THIÊN SƯ HẠ SƠN

Trịnh Tịch muốn kéo con trai mình từ dưới đất lên, nhưng phát hiện Trịnh Dương Vĩ giống như dính trên sàn nhà, bất luận bản thân dùng bao nhiêu lực, hắn ta vẫn không nhúc nhích!

“Cái này…”

Trịnh Tịch có chút nghi hoặc nhìn sàn nhà, ông ta đang muốn hỏi con trai mình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng một khắc sau ông ta liền nghe thấy tiếng mọi người bàn tán.

“Nghe nói vệ sĩ dưới tay Trịnh Tịch một người có thể đánh năm sáu người, hôm nay bốn vệ sĩ lại bị một người nhìn trông rất trẻ đánh gục, điều này sao có thể chứ?”

“Tên nhãi này là quái vật sao?”

“Nếu tôi đoán không lầm, tên nhãi này chắc là võ giả trong truyền thuyết, chẳng trách vừa rồi hắn không sợ hãi gì cả!”

Trịnh Tịch theo bản năng liếc mắt nhìn đám người, phát hiện ra vệ sĩ của mình đã nằm toàn bộ trên đất, còn chàng thanh niên ăn mặc bình thường cười híp cả mắt cầm theo ly rượu nhìn về phía ông ta.

“Rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Trịnh Tịch trong lòng chợt lạnh, nhìn Lưu Minh, trên mặt viết đầy nỗi khiếp sợ.

Vệ sĩ của mình đương nhiên ông ta rõ ràng nhất, trong đó có hai người đã đạt đến tầng võ giả.

Không ngờ bốn người này vào tay chàng thanh niên này lại không qua nổi một hiệp, chàng thanh niên này phải đáng sợ thế nào?

“Tôi là ai không quan trọng, chỉ cần biết tôi là người ông không chọc nổi là được”.

Lưu Minh thản nhiên nói.

“Bố nuôi mà không dạy, con trai ông bây giờ ngang ngược như vậy, người làm bố như ông không thoát nổi liên quan, bây giờ tôi cho ông hai sự lựa chọn, một là cùng con trai ông quỳ ở đây cho đến khi tiệc rượu kết thúc, hai là tìm một người đến giải quyết chuyện này!”

“Chàng thanh niên, cậu đừng quá đáng, Trịnh Tịch tôi nói thế nào cũng được xem là một nhân vật lớn”.

Sắc mặt Trịnh Tịch tái xanh, trên dưới ngực phập phồng, nói từng chữ đứt đoạn, từ sau khi trở thành bá chủ đất thành phố Đông, ông ta cũng chưa từng cúi đầu trước bất kỳ ai.

“Quá đáng sao?”

Lưu Minh híp mắt nhìn Trịnh Tịch, chậm rãi cầm một ly rượu từ trên bàn: “Vốn dĩ tôi đang ngồi uống rượu, nhưng con trai bảo bối của ông ta không biết làm sao, giống như nổi điên xông đến, muốn đập ly rượu lên đầu tôi, ông nói xem hắn có quá đáng không?”

Trịnh Tịch thở dài một hồi, trên mặt lộ ra một chút bất đắc dĩ, thật ra ông ta cũng biết con trai mình chọc người ta trước, nếu không thì người ta không thù không oán tại sao phải nhắm vào mình như vậy.

“Từ sau khi tôi đi theo sư phụ, cũng chưa từng có ai dám làm nhục tôi như vậy, tôi không giết hắn, ông nên cảm ơn tôi rồi đấy!”

Lưu Minh mang theo ánh mắt lạnh lùng nói, giết người đối với anh là chuyện rất đơn giản, vốn không cần mình ra tay, nhưng đều là mẹ sinh cha dưỡng, có lúc anh cũng không nhẫn tâm.

Nghe Lưu Minh nói lời này, Trịnh Tịch giống như một quả bóng da bị xì hơi mềm nhũn, nhìn dáng dấp chàng thanh niên này chắc là đệ tử quan môn của một vị tông sư nào đó, ông ta biết mình kiêu ngạo về thân phận, địa vị, còn có tài lực, nhưng ở trước mặt chàng thanh niên này lại chẳng tính là gì.

“Thưa cậu, xin lỗi, là tôi dạy con không đúng cách, nhưng dù sao cũng là con trai độc nhất của mình, xin cậu nương tay cho!”

“Bố, đừng cầu xin hắn, con không tin cái tên nhà quê này dám giết con!”

Trịnh Dương Vĩ mặt đầy bướng bỉnh, ánh mắt trợn trừng nhìn Lưu Minh.

“Cái thằng nghịch tử này, gây ra tai họa lớn như vậy, còn mở miệng nói xằng bậy, không mau xin lỗi cậu đây đi!”

Trịnh Tịch cực kỳ tức giận tát con trai mình một cái bạt tai.

Trịnh Dương Vĩ không ngờ ông bố bình thường luôn yêu thương mình hết mực lại vì chàng thanh niên trước mặt này mà đánh mình, nhất thời hắn ta càng hận hơn, trợn trừng mắt nhìn Lưu Minh nói: “Cái tên nhà quê này, đừng đắc ý, chờ đại ca của tao tới, tao nhất định phải bảo anh ấy giết ngươi!”

“Ông cũng xem như một đời thanh danh, sao lại sinh ra một thằng con ngốc như vậy?”

Lưu Minh thở dài một hơi, chậm rãi đi về phía Trịnh Dương Vĩ.

“Thưa cậu, xin cậu bỏ qua cho nó, phẫn nộ của cậu Trịnh mỗ nguyện ý gánh chịu một mình, tai họa không liên quan đến người nhà, xin tha mạng vợ và đứa trẻ không ra hồn này của tôi!”

Lúc này Trịnh Tịch căn bản không để ý tới tôn nghiêm hay không, ông ta quỳ xuống mảnh vụn thủy tinh phủ kín trên đất.

“Ha ha, em trai, so đo với một thằng trẻ con làm gì, bớt giận đi, cùng chị đây uống rượu nào!”

Cùng với hương nước hoa mê người, một bóng hình màu đỏ xuất hiện bên cạnh Lưu Minh, cô ta kéo cánh tay anh, cười kiều diễm nói.

Người tới chính là yêu tinh Lý Phượng Hoàng!

Mọi người đều trợn tròn hai mắt nhìn cảnh tượng trước mắt này.

Rốt cuộc chàng thanh niên này có lai lịch gì, đầu tiên là hành hung Trịnh Dương Vĩ, sau đó ép Trịnh Tịch nhượng bộ. Bây giờ ngay cả bà chủ Lý Phượng Hoàng của Thính Vũ Hiên cũng chạy qua, hơn nữa nhìn hành động thân mật của bọn họ, dường như còn có chút mập mờ!

“Mấy người quỳ đến khi tiệc rượu kết thúc thì chuyện này coi như xong!”

Sau khi Lưu Minh bỏ lại một câu như vậy, anh để mặc cho Lý Phượng Hoàng kéo mình đi.

Chỉ có điều đến nửa đường, anh liền buông tay Lý Phượng Hoàng ra.

Cảnh này khiến những chàng thanh niên trẻ tuổi có mặt tại đây liền bĩu môi, chúng tôi nằm mơ cũng muốn hôn nữ thần, thằng nhóc anh vậy mà dám giở trò cáu kỉnh với cô ta.

Nhất định chính là một tên cầm thú. Không đúng, cầm thú cũng không bằng.

Bình luận

Truyện đang đọc