THIÊN SƯ HẠ SƠN


Nam cảnh sát bên cạnh không ngẩng đầu, đáp.

“Hừ, chết tiệt, tôi nhất định phải bắt được tên đó!”
Liễu Băng Thanh hừ lạnh.

Nhắc đến tên tội phạm là cô ta căm hận nghiến răng ken két, từ lúc tốt nghiệp đến nay, cô ta từng phá không ít án lớn nhỏ, duy chỉ vụ án mộ tập thể là không chút manh mối nào.

Tức giận ở chỗ, nửa tháng trước, cô ta rình ở mộ tập thể 3 ngày, sáng nào cũng phát hiện thi thể mới, nhưng không hề bắt được hung thủ.

Vì sự việc này, cô ta không chỉ bị lãnh đạo mắng một trận, mà còn phải chuyển giao án.

Hồi chiều cấp dưới vừa nhận được tin tức, tối nay hung thủ sẽ tiếp tục gây án, cho nên cô ta sớm đã dẫn theo người mai phục ở đây.

Hôm nay bất luận thế nào cũng phải cho hung thủ biết tay.

“Đội trưởng, đừng gấp, đợi thêm chút nữa, hung thủ sắp xuất hiện rồi, đã đợi 2 tiếng, đợi thêm chút nữa có sao!”, lão Lí nói.


“Không được, tôi đợi hết nổi rồi!”
Dứt lời, Liễu Băng Thanh liền đi ra ngoài.

“Đội trưởng Liễu, cô làm gì vậy? Đừng manh động!”
“Đi vệ sinh cũng không được à?”, Liễu Băng Thanh trừng mắt với ông ta.

Đợi hơn tiếng đồng hồ, cô ta không nhịn nổi rồi.

Lúc này không quan tâm văn minh lịch sự gì nữa, Liễu Băng Thanh đi một đoạn, sau đó tùy ý tìm chỗ không người, ngồi xổm xuống.

“Ê, cô cảnh sát, đi tiểu tiện bừa bãi là không được đâu, hơn nữa dưới chân cô còn có người đấy!”
Lưu Minh đột nhiên lên tiếng.

Sau khi đi một vòng quanh khu mộ, anh phát hiện ở đây là nơi tích tụ âm khí, chẳng trách xảy ra nhiều chuyện kì quái! Điều không ngờ là, lúc anh đang chuẩn bị vào trong mộ xem thế nào thì liền thấy cảnh người tiểu tiện bừa bãi là 1 nữ cảnh sát, hơn nữa lại còn là 1 nữ cảnh sát cực kì xinh đẹp.

Thân hình cao ráo, da trắng bóc, đặc biệt là đôi gò bồng đảo cao ngất, bộ đồ cảnh sát thô rộng cũng không che lấp được.

Liễu Băng Thanh bị sự xuất hiện đột ngột của Lưu Minh làm hết hồn, vội vàng kéo quần đứng dậy, vốn cô ta cho rằng nơi này sẽ không có ai, vậy nên mới buông lỏng cảnh giác, không ngờ lại đột nhiên có người, hơn nữa còn là đàn ông.

Bực mình nhất là, tên đó đã nhìn thấy cảnh không nên nhìn, Liễu Băng Thanh tức thì đỏ bừng mặt.

“Anh, anh là ai, tại sao lại ở đây!”
Dù sao cũng là cảnh sát kinh nghiệm đầy mình, Liễu Băng Thanh rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.

“Ờm, nếu tôi nói tôi cũng đến đây đi tiểu, cô tin không?”
Lưu Minh sờ mũi, dù sao cũng không thể nói với cảnh sát là mình tới đây bắt quỷ, kiểu gì cũng bị cho là thần kinh.

“Hừ, nửa đêm nửa hôm, vác theo túi lớn, lén la lén lút, theo kinh nghiệm điều tra lâu năm của tôi, anh chính là hung thủ vụ án mộ tập thể!”
Dứt lời Liễu Băng Thanh liền rút còng tay ra.


“Nước tiểu màu vàng, lại còn tiểu buốt, theo kinh nghiệm hành y lâu năm của tôi, cô cảnh sát, dạo này cô bị nóng quá độ, hơn nữa còn có rối loạn miễn dịch và tiết niệu do rối loạn nội tiết, đau bụng kinh trong thời gian ngắn!”
Lưu Minh mỉm cười: “Nhưng tôi có thể giúp cô điều hòa, đảm bảo hết bệnh nhanh chóng, quan trọng là giá cả hợp lí, hay là chúng ta add wechat đi!”
Lưu Minh không quên quảng bá bản thân.

Chủ yếu là do nghèo, lão sư phụ không hề cho anh tiền, ban nãy gọi xe đã tiêu hết 100 tệ, nếu không kiếm tiền, e là phải cạp đất mà ăn.

“Đừng phí lời, anh đã bị bắt, theo tôi về đồn một chuyến!”
Liễu Băng Thanh không nhiều lời, trực tiếp lách ra sau Lưu Minh, còng tay anh lại.

“Ô, cô cảnh sát, nghe tôi giải thích đã, tôi thực sự không phải hung thủ, hung thủ thực sự vẫn đang ở đây, sẽ xuất hiện ngay bây giờ!”
Lưu Minh không ngờ cô gái này tính khí nóng nảy như vậy, chưa nói lời nào đã còng tay anh, anh chẳng muốn không dưng đến đồn cảnh sát uống trà đâu.

“Ở đây trừ anh không còn ai khác, anh còn dám nói mình không phải hung thủ? Tôi cảnh cáo anh ngoan ngoãn chút, nếu không ăn đòn đấy!”
Liễu Băng Thanh đá vào kheo chân Lưu Minh.

“Ai bảo không có, quỷ tới rồi này!”
Không ngờ Lưu Minh nhanh như cắt tránh sang một bên, đứng xa bĩu môi.

Liễu Băng Thanh trừng mắt, rõ rằng chẳng có ai ngoài lão Lí
“Hừ, lão Lí, bắt tên hung thủ này về!”

“Lão Lí, ông điếc rồi à, còn không mau ra tay!”
“Lão Lí!”
Liễu Băng Thanh tự hào phủi bụi trên tay, ra lệnh cho cấp dưới, thế nhưng lão Lí vẫn cứ cúi đầu, không hề phản ứng lại, giống như không nghe thấy.

“Nói không ai nghe, ra lệnh không ai làm, hóa ra cô là cảnh sát bù nhìn à!”
Lưu Minh trêu chọc.

Lúc này, lão Lí cuối cùng cũng lên tiếng: “Nếu đã đến thì đừng đi nữa, ở lại nhé, ở lại nhé”.

“Lão Lí, đừng nói mấy lời ma quỷ nữa!”
“Chị đẹp à, nói đúng rồi, quỷ mới nói được tiếng quỷ, đồng nghiệp của cô vốn không phải người mà là quỷ!”
Lúc này, lão Lí bất chợt ngẩng đầu, gương mặt máu thịt bầy nhầy xuất hiện, chiếc miệng lở loét thối rữa hơn nửa mỉm cười với 2 người, có điều, dường như cười lớn quá, cho nên máu tươi trào qua khóe miệng rỏ xuống thành dòng.

“Á!”
Liễu Băng Thanh hét lên một tiếng hoảng loạn, hai tay túm chặt cánh tay Lưu Minh, cơ thể run bần bật..


Bình luận

Truyện đang đọc