Editor: Diệp Hạ
"Chuyện này không có khả năng."
Phản ứng đầu tiên của hệ thống là phản bác: "Lâm Viễn Ngạn trùng sinh thì còn có thể, vì dù sao y cũng là vai chính công trong câu chuyện này, tất cả mã số đều lấy y làm trung tâm, nhưng những người khác trùng sinh thì tuyệt đối không thể nào."
Khi Trình Mộc Quân nghe thấy hệ thống nói Lâm Viễn Ngạn là trung tâm của mã số, lòng hơi dao động, lại không biểu hiện ra ngoài. Hắn tiếp tục hỏi: "Lâm Viễn Ngạn là trung tâm? Sao tôi lại cảm thấy Nguyễn Miên giống trung tâm hơn."
Hệ thống: "Hử? Sao cậu lại nghĩ như vậy?"
Trình Mộc Quân: "Ngẫm kỹ lại, không phải toàn bộ thế giới đều tồn tại vì sủng Nguyễn Miên hay sao. Mọi người đều phải sống rất vất vả, chỉ có Nguyễn Miên là không cần làm gì cả, chỉ cần lộc cộc một cái là có được tất cả."
Hệ thống khó hiểu: "Nguyễn Miên là cô nhi, từ nhỏ đã bị bắt nạt, phải tự thân kiếm tiền, sau này cũng không có sự nghiệp gì, không phải trung tâm thế giới chứ?"
Trình Mộc Quân nở nụ cười: "Nhưng Lâm Viễn Ngạn khống chế hết thảy cũng chỉ là công cụ người dùng để sủng cậu ta mà thôi. Cậu nghĩ lại đi, tại sao Lâm Viễn Ngạn phải gãy chân, tại sao phải bị vứt bỏ? Còn không phải là bởi vì để tạo lý do cho một người có tính cách này, địa vị này lại đi thích Nguyễn Miên ngây thơ ngu xuẩn không có thứ gì hay sao? Nhiêu đó còn chưa đủ là trung tâm thế giới?"
Hệ thống lặng người một lát, cảm thấy cũng có lý, sau đó, nó nghĩ đến một khả năng đáng sợ: "Chẳng lẽ người trùng sinh khác là Nguyễn Miên?"
Trình Mộc Quân: ".... Cậu cảm thấy có khả năng à? Người đứng sau lưng điều khiển tất cả là Nguyễn Miên?"
Hệ thống xem lại tất cả những chuyện Nguyễn Miên đã từng làm một lần, "Không thể nào không thể nào, nếu là cậu ta, đó chính là đang sỉ nhục tôi!"
Trình Mộc Quân kết thúc cuộc đối thoại cùng hệ thống, đối mắt với Lâm Viễn Ngạn.
Dường như Lâm Viễn Ngạn đã hiểu lầm sự im lặng vừa nãy của hắn, mặt y không có biểu cảm gì, nhưng bàn tay nâng lên hạ xuống lại trông hơi chột dạ.
Hắn khó hiểu, hỏi: "Sao vậy? Muốn cảm ơn tôi đã đến cứu cậu kịp thời?"
Lâm Viễn Ngạn nâng tay, nhéo vành tai Trình Mộc Quân: "Khi đó tôi hoàn toàn bị thù hận khống chế, xin lỗi."
Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, chớp chớp mắt: "A? Ừm, không có gì, cậu cũng không làm tôi bị thương, chỉ nhốt mấy ngày rồi thả ra thôi."
"Nhưng mà......" Lâm Viễn Ngạn nhíu mày, có vẻ như vẫn còn chút canh cánh trong lòng.
Trình Mộc Quân vỗ vỗ vai y, nói: "Tự tin lên, thật ra đổi lại là người khác thì tôi sẽ không chọn cách sắc dụ đâu, tôi cũng có hưởng thụ đó."
Lâm Viễn Ngạn: "......"
Vẻ mặt của y lại trở nên kỳ quái, âm u nhìn Trình Mộc Quân: "Cậu cũng có hưởng thụ? Ồ."
Trình Mộc Quân không hiểu mình đã chạm vào bãi mìn nào của đối phương, thật không hổ là đại lão tàn tật sáng nắng chiều mưa.
"Không bằng chúng ta hồi tưởng lại một chút?"
Vừa dứt câu, Lâm Viễn Ngạn lập tức dùng một tay kéo Trình Mộc Quân qua, sức lực to lớn, căn bản là không thể phản ứng kịp.
Trình Mộc Quân nhíu mày, nâng tay đẩy ra, rồi lại bị khống chế, giữ chặt lại hôn một lát, mãi cho đến khi nút áo bị cởi ra mới hồi phục tinh thần lại.
Bây giờ thật sự không phải thời gian thỏa đáng, Nguyễn Miên vẫn đang hôn mê ở ngoài phòng khách. Mấy ngày nay cậu như bị tiêm máu gà, sợ đàn ông hư hỏng Trình Mộc Quân lại tới leo lên giường Lâm tiên sinh, vì vậy mỗi lần ngủ đều ngủ trên sô pha phòng khách.
Hơn nữa với hào quang nhân vật chính đó, không biết khi nào sẽ tỉnh lại.
Chuyện Trình Mộc Quân bò lên giường Lâm Viễn Ngạn đã truyền ra, mục đích kích thích người phía sau màn cũng đã đạt được.
Đã đạt được mục đích, hắn cũng chẳng có hứng thú biểu diễn cho người khác xem.
"Cậu phát điên cái gì?" Trình Mộc Quân hạ giọng nói.
Lâm Viễn Ngạn lại nhếch môi cười nhẹ, vẫn nửa đè trên người hắn, nâng tay cởi hết nút áo của hắn.
Băng gạc trên eo đã được gỡ xuống, miệng vết thương mọc ra lớp da non màu hồng. Ánh mắt Lâm Viễn Ngạn trở nên u ám, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.
Trình Mộc Quân hơi co người lại, oán giận nói: "Đừng chạm vào, ngứa lắm."
Mới vừa động, người lại bị đè xuống.
"Tôi chuẩn bị cho người tạo một vết trên người Trình Thế Kiệt, tất nhiên là phải đo đạc độ dài."
Trình Mộc Quân nhướng mày: "Cậu kiềm chế chút, đừng giết chết người, có lẽ anh ta vẫn còn dùng được."
Lâm Viễn Ngạn khẽ cười: "Cậu yên tâm, tôi sẽ tìm bác sĩ thật tốt, đợi vết thương khép lại thì làm thêm một lần nữa. Cậu biết tính tôi mà, trước giờ đều trả lại gấp đôi."
Sau khi Lâm Viễn Ngạn gặp tai nạn xe, đúng thật là có thù tất báo. Trình Mộc Quân cũng không cảm thấy kỳ lạ, cũng biết đối với một người thường xuyên bị tra tấn tâm lý mà nói, con đường phát tiết ắt không thể thiếu.
Hắn an tĩnh lại, đợi Lâm Viễn Ngạn nghiên cứu vết thương kia, thậm chí còn vì để tiện cho đối phương hơn mà chủ động cởi bỏ áo trên người.
Trình Mộc Quân ngồi dậy, dựa vào đầu giường, mắt nhìn lên trần nhà.
Lâm Viễn Ngạn nằm nghiêng, chống khuỷu tay xuống giường, cẩn thận xem xét vết thương. Khoảng cách rất gần, hơi thở phả vào, mang đến từng đợt cảm giác kỳ dị.
Hơn nữa thân nhiệt Lâm Viễn Ngạn vốn đã hơi thấp, đầu ngón tay lạnh lẽo chạm vào càng làm người ta khó có thể chịu đựng.
"Nơi này, sẽ để lại sẹo."
Trình Mộc Quân không quan tâm: "Để thì để, không sao cả."
Lâm Viễn Ngạn vẫn vuốt ve nó: "Hình dạng này... như một bông hồng có gai, chờ xong chuyện, tôi xăm cho cậu một bông hồng ở đây được không?"
Trình Mộc Quân nhíu mày: "Tôi không có hứng thú với việc hành hạ bản thân."
Bị từ chối, Lâm Viễn Ngạn cũng không tức giận, chống người lên.
Nụ hôn rơi trên môi.
Lúc này, Trình Mộc Quân không từ chối, chuyện nghiên cứu miệng vết thương khi nãy cũng đã làm hắn nóng lên. Cùng lắm thì bị Nguyễn Miên nhìn thấy thêm lần nữa, không sao cả, dù sao Nguyễn Miên nhìn thêm vài lần nữa cũng sẽ quen thôi.
Khi đang đắm chìm, tiếng chụp ảnh vang lên.
Trình Mộc Quân sửng sốt, thấy Lâm Viễn Ngạn cầm điện thoại của mình.
Hắn đẩy người ra, nhíu mày nói: "Cậu biến thái à?"
Lâm Viễn Ngạn cũng không phản bác, nhét điện thoại vào tay Trình Mộc Quân: "Gửi tấm ảnh này cho Lâm phu nhân."
"......"
Lâm phu nhân.
Cũng khá buồn cười, Lâm Viễn Ngạn cũng gọi mẹ Lâm là Lâm phu nhân, quan hệ của hai người lạnh nhạt đến nỗi không hề giống như một đôi mẹ con.
Nếu không phải hồi trẻ Lâm Viễn Ngạn đã từng lấy tóc mẹ Lâm đi làm xét nghiệm ADN, Trình Mộc Quân cũng xem toàn bộ hành trình thì hắn cũng sẽ hoài nghi, rốt cuộc Lâm Viễn Ngạn có phải con ruột của mẹ Lâm hay không.
Trình Mộc Quân không hỏi nhiều, cầm điện thoại, bấm gửi, sau đó mới hỏi: "Cậu muốn làm gì?"
"Tôi đã điều tra Lâm gia và những căn nhà dưới danh nghĩa của bà ấy, nhưng không có gì cả." Lâm Viễn Ngạn gần như vừa cắn vành tai Trình Mộc Quân vừa nói chuyện, hơi thở phả vào liên tục.
Ngứa ghê.
Nội dung lại làm Trình Mộc Quân không thể không tập trung tinh thần nghe kỹ.
"Chỉ còn lại một chỗ tôi chưa điều tra, chính là viện điều dưỡng vốn thuộc về tài sản Phương gia mà bà mang đến Lâm gia, nhưng trước giờ tôi chưa từng nhúng tay. Viện điều dưỡng đều là người của bà, muốn không dấu vết đi vào, chỉ có một biện pháp, chiếm được lòng tin của bọn họ, cũng đừng để tôi thật sự bị thôi miên."
Tay Trình Mộc Quân rũ xuống mép giường, vật thể lạnh lẽo rơi vào tay.
Lâm Viễn Ngạn gắt gao nhìn chằm chằm hắn, lại cắn môi hắn một cái. Sau đó, y dùng một tay lật đổ tủ đầu giường.
Tiếng động vang dội làm Nguyễn Miên đang mơ màng bên ngoài bừng tỉnh.
Nguyễn Miên mê mang mở to mắt, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Lâm Viễn Ngạn tức giận quát: "Trình Mộc Quân, rốt cuộc cậu muốn làm gì!"
Không ổn! Tên đàn ông hư hỏng kia lại tới nữa.
Nguyễn Miên không rảnh lo mấy chuyện gì khác nữa, siết chặt nắm tay vọt vào.
Đẩy cửa ra, cậu nhìn thấy Lâm Viễn Ngạn và Trình Mộc Quân đang dây dưa.
Trình Mộc Quân đè trên người Lâm Viễn Ngạn, quần áo lộn xộn, tựa như lần quyến rũ Lâm Viễn Ngạn trước đó.
Cậu tiến lên, muốn kéo Trình Mộc Quân ra, lại bị đối phương vung tay, cả người bay ngược ra ngoài, đập vào tường, tức khắc đầu váng mắt hoa, hoàn toàn không đứng dậy nổi.
Lâm Viễn Ngạn càng thêm phẫn nộ: "Trình Mộc Quân, cậu dám động thủ với em ấy! Tôi sẽ không bị cậu mê hoặc thêm lần nữa! Cậu......"
Trình Mộc Quân quay đầu lại, cười với Nguyễn Miên: "Sao lần nào cũng là cậu vậy, làm hỏng chuyện tốt của tôi. Cậu muốn nhìn, vậy thì cứ ở đó mà nhìn cho kỹ."
Nói xong, hắn nâng tay cởi quần Lâm Viễn Ngạn.
Nguyễn Miên sợ ngây người, cậu chưa từng thấy người nào trơ trẽn như vậy, thế mà lại vấy bẩn Lâm tiên sinh ngay trước mặt mình. Không được, mình tuyệt đối không thể để tên đàn ông hư hỏng này dụ dỗ Lâm tiên sinh lần nữa.
Sau mấy ngày trị liệu, Nguyễn Miên biết những chuyện đó đều không phải là ý của Lâm Viễn Ngạn, chỉ là bởi vì ký ức của y hỗn loạn nên mới nhớ mãi không quên bạn trai cũ mà thôi.
Chú bác sĩ đã nói, không thể để Trình Mộc Quân tiếp xúc với Lâm tiên sinh nữa, nếu có tiếp xúc thân mật sẽ quấy rầy việc trị liệu, làm những cố gắng trước giờ đều uổng phí.
Nguyễn Miên gấp đến nỗi nước mắt lưng tròng, vừa đá chân vừa mắng: "Anh mau buông Lâm tiên sinh ra! Nếu không, nếu không tôi sẽ không khách sáo nữa!"
Trình Mộc Quân khựng lại, động tác cứng đờ. Cùng lúc đó, hắn cũng cảm nhận được Lâm Viễn Ngạn đang phối hợp diễn với mình cũng cứng đờ.
Hắn hít sâu một hơi, đè nén xúc động muốn đánh người xuống, tiếp tục biểu diễn tiết mục thiểu năng.
"Chỉ bằng cậu? Cậu có thể không khách sáo như thế nào?"
Nói xong cũng không hề cho Nguyễn Miên thêm một ánh mắt, đè Lâm Viễn Ngạn xuống hôn.
"Anh quá xấu!"
Nguyễn Miên bị sự vô sỉ của Trình Mộc Quân làm tức giận đến ứa nước mắt, sau đó nhớ đến cái chuông báo động mà lúc trước mẹ Lâm cho mình.
Lúc ấy mẹ Lâm nói với cậu, bên ngoài có người đang bảo vệ bọn họ, một khi gặp phải chuyện gì không giải quyết được thì hãy ấn chuông này.
Nguyễn Miên lấy chuông báo động ra, đè mạnh xuống.
Năm phút sau, một đám người xông vào, tay cầm súng chĩa vào Trình Mộc Quân.
Lúc này Lâm Viễn Ngạn mới thoát khỏi khống chế, lạnh giọng nói: "Bắt cậu ta."
Mặt Trình Mộc Quân trắng bệch, bàng hoàng nhìn y: "Lâm Viễn Ngạn, thế mà cậu lại đối xử với tôi như vậy? Cậu điên rồi sao?"
Lâm Viễn Ngạn cười lạnh: "Vốn dĩ là tôi trả tiền mua trò vui, chưa nói đến những cái khác, vừa rồi cậu làm Tiểu Nguyễn bị thương, chuyện này tôi không thể tha thứ."
Trình Mộc Quân cúi đầu, giống như chịu phải đả kích lớn, ngay cả bả vai cũng bắt đầu run.
Nhưng Lâm Viễn Ngạn vẫn rất lạnh nhạt: "Bắt cậu ta lại, cẩn thận chiêu đãi."
Nguyễn Miên cắn cắn môi, do dự nói: "Lâm tiên sinh, em thấy... anh ta nhận sai là được rồi, biết nhận sai là đứa trẻ ngoan......"
Trình Mộc Quân: "......" Không được, phải diễn nhanh nhanh cho xong, nếu không hắn thật sự sẽ bật cười mất.
"Không cần cậu giả vờ tốt bụng." Trình Mộc Quân quay đầu lại, hung hăng trừng Nguyễn Miên.
Môi Lâm Viễn Ngạn cũng hơi giật giật, nghẹn một câu ra từ kẽ răng: "Không biết hối cải, tôi muốn cậu quỳ trước mặt em ấy nhận sai."
"Lâm - Viễn - Ngạn, cậu không nhớ tình cũ thì đừng trách tôi."
Trình Mộc Quân hung tợn nói, tay loé sáng, một con dao găm xuất hiện trên cổ Lâm Viễn Ngạn.
Hắn khống chế Lâm Viễn Ngạn đứng lên: "Tránh ra."
Vệ sĩ giương mắt nhìn Lâm Viễn Ngạn.
Lâm Viễn Ngạn vẫn chưa mở miệng đã nghe Nguyễn Miên nói: "Các người mau tránh ra! Hức, Lâm tiên sinh!"
Vệ sĩ nghe lời tránh ra, Trình Mộc Quân khống chế được Lâm Viễn Ngạn, một đường đi đến ban công. Hắn cười lạnh một tiếng: "Lâm Viễn Ngạn, lần sau gặp lại thì đừng trách tôi không nương tay."
Nói xong, hắn đẩy Lâm Viễn Ngạn ra, một tia sáng xẹt qua bụng y.
Vệ sĩ tiếp nhận cái nháy mắt của Lâm Viễn Ngạn, Trình Mộc Quân nhanh nhẹn nhảy xuống từ ban công, biến mất nhanh chóng.
Nguyễn Miên lộc cộc xông tới, nhào qua muốn xem tình huống của Lâm Viễn Ngạn, lại bị đẩy ra.
Cậu ngã ngồi trên mặt đất, sau đó thấy gương mặt Lâm Viễn Ngạn trắng bệch, nhưng vẫn ôn hòa nói: "Xin lỗi, nhưng đừng đè lên miệng vết thương của tôi."
Bấy giờ Nguyễn Miên mới phát hiện, bụng Lâm Viễn Ngạn có một viết thương thật dài đang chảy máu.
Cậu vô cùng hoảng sợ, trợn mắt một cái, nhu nhược hôn mê bất tỉnh.