Lúc này mấy tên côn đồ xé quần áo của mình như kẻ điên, tất cả lột cởi sạch sẽ, sau đó chạy ra ngoài cửa, vừa chạy vừa hét lớn, nhanh chóng thu hút ánh mắt của rất nhiều khách đến chơi, có người lắm chuyện trực tiếp lấy điện thoại ra quay video.
“Đấu với tao, các người còn non lắm!”
Lưu Minh vô cùng khinh thường lắc đầu, sau đó về đến trước sofa.
Lúc này, Thạch Thái Nhiên tỏ vè mặt tức giận, dường như nghĩ đến các chuyện trước đây, đấm đá Chu Hầu, nhưng anh ta rất có chừng mực, không đánh thương chỗ hiểm yếu của Chu Hầu.
“Tiểu Thạch Đầu, cậu mệt chưa? Mệt rồi thì nghỉ một lúc, để tôi!”
Lưu Minh cười nói.
Nghe thấy lời của Lưu Minh, Thạch Thái Nhiên mới dừng tay, thở dài thoải mái, vẻ mặt cũng dần bình tĩnh lại.
Lưu Minh hài lòng nhìn người anh em của mình, trải qua chuyện lần này, tính cách của Tiểu Thạch Đầu đã mạnh mẽ lên không ít, sau này chắc chắn có thể làm việc lớn.
“Anh Minh, anh đánh đi, đánh tên khốn này một trận, trong lòng tôi dễ chịu hơn nhiều!”
“Thạch Đầu cảm kích nhìn Lưu Minh.
“Trong lòng khoan khoái thì tốt, đúng rồi, cho tôi mượn dép của cậu!”
Lưu Minh vỗ vai anh ta.
Thạch Thái Nhiên không hỏi Lưu Minh muốn làm gì, mà trực tiếp cởi đôi dép, ngồi khoanh chân trên sofa uống một ngụm rượu.
Lưu Minh cười ha ha nhặt một chiếc dép từ dưới đất lên, đi đến trước mặt Chu Hầu: “Mày suýt nữa hại anh em tao nhà tan cửa nát, theo lý thì ít nhất tao phải đánh mày tàn phế, nhưng bây giờ chưa phải lúc, đánh mày một trận trước, coi như thu lãi!”
“Rốt cuộc tên nhà quê mày là ai, tao nói cho mày biết đừng quá đáng, nếu không, chắc chắn tao sẽ khiến mày không chịu nổi đâu!”
“Đại ca tao sẽ đến ngay thôi, đến lúc đó chắc chắn sẽ cho mày biết mặt!”
Tuy cơ thể Chu Hầu bị điều khiển, nhưng cái miệng vẫn không buông tha.
“Quá đáng!”
Lưu Minh cười ha ha, đập cái dép lên mặt Chu Hầu.
“Mày, mày, mày đừng ức hiếp người quá đáng!”
Lập tức, khuôn mặt Chu Hầu sưng phồng lên, nói cũng không lưu loát!
“Mày ỷ vào mình có chút tiền bẩn, cướp bạn gái của anh em tao, có coi là quá đáng không?”
Nói xong Lưu Minh lại đập một cái dép.
“Cướp bạn gái không tính là chuyện lớn gì, nhưng tại sao phải tìm người đâm bố mẹ của cậu ta bị thương, có coi là quá đáng không?”
“Tao biết là mày phát thông tin để Tiểu Thạch Đầu đến sòng bạc thử vận may, nếu không phải tao quay về, e rằng cả đời người anh em của tao đã bị hủy trong tay tên cạn bã như mày rồi!”
Lưu Minh càng nói càng tức, lực đánh càng lúc càng mạnh, hoàn toàn không có chút thương hại nào, đập mấy cái dép, răng của Chu Hầu cũng rớt mấy cái.
Cậu Chu bình thường làm mưa làm gió, đâu từng chịu ức hiếp như này? Bị Lưu Minh đánh cho mếu máo chảy nước mũi, vừa sụt sùi còn vừa nói lời cay độc: “Tên nhóc nhà mày, đợi đấy cho tao, đại ca tao xuống, nhất định sẽ cho mày biết mặt!”
Vì bị rớt mấy cái răng, nói bị lọt gió, cho nên nhả chữ không được rõ ràng, Lưu Minh nghe mà cũng phải phá lên cười: “Hôm nay không ức hiếp mày nữa, ức hiếp đại ca mày trước!”
Nói xong, Lưu Minh ném dép cho Thạch Thái Nhiên.
Lúc này, cửa phòng bao bị đẩy mở, Hầu Tông Dư hiên ngang đi vào.
“Ầy, hình như uống nhiều rồi, đi nhầm phòng, xin lỗi đã làm phiền, cáo từ, cáo từ!”
Hầu Tông Dư vốn định xem Chu Hầu đã giải quyết việc xong chưa, không ngờ vừa vào cửa đã thấy tên sát tinh Lưu Minh.
Hắn ta lập tức hiểu ra là chuyện gì, vội vàng giả bộ uống say, lảo đảo đi về phía cửa.
Vừa đi hắn ta còn vừa lén liếc trộm Lưu Minh một cái, hình như tên này không phát hiện ra.
Mình thật thông minh!
Cậu Hầu mừng thầm trong lòng.
Nhưng liền sau đó hắn ta nghe thấy giọng của Chu Hầu, vẻ mặt tái xanh lại.
“Đại ca, hai tên nhà quê này ức tiếp tôi, anh nhất định phải làm chủ cho tôi!”
“Đại ca tao đến rồi, xem chúng mày còn dám ngạo mạn không, nói thật cho chúng mày biết, đại ca tao là cậu Hầu, một trong bốn đại ác Đường Hải.
Nhìn thấy cậu Hầu đến, trong lòng Chu Hầu nhen nhóm lên tia hy vọng.
Không chỉ Chu Hầu nghĩ như vậy, ngay cả trong lòng Huyền Tư Giai đứng góc tường cũng có chút kỳ vọng, hy vọng cậu ấm độc ác nổi tiếng Đường Hải này có thể xử lý Lưu Minh, để anh đừng ngạo mạn như thế.
“Cậu Hầu, quay lại đây, giả bộ say làm gì!”
Lưu Minh châm điếu thuốc, vừa nhả khói vừa nhìn Hầu Tông Dư làm trò cười.
“Anh Lưu, xin chào, anh có gì dặn dò?”
Hầu Tông Dư bước nhỏ đến trước mặt Lưu Minh, cúi đầu khom lưng hỏi.
Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong phòng bao đều chấn hãi.
Rốt cuộc người này là ai?
Tại sao cậu ấm như Hầu Tông Dư nhìn thấy anh cũng phải ngoan ngoãn khép nép.
Lúc này trong lòng Huyền Tư Giai dâng lên nỗi tuyệt vọng, tại sao bối cảnh của tên nhà quê từ quê đến lại đáng sợ như vậy.
“Không có gì dặn dò, chỉ là hai ngày không gặp anh, muốn tát vào mặt anh!”
Lưu Minh nói.
“Anh Minh, anh thật biết nói…”
Hầu Tông Dư định nói Lưu Minh thật biết nói đùa, nhưng nghĩ đến hai cái bạt tai mà mình bị tát ở sở quản lý xe, lập tức câm miệng.
“Nghe nói mấy người này là đàn em mới nhận của anh phải không?”.