Editor: Diệp Hạ
Trên con đường hẻo lánh bên ngoài bệnh viện, có một chiếc xe hơi màu đen đang đậu.
Trình Mộc Quân ngồi bên trong, lẳng lặng nhìn hết màn biểu diễn.
Kỹ thuật diễn của Lâm Viễn Ngạn không tốt, lại đi dùng lời thoại của đàn ông cặn bã làm người ta khó thở để trấn an Nguyễn Miên, nhưng thế mà Trình Thế Kiệt cũng không cảm thấy khác thường.
Hắn âm thầm gạch tên Trình Thế Kiệt ra khỏi danh sách.
Mấy ngày kế tiếp, Trình Mộc Quân rúc trong nhà xem camera, không ra ngoài nữa.
Có lẽ là Trình Thế Kiệt đã bị hắn dọa sợ rồi, cũng có thể là bị Lâm Viễn Ngạn với kỹ thuật diễn yếu kém đó lừa gạt. Tóm lại, Trình Mộc Quân không gặp mấy phiền toái nhỏ nữa, có thể an tĩnh một thời gian.
Chỉ trong mấy ngày, tin Trình Mộc Quân bò lên giường Lâm Viễn Ngạn đã lan truyền đến tai tất cả mọi người. Bây giờ, thanh danh hắn đã thay đổi, từ mối tình đầu mà Lâm tiên sinh nhớ mãi không quên, biến thành yêu tinh rẻ tiền.
Thật ra Trình Mộc Quân không để ý lắm, nhưng Lâm Dật Hành lại gọi điện thoại tới an ủi vài câu.
Bây giờ Trình Mộc Quân đã có đồng minh, vì thế không định kéo Lâm Dật Hành xuống nước nữa, chỉ nói vài câu có lệ như mình thật lòng muốn hợp lại với Lâm Viễn Ngạn gì đó.
Sau khi gây ra những việc này, người đến thăm Lâm Viễn Ngạn trở nên nhiều hơn hẳn, không ít người Lâm gia Trình gia xuất hiện.
Bác sĩ kia cũng bắt đầu tăng cường độ ám chỉ tâm lý với Lâm Viễn Ngạn, nhưng hai người vẫn không thu hoạch được gì.
Bọn họ không thể tìm thấy người chân chính đứng phía sau điều khiển tất cả, người nọ luôn ẩn mình trong bóng đen, không thấy dấu vết.
Bảy ngày sau.
Trình Mộc Quân lại xuất hiện ở bên ngoài bệnh viện, ở đó từ chiều cho tới tối.
Hắn nhìn màn hình thở dài, có chút uể oải: "Cứ giằng co như thế này thì không được, thanh tiến độ cũng bất động rồi."
Hệ thống: "Mấy ngày nay cậu không làm gì, thiết lập của đại lão cũng từ thâm tình chung thủy biến thành tra công rồi, cậu còn muốn tăng tiến độ à? Nằm mơ."
Trình Mộc Quân sờ sờ cằm: "Cũng hợp lý, xem ra phải đi đẩy cốt truyện trước."
Hệ thống im lặng một lát rồi hỏi: "Thật sự tôi không hiểu nổi, rốt cuộc là cậu đang tìm kiếm thứ gì?"
Thật ra đối với Trình Mộc Quân mà nói, lấy cái tính vô tâm của hắn, hẳn là sẽ không phối hợp với Lâm Viễn Ngạn như vậy. Dù sao, mục đích của hắn và Lâm Viễn Ngạn cũng có phần trái ngược nhau.
Trình Mộc Quân cần cốt truyện xảy ra theo đúng kịch bản, tiến độ sửa chữa tăng lên; mà Lâm Viễn Ngạn lại cần đào ra bí mật của Lâm gia.
Nếu muốn biết bí mật, y sẽ không trở thành công cụ người chỉ biết cưng chiều Nguyễn Miên hết mình như trong kịch bản.
Ít nhất, bạn trai cũ Trình Mộc Quân này sẽ bị xử lý.
Suy cho cùng, kết cục của kịch bản phải thể hiện đại lão đã hoàn toàn buông bỏ bạn trai cũ, trong lòng chỉ có một mình Nguyễn Miên.
Lúc trước, khi bạn trai cũ nổi điên bắt cóc Nguyễn Miên, đại lão đã tự tay bắn chết hắn.
Hiện giờ xem ra, khả năng Lâm Viễn Ngạn trở thành não tàn là rất nhỏ, tất nhiên cũng không thể tự tay giết chết Trình Mộc Quân.
Hệ thống tin vào phán đoán của Trình Mộc Quân, quá trình không quan trọng, kết quả tương tự là được.
Hai thế giới trước, họ cũng đi được gần hết các cốt truyện mấu chốt, tuy rằng có vài sự thay đổi, nhưng tốt xấu gì cũng coi như là thuận lợi hoàn thành kết cục cuối cùng.
Tuyến của Tần Lý là buông bỏ và thứ tha, tuyến của Hách Viễn là phi thăng, tất cả, Trình Mộc Quân đều đạt được mục đích từ một góc độ khác.
Nhưng thế giới này, kết cục viết rõ ràng, giấy trắng mực đen: "Lâm Viễn Ngạn" tự tay giết "Trình Mộc Quân", tạm biệt quá khứ, bắt đầu cuộc sống mới.
Hệ thống lo sợ bất an, cuối cùng vẫn lôi đoạn kết này ra, gạch đỏ nó rồi đưa cho Trình Mộc Quân xem: "Kết cục này phải làm sao đây?"
Trình Mộc Quân nhìn qua vài lần: ".... Cái này không phải văn ngọt sủng à, sao lại có kết cục không hài hòa như vậy chứ?"
Hệ thống bất đắc dĩ: "Bởi vì đây cũng là một bộ phận của ngọt sủng, sự tồn tại của bạn trai cũ gì đó chỉ là tỳ vết trong văn ngọt sủng, chỉ có tự tay xoá đi mới là cảnh giới cao nhất của ngọt sủng."
Trình Mộc Quân: "Mấy người biến thái thật đó, cái kịch bản này.... thà là bỏ luôn nhân vật bạn trai cũ này luôn đi."
"Không có bạn trai cũ thì ai làm tổn thương đại lão, như vậy thì thuộc tính chữa lành sẽ không còn."
"Được rồi." Trình Mộc Quân bỏ cuộc: "Kịch bản của mấy người, mấy người tự quyết định."
Hệ thống rất hài lòng, thế mà nó lại có thể cãi thắng Trình Mộc Quân, thật là hiếm thấy.
Sau một lúc lâu, nó mới bình tĩnh lại.
Thế mà nó lại bị Trình Mộc Quân xoay vòng rồi, vốn dĩ mục đích là hỏi kế hoạch của đối phương: "Cậu đừng có nói sang chuyện khác, rốt cuộc là tại sao cậu lại hợp tác với Lâm Viễn Ngạn? Rõ ràng là để y bị thôi miên, tiếp tục đi cốt truyện đại lão tàn tật và tiểu kiều thê thì sẽ có lợi cho cậu và việc sửa chữa cốt truyện mà?"
Trình Mộc Quân ghé vào tay lái, mắt nhìn sắc trời, lúc này đã gần 12 giờ đêm, đã đến giờ tập kích.
Hệ thống lại hỏi thêm lần nữa.
Trình Mộc Quân nhìn điện thoại, sau đó nói: "Cậu nói không sai, để Lâm Viễn Ngạn bị thôi miên rất có lợi với việc sửa chữa tuyến cốt truyện."
Hôm nay, có vẻ như bác sĩ thấy Lâm Viễn Ngạn mãi vẫn chưa bị thôi miên hoàn toàn, vì thế lại tăng cường độ khống chế tâm lý lần lữa, để Lâm Viễn Ngạn nhớ lại vài chuyện quá khứ, thậm chí còn mượn tai nạn xe năm đó để kích thích y.
Bình thường không ai dám nói chuyện đó trước mặt Lâm Viễn Ngạn, mà người từng khiêu khích thì đều không thấy tung tích.
Nhưng, những người này không bao gồm mẹ Lâm.
Hôm nay, mẹ Lâm "giúp" Lâm Viễn Ngạn nhớ lại việc này, tất nhiên Trình Mộc Quân cũng đã nhìn thấy tất cả.
Xem trạng thái của Lâm Viễn Ngạn thì có thể phán đoán, hẳn là y đã đến cực hạn rồi, nếu như đêm nay Trình Mộc Quân không xuất hiện, có lẽ y sẽ lại bị thôi miên lần nữa.
Trình Mộc Quân mở cửa xuống xe.
Hệ thống cả kinh: "A, cậu đi đâu?"
Trình Mộc Quân: "Giúp đồng minh của tôi một phen."
Hệ thống khó hiểu nói: "Cậu mặc kệ thanh tiến độ? Không phải lúc nãy cậu cũng đồng ý với cách nói của tôi sao?"
Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Trực giác của tôi nói, việc này quan trọng hơn thanh tiến độ nhiều, nhưng còn tình huống cụ thể thì phải chờ đến khi tìm ra bí mật trong đó mới biết được."
Hệ thống sửng sốt: "Chuyện gì mà quan trọng hơn tiến độ nữa? Nếu thế giới này hỏng, cậu sẽ lại bị kẹt ở thế giới trừng phạt thêm hai năm nữa thì làm sao?"
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời sao: "Đây không phải việc cậu có thể hỏi, hừ, ngoan một chút, biết quá nhiều bí mật không phải chuyện tốt."
Vẻ mặt của hắn làm hệ thống thấy hơi sợ, vì vậy nó không dám hé răng thêm nữa.
***
Trong căn phòng tối đen, Lâm Viễn Ngạn ngủ không an ổn lắm.
Y chau mày, trán đầy mồ hôi, cánh tay để lộ ra bên ngoài siết chặt lấy tấm chăn. Có thể thấy, đây là giấc mộng làm người ta vô cùng khó chịu.
Âm nhạc trong phòng vốn đang vang nhẹ ngàng, giờ này khắc này, tiết tấu lại dần dần thay đổi.
Theo sự biến hoá của âm nhạc, đôi mày nhíu chặt của Lâm Viễn Ngạn dần thả lỏng, thống khổ trên mặt cũng dần biến mất. Y hít thở đều, gương mặt bình thản, nhìn có vẻ sắp tiến sâu vào mộng đẹp.
Nhưng ngay lúc này, một bóng đen đột ngột leo lên người y, nâng tay bịt kín mũi và miệng y lại.
Lâm Viễn Ngạn nhíu mày, hít thở khó khăn, sau đó bất ngờ mở mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, y cảm thấy mình như bị ai đó đẩy ngã từ đám mây mềm mại trên không trung xuống vực sâu không đáy, cảm giác này rất đáng sợ, lại rất chân thật.
Lâm Viễn Ngạn nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân một lát, sau đó mới chậm rãi phun ra một câu:
"Lần sau cậu có thể không dùng phương pháp thô bạo như vậy được không?"
Trình Mộc Quân buông tay, cởi áo khoác ném qua một bên, sau đó nằm xuống bên cạnh Lâm Viễn Ngạn.
"Để ấn tượng khắc sâu, cho cậu một cái phản xạ có điều kiện trên tâm lý, mỗi lần sắp bị thôi miên, cậu đều sẽ nhớ tới cảm giác vừa rồi."
Lâm Viễn Ngạn đứng dậy, nhéo nhéo giữa mày, lại cầm lấy cốc nước trên tủ đầu giường uống một ngụm: "Đúng là ấn tượng khắc rất sâu."
Y tạm dừng một chút, hỏi: "Nguyễn Miên đâu?"
Trình Mộc Quân nhướng mày: "Sao? Sợ tôi làm cậu ta bị thương? Một cậu bé ngây thơ đáng yêu nhu nhược như vậy, ai có thể nhẫn tâm làm cậu ấy bị thương chứ?"
Lâm Viễn Ngạn lẳng lặng nhìn hắn: "Tôi cảm thấy cậu ngây thơ đáng yêu nhu nhược hơn nhiều, dù sao thì cậu cũng chỉ là một cậu bé yêu tiền mà thôi."
Lời này cũng có căn cứ, mấy ngày nay Trình Mộc Quân không xuất hiện, Lâm Viễn Ngạn kêu hắn tới hắn cũng không có phản ứng.
Mãi cho đến khi y chuyển năm triệu qua, chuyển đến lần thứ 3 Trình Mộc Quân mới xuất hiện.
"......" Trình Mộc Quân muốn chửi người, quả nhiên hắn không thể nào quái gở bằng Lâm Viễn Ngạn.
Hắn nghiêm túc trả lời: "Nguyễn Miên ở bên ngoài, ngất rồi, nhưng không biết khi nào sẽ tỉnh lại, vẫn nên tranh thủ thời gian làm việc thì tốt hơn."
Lâm Viễn Ngạn nhăn mặt lại: "Làm việc?"
Trình Mộc Quân khẽ mỉm cười, kéo Lâm Viễn Ngạn xuống, sau đó xoay người ngồi lên eo hắn, bắt đầu cởi quần áo.
Lâm Viễn Ngạn vốn đang khá ung dung, cho rằng Trình Mộc Quân chỉ đang đáp lại hành động lúc nãy của mình, nhìn thấy đối phương cởi áo xong định cởi đến quần mới đờ người, sau đó vội vàng đè tay hắn lại.
"Cậu làm gì?"
Trình Mộc Quân nhướng mày: "Làm 3 lần năm triệu của cậu có giá trị."
Hơi thở của Lâm Viễn Ngạn trở nên nặng nề, vành tai phiếm hồng, nhưng vẫn quyết đoán xốc Trình Mộc Quân lên, sau đó kéo chăn che lại phần da thịt trần trụi của hai người, tránh nguy cơ lý trí hoàn toàn sụp đổ.
"Không được."
Trình Mộc Quân vẫn tiếp tục ngả ngớn: "Cậu không được? Không thể nào, tên bác sĩ kia vì muốn cậu giữ mình cho Nguyễn Miên mà làm cậu không cứng lên được thật á?"
Lâm Viễn Ngạn nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, cúi người nửa hôn nửa gặm cắn môi Trình Mộc Quân một chút, sau đó mới nói:
"Vừa rồi tôi có một giấc mơ."
Trình Mộc Quân cũng nghiêm túc trở lại: "Hửm? Mơ gì? Có.... liên quan tới tai nạn xe?"
Ngón tay Lâm Viễn Ngạn hơi run lên, nhưng không phẫn nộ như khi những người khác nhắc đến tai nạn xe. Y lạnh giọng nói: "Trong mộng, cậu làm t ình nhân của tôi, bị nuôi thành chim hoàng yến, tôi khóa cậu ở trên giường, cậu không cần mặc gì, không cần làm gì, chỉ cần đợi tôi làm việc xong đến thăm cậu."
Trình Mộc Quân nhướng mày, không nói gì.
"Sau đó, tôi chán ghét cậu, mất đi hứng thú với chim hoàng yến chỉ có túi da, phát hiện Nguyễn Miên luôn ở bên cạnh không rời không bỏ mình mới xứng đáng được yêu thương, là......"
"Linh hồn.... thuần khiết."
Một câu ngắn ngủi mà Lâm Viễn Ngạn nói thật gian nan, giống như quá kinh tởm.
Trình Mộc Quân sờ sờ cằm: "Xem ra là dựa vào tin đồn để sửa chữa à?"
Lâm Viễn Ngạn lại lắc đầu: "Không phải, nơi tôi nhốt cậu ở trong mộng, cậu cũng đã từng đến đó, còn ở đó một thời gian dài."
Sau khi nghe câu này, Trình Mộc Quân cũng sửng sốt một hồi.
Câu này không chi tiết lắm, nhưng hắn lại biết, chuyện Lâm Viễn Ngạn nói chính là chuyện đời trước, biệt thự hắn bị giam sau khi lật xe.
Nhưng mà, biệt thự đó nằm trên một hòn đảo tư nhân dưới danh nghĩa Lâm Viễn Ngạn, không ai biết.
Đó là ba Lâm Viễn Ngạn mua, sau khi kế thừa y cũng không đi đến hòn đảo đó. Chỗ quan trọng hơn là, phải hai năm sau biệt thự này mới được xây dựng.
Nói đơn giản là, ở giai đoạn cốt truyện bây giờ, không một ai có thể thấy căn biệt thự trên hòn đảo nhỏ đó.
Lâm Viễn Ngạn đã gặp qua, cũng nhớ rõ, nhưng đó lại là cảnh trong mơ của y, hình thành từ ám chỉ tâm lý, ký ức của y không phải nhân tố chủ đạo.
Tuyến chủ đạo nắm trong tay người thôi miên y. Nếu người nọ không biết chuyện Lâm Viễn Ngạn cầm tù Trình Mộc Quân, vậy thì cảnh trong mơ phải có liên quan đến tai nạn xe.
Nhưng hôm nay, cảnh trong mơ lại là những chuyện rất lâu về sau, những chuyện mà bây giờ vẫn chưa xảy ra.
Trình Mộc Quân lẩm bẩm: "Hệ thống, số liệu của mấy người sắp thành cái sàng rồi, trừ Lâm Viễn Ngạn, thế giới này vẫn còn một người trùng sinh......"
______
Cái sàng -> đầy lỗ hổng