thấy lời này, hơi dừng bước nhưng lại không quay đầu, biến mất sau góc hành lang.
Tay của hiệu phó Tề buông thõng xuống, cả người ông ấy cúi gập, trông thấy vậy, Ngô Hải Dương lập tức đỡ lấy cánh tay còn lại của ông ấy: "Thầy đừng kích động quá."
Lâm Kiều vốn có kinh nghiệm, bảo Ngô Hải Dương tìm trong túi áo của hiệu phó Tề, nhanh chóng lấy ra một lọ thuốc trợ tim.
Ngô Hải Dương định đi rót thuốc, nhưng hiệu phó Tề xua tay, giọng đã dịu hơn: "Thầy không sao."
Ông ấy hít sâu vài hơi, dù gương mặt vẫn còn nhợt nhạt nhưng đã đứng vững. Ông ấy còn trấn an Ngô Hải Dương: "Thằng bé không nhằm vào em đâu, là do thầy cả."
E rằng vẫn có liên quan đến anh ấy, nếu không Tề Hoài Văn đã không nhìn qua Ngô Hải Dương một cái trước khi ra ngoài, như thể họ đã quen nhau từ trước.
Nhưng hiệu phó Tề đã nói vậy, Ngô Hải Dương chỉ biết gật đầu.
Lúc này, không chỉ lớp 11/4 mà cả lớp 11/3 cũng có người lén ló đầu ra xem chuyện gì xảy ra. Lâm Kiều vội hỏi hiệu phó Tề: "Thầy có muốn về văn phòng nghỉ ngơi không?"
"Không cần, đầu năm học cũng chưa có bài học gì quan trọng, tôi còn chưa giới thiệu xong." Hiệu phó Tề lắc đầu, rồi cùng Ngô Hải Dương quay lại lớp.
Lâm Kiều cũng đành tạm gác chuyện này lại, quay trở lại lớp 11/3 giảng nốt bài học.
Sau giờ học, cô không thấy Tề Hoài Văn ở lớp 11/4. Đến tiết học tiếp theo, cô quay lại xem, chỗ ngồi của cậu ấy vẫn trống. Hỏi mấy học sinh trong lớp, tất cả đều nói cậu ấy vẫn chưa trở về, điều này khiến Lâm Kiều không khỏi lo lắng. Cô định báo cho hiệu phó Tề.
Không ngờ khi đến văn phòng, hiệu phó Tề cũng không có ở đó. Nghe nói ông ấy đã rời đi từ tiết học trước, không biết có phải đi tìm Tề Hoài Văn không.
Lâm Kiều cứ canh cánh chuyện này trong lòng. Sáng hôm sau đến trường, ngay khi chuông báo giờ tự học buổi sáng vang lên, cô đến cửa sau lớp học nhìn vào.
Tề Hoài Văn vẫn chưa đến.
Không chỉ Tề Hoài Văn mà hiệu phó Tề cũng không xuất hiện. Đến trưa thì nghe tin ông ấy bị đau tim nhập viện.
"Thân thể đã yếu thế này rồi mà vẫn cố gắng đến trường. Sáng nay vừa ra khỏi cửa đã gục ngay trước nhà. Nếu không phải vợ của Tiểu Dương hàng xóm đối diện nhìn thấy và đưa ông ấy vào bệnh viện kịp thời, thì không biết ông ấy sẽ thế nào rồi." Trên đường đến bệnh viện, tổ trưởng Cao than thở với Lâm Kiều.
Lâm Kiều cũng thở dài: "Một lát nữa chúng ta phải khuyên thầy ấy nghỉ ngơi nhiều hơn."
Nhưng khi họ đến bệnh viện, câu đầu tiên hiệu phó Tề hỏi lại là: "Hoài Văn đã đến trường chưa?"
Lâm Kiều nghe xong thì lòng nặng trĩu, "Em ấy không về nhà ạ?"
Nghe vậy, hiệu phó Tề hiểu ngay câu trả lời, đôi môi tím tái của ông ấy run lên: "Đêm qua nó có về, nhưng sáng nay lại đi rồi."
Xem ra hai bố con đã chạm mặt nhau ở nhà, nhưng một lần nữa không hòa hợp được. Với thái độ của Tề Hoài Văn, có lẽ hai người còn chưa nói được lời nào.
Lâm Kiều thấy đau đầu: "Để em về trường tìm em ấy cho thầy, thầy cứ ở bệnh viện nghỉ ngơi, đừng xúc động quá."
Thấy hiệu phó Tề vẫn không yên tâm, cô ngập ngừng một lát rồi hỏi: "Thầy có thể cho em biết nguyên nhân không?"
Hiệu phó Tề sửng sốt.
"Em có thể hỏi về nguyên nhân mà Tề Hoài Văn có khúc mắc với thầy không? Không chỉ đơn giản là không hài lòng vì thầy quá tốt với học sinh, em ấy không phải là đứa trẻ không hiểu chuyện như vậy."
Nghe tổ trưởng Cao nói, trước đây Tề Hoài Văn khá hiểu chuyện, không lẽ trước đây hiệu phó Tề đã không tốt với học sinh?
Để chữa bệnh thì phải tìm ra nguyên nhân, Lâm Kiều cảm thấy nếu không làm rõ mọi chuyện, vấn đề giữa hai bố con này rất khó giải quyết.
Lần này, hiệu phó Tề im lặng một lúc lâu, khiến tổ trưởng Cao cũng phải đứng dậy, "Các người cứ nói chuyện, tôi về nhà ăn cơm trước, không lại về trễ thì vợ tôi lại lải nhải."
"Thực ra cũng không có gì không thể nói." Hiệu phó Tề nói, "Chuyện này là tôi có lỗi với Hoài Văn và mẹ nó. Tôi không muốn nói, chủ yếu là sợ Ngô Hải Dương biết sẽ có gánh nặng trong lòng. Dù sao chuyện này cũng không liên quan đến em ấy, là do tôi không xử lý tốt."
Quả thật vẫn liên quan đến Ngô Hải Dương, nếu không thì Tề Hoài Văn hôm qua cũng đã không có phản ứng dữ dội như vậy.
Lâm Kiều không nói gì, tổ trưởng Cao thấy ông ấy không có ý định giấu giếm nên cũng ngồi xuống, "Có phải liên quan đến cái chết của mẹ Hoài Văn không?"
"Cậu cũng đoán được rồi?" Hiệu phó Tề cười khổ.
"Là một đứa trẻ hiểu chuyện, mẹ nó vừa mất đi thì bỗng chốc nó đã thay đổi, không thể không đoán ra."
Hiệu phó Tề thở dài, "Mẹ Hoài Văn từ trước đến giờ sức khỏe không tốt, sinh nó khi mới 29 tuổi. Vì là sản phụ lớn tuổi, lại vào thời đó không có gì ăn, sinh xong thì sức khỏe càng kém hơn, trong một năm thì có gần nửa năm phải nằm viện, đặc biệt là những năm giáo viên gặp nhiều khó khăn."
Không ăn uống tốt, không được chăm sóc kỹ, còn phải đối mặt với hoàn cảnh xấu, sức lực dần dần cũng cạn kiệt.
"Nghe nói năm đó sẽ khôi phục thi đại học, tôi bận rộn dạy kèm cho vài học sinh, khi để ý thì mẹ Hoài Văn đã nằm liệt giường mấy ngày rồi. Lúc đó tôi hoảng hốt, vội vàng tìm bác sĩ, còn chưa uống thuốc được mấy ngày thì lại xảy ra sự kiện đó."
Giấy trắng giết chết anh hùng, biết bao con đường của học sinh như Ngô Hải Dương đã bị cắt đứt. Nói gì đến học sinh, ngay cả giáo viên cũng cảm thấy nản lòng.
"Lúc tôi nghe tin, Ngô Hải Dương đã xuống vùng nông thôn, tôi sợ em ấy suy nghĩ không thông suốt, đã đuổi theo để động viên em ấy đừng từ bỏ hy vọng."
Lúc đó, Ngô Hải Dương được phân về tỉnh Vân Nam, từ Yến Đô đến đó đi tàu hỏa cũng mất mấy ngày. Ông ấy đã đuổi theo cả chặng đường, còn đi bộ nửa ngày đường núi, khi nhìn thấy cậu ấy, quả thật cậu ấy giống như bị rút hết hy vọng, gặp ông ấy chỉ cố gắng kéo môi, nhưng nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Hiệu phó Tề đến bây giờ vẫn nhớ những gì mình đã nói lúc đó, có lẽ Ngô Hải Dương cũng nhớ.
Ông ấy nói thành phố này năm năm không cần người, mười năm không cần người, không thể mãi mãi không cần người.
Ông ấy nói chỉ cần có người, những người như họ có văn hóa sẽ không lo không có cơ hội phát triển, bảo cậu ấy cố gắng học tập, đừng buông bỏ sách vở.
Ông ấy nói giáo viên sẽ đợi em ấy trở lại Yến Đô, để em ấy trở thành nhân tài có ích cho đất nước...
Ông ấy chưa từng hối hận về chuyện này, cũng nhờ những lời này mà Ngô Hải Dương đã vực dậy tinh thần, trở thành một trong những sinh viên đầu tiên sau khi thi đại học được khôi phục.
Nhưng khi ông ấy trở về nhà, những gì ông ấy thấy chỉ là thi thể lạnh lẽo của vợ và khuôn mặt đầy sự căm ghét của con trai...
"Hoài Văn lúc đó còn nhỏ, tôi tưởng nó không biết tôi đi tìm Ngô Hải Dương, nên đã sắp xếp cho cậu ấy vào lớp của chúng ta dạy, xem ra nó vẫn biết."
Lâm Kiều im lặng, tổ trưởng Cao cũng không nói gì trong một lúc lâu.
Họ đều biết Tề Hoài Văn có khúc mắc với hiệu phó Tề, nhưng không ai ngờ khúc mắc này lại lớn đến vậy, lại có một mạng người ở giữa.
Có lẽ với sức khỏe của mẹ Hoài Văn, hiệu phó Tề cũng không thể giữ bà lại, nhưng những gì Hoài Văn biết chỉ là ông ấy không có ở đó.
Lâm Kiều không biết Hoài Văn đã trải qua những gì trong những ngày đó, và cả những ngày đêm sau đó, cậu ấy đã trải qua như thế nào. Nhưng Lâm Kiều biết, trải qua những điều này, Hoài Văn cũng chỉ là một người nổi loạn luôn đối đầu với hiệu phó Tề, còn nhân cách hay tâm tính thực sự đã tốt hơn rất nhiều.
"Lúc đó sao thầy không đợi vài ngày?" Tổ trưởng Cao không thể kiềm chế, nói với hiệu phó Tề.
"Tôi thấy Thục Vân có dấu hiệu hồi phục, đã có thể xuống bếp nấu ăn rồi, còn tưởng rằng bà ấy sắp khỏi, ai ngờ... mà tôi cũng sợ Ngô Hải Dương không đợi được."
Mẹ Hoài Văn bệnh một ngày, ông ấy không đi một ngày, nếu mẹ Hoài Văn mãi không khỏi, hoặc không... ông ấy có thể không đi mãi sao?
Tổ trưởng Cao cũng không thể phản bác, "Vậy chuyện này phải làm sao? Khúc mắc này thật sự không thể gỡ."
Lâm Kiều cũng cảm thấy khó xử, vốn dĩ là một khúc mắc không thể gỡ, giờ lại còn ngay trước mắt, Tề Hoài Văn không bùng nổ thì mới lạ.
Cô hỏi hiệu phó Tề, "Thầy không nói với Tề Hoài Văn là đi tìm Ngô Hải Dương, vậy thầy đã nói gì khi rời nhà?"
Tổ trưởng Cao lúc trước khi nói về Ngô Hải Dương hoàn toàn không đề cập đến việc tìm người, có lẽ hiệu phó Tề vẫn luôn giấu kín, là Tề Hoài Văn tự đoán ra. Quả nhiên hiệu phó Tề trầm mặc một lúc rồi nói: "Tôi chỉ nói với nó rằng tôi có một việc rất quan trọng, phải đi một chuyến xa."
"Vậy thầy đã xin lỗi em ấy chưa?"
Lần này hiệu phó Tề trầm mặc lâu hơn.
Lâm Kiều biết, bố mẹ theo kiểu Trung Quốc có một bệnh chung, đó là không muốn nói lời xin lỗi với con cái. Dù là làm sai việc hay oan ức cho con cái, sau đó cũng không nói câu "xin lỗi", như thể nói ra sẽ ảnh hưởng đến uy quyền của mình với tư cách là bố mẹ.
Nhưng thường thì mâu thuẫn cũng phát sinh từ đây, uy quyền của người lớn được bảo vệ, còn tâm trạng của trẻ em thì sao? Họ nên làm thế nào để tiêu hóa tất cả những điều này?
Hơn nữa, giữa hiệu phó Tề và Tề Hoài Văn còn có một thứ khác chắn giữa họ: cảm giác tội lỗi.
Con người có cơ chế tự bảo vệ, đó là lý do tại sao có những người sau khi chịu những kích thích nghiêm trọng sẽ chọn quên những điều khiến họ đau khổ. Cảm giác tội lỗi cũng vậy, vì mỗi lần đối diện sẽ cảm thấy đau đớn, dần dần, con người sẽ tự động chọn cách trốn tránh.
Nhưng sự trốn tránh này chỉ càng làm tăng thêm sự rạn nứt giữa bố và con. Dù ông ấy có tránh nói đến hay dành nhiều thời gian cho học sinh để không phải đối diện với con trai, thì đối với Tề Hoài Văn, điều đó cũng là một sự tổn thương.
Hiệu phó Tề là một người thầy tốt, xứng đáng với mỗi học sinh mà ông ấy đã dạy, nhưng ông ấy không phải là một người chồng hay một người bố tốt.
Lâm Kiều nhìn thẳng vào mắt hiệu phó Tề: "Thầy hiệu phó, nếu em là Tề Hoài Văn, mẹ em ốm nặng, còn bố em thì vẫn kiên quyết ra ngoài, bỏ mặc mẹ em hấp hối mà không nói một lời xin lỗi hoặc một lời giải thích, em cũng sẽ không tha thứ."
Cô luôn rất có ý thức, chưa bao giờ can thiệp vào chuyện của người khác, lần trước nói thẳng như vậy chỉ có với bố mẹ của Lý Tiểu Thu.
Hiệu phó Tề rũ mắt, trên khuôn mặt dần dần hiện rõ cảm giác xấu hổ và hối tiếc.
Lâm Kiều biết ông ấy không phải là người ngốc, những điều cần hiểu ông ấy tự khắc sẽ hiểu, còn nếu không hiểu, cô nói cũng vô dụng, mà ngược lại còn giống như đang giẫm lên nỗi đau của người ta. Cô liền chuyển đề tài, "Việc này không thể giải quyết trong một hai ngày, trước hết vẫn nên tìm em ấy, em sẽ về hỏi thăm vài học sinh mà em ấy chơi thân." Edit: FB Frenalis
Hiệu phó Tề gật đầu, lại nhìn cô, "Cảm ơn cô vì đã làm những điều này cho Hoài Văn."
Với tư cách là một giáo viên, cô chỉ cần chú trọng vào việc dạy tốt và quản lý học sinh trong trường là được, thực sự không cần phải làm nhiều như vậy cho học sinh.
Lâm Kiều chỉ nhìn lại ông ấy: "Thời điểm thầy đi Vân Nam, có phải cũng là vì nghe phụ huynh học sinh nói một câu như vậy không?"
Đương nhiên không phải, ông ấy chỉ là vì lương tâm của một người thầy...
Hiệu phó Tề không nói gì thêm, Lâm Kiều cũng liền từ biệt với tổ trưởng Cao, buổi chiều lại quay về lớp học.
Lần này không chỉ Tề Hoài Văn không có ở đó, mà đồ đạc trên bàn cậu ấy cũng đã trống không, Lâm Kiều có một dự cảm không tốt trong lòng, lập tức hỏi Quân Tử bên cạnh.
Quân Tử đến muộn nên không biết, nhưng trong lớp còn có người khác biết, nói rằng vào giờ nghỉ trưa, Tề Hoài Văn đã đến lớp thu dọn hết mọi thứ. Khi người khác hỏi, cậu ấy cũng không thèm để ý, mà những học sinh đó vốn dĩ cũng không quá quen biết cậu ấy, thấy sắc mặt cậu ấy tối tăm như vậy nên cũng không hỏi gì thêm.
Lâm Kiều không phải lần đầu đến trường, học sinh thu dọn đồ đạc hết nghĩa là gì, cô còn không hiểu sao?
Tề Hoài Văn có lẽ đã không muốn học nữa.
Hiệu phó Tề có thể để Ngô Hải Dương đến trường thực tập, thì cậu ấy cũng có thể không đến trường, việc này không liên quan đến sự tồn tại của cậu ấy, nhất định phải cứng rắn đến cùng sao...
Lâm Kiều cảm thấy đau đầu, hỏi địa chỉ nhà của Tề Hoài Văn rồi thẳng tiến đến khu nhà công vụ giáo viên.
Khu nhà này là dành cho con em trường quân đội, nên không có nhiều công nhân viên chức bên ngoài, cả trung học và tiểu học chỉ có một tòa nhà sáu tầng nhỏ.
Nhà hiệu phó Tề ở tầng cao nhất, đối với một người lãnh đạo trường mà nói, vị trí này không phải là tốt. Lâm Kiều leo lên, gõ cửa mãi mà không có ai đáp lại, xuống dưới hỏi thăm thì có một bà lão đến giúp con trai trông cháu nói rằng Tề Hoài Văn đã sớm mang theo túi rời đi.
Kể từ lúc cậu ấy rời đi, Lâm Kiều đã hai ngày không nhìn thấy người. Bên hiệu phó Tề cũng không thấy bóng dáng, cuối cùng chỉ có thể báo cảnh sát.
Khi cảnh sát đến trường hỏi thăm tình hình, Lâm Kiều chỉ cảm thấy đau đầu hơn.
Tháng trước vừa mới tìm Lâm Vĩ, tháng này lại phải tìm Tề Hoài Văn, hiện tại việc bỏ nhà ra đi đã trở thành trào lưu rồi sao?
Hơn nữa, Lâm Vĩ bỏ đi là vì ở nhà thực sự không nhìn thấy lối thoát, còn Tề Hoài Văn là một hạt giống học hành tốt, nói không học thì không học, cậu ấy vẫn chưa đủ tuổi trưởng thành.
"Tôi có thể hỏi cậu ấy khi đi có mang theo thứ gì không?" Khi tiễn cảnh sát rời đi, cô hỏi một câu.
Thấy cảnh sát nhìn cô có vẻ nghi ngờ, cô giải thích: "Cậu ấy đã quay về lấy đồ, chắc chắn đã chuẩn bị sẵn mới đi. Tôi muốn biết cậu ấy có mang theo hộ khẩu và thẻ lương thực hay không, nếu có thì khả năng cậu ấy không ra khỏi Yên Đô, tìm kiếm cũng sẽ thu hẹp lại."
Lâm Vĩ không muốn về nhà, còn mục tiêu của Tề Hoài Văn là không muốn đến trường, chắc chắn sẽ không chạy đến nơi khác để trở thành người vô gia cư.
Cảnh sát nghe xong có vẻ trầm ngâm, quay về kiểm tra, quả nhiên như Lâm Kiều đoán, Tề Hoài Văn đã mang theo đồ đạc rời đi.
Điều này ít nhất có thể loại trừ khả năng cậu ấy suy nghĩ không thông và chạy ra ngoài, từ đây cũng có một hướng tìm kiếm tương đối rõ ràng.
Lâm Kiều thở phào nhẹ nhõm, vừa định quay về văn phòng thì thấy Ngô Hải Dương từ lớp 11/4 đi ra, thần sắc có chút không ổn.
Hiệu phó Tề bị bệnh tim nằm viện, tình trạng vẫn không có gì cải thiện, vì vậy môn Vật Lý hai lớp 11/3 và 11/4 trong vài ngày này đều do Ngô Hải Dương dạy. Lâm Kiều đứng ở cửa sau nghe một tiết, phải nói là giảng khá tốt, không hổ là sinh viên xuất sắc của Đại Học Sư Phạm Yến Đô, thấy rõ có nền tảng rất vững.
Thấy Lâm Kiều, anh ấy nhanh chóng thu lại biểu cảm trên mặt: "Đã tìm được Tề Hoài Văn chưa?"
Lâm Kiều trả lời thật, "Vẫn chưa."
Ngô Hải Dương cũng không nói gì thêm, có thể thấy tâm trạng có chút nặng nề, rốt cuộc Tề Hoài Văn bỏ đi là sau khi anh ấy đến đây.
Có một số chuyện hiệu phó Tề không nói, Lâm Kiều cũng không tiện nói với anh ấy, chỉ hỏi: "Tôi thấy vẻ mặt anh không được tốt, trên lớp có xảy ra chuyện gì không?"
"Không có gì, chỉ là không thấy Tề Hoài Văn, hơi lo lắng một chút."
Truyện được post cả hai nơi tại
https://truyen2u.vip/tac-gia/frenalis và facebook Frenalis.
Ngô Hải Dương không thể hiện ra điều gì, nhưng sự phủ nhận của anh ấy lại có chút nhanh chóng, Lâm Kiều nghi ngờ anh ấy đang che giấu điều gì, lần sau anh ấy lên lớp cô lại ra ngoài nghe lén.
Lần này, cô nghe ra được vấn đề.
Từ khi Ngô Hải Dương bước vào lớp, mỗi lần anh ấy đi lại đều khập khiễng, vài học sinh nghịch ngợm ở hàng ghế sau bắt đầu làm bộ mặt cười nhạo. Anh ấy không đi, đứng trên bục giảng một chỗ giảng bài, họ lại nhướng mày cố ý nhìn chằm chằm vào chân anh ấy ở phía sau bàn giảng.
Ngô Hải Dương rất cố gắng kiềm chế, cả tiết học không ngừng giảng bài, nhưng có thể thấy sắc mặt không được tốt.
Đổi lại ai bị cười nhạo khiếm khuyết của mình trước công chúng, sắc mặt cũng không thể tốt được.
Lâm Kiều hơi nhăn mặt, nhưng không lập tức nổi giận, đợi đến khi tan học, cô liền vào lớp gọi tên 4-5 học sinh.
Trong đó có cả Quân Tử, một nhóm nam sinh lớn đứng thẳng hàng trước mặt cô, đều có chút lo lắng. Khi theo cô vào hành lang, họ còn liếc nhau vài cái, không biết cô gọi họ vì lý do gì.
"Lần đầu tiên cô đến lớp thử giảng, tại sao các em lại huýt sáo cô?" Lâm Kiều đột nhiên hỏi một câu khiến mọi người bất ngờ.
Mấy cậu nam sinh ngớ người, Lâm Kiều quyết định chỉ thẳng vào Quân Tử, "Lương Quân, em nói đi."
"Em, em chỉ thấy cô giáo mới còn rất trẻ, nên huýt sáo cho vui thôi mà." Quân Tử ngượng ngùng gãi đầu.
Lâm Kiều lại nhìn những nam sinh khác, thấy họ đều có chút cười ngại ngùng, cô bỗng hỏi: "Còn các em cười nhạo thầy Ngô cũng chỉ vì vui thôi à?"
Mấy nam sinh đều im lặng.
Trẻ em có học hay không là việc của chúng, Lâm Kiều với tư cách là giáo viên có thể dẫn dắt, có thể dạy dỗ, nhưng chưa bao giờ cô trách mắng chúng. Còn việc cười nhạo khuyết điểm của người khác thì không thể chấp nhận được, đây là vấn đề phẩm hạnh, Lâm Kiều đã thấy rõ ràng nên không thể không quan tâm.
"Các em có bao giờ nghĩ, người đã bị các em huýt sáo trên bục giảng có thấy vui không?"
Lâm Kiều bình tĩnh hỏi, thấy mấy nam sinh không trả lời, cô tiếp tục nói: "Nếu hồi đó cô không chịu nổi, bị các em làm cho chạy mất hay khóc thì sao?"
Mấy nam sinh càng cúi đầu thấp hơn.
Nếu hồi đó Lâm Kiều bị họ làm cho chạy mất, họ cũng sẽ không có tiết Hoá thú vị như vậy, không có cô giáo tốt như thế.
"Đùa giỡn thì cần phải có chừng mực, nếu đối phương bị tổn thương vì trò đùa của các em, thì đó không phải là chuyện vui vẻ."
Lâm Kiều không tin vào cái lý do "tôi chỉ đang đùa thôi, không có ác ý".
Người ta đã bị tổn thương rồi, mà bọn họ vẫn không cảm thấy hối lỗi, thậm chí còn cho rằng người ta không biết đùa, thì gọi là không có ác ý à?
Không ngờ Quân Tử im lặng nãy giờ, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Chúng em không cười nhạo thầy ấy, mà là thầy ấy đã làm cho Tề Hoài Văn bỏ đi."
Lâm Kiều thực ra đã nghi ngờ về điều này, "Các em làm sao mà chắc chắn Tề Hoài Văn bị thầy ấy làm cho bỏ đi?"
"Thầy ấy vừa đến, Tề Hoài Văn đã bỏ đi, không phải thầy ấy làm cho bỏ đi thì là ai?"
"Đúng vậy, em nghe nói thầy ấy trước đây là học sinh của hiệu phó Tề, hiệu phó Tề đối xử với thầy ấy tốt hơn cả Tề Hoài Văn."
Quả thực trên đời không có gì là không có lỗ hổng, Lâm Kiều trầm mặc lắng nghe họ nói xong, "Là Tề Hoài Văn tự nói với các em lý do, hay là em ấy bảo các em làm như vậy?"
Mấy nam sinh vừa tức giận lại vừa im lặng.
Lâm Kiều thở dài một hơi, "Cô biết các em là vì Tề Hoài Văn mà không thích thầy Ngô, nhưng các em chưa rõ ràng gì mà đã đối xử như vậy với thầy Ngô thì có gì khác với Phùng Tân lúc trước không?"
Hồi đó Quân Tử đánh nhau với Phùng Tân chỉ vì Phùng Tân đã oan uổng Lý Tiểu Thu, vừa nghe câu này xong đầu cậu ấy liền cúi thấp xuống.
Thấy mấy nam sinh đều không nói gì, Lâm Kiều cũng không nói thêm nữa, "Các em về lớp học đi, có chuyện gì thì hãy nghĩ về cô, hãy nghĩ về Lý Tiểu Thu hồi đó."
Vừa xảy ra chuyện này lại xảy ra chuyện khác, nếu không phải lúc về nhà, hàng xóm Lưu Thúy Anh nói có người gọi điện tìm Quý Đạc, Lâm Kiều suýt nữa quên mất Quý Đạc.
Vì Quý Đạc không phải đi nhiệm vụ, Lưu Thúy Anh rõ ràng cũng không chú ý đến việc này, khi thấy Lâm Kiều đến mới vỗ trán nói: "Tôi quên mất Tiểu Quý không có ở nhà."
"Không sao, để em nói chuyện với bên kia." Lâm Kiều bắt máy, còn chưa kịp mở miệng thì bên kia đã truyền đến giọng nói của Quý Trạch, "Chú nhỏ, Tống Tĩnh đến trường của chú thực tập rồi, mẹ cháu còn bảo cháu ở quân đội chăm sóc cô ấy nhiều một chút, cô ấy bây giờ ở gần cháu như vậy, không biết có phát hiện ra không?"
Lại là Tống Tĩnh và Diệp Mẫn Thục, Lâm Kiều cảm thấy mông lung, "Cô ta có thể phát hiện ra cái gì?"
Bên kia đột ngột im lặng, một lúc lâu sau mới có chút căng thẳng, giọng thăm dò: "Thím nhỏ?"