THIÊN SƯ HẠ SƠN


“Mày muốn trả lời chứ gì, được, mày đợi đó, lát nữa anh tao tới, nhất định sẽ cho mày biết mặt!”
Lưu Bằng Phi ôm mặt, căm hận trừng mắt.

“Ha ha, tao thật muốn xem xem ai nhận loại phế vật mày làm đệ, các anh em, chúng ta vào trong chờ!”
Hoàng Mao bật cười, sau đó vẫy tay ra hiệu đám lâu la vào trong, hơn 20 tên côn đồ ngồi chật kín phòng bao.

Cả phòng bao căng thẳng.

Lưu Minh gọi Lý Đình Đình lại bên cạnh, anh không muốn để Đình Đình xảy ra chuyện gì.

“Gặp chuyện liền trốn đi, không đáng mặt đàn ông!”
Ngô Tuệ ghét bỏ chê bai Lưu Minh.

Không lâu sau, 1 tên đầu trọc và 2 đàn em bước vào trong phòng.

“Anh Bưu, anh Bưu, anh đến rồi, anh còn không đến, tôi sẽ bị tên Hoàng Mao đánh chết!”
Thấy cứu viện tới, Lưu Bằng Phi vội chạy ra nghênh đón.


“Mẹ nó, tên lợn Hoàng Mao, dám đánh tao, giờ anh Bưu đến rồi, mày thử oai nữa xem?”
Lưu Bằng Phi đắc ý vênh mặt.

“Ha ha, thì ra là anh Bưu à!”
Hoàng Mao bước đến, giáng cho Lưu Bằng Phi một cái tát, cái tát này cực mạnh, Lưu Bằng Phi suýt nữa ngã vật xuống đất.

“Tao còn tưởng đại ca mày là ai, hóa ra là Cẩu Bưu, hôm nay tao đánh mày đấy, mày hỏi xem đại ca mày dám làm gì tao nào?”
Hoàng Mao hoàn toàn không coi Cẩu Bưu ra gì, với gã ta mà nói, Cẩu Bưu chỉ là 1 kẻ hết thời, cho dù trước đây thanh thế như nào, hiện giờ gặp đại ca của gã ta cũng phải ngoan ngoãn.

“Anh Bưu, anh nhận thằng đệ mắt mù này bao giờ thế, hôm nay tôi thay anh dạy dỗ nó, anh sẽ không giận chứ?”
Hoàng Mao liếc Cẩu Bưu, hỏi.

“Anh Hoàng Mao nói đùa rồi, tên này không phải đệ của tôi, anh muốn giáo huấn như nào cũng được!”
Cẩu Bưu ngượng nghịu đáp.

“Anh Bưu, anh…anh không thể như vậy, ban đầu đã nói nhận tôi làm tiểu đệ, giờ có người bắt nạt tôi, anh không thể làm ngơ!”
Lưu Bằng Phi muốn bật khóc tới nơi.

“Anh em? Mày đúng là biết dát vàng lên mặt, mới đầu tao thấy mày có tiền nên mới vậy!”
Cẩu Bưu lườm Lưu Bằng Phi, sau đó lại quay sang nói với Hoàng Mao: “Anh Hoàng Mao, nếu không có việc gì, tôi không làm phiền nữa!”
Dứt lời, Cẩu Bưu liền dẫn 2 tiểu đệ rời đi.

“Ha ha, thằng oắt, giờ mày còn gì để nói!”
Hoàng Mao cùng vài đàn em bước đến.

Lưu Bằng Phi hoang mang lùi về sau, nhưng làm gì còn chỗ nào để trốn?
“Chúng mày, chúng mày không được đánh tao, bố tao là Lưu Cương, là sếp lớn, nếu đánh tao, ông ấy nhất định không bỏ qua cho chúng mày!”
Lưu Bằng Phi sợ tái mặt, cả người rúm ró ngồi trên sofa.

“Lưu Cương, ý mày là ông già chủ thầu kia à? Ha ha, không ngờ, hóa ra mày là con trai quả dưa lùn đó!”
“Trông 2 bố con chẳng giống nhau gì cả, có khi nào Lưu Cương đổ vỏ?”
“Có thể lắm, thằng nhãi này cao gầy, bố nó thì béo lùn 1 cục!”
Đám đàn em bật cười hô hố.


Hoàng Mao đá Lưu Bằng Phi, tát thêm 2 phát nữa: “Mẹ kiếp, đừng nói là mày, đến bố mày tao cũng dám đánh, biết sao không? Vì bọn tao là người của Hổ Gia!”
“Anh Hoàng Mao, tôi sai rồi, đừng đánh nữa, anh muốn bồi thường như nào tôi cũng làm, có được không?”
Lưu Bằng Phi bị đánh ngu người, sợ hãi cầu xin.

“Mẹ mày, vừa nãy 2 đứa chúng mày livestream trong nhà wc, bố mày nghe mà bực cả mình, giờ mày đưa nó cho tao chơi, ok không?”
Hoàng Mao đánh giá Ngô Tuệ, cười bỉ ổi.

“Anh Lưu, đừng đồng ý, em sợ!”
Ngô Tuệ sắc mặt trắng bệch, kéo áo Lưu Bằng Phi năn nỉ.

Ở đây ít nhất phải 20 người, nếu Lưu Bằng Phi đồng ý, cô ta sẽ bị bọn chúng làm chết mất.

“Mẹ nó, làm đĩ còn muốn lập đền thờ trinh tiết, thằng phế vật này chơi được cô, bọn tôi không được à?”
Hoàng Mao giận giữ trừng mắt với Ngô Tuệ.

“Tuệ Tuệ, hay là, hay là, em tiếp anh Hoàng Mao đi!”
Lưu Bằng Phi sớm đã sợ mất mật.

“Lưu Bằng Phi, anh…”
“Tuệ Tuệ, anh Hoàng Mao là người của Hổ Gia, Hổ Gia là ai em biết không? Lão đại khu phía nam! Người này chúng ta không dây vào được, em hãy ngoan ngoãn hầu hạ anh Hoàng Mao đi!”
Lưu Bằng Phi khổ sở khuyên nhủ.


“Được rồi, đừng có lắm mồm, mau đưa lũ bạn lũ bè của mày cút xéo, con hàng này là của tao chắc rồi!”
Hoàng Mao phất tay, Lưu Bằng Phi như được đại xá, gập người liên tục cảm ơn.

“Anh Hoàng Mao, cô gái mặc váy ngắn kia cũng không tệ”.

“Cô gái mặc váy trắng kia mới đẹp kìa!”
Ánh mắt đám đàn em dán lên người Lý Đình Đình và Hồ Hâm, đặc biệt là vẻ ngoài tiểu thư trong sáng của Lý Đình Đình đã thu hút chúng.

Hoàng Mao bật cười ha ha: “Anh em đã thích, vậy cứ giữ lại, bọn đàn ông thì cút đi”.

Mấy tên đàn em lập tức hưng phấn, có vài tên đã bước về phía Lý Đình Đình.

“Trông thuần khiết ngây thơ chưa kìa, cứ như tình đầu ấy!”
“He he, chơi với anh đây tí nào!”
Chỉ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, những tên tới gần Lý Đình Đình đều bị đánh văng ra ngoài.

“Vốn tao không định ra tay, nhưng động vào em gái tao thì không được rồi, oắt Hoàng Mao, bố mày không dạy mày làm người phải biết điểm dừng à?”.


Bình luận

Truyện đang đọc