THIÊN SƯ HẠ SƠN


Hậu Tông Dư nơm nớp sợ hãi mà lui về sau hai bước, gã ta còn chưa nói xong thì Lưu Minh đã tiến lên, cho gã ta một phát vả: “Cậu cả nhà họ Hậu thì đã sao? Hôm qua tao đánh mày rồi thì đã sao? Lẽ nào hôm qua tao đánh mày được thì hôm nay không đánh mày được chắc? Lẽ nào hôm qua mày ăn cơm thì hôm nay không ăn cơm à?”
“Đừng đánh nữa, mày đừng đánh nữa, vết thương trên mặt tao còn chưa lành!”
Thấy Lưu Minh lại giơ tay lên, Hậu Tông Dư vội xin tha.

Lưu Minh tên khốn kiếp này hoàn toàn ngó lơ thân phận của gã ta.

“Mày nói xem chuyện hôm nay tính thế nào đây? Hôm qua mày lái xe đâm hỏng xe đạp của tao, tao còn chưa đòi mày bồi thường đấy.

Không ngờ hôm nay mày lại tự tìm đến cửa!”
Lưu Minh cười nhạt nhìn cậu Hậu.

“Chuyện… Chuyện này…”
Hậu Tông Dư lắp bắp nửa ngày trời cũng không nói được một câu hoàn chỉnh.

Không phải gã ta không nói được mà là nhìn bàn tay của Lưu Minh ở ngay bên đầu mình khiến gã ta sợ mình lỡ lời, bàn tay kia sẽ đáp ngay xuống mặt mình.

Gã ta cảm Lưu Minh còn giống một tên ác bá hơn mình, dường như những chuyện gã ta làm lúc trước chỉ là trò trẻ con với Lưu Minh.

“Không phải đâu, anh Lưu anh hiểu nhầm rồi, hôm nay cậu Hậu dắt chúng tôi đến là để xin lỗi anh!”
A Hổ nhìn cậu Hậu mặt mày đau khổ không dám nói chuyện thì đành bất chấp, cười giả lả bước đến, chỉ là khuôn mặt mập mạp của gã bị Lưu Minh vả cho sưng vù nên khi cười còn xấu hơn cả khóc.


“Mẹ nó, tưởng ông đây cũng ngu như hai đứa chúng mày à? Có ai dắt theo nhiều người như vậy đến xin lỗi không?”
Nghe A Hổ nói Lưu Minh suýt nữa thì bật cười.

Tay thì ngứa lắm rồi nhưng nghĩ lại vẫn không có vung xuống, dù sao khuôn mặt béo phì của A Hổ cũng toàn mỡ, hơi bẩn.

Vì thế anh dùng chân đạp gã lăn ra đất.

“Anh… Anh Lưu, anh đừng tức giận, tôi, hôm nay chúng tôi thật sự đến để xin lỗi, hôm qua tôi đâm hỏng xe đạp của anh rồi còn gì? Hôm nay tôi đến đền xe cho anh!”
Đầu óc Hậu Tông Dư cũng nhanh nhạy, gã ta chỉ vào chiếc xe ô tô bên cạnh mình rồi nói.

“Mày lại tốt bụng như vậy?”
“Thật mà, nếu anh không tin thì bây giờ chúng ta đi sang tên luôn!”
Vì để tránh bị ăn đánh, cậu Hậu đã bắt đầu nhún nhường rồi.

Sau khi đi ra khỏi cục quản lý xe, vẻ mặt mấy người đều không giống nhau.

Lưu Minh miệng ngâm nga bài hát, bước đi nhẹ nhàng, dáng vẻ vui sướng đắc ý.

Mà cậu Hậu và A Hổ thì ủ rũ như mất sổ gạo, vẻ mặt như thể vừa mất cha mất mẹ.

“Từ nay anh đây đã gia nhập hội những người có ô tô rồi!”
Lưu Minh nhìn chiếc xe Volkswagen Phaeton còn mới tới 80% thì hài lòng gật đầu: “Tiểu Hậu à, có cần anh đây đưa chú về nhà không? Chỗ này không tiện bắt xe đâu!”
Đưa con mẹ mày!
Mẹ nó, dùng xe của ông đây đưa ông đây về nhà, đúng là vô liêm sỉ.

Lời của anh nghe thế nào cũng thấy là đang khoe khoang, huênh hoang.

Mặc dù trong lòng Hậu Tông Dư đã chửi ầm lên nhưng gã ta không dám để lộ ra ngoài mặt, ngược lại còn cười nói: “Không cần phiền đến anh Lưu, chúng tôi bắt xe về nhà là được!”
“Anh Lưu, chiếc xe này trang bị hộp số tự động Tiptronic 6 cấp, anh biết lái không?”
Cậu Hậu vẫn chưa từ bỏ, nói.

Thật ra sang tên chiếc xe này cũng chẳng sao, gã ta chỉ là muốn đâm chọc Lưu Minh mà thôi.

“Đương nhiên là biết rồi.

Hồi còn ở trong thôn bổn Thiên sư ngày nào cũng lái máy kéo chạy khắp nơi, chiếc xe tàn này thì khác gì máy kéo đâu!”

Lưu Minh gật đầu.

Máy kéo so được với Phaeton chắc?
Đúng là tên nhà quê mới xuống núi, chưa trải sự đời.

Đương nhiên Hậu Tông Dư không dám nói ra, gã ta chỉ đành cười gượng: “Anh Lưu, anh đừng đùa”.

“Bốp!”
Lưu Minh cho Hậu Tông Dư một phát tát, sầm mặt nói: “Một người nghiêm túc như anh Lưu nhà mày mà lại đùa với mày chắc?”
Hậu Tông Dư bị Lưu Minh bắt nạt đến muốn khóc.

Anh trai à anh nói gì thì cứ nói nhưng đừng có động tay đánh tôi chứ!
Dù sao gã ta cũng là ác bá có tiếng ở Đường Hải vậy mà bây giờ bị Lưu Minh đánh qua đánh lại như quả bóng, chẳng lẽ gã ta không cần sĩ diện chắc?
“Nếu anh Lưu đã biết lái thì chúng tôi yên tâm rồi, hiện tại cũng không còn sớm nữa, chúng tôi về trước đây”.

A Hổ vừa nịnh nọt Lưu Minh vừa nháy mắt với Hậu Tông Dư.

Sau khi được Lưu Minh cho phép, hai người lập tức chạy trối chết.

“Vốn định dạy cho tên nhà quê kia một bài học, không ngờ lại mất cả chì lẫn chài, đúng là điên máu!”
Hậu Tông Dư tức tối đập lên tấm kính xe ở bên cạnh.

“Thật không ngờ tên nhà quê đấy lại đánh nhau giỏi như vậy!”
A Hổ cũng không ngừng than thở.

Bọn đàn em của gã còn không chịu nổi một đòn của người ta, người như vậy rốt cuộc đáng sợ đến mức nào? Gã thậm chí cảm thấy chỉ cần Lưu Minh muốn thì anh có thể một mình diệt cả bang Mãnh Hổ của gã.


“Chẳng lẽ không báo thù nữa?”
Hậu Tông Dư bất mãn mà nhìn A Hổ.

A Hổ cười nịnh nọt: “Cậu Hậu, cậu đừng vội, chúng ta không có cách đối phó hắn không có nghĩa là người khác không có cách!”
Thật ra gã đã sớm nghĩ ra cách gắp lửa bỏ tay người rồi.

Cho dù thế nào gã cũng không muốn gặp tên sát tinh Lưu Minh đó nữa, cậu Hậu mốn tìm ai báo thù thì tìm.

Bệnh viện Nhân dân thành phố Đường Hải.

“Ông Lâm, cháu rốt cuộc làm sao vậy?”
Liễu Băng Thanh nhìn những nốt ban đỏ trên tay mình rồi lại nhìn ông Lâm ở phía bàn khám đối diện, không nhịn được mà hỏi.

Tối qua sau khi trờ về từ bãi tha ma với Lưu Minh thì cô ta đã cảm thấy toàn thân ngứa ngáy, ban đầu cô ta không để ý nhưng lúc tắm thì mới phát hiện không hiểu sao nốt ban đỏ đã nổi khắp người, hơn nữa những nốt ban này còn mọc rất có quy luật, gần như lan khắp nửa người bên phải của cô ta, ngay cả mặt cũng vậy.

Đối với một người yêu cái đẹp như Liễu Băng Thanh mà nói thì mọc những nốt ban đỏ này không khác gì bị hủy dung.

Cô ta vội chạy đến bệnh viện khám nhưng không ngờ Tây y không khám ra được gì, vì thế cô ta đành đến tìm ông Lâm..


Bình luận

Truyện đang đọc