THIẾT LẬP TÍNH CÁCH CỦA LỐP XE DỰ PHÒNG HỎNG RỒI

Đúng là vậy.

1

Cơ hội thế này sẽ ngày càng nhiều.

Thế giới này giống như Trình Mộc Quân đã đoán, sẽ dần dần quay về cốt truyện của nguyên tác.

Trình Mộc Quân và Lục Thượng đi cùng nhau từ khi đồng phục đến tây trang, sau khi tốt nghiệp năm ba, họ bước vào lễ đường.

Đây là chuyện hiển nhiên, những bạn bè nhận được thiệp mời đều cảm thán, cuối cùng cũng tu thành chính quả rồi.

Chỉ có mấy người bạn cấp ba phỉ nhổ mấy câu, nói rõ ràng hồi đó Lục Thượng còn làm như không ưa Trình Mộc Quân, rồi còn cố tình xoi mói bắt bẻ hắn, vậy mà cách này cũng có thể theo đuổi được nam thần, thực sự là không thể tưởng tượng được.

Mặc kệ như thế nào, hôm nay Lục Thượng cũng vô cùng phấn chấn.

Dù đã tiếp nhận gia nghiệp, đủ bản lĩnh để đảm đương chuyện lớn, nhưng vào giờ phút này Lục Thượng vẫn rất căng thẳng.

Trong phòng chuẩn bị, y xoay trước xoay sau, xác định quy trình lần thứ 10 xong, y chạy đến cạnh Khâu Phi Vũ hỏi: "Nhẫn sao rồi, tuyệt đối đừng làm mất nhé, tôi tự khắc chữ đó, chỉ có một cái duy nhất thôi."

1

Khâu Phi Vũ: ".... Anh Thượng à, đây là lần thứ 20 cậu hỏi tôi câu này rồi đấy."

"Lục Thượng, lại đây sửa quần áo giúp anh chút."

Tiếng Trình Mộc Quân truyền đến từ phòng thay quần áo, cứu vớt mấy người bạn khỏi ma âm thúc giục của Lục Thượng.

Lục Thượng đi vào phòng, ngay lập tức cứng người.

Hôm nay Trình Mộc Quân mặc Âu phục màu trắng, khi quay đầu nhìn lại làm y như nhìn thấy thiếu niên của nhiều năm trước.

Trình Mộc Quân học lên tiến sĩ, trên người vẫn mang theo chút cao ngạo lạnh lùng, chưa bao giờ thay đổi theo thời gian.

Xa xôi không thể với tới, như ánh trăng phía chân trời.

"Sao thế?"

Lục Thượng hoàn hồn, tiến lên vài bước, đan tay vào tay trái của Trình Mộc Quân: "Bắt được anh rồi."

10

Cái tay đang nâng lên định sửa nơ của Trình Mộc Quân khựng lại.

Những lời này sao lại quen thuộc đến thế.

Hắn nhìn vào gương, chạm mắt với Lục Thượng, rõ ràng là gương mặt không hề giống, nhưng trong ánh mắt lại có rất nhiều sự thân quen.

Trình Mộc Quân: "Em nói gì?"

Không ngờ Lục Thượng cũng như vừa tỉnh lại từ giấc mộng, vẻ mặt mờ mịt: "Hả? Gì, à, hôm nay anh thật sự rất đẹp."

Trình Mộc Quân cười, không nhắc lại nữa, hếch cằm nói: "Em ngoan ngoãn ngồi yên ở đó đi, đừng ra ngoài ảnh hưởng tới công việc của người khác."

Lục Thượng bị tổn thương, buông tay ra, ủ rũ cụp đuôi ngồi xuống nơi được bảo: "Ra là em đang làm vướng tay chân mọi người hả? Nãy giờ em đang xác nhận quy trình mà...."

Trình Mộc Quân sửa cổ áo lại, thuận tiện nhìn y một cái: "Được rồi, em cứ thoải mái đi, nếu không anh lo tới lúc trao nhẫn em sẽ ngất mất."

Lục Thượng ngoan ngoãn gật đầu: "Được rồi."

***

Khách khứa bên ngoài đã tới gần như đông đủ, Chu Tố Hương đi vào bên trong chuẩn bị, chỉ để lại Tô Học Cần ở ngoài tiếp đãi.

Ông cúi đầu nhìn điện thoại kiểm tra danh sách, ngay lúc này bỗng nhiên nghe có người gọi.

"Ba... chú Tô."

Tô Học Cần ngẩng đầu, nhìn thấy Tô Kiểu.

Mấy năm không gặp, Tô Kiểu đã hoàn toàn không còn khí chất của công tử bột nữa, cậu đứng ở nơi đó, trông rất bình thường.

Tô Học Cần hơi sửng sốt, sau đó nở nụ cười lịch sự: "Hoan nghênh hoan nghênh."

Tô Kiểu đưa thiệp mời và bao lì xì qua, được dẫn đến vị trí ngồi, tiếp đãi như khách khứa bình thường.

Cậu nhìn quanh, thấy ở hàng phía trước có vài người quen mắt, đều là bạn cấp ba. Những người đó đang nói chuyện rất rôm rả, cậu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn an tĩnh ngồi xuống, không đi qua đó.

Sau khi tốt nghiệp cấp ba, cậu chỉ thi đậu vào một trường cao đẳng.

Tô Kiểu không cam lòng, lại đi tìm Tô Học Cần lần nữa, hy vọng ông có thể giúp mình một lần cuối cùng, giúp cậu xuất ngoại du học. Tô Học Cần lại nói họ biết chuyện đổi con lúc trước là cố ý, cũng biết mấy năm nay Lục Thượng rất vất vả.

Khi Tô Kiểu còn muốn bào chữa thêm thì Tô Học Cần hỏi cậu một câu.

"Cậu kiên trì muốn chuyển đến trường của Lục Thượng, có phải là đã biết chuyện gì đó hay không?"

Người Tô Kiểu lạnh toát, nhớ đến cái cớ ban đầu của mình, cậu nói cậu phải cố gắng học tập cho tốt, nhưng cuối cùng cậu đã làm gì, cơ bản là không học tập nghiêm túc được một ngày.

Cái cớ vụng về đó cùng với những hành động sau này của cậu không thể gạt được người đã ở trên thương trường lâu năm như Tô Học Cần.

Tô Học Cần thấy cậu không đáp, lại hỏi: "Cậu chắc chắn Lục Kính Tùng cầm tiền xong sẽ biến mất như vậy, có phải là cũng biết gì đó không?"

Tô Kiểu lại nghĩ tới ngày đó, câu nói khi cậu đưa tiền để Lục Kính Tùng rời đi. Cậu nói với Lục Kính Tùng, nếu nhà họ Tô biết chuyện đổi con là cố ý, chắc chắn sẽ đưa gã vào ngục giam.

Rốt cuộc tại sao Tô Học Cần biết được, ông ấy đã biết bao nhiêu, Tô Kiểu không hiểu.

Khi đó, Tô Học Cần chỉ nói: "Chuyện quá khứ tôi sẽ không truy cứu nữa, chuyện sau này tôi cũng sẽ không tiếp tục quan tâm."

Từ đó về sau, quả nhiên nhà họ Tô không còn quan tâm cậu nữa, tình cảm cuối cùng của Tô Học Cần chính là cung cấp chứng cứ cho công an, dùng tội tống tiền đưa Lục Kính Tùng vào tù.

Tô Kiểu thoát khỏi Lục Kính Tùng, nhưng cũng hoàn toàn chặt đứt quan hệ với nhà họ Tô, cậu dọn ra ngoài, sau đó bình yên học xong cao đẳng.

Tốt nghiệp ba năm, Tô Kiểu đổi vài việc làm. Tiền lương chỉ đủ trang trải cuộc sống, không còn dư dả như trước.

Những ngày ở nhà họ Tô quá thoải mái, Tô Kiểu hoàn toàn không thể thích nghi với cuộc sống của một người bình thường, đổi công việc thường xuyên, lại càng đổi càng kém.

Từ chức đã được ba tháng, cậu vẫn không tìm được việc làm mới. Hôm nay đến tham gia hôn lễ của Lục Thượng và Trình Mộc Quân là vì nhìn thấy thiệp mời điện tử Lục Thượng gửi trong nhóm chat cấp ba.

Tô Kiểu vốn muốn tới thử xem vận may, nhưng khi nhìn thấy thái độ của Tô Học Cần, cậu vội rụt lại, không dám nhắc đến yêu cầu gì hết.

Càng lúc cậu càng thấy thấp thỏm, nghĩ mình nên thừa lúc chưa bắt đầu để rời đi.

Tô Kiểu ra khỏi khách sạn, đứng bên đường lớn giơ tay muốn gọi taxi, nhưng chợt nhớ đến số dư trong thẻ, cuối cùng đành từ bỏ.

Ngồi giao thông công cộng thôi.

Khi Tô Kiểu đi đến giữa đường, bỗng nhiên nghe thấy tiếng bánh xe cọ xát với mặt đất, cùng tiếng người qua đường thét chói tai.

Cậu quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc ô tô đổ nát đang lao về phía mình. Một cơn đau nhức ập tới, Tô Kiểu bay lên, trong hoảng hốt, cậu thấy gương mặt dữ tợn của Lục Kính Tùng trong buồng lái.

Đúng rồi, hôm nay Lục Kính Tùng kêu cậu đón gã ra tù, nhưng cậu từ chối.

Lục Kính Tùng nói mọi người cùng chết chung đi.

Cũng đúng, "Tô Kiểu" bị đâm chết vốn là kết cục trong tiểu thuyết.

Tô Kiểu choàng mở mắt, lúc này hẳn nên kêu hắn là Triệu Hải.

Hắn nhìn điện thoại, bên trên là trang cuối cùng của quyển tiểu thuyết vườn trường, pháo hôi độc ác Tô Kiểu bị xe đâm chết.

Hắn đẩy tô mì gói trong tầm tay ra, đứng dậy trong căn phòng thuê chật hẹp, vẫn còn hơi hoảng hốt.

Ngày mai, ngày mai nên làm gì? Đi làm? Không, mấy hôm trước mới bị tên sếp ngu ngốc sa thải, vẫn đang tìm việc.

Triệu Hải đi loanh quanh nhà như con ruồi con bọ vô hồn, sau đó cầm điện thoại lên, buồn bã nhìn hàng chữ cuối cùng trên màn hình.

Trình Mộc Quân và Lục Thượng vẫn đến với nhau, vẫn hứa hẹn ngọt ngào cả đời.

Rõ ràng có một mở đầu tốt đến thế, sao hắn lại đi đến nông nỗi này.

Nếu ngay từ đầu chuyên tâm học tập, vào được trường đại học tốt, thì dù Lục Thượng có được nhận về cũng sẽ không làm gì hắn, ít nhất cũng có thể hưởng tiền hoa hồng sống qua cả đời.

3

Nếu hắn không tự cho là đúng mà đi giải quyết Lục Kính Tùng, có lẽ Tô Học Cần cũng sẽ không chặt đứt tình cảm cuối cùng.

Nếu...

Cho nên, hắn xuyên vào tiểu thuyết, đến tột cùng đã thay đổi cái gì?

Hình như không thay đổi được gì cả.

Mặc dù đã biết trước cốt truyện, hắn vẫn chẳng làm nên trò trống gì.

Triệu Hải không hiểu, đến tột cùng là vì cái gì, cuối cùng hắn đổ lỗi cho việc CP trong tiểu thuyết không phải thứ mà lực lượng ngoại lai có thể thay đổi.

Hắn sai ở chỗ không nên có ý đồ ôm đùi, ảnh hưởng đến tình cảm của CP, chắc chắn là vậy.

Điện thoại trong tay Triệu Hải bỗng vang lên, hắn ấn nhận, đầu dây bên kia truyền đến tiếng nói the thé của chủ nhà.

"Cậu khất tiền thuê nhà bảy ngày rồi, nếu không trả thì đừng trách tôi đuổi cậu ra ngoài."

"Anh Tiền, anh cố cho em thêm mấy ngày nữa..."

***

Lúc này, Trình Mộc Quân đang đeo nhẫn vào ngón áp út của Lục Thượng.

Hệ thống bỗng nhắc nhở: "Cốt truyện mấu chốt đã hoàn thành, tiến độ sửa chữa cốt truyện là 100%..."

Trình Mộc Quân khựng lại, làm Lục Thượng hiểu lầm.

"Mộc Quân, anh không hối hận đó chứ?" Y nhỏ giọng thì thầm, đáng thương vô cùng.

Trình Mộc Quân không để ý đến y, tiếp tục đeo nhẫn vào.

Buổi lễ kết thúc.

Mắt Lục Thượng sáng rực, ôm chặt Trình Mộc Quân, đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Được rồi, không tiếp tục nữa. Lục Thượng rất biết kiềm chế, chỉ mình y mới được nhìn biểu cảm khác của Trình Mộc Quân thôi.

Trình Mộc Quân không hề biết y đang nghĩ gì, hai người nắm tay đi xuống lễ đài, ra phía sau thay quần áo.

Lúc này Trình Mộc Quân mới rảnh hỏi hệ thống: "Sao lại thế? Không phải lúc nghi thức bắt đầu cậu đã nhắc tôi cốt truyện mấu chốt xong rồi à? Sao một phút sau lại có cốt truyện gì xong nữa?"

Hệ thống: "Tôi cũng không biết, tôi chỉ làm theo lập trình sẵn thôi."

Trình Mộc Quân: "Ồ."

Ngay lúc này, hắn thấy Tô Học Cần cau mày nhận điện thoại.

Tô Học Cần vốn đang rất vui vẻ, nhưng sau khi nhận điện thoại lại nhíu mày xoay người rời đi.

Trình Mộc Quân cách ông rất gần, nghe thấy vài chữ: "tai nạn xe", "Tô Kiểu"...

Bấy giờ hắn mới nhớ ra, thì ra cốt truyện mấu chốt hệ thống nhắc là cốt truyện Tô Kiểu tử vong do tai nạn xe trong nguyên tác.

"Sao vậy?"

Trình Mộc Quân quay đầu, chạm mắt với Lục Thượng. Hắn đặt tay lên bàn tay duỗi đến của Lục Thượng, nói: "Không có gì, đi thôi."

Cái chết của Tô Kiểu như một giọt nước rơi vào đại dương, lặng yên không một tiếng động. Chỉ là vào sáng sớm ngày hôm sau, Chu Tố Hương bước ra khỏi phòng với đôi mắt sưng húp.

Mà lúc này, Lục Thượng và Trình Mộc Quân đã lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật.

Thanh tiến độ đã xong, nhưng hệ thống vẫn không nói thời gian rời khỏi.

Hắn cũng không vội, làm theo con tim mình, ở cùng Lục Thượng từ tuần trăng mật đến đám cưới vàng, từ thiếu niên đến đầu bạc. Cho đến khi cùng nhau vào bệnh viện cũng ở cùng một phòng, nắm tay nhau xem mặt trời mọc, mặt trời lặn.

4

Đến những phút cuối của sinh mệnh, Lục Thượng vẫn nắm lấy tay Trình Mộc Quân, y nỉ non: "Bắt được anh..."

Sau đó, hai người cùng nhắm mắt lại, chìm vào bóng đêm vô tận.

Lúc này, Trình Mộc Quân mới nghe âm thanh nhắc nhở của hệ thống.

"Hoàn thành sửa chữa thế giới, truyền tống trong 3, 2, 1..."

1

______

(*) Đám cưới vàng: 50 năm ở bên nhau

Bình luận

Truyện đang đọc