THIÊN SƯ HẠ SƠN

Nhớ tới khuôn mặt bỉ ổi của lão bất tử kia thì đương nhiên Lưu Minh sẽ không có câu nào hay.

"Ha ha!"

"Lưu Minh, anh có biết dáng vẻ bây giờ của mình khiến tôi nhớ đến cái gì không? Vẻ mặt của một người vợ oán chồng đó!"

Hai cô gái trên bàn thấy vẻ mặt u oán kia của Lưu Minh thì không nhịn được bật cười.

"Bỏ đi, không nghĩ đến lão bất tử kia nữa, chúng ta ăn cơm đi!"

Lưu Minh lắc đầu.

Lúc này, cổng bị đẩy ra, một cô gái đeo cái kính râm to bự mang khẩu trang ăn mặc kín mít đi vào.

"Cô là ai?"

Lưu Minh nhìn cô gái ăn mặc kỳ lạ kia không kiềm được hỏi, trời nắng nóng ăn mặc như vậy có phải bị điên không trời?

Cô gái cũng không nói gì chỉ móc điện thoại ra nhìn rồi lại ngó Lưu Minh, bấy giờ mới mở miệng: "Anh chính là Lưu Minh?"

Lưu Minh gật đầu, ừ một tiếng.

Lúc này, cô gái mở cởi đồ lộ ra khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành trước mặt mọi người nói với giọng như ra lệnh: "Tôi muốn sống ở đây với anh mấy ngày!"

"Cái gì, cô muốn ở với tôi mấy ngày?"

"Người đẹp à, cô là ai thế? Chúng ta hoàn toàn không quen, ok?"

Lưu Minh sửng sốt, một cô gái xinh đẹp xa lạ bỗng chạy đến trong nhà nói muốn sống với mình mấy ngày. Chuyện này rốt cuộc là sao?

"Anh tên Lưu Minh và là một tiểu thần côn đúng không?"

"Đúng thế!"

Lưu Minh gật đầu, nhíu mày khó hiểu nhìn cô gái trước mặt, rốt cuộc thì cô ta là ai? Sao lại biết rõ như vậy, hay là do nữ thần cử tới?

"Đúng là được rồi!"

Cô gái gật đầu rồi vênh váo chỉ vào vali và túi xách trên tay nói: "Tôi phải ở chỗ nào? Trực tiếp chuyển đồ đạc của tôi vào là được!"

"Chị hai à, chúng ta có thể nói rõ trước được không? Tuy cô rất xinh đẹp, nhưng cũng không thể chẳng phân rõ đúng sai vậy chứ? Chỗ này của tôi cũng không phải trại thu nhận, không phải ai cũng có thể đến ở!"

Lưu Minh khóc không ra nước mắt nói.

Tuy cô gái trước mặt rất xinh, nhưng hình như đầu óc có vấn đề thì phải.

"Lẽ nào họ Nhiếp kia không nói cho anh biết? Tên khốn kia, đợi đến khi tôi về chắc chắn sẽ đập cái quán thần côn của anh ta!"

Cô gái cau mày, trong đôi mắt ngập nước tràn đầy vẻ khó hiểu.

"Họ Nhiếp?"

Lưu Minh ngẫm nghĩ một lúc lâu, cuối cùng mới nhớ đến khuôn mặt đáng khinh trong vẻ ngoài thanh tú kia.

"Hóa ra cô chính là người mà Tinh Hoàng đã nói?"

Bấy giờ, Lưu Minh mới nhớ ra buổi sáng Tinh Hoàng có gọi điện cho mình.

"Hóa ra cô đến để xem bói!"

"Ừ, xem như vậy. Tôi gặp chút rắc rối, anh ta nói chỉ có anh mới giải quyết được nên tôi mới tới đây. Mấy người đang ăn cơm à, vừa hay tôi cũng chưa ăn, tôi sẽ không khách sáo đâu đó!"

Cô gái gật đầu, đẩy vali và túi xách đến trước mặt Lưu Minh rồi trực tiếp ngồi xuống vị trí ban nãy của anh.

"Người đẹp, dù cô đến xem bói cũng không thể ăn ở chỗ tôi được. Nếu cô không có tiền thì tôi cho cô, cô đến khách sạn ở được không?"

Lưu Minh có chút bất lực nói, đương nhiên là anh không phản đối việc trong nhà có một người phụ nữ xinh đẹp như vậy ở. Nhưng quan trọng là không có chỗ! Giờ anh và Mạc Liên Y vẫn ở trong một căn phòng, nếu cô gái này qua nữa thì e rằng mình phải ngủ phòng bếp mất.

"Không được, tôi phải ở nhà anh!"

"Này Lưu Minh, anh thấy cái túi xách kia của cô ta không, là bản giới hạn hơn 600 ngàn tệ đó".

Lưu Minh trề môi, vừa định nói chuyện thì Mạc Liên Y đã kéo tay anh chỉ vào cái túi nhỏ trong tay cô gái kia nói.

"Gì?"

Lưu Minh hoàn toàn không ngờ cô gái ngồi ở chỗ của mình mồm to ăn thịt lại là một phú bà.

Hơn 600 ngàn tệ có thể mua một căn nhà 120 mét vuông ở một chỗ khá đẹp trong Đường Hải này.

"Khụ khụ, người đẹp này, cô nhìn xem nhà tôi chỉ có nhiêu đó, tổng cộng có hai phòng ngủ, bốn người chúng ta ở kiểu gì?"

Lưu Minh đi đến cái ghế đá bên cạnh cô gái rồi ngồi xuống, xấu hổ nói.

"Anh chủ nhà, hay là để chị gái này ở chung với em đi!"

Lý Duyệt Nhiễm vô cùng biết điều nói.

Nhưng lúc này, cô gái lại không vui, bỏ chén đũa trong tay xuống nghiêm túc nói: "Không được, tôi phải ở chung phòng với Lưu Minh, vì chỉ có anh mới bảo vệ được tôi!"

"Người đẹp, rốt cuộc cô gặp phải chuyện gì mà cần bảo vệ?"

Lưu Minh không nhịn được hỏi.

Đang thế giới của hai người chợt biến thành ba người, mình muốn tán tỉnh với nhóc Mạc cũng không được.

Cô gái uống một ngụm trà, thở hắt ra một hơi mới kể chuyện mình đã gặp phải.

Cô ta tên Diệp Khuynh Thành, là một diễn viên điện ảnh nổi tiếng, còn nổi tiếng đến trình độ nào thì Lưu Minh cũng không biết. Ngày nào anh cũng bận ngay cả xem tivi cũng không có thời gian xem thì làm sao mà biết.

Trái lại, Mạc Liên Y và Lý Duyệt Nhiễm lại có vẻ kinh ngạc. Đương nhiên là họ đều biết Diệp Khuynh Thành, chỉ là không ngờ ngôi sao nổi tiếng trên tivi lại xuất hiện trong nhà mình.

Chuyện này phải nói từ mấy ngày trước, lúc đó Diệp Khuynh Thành đang quay ngoại cảnh ở Tần Lĩnh. Tần Lĩnh thì ai cũng biết rồi, long mạch lớn nhất Hoa Hạ, có đồn đãi đây là nóc nhà của quốc gia, động vật trong núi sâu rừng già nhiều vô số kể. Vừa hay có hai con rắn đang quấn lấy nhau làm Diệp Khuynh Thành đang quay phim sợ hãi. Vệ sĩ của cô ta vì bảo vệ Diệp Khuynh Thành nên đã cầm cục đá đập chết một con, con còn lại chui vào rừng chạy thoát.

Bình luận

Truyện đang đọc