THIÊN SƯ HẠ SƠN

Vừa nghe đến tên Thính Vũ Hiên, Lý Văn Dao lập tức trở nên kích động, nói như đinh đóng cột. Giờ nhất định phải ngăn chặn mọi khả năng giữa Lưu Minh và Lý Phượng Hoàng.

"Một đám đàn ông chúng tôi ở đó uống trà nói chuyện phiếm, một phụ nữ như cô đi theo hình như có vẻ không thích hợp cho lắm!"

Lưu Minh cười khổ nói, mình là đi đến đó bắt quỷ trừ tà, chứ không phải đi nói chuyện làm ăn gì, dẫn theo một người phụ nữ bên cạnh rất bất tiện.

"Tôi nhất định phải đi!"

Lưu Minh càng nói như vậy, cô ta càng cảm thấy có gì đó. Tên này hoàn toàn không phải là đi bàn chuyện làm ăn mà chắc chắn là đi tìm Lý Phượng Hoàng.

Lý Phượng Hoàng kia không có việc gì suốt ngày đeo bám Lưu Minh, đúng là không có ý gì tốt mà.

"Được rồi, đi thì đi, có điều đến tối cô ngủ không được thì đừng có trách tôi đó!"

Lưu Minh đánh một mũi vaccine phòng hờ trước.

"Hừ, hù ai chứ, cũng không nhìn thử xem chị đây tốt nghiệp ở trường nào, chị đây học Hạ Môn đó!"

Lý Văn Dao bĩu môi, sau đó móc điện thoại mở wechat lên, bắt đầu báo cáo tình hình cho bạn thân kiêm tổng giám đốc của mình. Sau khi được giám đốc xinh đẹp đồng ý, cô ta quyết định hóa thân thành gián điệp lẻn vào bên trong doanh trại địch.

Chẳng mấy chốc, cả hai đã đến Thính Vũ Hiên. Lúc này, ông chủ Trần và người đàn ông cao gầy nhìn thấy vào tối hôm đó cũng đã kính cẩn chờ ở cửa.

"Tiểu thần y, cậu đã đến rồi?"

Vừa thấy Lưu Minh xuống xe, hai người lập tức hết sức kính cẩn bước tới tiếp đón.

"Đi thôi, chúng ta tìm một căn phòng im lặng để nói chuyện!"

Lưu Minh gật đầu coi như chào hỏi họ.

"Đã chuẩn bị phòng xong rồi, đã sớm nghe nói tiểu thần y thích uống trà!"

Ông chủ Trần cười ha ha khách sáo nói.

Thực ra, họ chỉ mới gặp Lưu Minh một lần trong bữa tiệc. Lần đó, Lý Phượng Hoàng vô cùng yên tĩnh làm bạn bên cạnh Lưu Minh, là tên ngốc cũng có thể nhận ra quan hệ giữa họ chắc chắn rất thân thiết. Đó cũng là lý do tại sao họ lại mời Lưu Minh đến đây.

Người dâng trà là Lâm Tiên Nhi trong bộ đồ cổ trang màu trắng. Lần này, nước trà pha đậm hơn lần trước rất nhiều, đã có 30% giống Lý Phượng Hoàng.

Mấy người vừa uống trà vừa nói lời khách sáo.

"Tiểu thần y, không biết cô gái xinh đẹp bên cạnh cậu là ai, trông quen ghê!"

Người đàn ông cao gầy nhìn Lý Văn Dao cau mày hỏi.

Người đàn ông cao gầy tên là Thái Hải Lực, thường có chút mối làm ăn với công ty của Mạc Liên Y nên nhìn Lý Văn Dao thấy quen là hiển nhiên.

"Tổng giám đốc Thái, tôi là trợ lý của tổng giám đốc tập đoàn Thiên Nam, lẽ nào ông quên rồi sao?"

Lý Văn Dao vô cùng tao nhã đáp.

"À, tôi nhớ ra rồi, là trợ lý Lý à. Tôi nói sao chiếc Maserati bên ngoài quen vậy, hóa ra là xe của tổng giám đốc Mạc!"

Thái Hải Lực lập tức hiểu ra.

Tiểu thần y không những có y thuật cao siêu, còn rất có duyên với phụ nữ.

Hai người bọn họ lăn lộn ở thành phố Đường Hải này lâu vậy, nhưng chưa từng nghe nói hai lá ngọc cành vàng như Lý Phượng Hoàng và Mạc Liên Y lại yêu thích một người đàn ông nào như thế.

Có lẽ chỉ có người như tiểu thần y mới có thể xứng với hai lá ngọc càng vàng kia.

"Lưu Minh, chẳng phải anh vội đến khám cho hai ông chủ đây à? Còn ngây ra đó làm gì? Lát nữa anh còn phải đi đón Liên Y về nhà nữa đó!"

Lý Văn Dao hối thúc.

Cô ta cũng không muốn để Lưu Minh ở lại lâu trong quán trà của Lý Phượng Hoàng, sợ đêm dài lắm mộng.

"Ông xem toàn nói chuyện phiếm, quên mất cả việc chính rồi!"

Lưu Minh vỗ trán rồi nói với hai người ngồi đối diện: "Hai ông chủ này, tôi bèn đi thẳng vào vấn đề vậy!"

"Tiểu thần y, mời nói!"

"Thực ra, bệnh của ông chủ Trần rất dễ, chỉ là bị một con quỷ nhỏ bám lấy thôi. Hơn nữa, con quỷ kia cũng không có ý hại người!"

Lưu Minh nói xong đi đến bên cạnh hai ông chủ kia, giơ tay vỗ lên vai họ.

Sau đó, kéo một cái ở sau lưng ông chủ Trần giống như đang kéo một người từ đằng sau ra trước.

"Ông chủ Trần, chắc ông cũng biết người phụ nữ này nhỉ?"

Khi nhìn thấy người phụ nữ kia, ông chủ Trần lập tức trở nên kích động, run rẩy vươn đôi tay về phía trước ôm lấy.

"Đây là chị dâu?"

Hiển nhiên là Thái Hải Lực cũng nhận ra nữ quỷ trước mặt, khuôn mặt gầy gò như da bọc xương tràn ngập vẻ kinh ngạc.

"Bà xã, anh biết em không có rời bỏ anh mà. Buổi tối khi nghỉ ngơi, anh vẫn cứ cảm thấy em đang ở bên cạnh mình."

Ông chủ Trần vươn hai tay ôm lấy vợ mình, nhưng lại phát hiện điều này hoàn toàn là không thể nào.

"Bà xã, bà xã ơi!"

Ông ta quỳ dưới đất gào khóc giống như một đứa trẻ làm mất món đồ chơi yêu thích.

"Nè, Lưu Minh, rốt cuộc chuyện này là sao?"

Ở đây chỉ có mình Lý Văn Dao là mặt mày ngơ ngác, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cảm thấy ba người trước mặt giống như đang đóng phim.

Thực ra, ban nãy Lưu Minh vỗ vai hai người là dùng âm khí trong cơ thể giấu đi dương khí của họ nên họ mới có thể nhìn thấy nữ quỷ.

Người bình thường là không thể nhìn thấy quỷ.

Chỉ trong vài tình huống đặc biệt mới có thể thấy loại quỷ chưa thể hóa hình này.

Một là người sắp chết, dương khí trên người người sắp chết rất nhạt, rất dễ nhìn thấy một số thứ không sạch sẽ.

Bình luận

Truyện đang đọc