THIẾT LẬP TÍNH CÁCH CỦA LỐP XE DỰ PHÒNG HỎNG RỒI

Editor: Diệp Hạ

Trình Mộc Quân đã vô cùng quen thuộc với tình hình trong bệnh viện, chỉ dùng vài phút để trở lại chiếc xe của mình.

Khởi động, rời đi.

Thương thế của Lâm Viễn Ngạn đủ để làm người đó hoảng loạn, cũng không ai rảnh để đuổi theo.

Nguyễn Miên thật là một trợ thủ xuất sắc, có cậu ta khóc sướt mướt làm mọi chuyện trở nên càng loạn, không ai nhớ đến việc cử người đuổi theo.

Còn những chuyện tiếp theo, với năng lực của Trình Mộc Quân, muốn tìm một chỗ để trốn cũng không khó.

Hắn nhanh chóng tìm đến một khu dân cư kiểu cũ đông đúc, bốn phương giao thông thuận tiện.

Đây vốn là một trong những nơi hắn chuẩn bị để ở sau khi trở về, lúc này lại có công dụng bất ngờ. Mặc dù Lâm Viễn Ngạn đã xảy ra chuyện, nhưng bên mẹ Lâm có thể ra tay hay không thì vẫn khá khó nói.

Trình Mộc Quân có tự tin đối mặt với nguy hiểm, nhưng luôn đề cao cảnh giác, phòng ngừa bị tập kích là một việc rất vất vả. Không bằng trốn luôn để nghỉ ngơi được thoải mái.

Vách tường lâu năm đã không còn phân biệt được màu sắc ban đầu, trên hành lang đầy các loại đồ đạc chồng chất, nếu thiếu sáng, người không quen sẽ dễ đá phải đồ đạc.

Đây là nguyên nhân Trình Mộc Quân chọn nơi này.

Cửa sắt đầy rỉ sét, bên trên dán đầy những mẩu quảng cáo nhỏ kêu lên một tiếng chói tai, mở nó ra là nhìn thấy cánh cửa gỗ cũ kỹ phía sau.

Trình Mộc Quân cúi đầu, mở cửa, vào nhà, đóng cửa.

Hắn chạm đến chốt mở trên vách tường, mở ra, cấu tạo một phòng một phòng khách đơn giản, liếc mắt một cái là có thể nhìn bao quát toàn bộ.

Đồ dùng không có nhiều lắm, nhưng lại khá sạch sẽ.

Trình Mộc Quân cởi áo khoác, tiện tay ném lên sô pha, lôi từ trong tủ ra mấy tấm khăn trải giường, trải xong xuôi rồi mới ngã xuống..

Hắn nhắm mắt lại, cũng lười đi tắt đèn.

Ngay lúc này, hệ thống lên tiếng, mang theo sự khó hiểu nồng đậm: "Thần kỳ thật."

Một lúc lâu sau Trình Mộc Quân mới hỏi: "Sao vậy?"

"Thanh tiến độ tăng rồi! Tăng 5%."

Trình Mộc Quân: "Ồ, tốt."

Hệ thống khó hiểu: "Cậu bình tĩnh vậy? Cậu đoán trước được rồi?"

"Lúc nãy biểu diễn cảnh quyết liệt với Lâm Viễn Ngạn như vậy, thế cũng coi như là phù hợp cốt truyện rồi."

Hệ thống bĩu môi: "Nhưng mà tôi thấy hơi lo, cậu làm như vậy, Nguyễn Miên có bị cậu đùa chết không đây?"

Hành động tàn nhẫn lúc nãy của Trình Mộc Quân đã làm đổi mới thế giới quan của hệ thống một lần nữa, nó biết Trình Mộc Quân không có tâm, nhưng lại không ngờ đối phương lại làm dứt khoát như thế.


Rõ ràng không lâu trước đó còn thân mật với Lâm Viễn Ngạn như thế, mà khi hành động, ngay cả ngón tay cũng không run một cái.

Trình Mộc Quân: "Cậu yên tâm, tôi hiểu rõ, Nguyễn Miên là vai chính của thế giới này, nếu cậu ta chết thế giới sẽ sụp đổ."

Hệ thống lẩm bẩm: "Không riêng Nguyễn Miên, Lâm Viễn Ngạn cũng vậy. Sao lúc nãy cậu lại làm Lâm Viễn Ngạn bị thương, cậu không sợ mình giết y chết à?"

Trình Mộc Quân trìu mến nhìn nhóc hệ thống ngốc ngếch vài giây: "Tôi làm có chừng mực, ngày mai y sẽ bị thôi miên, vết thương có thể giúp y giữ tỉnh táo vào thời khắc mấu chốt."

"Hơn nữa, không đặt y vào nguy cơ thì làm sao mẹ Lâm có thể đưa người vào địa bàn của mình?"

Hệ thống: "A... thật tình là không theo kịp âm mưu quỷ kế của nhân loại mấy người mà."

Trình Mộc Quân quơ quơ chiếc nhẫn trên tay, "Lý do rất đơn giản, có chiếc nhẫn này ở đây, địa bàn Lâm gia không có chỗ nào an toàn, tôi có thể dễ dàng trà trộn vào bất cứ nơi nào, ảnh hưởng Lâm Viễn Ngạn."

Sau khi mẹ Lâm nhận được tấm ảnh trên giường của Trình Mộc Quân và Lâm Viễn Ngạn, tất nhiên sẽ nóng vội thấp thỏm, thậm chí còn bị kích thích. Lại kết hợp với những chuyện đã xảy ra và những lời miêu tả của Nguyễn Miên, chắc chắn bà ta sẽ kết luận như vậy.

Đối với Lâm Viễn Ngạn, Trình Mộc Quân có ảnh hưởng quá sâu, chỉ cần đặt Lâm Viễn Ngạn ở nơi có thể bị Trình Mộc Quân tìm được, hắn sẽ có thể cản trở việc thôi miên của họ bất cứ lúc nào.

Thậm chí, Trình Mộc Quân còn có thể giết chết Lâm Viễn Ngạn trong thầm lặng. Bởi vì hắn quá ác độc, không chiếm được là sẽ phá hủy.

Dù cho nghĩ như thế nào, chắc chắn bà ta đều sẽ chọn đưa Lâm Viễn Ngạn vào viện điều dưỡng - nơi thế lực Lâm gia không thể xâm nhập, nhằm tạo điều kiện cho việc thôi miên được an toàn hơn.

Hệ thống nghe thấy, sửng sốt một hồi: "Lúc nãy cậu làm Lâm Viễn Ngạn bị thương trước mặt vệ sĩ, bộ không lo họ sẽ bắn một phát cậu chết luôn hả?"

Trình Mộc Quân cười tủm tỉm: "Vậy phải cảm ơn tiểu khả ái Nguyễn Miên rồi."

Hệ thống: "Cậu tỉnh táo lại đi, đừng để vầng sáng thiểu năng ảnh hưởng."

Trình Mộc Quân rất vừa lòng vì hệ thống đã có nhìn nhận chính xác về Nguyễn Miên, kiên nhẫn giải thích: "Cậu không cảm thấy, lúc Nguyễn Miên có mặt, tất cả mọi chuyện đều trở nên vô cùng thuận lợi sao?"

Hệ thống: "A?"

Trình Mộc Quân cười cười, "Vầng sáng thiểu năng chẳng phân biệt địch ta, tất cả mọi người, ai cũng sẽ tin tưởng lời nói của Nguyễn Miên."

Hệ thống: "Bởi vì cậu ta có chỉ số thông minh không biết nói dối?"

Trình Mộc Quân cười: "Không đơn giản như thế, cậu ta có thể ảnh hưởng tất cả mọi người, chẳng phân biệt địch ta. Nói rõ hơn, là tôi có thể lợi dụng tính chất đặc biệt này để kế hoạch của mình trở nên càng thuận lợi."

Hệ thống: "Cậu.... mạch não thần kỳ thật, người bình thường gặp mấy người như Nguyễn Miên, một là ghét hai là thích, không thì tránh xa, thế mà cậu, cậu lại dùng người ta như công cụ?"

Trình Mộc Quân: "Bởi vì không có tâm á, sự tồn tại của Nguyễn Miên chỉ ảnh hưởng đến cảm xúc của tôi, không phải tình cảm. Nhưng xem ra người không bị Nguyễn Miên ảnh hưởng không chỉ có tôi, mà còn có cả Lâm Viễn Ngạn đã trùng sinh và một người trùng sinh không xác định khác."

Trời tờ mờ sáng, dưới lầu đã bắt đầu vang lên tiếng trò chuyện của các cụ bà cụ ông.

Chim sẻ đậu thành hàng trên dây điện, ríu rít không ngừng, quấy rầy giấc mộng của mọi người.

Dưới tình huống này, Trình Mộc Quân lại thấy buồn ngủ, hắn cũng không đi lấy chăn, chỉ lấy áo khoác đắp lên người.

"Tóm lại, tất cả mọi người đều sẽ thích Nguyễn Miên, tin tưởng Nguyễn Miên, đây là giả thiết của quyển tiểu thuyết này, cũng có thể nói là một quy tắc nào đó."


Hắn cười nhẹ: "Xem ra mọi chuyện có vẻ khá thú vị, vui hơn so với sửa chữa tiến độ nhiều."

Nghe thấy những lời này, tấm lưng không tồn tại của hệ thống chợt phát lạnh: "Cậu......"

"Suỵt, im lặng, tôi muốn ngủ."

***

Trình Mộc Quân đã ở trong ngôi nhà nhỏ của mình cả tuần không ra ngoài, ngoài việc xuống lầu giải quyết vấn đề ăn uống, cách giải trí duy nhất chính là ngồi xem vòng bạn bè của Nguyễn Miên.

Vòng bạn bè của Nguyễn Miên cũng đáng yêu mất não hệt như cậu ta vậy.

Có vẻ như cậu ta đang ở trong cuộc sống tràn ngập đồ ngọt như trong mơ của mình. Còn chuyện tự lập tự cường, không tùy tiện tiêu tiền người khác...

Ừm, cũng không thể trông cậy vào cái đầu dưa kia của Nguyễn Miên.

Đương nhiên Trình Mộc Quân không có wechat của Nguyễn Miên, tất cả ảnh đều là do Lâm Dật Hành gửi sang.

Đối với chuyện Lâm Viễn Ngạn ở cùng Nguyễn Miên, Lâm Dật Hành có vẻ rất oán giận, gần như là gửi cho Trình Mộc Quân xem ngay khi nó được đăng tải.

Tiếng chuông vang lên.

Lại có thêm mấy tấm ảnh được gửi tới.

Sodoku*.

(*) Gốc: 九宮格, nhìn ảnh minh họa trên baike thì có vẻ nó là game Sudoku á mọi người.
Cái này nè

Điểm tâm ngọt. Đĩa sứ vỡ đầy đất. Ngón tay bị thương.

Tất cả chuyện này hào phóng tặng Trình Mộc Quân 3% tiến độ sửa chữa cốt truyện.

Trình Mộc Quân im lặng một lát, "Thật là niềm vui ngoài ý muốn."

Hệ thống: "Sao tôi cứ cảm thấy cậu đã từ bỏ việc sửa chữa thế giới này vậy?"

Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Cậu đoán thử xem, Lâm Viễn Ngạn có đổi hết chén bát trong viện điều dưỡng thành đồ inox không?"

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến.

Hắn mới nói xong, tin nhắn của Lâm Viễn Ngạn nhảy ra.

Lâm Viễn Ngạn:【1 giờ đêm nay, gốc cây nhãn thứ ba sát con đường phía trước bức tường của viện điều dưỡng, tôi tới đón cậu.】

Trình Mộc Quân trả lời: "Được."


Hắn thở dài: "Bảo sao chỉ có 3% độ hoàn thành, thì ra là không đổi thành bồn inox. Đáng tiếc, Lâm Viễn Ngạn không ngốc."

Hệ thống trợn mắt: "Cậu có vẻ chờ mong quá nhỉ?"

"Ừm, nếu Lâm Viễn Ngạn bị thôi miên, tôi sẽ có thể dùng phương pháp hiệu quả hơn để xác minh suy đoán của mình."

"......" Hệ thống tự bế.

Nó không hỏi Trình Mộc Quân có suy đoán gì, bởi vì mấy ngày nay nó đã nói bóng nói gió quá nhiều lần, nhưng Trình Mộc Quân cứ luôn ngậm miệng không để lộ một chữ nào.

Hệ thống cảm thấy, có lẽ việc này thật sự rất nghiêm trọng.

***

Đêm khuya.

Trình Mộc Quân đi đến nơi đã hẹn.

Hắn dựa lên tường đợi, một lát sau, tiếng mèo kêu nho nhỏ truyền đến từ phía bên kia bức tường.

Trình Mộc Quân bóp giọng, đáp trả vài tiếng chim kêu.

Bên kia.

Lại hai tiếng mèo kêu.

Tốt lắm, đúng ám hiệu rồi. Đây là sự ăn ý giữa Trình Mộc Quân và Lâm Viễn Ngạn. Lúc trước Lâm Viễn Ngạn luôn trèo tường để tổ chức tiệc đêm, tất nhiên là cần có ám hiệu.

Tình thú đó, xài điện thoại thì đâu có vui.

Dùng cách này vào bây giờ, Trình Mộc Quân cũng hiểu ý của Lâm Viễn Ngạn, là đang biểu đạt thành ý.

Tỏ vẻ y không bị thôi miên, cũng không bị ngu đi, vẫn là Lâm Viễn Ngạn bình thường. Dù sao ở trong lòng Lâm Viễn Ngạn, Trình Mộc Quân luôn là một người tuyệt tình, biết y không có giá trị hợp tác là dứt khoát đổi người ngay.

Trình Mộc Quân lui ra xa, chạy lấy đà, đạp lên tường vài cái, nhảy lên trên.

Hắn ở phía trên nhìn xuống Lâm Viễn Ngạn ở dưới.

Lâm Viễn Ngạn mặc một bộ quần áo đơn giản màu đen, không ngồi xe lăn mà chống gậy. Y híp mắt lại, ngẩng đầu nhìn lên.

"Xuống đây."

Trình Mộc Quân giơ tay, ý bảo đối phương tránh ra, sau khi thấy Lâm Viễn Ngạn lui về phía sau hai bước mới nhảy xuống.

Nhưng ngay khi hắn nhảy xuống, Lâm Viễn Ngạn lại bước lên hai bước.

Thế là Trình Mộc Quân nhào thẳng vào trong lòng y. Người Lâm Viễn Ngạn đong đưa một chút, chân trái bị thương lùi lại một bước, nhưng vẫn vững vàng đứng lại.

Mặt y hơi tái lại, vừa bị thương chưa khỏi hẳn, giờ lại phải sử dụng chân trái bị thương, vì thế phải thừa nhận một cơn đau đớn xuyên tim.

Nhưng cảm giác đau đớn này lại làm y cảm thấy chân thật, sung sướng.

Trình Mộc Quân giơ tay sờ soạng: "Cậu điên rồi à? Chân trái của cậu vốn đã không ổn, làm như vậy không sợ bị phế sao?"

Lâm Viễn Ngạn híp mắt, giọng lại rất dịu dàng: "Chân có phế cũng phải.... bắt được cậu."

?


Tay Trình Mộc Quân run lên, nâng mắt, đối mắt với Lâm Viễn Ngạn, "Hệ thống, mấy người có lỗi nữa rồi đúng không? Sao câu này lại quen quen vậy?"

Hệ thống: "Tất cả đều bình thường, tính Lâm Viễn Ngạn vặn vẹo tối tăm, không phải người bình thường. Hơn nữa y cũng đã chơi trò phòng tối play một lần rồi, nói câu như vậy cũng phù hợp với thiết lập."

Trình Mộc Quân: "Ầy, bệnh kiểu này thì vẫn nên tìm một mặt trời nhỏ để chữa lành thì tốt hơn."

Nói gì thì nói, tối nay vẫn phải hành động.

Lâm Viễn Ngạn dùng thời gian một tuần để thăm dò tình huống rõ ràng. Y đưa Trình Mộc Quân đi thẳng đến nơi cần đến.

Lúc bước đi, người y khập khiễng lung lay vô cùng, hoàn toàn không có khí thế đại lão ngày thường. Nhưng y vẫn hồn nhiên không thèm để ý, thậm chí còn kéo Trình Mộc Quân bước đi nhanh hơn.

Hai người ngừng lại bên ngoài chỗ ở của mẹ Lâm, đây là một cái sân* độc lập trong viện điều dưỡng, diện tích không lớn, nhưng thiết kế rất tinh xảo.

(*) Không chắc nữa nhưng có vẻ là loại này nè:

Sau khi ba Lâm qua đời, mẹ Lâm đã chuyển ra khỏi dinh thự Lâm gia, ở đây đến bây giờ.

"Chỗ Lâm phu nhân đã làm xong chưa?" Trình Mộc Quân thò lại gần, nhỏ giọng hỏi.

Lâm Viễn Ngạn gật đầu, "Thuốc cậu đưa khá hữu hiệu, chắc là ngủ rồi."

Thuốc Trình Mộc Quân đưa đương nhiên là tốt, hơn nữa mẹ Lâm lại không có vầng sáng thần kỳ như Nguyễn Miên, tất nhiên là sẽ ngủ một giấc thẳng đến sáng mai.

Bọn họ đi thẳng vào phòng sách.

Lâm Viễn Ngạn đẩy kệ sách ra, một cái két sắt xuất hiện, "Đây là nơi duy nhất tôi không thể mở, cậu xem."

Trình Mộc Quân liếc y một cái: "Cậu nghĩ tôi sao mà mở được cả tủ sắt?"

Lâm Viễn Ngạn: "Đây không phải là công việc ở nước ngoài của cậu à?"

Được rồi, xem ra y biết mình rõ thật. Trình Mộc Quân không nhiều lời nữa, đi lên phía trước, lấy dụng cụ từ túi quần ra.

Tủ sắt kiểu truyền thống, rất khó để bẻ khoá, hoàn toàn dựa vào thính giác, xúc giác và kinh nghiệm.

Vài phút sau, một tiếng tách vang lên.

Trình Mộc Quân lấy dụng cụ ra, xoay nút, mở két sắt.

Bên trong là một chồng tài liệu.

Hắn duỗi tay lấy, ngay lúc đó, một tấm ảnh chụp rơi xuống.

Lâm Viễn Ngạn xoay người nhặt, động tác khựng lại, "Đây là...?"

Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn, nhìn xong cũng ngây người.

Người trong tấm ảnh là ba Lâm và một người phụ nữ trẻ tuổi có vẻ ngoài giống Trình Mộc Quân đến bảy tám phần. Tay ba Lâm đặt trên eo cô, sườn mặt chạm lên tóc cô, nhìn vào là biết hai người là một đôi tình lữ mặn nồng.

Mà trên tay cô gái kia có đeo nhẫn, đúng là chiếc nhẫn Trình Mộc Quân đang đeo bây giờ.

Chiếc nhẫn gia truyền của Lâm gia.

_____

C-cũm hok có lười gì mấy (〃ω〃)


Bình luận

Truyện đang đọc