Cái này vốn là chuyện nhỏ, mọi người chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc, cứ như vậy mà bỏ đi, không ngờ sang ngày hôm sau vệ sĩ của Diệp Khuynh Thành lại chết, anh ta chết rất kỳ lạ, trên người không có lấy một vết thương, miệng thì há hốc, sau khi khám nghiệm pháp y kết luận người vệ sĩ đó chết do tim ngừng đập, hiển nhiên là đã chịu một đả kích sợ hãi rất lớn.
Mặc dù sự việc rất kỳ lạ nhưng mọi người đều không để tâm, đêm đó Diệp Khuynh Thành mơ một giấc mơ, trong mơ có một người phụ nữ tóc dài mặc quần áo đen nói với cô ta rằng sau bảy ngày nữa sẽ đến lấy mạng Diệp Khuynh Thành.
Từ đó về sau, xung quanh Diệp Khuynh Thành luôn xuất hiện những con rắn nhỏ, những con rắn đó không tấn công cô ta nhưng chúng luôn theo sau, như thể đang âm thầm theo dõi vậy.
Cô ta sợ hãi đến mức không có tâm trạng nào đóng phim, sau đó cô ta tìm đến Tinh Hoàng, Tinh Hoàng liền giao chuyện này cho Lưu Minh, đây cũng là lý do vì sao cô ta lại đến đây.
Nghe Diệp Khuynh Thành nói xong, Lưu Minh cũng đại khái hiểu được vấn đề, xem ra vệ sĩ của Diệp Khuynh Thành chết không phải bởi một con rắn bình thường mà bởi một con xà vương, theo như truyền thuyết thì chính là một trong 5 vị liễu đại tiên của phương Bắc.
“Tinh Hoàng đúng thật biết gây rắc rối cho mình”.
Lưu Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Tục ngữ có câu, thà chọc mãnh hổ còn hơn chọc chồn vàng, mà con chồn này còn là chồn lông vàng, là một trong 5 đại tiên: hoàng, hồ, liễu, bạch, khôi của phương Bắc, không nên trêu chọc nhất chính là Hoàng đại tiên, tiếp theo là liễu đại tiên, bởi 2 loài này có bản tính trả thù rất mạnh, cơ bản động phải sẽ không có kết cục gì tốt đẹp.
Đương nhiên để đối phó với loài súc sinh này cần tìm người bắt rắn chuyên nghiệp hoặc thợ săn, có điều xã hội ngày càng phát triển, ngành nghề kia cũng ngày một ít đi.
Lưu Minh châm một điếu thuốc, nhìn thoáng qua Diệp Khuynh Thành, nhịn không được nhíu mày, hỏi: “Hôm nay là ngày thứ mấy rồi?”
“Ngày thứ ba, anh không biết đâu, nó thực sự rất đáng sợ, bất luận tôi đi đến đâu cũng bị rắn giám sát, ngay cả lúc đi tắm cũng không ngoại lệ”.
Tựa hồ đang nhớ lại một chuyện rất đáng sợ, khuôn mặt Diệp Khuynh Thành có chút tái nhợt đi.
Lưu Minh gật đầu, quét mắt nhìn quanh bốn phía, quả nhiên ở lối ra góc tường bên trái, anh phát hiện bên đó có một con rắn nhỏ đang cẩn thận nhìn vào đây.
Lưu Minh lắc mình, sải bước vọt tới đó, trực tiếp túm lấy đuôi con rắn nhỏ, lắc lắc giữa không trung rồi ném con rắn nhỏ xuống mặt đất.
“Mẹ kiếp thứ súc sinh, mắt mày mù rồi phải không, cũng không nhìn xem đây là nhà ai mà cũng dám bò vào”.
Lưu Minh nhìn thoáng qua con rắn nhỏ trên mặt đất, nhịn không được mắng mỏ.
“Đúng là lợi hại”.
Thấy một màn này, ba cô gái đều há hốc miệng, tuy bọn họ biết Lưu Minh rất lợi hại nhưng không ngờ khi anh ra tay bắt rắn cũng đỉnh như vậy.
“Lưu Minh, anh nhất định có thể giúp tôi phải vậy không?”, Diệp Khuynh Thành nũng nịu hỏi.
Kỳ thật nhìn một màn thể hiện vừa rồi của Lưu Minh, cô ta biết người thanh niên trông có vẻ nhếch nhác trước mặt là người có thực lực, có lẽ chỉ có anh mới có thể giúp cô ta vượt qua được cửa ải khó khăn hiện tại.
Nói thế nào bản thân cô ta cũng phải ở lại.
“Thật đúng là phiền toái”.
Lưu Minh bất đắc dĩ thở dài một hơi, nói với ba cô gái: “Ăn cơm trước đi”.
Vốn dĩ Lưu Minh nấu cũng không nhiều, hiện tại lại có thêm một người đói bụng nữa đến, thức ăn nay lại càng ít, là người con trai duy nhất, Lưu Minh chỉ đành ăn lưng dạ.
Sau khi ăn cơm xong, Lý Duyệt Nhiễm rất tự nhiên đi rửa bát.
“Cô Mạc, cô không học hỏi Duyệt Nhiễm người ta đi kìa, về sau không làm nổi một người vợ hiền, dâu thảo sợ không gả đi được đâu”.
Lưu Minh nhìn thoáng qua Mạc Liên Y đang nhàn nhã uống trà rồi trêu.
“Hừ, dù sao anh cũng biết nấu mà, tôi còn học làm gì”.
Đối diện với lời trêu chọc của Lưu Minh, cô ta không chút nghĩ ngợi, vươn vai ưỡn ngực, gắt gao nhìn chằm chằm Lưu Minh.
Nói thêm hai ba câu, Diệp Khuynh Thành mới đi tắm rửa.
Lưu Minh không ngồi không nữa, gọi điện thoại cho lão bất tử, không biết ông già này rốt cuộc đang làm gì, gọi đến nửa ngày cũng không nghe máy.
“Hừ, lão bất tử dám không nghe điện thoại của mình, nếu không phải ông đây không có kinh nghiệm đối phó với xà vương thì có cần xin ứng phó không?”
Lưu Minh vô cùng tức giận đặt điện thoại lên bàn.
“Haha, xem kìa thầy anh cũng không cần anh nữa”.
Mạc Liên Y nhịn không được bật cười nói.
“Ông ấy đã sớm không cần tôi rồi, sau khi có sư nương liền đuổi tôi xuống núi”.
Lưu Minh tỏ vẻ không quan tâm, kỳ thật anh còn muốn cảm ơn lão bất tử, cuộc sống bây giờ vui hơn trên núi nhiều.
“Lưu Minh, Lưu Minh, anh mau vào đây, trong nước có rắn”.
Đột nhiên tiếng Diệp Khunh Thành vang lên trong nhà tắm.
Lưu Minh nghe thấy vậy vội vàng chạy vào, chỉ thấy Diệp Khuynh Thành quấn khăn tắm nửa người trên, sắc mặt tái nhợt nhìn anh.
Lưu Minh nhìn quanh một vòng cũng không phát hiện ra con rắn nào, nhịn không được hỏi cô ta: “Rắn ở đâu?”
“Ở, ở trong bồn tắm”.
Diệp Khuynh Thành lắp bắp nói.
“Cái gì?”
Lưu Minh ngỡ ngàng, ở trong bồn tắm? Cô đang trong đó thì bảo tôi bắt kiểu gì?