Vào lúc này, đường xá Đường Hải khá là ùn tắc. Lưu Minh hơi bực bội, liên tục nhấn còi khiến một số chủ xe khác chửi ầm lên. Song, anh cũng không để bụng, chỉ mong có thể nhanh chóng thông.
Một đường đi đi ngừng ngừng, cuối cùng cũng chạy tới quán bar Tình Đầu.
Lưu Minh nhắm mắt lại hơi cảm giác âm khí của toàn bộ quán bar rồi trực tiếp đi đến một căn phòng trên lầu 3.
Chẳng mấy chốc, Lưu Minh và Diệp Khuynh Thành đã đi đến bên ngoài văn phòng tổng giám đốc. Anh chẳng hề chần chờ, giơ chân đá văng cửa.
Ngay sau đó, trong phòng bỗng nhiên vang một tiếng hét của phụ nữ.
Tần Tư Tư tóc dài xõa ngang eo đang đưa lưng về phía Lưu Minh thay quần áo, nghe thấy tiếng cửa bị đá văng không khỏi ngó ra sau. Khi cô ta nhìn thấy Lưu Minh thì vô thức ôm lấy ngực mình.
"Tôi không có thời gian nói nhảm với chị, mau mặc quần áo vô rồi dẫn tôi đi tìm nhóc Mạc. Không thì, tôi sẽ khiến chị sống không bằng chết!"
Lưu Minh đanh mặt nói xong bèn đóng cửa lại.
Tiếng hét của Tần Tư Tư đã đưa tới không ít nhân viên công tác, cũng có mấy gã đàn ông cao to cầm dùi cui điện đi tới.
"Cậu là ai? Tại sao lại ở đây, tôi cảnh cáo cậu, tốt nhất là mau cút đi, không thì đừng trách mấy anh em không khách sáo!"
Gã đàn ông cầm dùi cui điện trực tiếp xông tới.
"Hôm nay tâm trạng tôi đang không vui, mấy người tốt nhất là ngoan ngoãn đừng có đến chọc tôi, không thì sẽ biết mặt tôi!"
Ánh mắt Lưu Minh tràn đầy vẻ lạnh lẽo nói.
"Cậu kiêu ngạo đấy chứ, dám gây chuyện ở quán bar Tình Đầu. Mấy anh em lên cho tôi, đánh hắn!"
Tên dẫn đầu mấy gã cao to là một tên mặt sẹo, gã cũng không nói gì thêm với Lưu Minh, trực tiếp kêu gọi mấy tên đàn em xông thẳng đến chỗ anh.
Lưu Minh hừ lạnh một tiếng, siết chặt nắm tay, cũng không có sử dụng chiêu số lòe loẹt nào, trực tiếp đấm thẳng một quyền về phía gã mặt sẹo.
Thoáng chốc, nắm tay của Lưu Minh đã đấm lên cánh tay gã. Chỉ nghe răng rắc một tiếng, gã mặt sẹo đã bị anh đánh bay ra ngoài rồi đè lên hai tên đàn em đằng sau ngã sóng soài trên mặt đất.
"Cái này..."
Mấy gã đàn ông còn lại trực tiếp ngây người, họ quay mặt nhìn nhau, hoàn toàn không dám xông lên trước.
Có mấy người chạy đến đỡ mặt sẹo đứng lên, bấy giờ họ mới phát hiện cánh tay của gã đã bị gãy rũ xuống bên cạnh như cành liễu đung đưa trước gió.
"Thừa dịp tôi không nổi giận, cút mau!"
Lưu Minh lạnh lùng nhìn mấy gã đàn ông quát.
Tuy mấy người họ rất sợ, nhưng cũng không rời đi, lộ ra vẻ thấy chết không sờn.
"Được rồi, nơi này không còn chuyện của mấy người nữa, mấy người đi xuống đi, đựa mặt sẹo đến bệnh viện khám đi!"
Lúc này, Tần Tư Tư đã mặc xong quần áo và đi ra khỏi văn phòng.
Dù ban nãy cách một cánh cửa, nhưng cô ta vẫn có thể nghe thấy động tĩnh bên ngoài, đàn em của mình cũng không phải đối thủ của thanh niên này.
"Nói cho tôi biết, nhóc Mạc đang ở nơi nào?"
Lưu Minh lạnh lùng nói, giống như là không được phép cãi lại.
"Cậu muốn tìm cô gái uống rượu kia đúng không?"
Tần Tư Tư lại hết sức bình tĩnh, song vẫn có chút sợ trước một Lưu Minh giống như sát thần kia.
Lưu Minh gật đầu.
"Cậu yên tâm đi, cô ta không sao, chẳng qua là bị người khác dẫn đi thôi!"
Cô gái nói.
"Vậy chị còn không mau dẫn tôi đi tìm cô ấy, nếu cô ấy xảy ra chuyện thì tôi chắc chắn sẽ đập nát quán bar của chị!"
"Đi theo tôi!"
Cô gái trực tiếp ra khỏi phòng, hất tóc đi trước dẫn đường.
Vốn dĩ, cô ta còn hơi lo cho Mạc Liên Y đã bị dẫn đi nên định đổi bộ quần áo rồi lên xem. Ai ngờ, nhanh thế đã có người tới tìm.
Có điều vậy cũng tốt, ít nhất sẽ không xảy ra chuyện lớn gì.
Chẳng mấy chốc, mấy người đã đi đến trước một căn phòng trên sân thượng.
Lưu Minh không chút do dự trực tiếp giơ chân đá văng cửa.
Mọi người sửng sốt, đều nhìn về phía cửa phòng. Mạc Liên Y thấy Lưu Minh đứng ở cửa thì không nhịn được la lên: "Lưu Minh, mau đến cứu tôi với!"
Lưu Minh thấy Mạc Liên Y không sao mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, tâm trạng cũng thả lỏng lại.
"Đại ca, tên nhà quê kia chính là Lưu Minh!"
Hầu Tông Dư chỉ vào Lưu Minh nói.
"Ha ha, trông dáng vẻ kia của hắn thì chắc có tập võ, chẳng trách lại kiêu ngạo như vậy!"
Bạch Trạch ngồi trên sofa, lắc lư chiếc cốc chân dài trong tay, cười lạnh nhìn Lưu Minh.
"Ha ha, đám ngu tụi mày, can đảm thật đấy, thế mà còn dám tới chọc tao. Xem ra, bài học lần trước vẫn chưa xi nhê nhỉ!"
Lưu Minh cười ha ha bước vào.
"Tên nhà quê nhà mày, giờ đại ca Bạch đã trở về, mày còn định dạy bảo tụi tao?"
"Đại ca của tao chính là một võ giả, toàn bộ thanh niên trong đất Đường Hải này cũng không phải đối thủ của anh ấy. Một tên nhà quê như mày lại tính là cái đinh gì!"
"Tên nhà quê mày sợ chưa? Nếu sợ thì ngoan ngoãn quỳ xuống đất dập đầu ba cái với tụi tao, chưa biết chừng đại ca tao sẽ tạm tha cho mày đó!"
Mấy cậu ấm cho chỗ dựa, cái mũi suýt nữa thì hếch lên tận trời.
"Một đám ngu ngốc!"
Lưu Minh lạnh nhạt liếc mấy cậu ấm ngu ngốc trong phòng, không nhịn được rủa.