Như các bạn đã biết thì quát pát chỉ cho phép đăng 200 phần trong một truyện, mình lại không thích tách truyện ra cho lắm, vậy nên từ bây giờ hôm nào edit được 2 chương thì mình sẽ gộp lại 1 phần rồi đăng lên luôn ha
6
Editor: Diệp Hạ
Chương 134: Thầy giáo bạch nguyệt quang OOC rồi (3)
Hành tinh rác rưởi đơn giản là nơi dùng để gửi các loại rác không thể xử lý, là một tinh cầu cực kỳ không thích hợp để nhân loại sinh sống.
Trình Mộc Quân bò ra khỏi khoang thoát hiểm, ngó ngang dọc một hồi nhưng vẫn không thể xác định vị trí của tinh cầu này, điều duy nhất hắn có thể chắc chắn là khoảng cách từ đây đến tinh hệ Trung Ương rất xa.
Bởi vì nơi này hoàn toàn không có dấu vết nhân loại hoạt động, nếu ở gần tinh hệ Trung Ương thì mặc dù là hành tinh rác rưởi cũng sẽ có một bộ phận nhân loại đến đây sống.
Nhưng hành tinh rác rưởi hoang tàn vắng vẻ cũng không làm Trình Mộc Quân lo lắng, hạt giống, lương thực và thiết bị cơ bản trong khoang thoát hiểm đủ để hắn sống ở đây một thời gian dài.
Chỉ cần chờ đến khi có tinh hạm tiếp theo đến là có thể rời đi.
Dựa theo lệ thường, khoảng mười năm đến ba mươi năm sẽ có một chuyến bay đến hành tinh không có bóng người này.
Hắn sờ cằm, nói với hệ thống: "Nhìn tình huống trước mắt thì có vẻ thiết lập đang ở quá khứ."
Hệ thống: "Hả? Tại sao?"
Trình Mộc Quân một bên lấy các vật dụng từ khoang thoát hiểm ra, một bên bắt đầu chuẩn bị dựng nơi ẩn núp.
Trong khoang thoát hiểm có trang bị một bộ xương ngoài*, giúp Trình Mộc Quân làm những việc cần thể lực này một cách rất nhẹ nhàng.
(*) Thường dùng trong chiến đấu, giúp binh sĩ mang vác các vật nặng mà không cảm thấy mệt mỏi hay bị cản trở khi tham chiến
Hắn còn nhàn rỗi nói chuyện với hệ thống: "Năm tôi 58 tuổi có vô tình rơi xuống một hành tinh rác rưởi, sinh sống ở đó rất nhiều năm."
Thời đại tinh tế, tuổi thọ trung bình của nhân loại đã đạt tới 300 năm, Alpha thể chất cường kiện còn có thể sống được lâu hơn.
58 tuổi cũng chỉ xem như mới thành niên không lâu.
Hệ thống: "Bảo sao cậu dựng nơi ẩn núp thành thạo như vậy, không đúng, tôi nhớ cậu xuất thân quý tộc mà? Sao lại bị nhốt ở hành tinh rác rưởi?"
Trong kịch bản gốc, tác giả chỉ kể sơ lược về "Trình Mộc Quân" này bằng vài dòng ít ỏi. Dù sao hắn cũng không phải vai chính, tất nhiên sẽ không miêu tả kỹ càng.
Trong lúc nói chuyện, Trình Mộc Quân đã dựng xong một nơi ẩn núp nhỏ cho một người ở, kế tiếp là dựng một cái lều lớn xung quanh nơi ẩn núp, dùng để gieo trồng.
Về nguồn nước, trong khoang thoát hiểm có trang bị thiết bị tổng hợp nguồn nước, năng lượng là năng lượng hạt nhân, có thể hoạt động liên tục mấy trăm năm.
Hơn nữa còn có lượng lớn dịch dinh dưỡng và đồ hộp các loại bổ sung protein, sinh hoạt sau này tạm thời không phải lo lắng.
Trình Mộc Quân cởi bộ xương ngoài ra, sau đó ngồi lên ghế, đun một nồi nước: "Không có gì, năm 18 tuổi, sau khi kiểm tra ra tuyến thể tàn khuyết không có pheromone thì không còn ai quan tâm tôi nữa, thế là tôi mua một cái phi thuyền loại nhỏ, đi du lịch khắp nơi."
Lang thang ở tinh tế 40 năm, Trình Mộc Quân nhìn thấy thế giới bên ngoài tinh hệ Trung Ương, một thế giới vô cùng hỗn loạn, cá lớn nuốt cá bé.
Mà các tinh cầu hỗn loạn áp lực đó gần như đều có một điểm giống nhau, đó là hoàn toàn bị Alpha nắm giữ. Bọn họ dựa vào thân phận Alpha mà có được địa vị cao trong quân đội dễ như trở bàn tay, sau đó được phong tước vị quý tộc nhỏ.
Quý tộc là có thể có được một tinh cầu.
Vì thế, người của toàn bộ tinh cầu đều bị họ khống chế trong tay.
Trình Mộc Quân từng gặp phải một tinh cầu rất kỳ dị. Cứ cách mấy năm, Alpha sẽ tiến hành một cuộc tuyển tú quy mô lớn, dù là Omega hay Beta, miễn là chưa tham gia tuyển tú thì sẽ không được phép kết hôn.
Gã có hơn một trăm người vợ, mấy trăm đứa con, cả gia đình mỗi ngày chỉ cần nằm đó đợi thường dân nộp của nuôi dưỡng.
Alpha này sủng ái một Omega nhất, bởi vì có vẻ ngoài mê người nên Omega đó thích nhất là chơi trò ra ngoài dụ dỗ người khác.
Sau đó, hắn nhìn Alpha giận dữ dùng khổ hình với người bị dụ dỗ, lấy chuyện này tìm niềm vui.
Trình Mộc Quân nhìn lên bầu trời sao, cười lạnh: "Đây chính là cái gọi là giả thiết Alpha thể chất tinh thần áp đảo người thường, ở vị thế thống trị tuyệt đối."
Hệ thống: "... Thật, thật đáng sợ."
"Nhiêu đó thì có là gì, ở nơi hỗn loạn đen tối hơn còn có trò chơi Beta sinh tồn, người sống sót cuối cùng sẽ nhận được rất nhiều của cải."
"Cái gì, có ý gì?"
"Không giết được người cuối cùng thì không thể rời đi, hơn nữa bên tổ chức chỉ cung cấp vũ khí, không có đồ ăn."
Cuối cùng Trình Mộc Quân vứt ra một câu: "Tóm lại, khi thấy như vậy tôi mới quyết định vứt hết những thứ đó, gì mà Alpha gì mà Omega gì mà đế quốc, chúng căn bản là không nên tồn tại."
Hệ thống: "Tôi, tôi chỉ là không hiểu, tại sao lại như vậy. Rõ ràng trong kịch bản chỉ miêu tả... Omega rất thảm, bị nuôi dưỡng không có tự do."
Trình Mộc Quân cười: "Cậu cảm thấy tại sao những Omega ở tinh hệ Trung Ương đó không làm việc, lại hở ra là ăn một bữa cơm bằng thu nhập cả năm của người khác, một món trang sức giá trị ngang với một tinh cầu? Rốt cuộc họ được ai chu cấp nuôi dưỡng?"
Hệ thống im lặng một lát, rồi lẩm bẩm: "Thật ra tôi cảm thấy cậu làm rất đúng, nhưng thanh tiến độ phải làm sao bây giờ?"
Trình Mộc Quân: "Tôi cũng cảm thấy mình làm rất đúng, thanh tiến độ à, cũng đơn giản, đẩy kế hoạch ra sau một chút, đợi Nghê Chân làm hoàng đế rồi lại bắt đầu là được."
4
"A, nhưng Nghê Chân cũng có ý định cải cách, danh tiếng cũng cao..."
Trình Mộc Quân ngắt ngang: "Vậy cậu ta có thay đổi bản chất không? Giai cấp vẫn tồn tại, cái gọi là quyền bình đẳng AO cũng chỉ là một trò cười."
"Khi Omega được hưởng thụ tài nguyên cao cấp nhất làm ầm ĩ vì không thể tự do lựa chọn hôn nhân, thì ở một tinh hệ xa xôi nào đó, Beta phụ trách đào châu báu cho họ lại bị gi ết chết đứa con của mình, đơn giản chỉ vì quặng hôm nay người đó đào có chất lượng không tốt, cậu cảm thấy lời này nghe có buồn cười không?"
Hệ thống tức khắc sôi máu, lớn tiếng nói: "Tôi theo cậu! Làm đi! Không cần sợ. Nhưng mà tôi vẫn còn hơi lo lắng, thời gian này... May mắn như vậy cảm thấy không giống cậu lắm."
1
"Cậu bớt nói gở đi."
Nói xong, Trình Mộc Quân đứng dậy, đeo bộ xương ngoài lên lần nữa, nói: "Không được, tôi phải ra ngoài xác nhận lại."
"Cái gì?"
"Tuổi của tôi."
Trình Mộc Quân rời khỏi nơi ẩn núp, chui đầu vào biển rác điện tử bên ngoài tìm kiếm những linh kiện vẫn còn sử dụng được.
Mặc dù tình huống bây giờ rất giống với năm hắn 58 tuổi, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.
Trình Mộc Quân đào được một số thứ, số lô sản xuất và mẫu mã đều có từ trước khi hắn 58 tuổi.
Nhưng như vậy cũng không thể chứng minh thời gian, đồ điện tử trên hành tinh rác rưởi xa xôi đều được sản xuất từ nhiều năm trước cũng không kỳ quái.
Hắn cần phải dùng cách khoa học để chứng minh chuyện này.
Tốn gần ba tiếng, cuối cùng Trình Mộc Quân cũng tìm được thứ hắn muốn, một bộ dụng cụ kiểm tra tuổi xương bị bỏ đi.
Bên ngoài hoàn hảo, sửa xong là có thể sử dụng.
Trình Mộc Quân vác máy kiểm tra tuổi xương trở lại bãi đất trống trước nơi ẩn núp, lấy dụng cụ từ khoang thoát hiểm ra, bắt đầu sửa chữa.
Khi còn học ở Học viện Trung ương, hắn đã tiếp xúc với máy kiểm tra tuổi xương này khá thường xuyên, sửa cũng không tốn công mấy. Không lâu sau, sửa chữa hoàn thành, chuyển được nguồn năng lượng, màn hình sáng lên.
Kiểu dáng cũ kỹ, nhưng có thể sử dụng.
Trình Mộc Quân ấn mấy cái nút, sau đó nằm vào.
Năm phút sau, máy phát ra tiếng "Tích ——", nhắc nhở đã kiểm tra xong.
Trình Mộc Quân ra khỏi dụng cụ, nhìn thấy bên trên biểu hiện con số "58" mới yên lòng.
Rất tốt.
Xem ra thời gian thật sự vào lúc hắn 58 tuổi, rất tốt, vẫn chưa có gì thay đổi.
Trình Mộc Quân rất hài lòng: "Hệ thống, cái miệng quạ đen của cậu cuống cùng cũng không linh nghiệm rồi, thật tốt."
Hệ thống: ".... Đừng như vậy, tiếp theo cậu định làm gì?"
"Chờ thôi."
"Hả? Cậu không định đi hả?"
Trình Mộc Quân: "Cốt truyện chính thức vẫn chưa bắt đầu, tôi vội đi làm gì. Hơn nữa vẫn còn một việc quan trọng cần hoàn thành, miễn cho sau này cốt truyện bắt đầu lại thiếu mất một vai chính."
Hệ thống: "Hả?"
"Nhặt người."
Lời ít ý nhiều.
Trong năm đầu tiên sống một mình ở hành tinh rác rưởi, hắn nhặt được một khoang thoát hiểm rơi xuống.
Trong khoang thoát hiểm có một đứa trẻ tám tuổi, Trình Mộc Quân cũng không thể nhìn đứa trẻ chết như vậy, thế là bèn nhặt về nuôi.
Nuôi suốt mười hai năm.
Lúc đó Trình Mộc Quân đã nhìn thấy quá nhiều chuyện đen tối nên sinh ra chút tâm lý trốn tránh, thậm chí còn muốn ở lại hành tinh rác rưởi này mãi mãi.
Nhưng không nghĩ tới khi đứa bé kia tròn 18 tuổi, pheromone bùng nổ, động d*c.
Việc này đã k1ch thích Trình Mộc Quân, cuối cùng hắn quyết định dẫn người rời đi.
Hệ thống: "Đứa nhỏ này là ai?"
"Cừu Tông."
Hệ thống kinh ngạc: "A, đây không phải thủ lĩnh quân phản động có độ xứng đôi 100% với Nghê Chân sao? Bảo sao y là người của cậu, thì ra là nuôi từ nhỏ đến lớn rồi, đừng nói là cậu đã bắt đầu kế hoạch vào lúc đó rồi nhé?"
Trình Mộc Quân: "Cái đó thì thật sự không có, lúc ấy tôi không nghĩ là sẽ lợi dụng Cừu Tông, sau khi rời khỏi cũng đường ai nấy đi. Sau này có lần tôi đến biên cảnh tinh hệ khảo sát, bị quân phản động quân bắt cóc, lúc ấy tôi mới phát hiện thủ lĩnh của họ là Cừu Tông."
Từ đó, bọn họ xây dựng mối quan hệ, cuối cùng liên thủ lật đổ đế chế, đưa hoàng thất lên đoạn đầu đài.
Ban đầu, Cừu Tông bước lên con đường phản động chỉ bởi vì thù hận gia tộc. Y đã từng là quý tộc, nhưng gia tộc lại thất bại trong cuộc đấu tranh quyền lực, cả nhà đều bị giết, chỉ có y hoảng sợ chạy thoát.
Chỉ là sau khi gặp lại Trình Mộc Quân, suy nghĩ của y chậm rãi thay đổi. Y bắt đầu lang thang bên ngoài tinh hệ, giải phóng những Beta bị áp bức, chậm rãi hình thành thế lực phản động không thể khinh thường.
Cho nên, thời gian này Trình Mộc Quân cần phải ở lại hành tinh rác rưởi, nếu không để Cừu Tông tám tuổi lưu lạc ở đây không ai chăm sóc, người không biết có chết không, nhưng cốt truyện sẽ lại bay tới đâu không biết.
Mấy tháng kế tiếp của Trình Mộc Quân đều bình thản quá đáng.
Hắn trồng rau, thu thập vài mảnh linh kiện điện tử để lắp ráp các dụng cụ cần thiết, thỉnh thoảng lại tâm sự với hệ thống, cứ vậy thời gian trôi cũng mau.
Cho đến ngày nọ, Trình Mộc Quân đang ngủ bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có một tiếng vang lớn.
Hắn mở to mắt, tính toán thời gian, hẳn là đến lúc nhặt người rồi.
Trình Mộc Quân trang bị bộ xương ngoài rồi đứng dậy, đi về phía trước tìm kiếm trong bóng tối.
Quả nhiên, trên mặt đất ở nơi xa xuất hiện một cái hố lớn, chính giữa hố là khoang thoát hiểm màu đen.
Trình Mộc Quân khựng lại, hắn cảm thấy kiểu dáng của cái khoang thoát hiểm này không giống trong trí nhớ lắm.
Nhưng bởi vì bên ngoài tổn hại nghiêm trọng nên không thể nhìn rõ các chi tiết, hắn buông nghi ngờ, tiến lên bắt đầu tháo dỡ khoang thoát hiểm.
Khoang cứu nạn này rơi do hoàn toàn mất khống chế, hệ thống điều khiển điện tử đã báo hỏng, chỉ có thể dùng bạo lực để mở ra.
Trình Mộc Quân điều khiển bộ xương ngoài tác dụng lực vào cửa khoang, làm toàn bộ cửa khoang rơi xuống.
Xuất hiện ở trước mặt hắn là một người đàn ông thành niên mặc đồ chiến đấu, trên đầu còn đeo mũ giáp, rõ ràng là đã tiến vào khoang thoát hiểm khi đang chiến đấu kịch liệt.
Trình Mộc Quân sửng sốt, ngừng động tác lại, không đúng, người này ai?
Lúc hắn nhặt được Cừu Tông, tên đó vẫn là một đứa trẻ tám tuổi, người này rõ ràng không phải mà.
Trình Mộc Quân lui về phía sau một bước, lấy súng nguyên tử loại nhỏ giắt ở bên hông ra. Hắn đợi một lát, khi xác nhận người đã hôn mê, không có bất luận động tĩnh gì mới cẩn thận tiến lên.
Hắn nâng tay, cởi mũ giáp của người nọ xuống.
Một gương mặt quen thuộc lộ ra trước mắt Trình Mộc Quân, sống mũi cao thẳng, lông mi cong dày, đôi môi mỏng, mặc dù đang nhắm mắt cũng không che lấp được sự anh tuấn.
Trình Mộc Quân im lặng hồi lâu, "Hệ thống, tôi hơi chóng mặt, có phải tôi đang nằm mơ không?"
Hệ thống: "Hả? Sao vậy? Người này ai?"
Trình Mộc Quân hít sâu một hơi, rồi đau đớn phun ra mấy chữ: "Thủ lĩnh quân phản động, Cừu Tông."
Hệ thống: "Gì? Không phải y nhỏ hơn cậu 50 tuổi sao? Sao lại thế này?"
"Nếu tôi mà biết thì đã không chóng mặt."
1
_______
Chương 135: Thầy giáo bạch nguyệt quang OOC rồi (4)
Mặc kệ như thế nào, người vẫn phải cứu.
Trình Mộc Quân khiêng Cừu Tông hôn mê trở về nơi ẩn núp, lấy dụng cụ chữa bệnh kiểm tra tổng quát cho Cừu Tông.
Cơ thể không bị thương, chỉ là tinh thần lực cạn kiệt nên mới hôn mê.
Trình Mộc Quân lại đứng dậy đi ra chỗ khoang thoát hiểm bị rơi, một lát sau đem hết những vật có giá trị bên trong về.
Một cái thiết bị đầu cuối* cá nhân, một hộp sơ cứu y tế, một bao đồ dùng, còn có một thứ có vẻ như là người máy gia đình.
(*) Thiết bị đầu cuối: tên gọi chỉ một loại thiết bị phần cứng sử dụng trong lĩnh vực điện tử hoặc điện cơ
Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm thứ hình tròn giống như robot gia đình trong chốc lát, cảm thấy nhiều năm qua, sở thích của Cừu Tông đã trở nên kỳ quái hơn.
2
Cừu Tông trước đây là một tên cực kỳ cuồng chiến đấu, trong khoang thoát hiểm đều nhét đầy vũ khí, hộp sơ cứu và đồ dùng gì đó đều không cần.
Hiện tại lại xuất hiện một người máy gia đình, kỳ quái.
Trình Mộc Quân nhìn vài lần rồi không nghiên cứu người máy gia đình kia nữa, mà mở thiết bị đầu cuối cá nhân ra.
Thuận lợi khởi động, xác thực mống mắt thất bại.
Thiết bị đầu cuối cá nhân vẫn dùng được, thế nhưng chỉ có thể sử dụng những công năng cơ bản như gửi tín hiệu cầu cứu, hiển thị thời gian, tình trạng không khí ở nơi này.
Trình Mộc Quân lướt vài cái, xác nhận thời gian. Lúc này đã là 80 năm sau khi hắn chết.
1
"......"
Trình Mộc Quân im lặng hồi lâu, thở dài nói: "Hệ thống, phiền cậu một việc."
"Cái, cái gì?"
"Sau này khi tiến vào thế giới mới, nếu có nói chuyện thì nhớ lựa lời, đừng có nói cái xui rủi nữa."
Hệ thống: "Tôi... tôi không cố ý mà."
Dù có thế nào, cuộc sống vẫn phải tiếp tục.
Hiện giờ điều duy nhất đáng ăn mừng là Nghê Chân vẫn chưa chết. Nếu cậu ta chết, thế giới này sẽ không tồn tại.
Nhưng vấn đề lớn nhất ở chỗ, nếu muốn sửa chữa thanh tiến độ, Nghê Chân cần phải bước lên ngôi vị hoàng đế. Hiện giờ đã 80 năm trôi qua, Nước Cộng hoà Nhân dân hẳn là đã bước lên quỹ đạo, sao có thể khôi phục lại lần nữa.
Hơn nữa, Trình Mộc Quân cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
"Hệ thống, cậu nói xem, nếu tôi tìm một tinh cầu không ai ở rồi đưa Nghê Chân lên làm vua thì có tính không?"
Hệ thống: "Cậu nghĩ sao?"
"Ầy, phiền ghê, vẫn cứ hủy diệt thôi."
Trình Mộc Quân lại thở dài.
Hắn vừa lên tiếng, đôi mắt của người máy gia đình bên cạnh bỗng nhiên chớp một cái, sáng lên.
【Tích —— Phát hiện giọng nói của quản trị viên, AI đang khởi động.】
Người máy hình tròn chậm rãi dâng lên thành một hình trụ, bên trên hình trụ lại thò ra một hình bán nguyệt, bên trên hình bán nguyệt là màn hình điện tử.
Trên màn hình có hai con mắt tròn vo chớp chớp: "Chủ nhân, chủ nhân, là anh sao?"
Trình Mộc Quân sửng sốt, hỏi: "Tiểu Nhất?"
"Đúng vậy, chính là Tiểu Nhất, a a a, chủ nhân, đã lâu không gặp, Tiểu Nhất rất nhớ anh."
"......"
Tiểu Nhất là người máy quản gia Trình Mộc Quân đã dùng rất nhiều năm, hắn vẫn luôn muốn đổi cơ thể mới cho Tiểu Nhất, sẵn tiện cập nhật AI, nhưng mãi vẫn chưa thể làm.
Hệ thống nhỏ giọng nói: "Tiểu yêu tinh chui từ đâu ra tranh sủng với ta."
5
Trình Mộc Quân không để ý đến nó, hắn rất vui, có Tiểu Nhất ở đây là có thể biết được không ít tin tức bây giờ.
"Tiểu Nhất, sao em lại ở chỗ Cừu Tông?"
"Cái trứng thối này xông vào nhà chủ nhân đưa Tiểu Nhất đi, Tiểu Nhất không muốn đi, anh ta lại gạt em nói là đi với anh ta thì có thể nhìn thấy chủ nhân, anh ta là kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo, hả? Không đúng, Tiểu Nhất gặp được chủ nhân rồi, anh ta không phải kẻ lừa đảo."
Trình Mộc Quân: "Rồi rồi, Tiểu Nhất, anh hỏi, em đáp."
Người máy Tiểu Nhất này cái gì cũng tốt, mỗi tội hay lảm nhảm.
"Vâng vâng."
"Hệ thống của em có sức chứa đựng thông tin... gần 80 năm không?"
"Có, chủ nhân, Tiểu Nhất dựa theo thói quen của anh, đã phân loại tất cả."
"Cho anh xem đi."
"Vâng."
Vừa dứt câu, mắt Tiểu Nhất sáng lên, ánh sáng chiếu lên không trung trở thành một màn hình lớn.
Trên màn hình là các thông tin đã được phân loại dựa theo thói quen của Trình Mộc Quân. Hắn click mở, thấy được thông tin mình muốn biết.
Văn minh nhân loại bị chia cắt.
Hiện giờ văn minh nhân loại chia thành hai quốc gia, Nước Cộng hoà Nhân dân và Liên minh AO.
Lúc trước, sau khi hoàng thất bị lật đổ, Nghê Chân được người trung thành vây quanh cậu ta cứu đi. Cậu ta và chồng của cậu ta Ngải Ngự Vinh trốn đến tinh hệ Lục Nguyên, nơi cội nguồn của hoàng thất.
Tinh hệ Lục Nguyên vốn là nơi hoàng thất khống chế chặt chẽ nhất, toàn bộ tinh hệ đều là người ủng hộ hoàng thất cuồng nhiệt.
Mà khi đó quân cách mạng đang bận giải quyết tình hình hỗn loạn ở tinh hệ Trung Ương, không thể ra tay xử lý tinh hệ Lục Nguyên.
Sau khi Nghê Chân ẩn nấp ở tinh hệ Lục Nguyên một thời gian, cậu ta tuyên bố nghiên cứu ra thuốc thúc đẩy tuyến thể phát d*c một lần nữa.
Chỉ cần Alpha và Omega đồng ý rời khỏi Nước Cộng hoà Nhân dân, đi đến tinh hệ Lục Nguyên là có thể nhận được thuốc miễn phí.
Những Alpha đột nhiên từ tầng đỉnh ngã xuống bùn, bị bắt ra ngoài mưu sinh như Beta bình thường tất nhiên là tìm mọi cách đi đến tinh hệ Lục Nguyên.
Mười năm ngắn ngủi, Nghê Chân và Ngải Ngự Vinh đã tập hợp được một lượng lớn người dân, sau đó bọn họ dựng nước.
Lấy tên là Liên minh AO.
Trình Mộc Quân cười khẩy: "Thật không hổ là vai chính, đã đến tình trạng này rồi mà còn có thể bẻ cốt truyện về một chút."
"Không đúng không đúng, Alpha dùng thuốc để biến mình trở lại thành Alpha thì tôi có thể hiểu, nhưng một số Omega cũng vậy là thế nào? Tại sao lại lựa chọn trở thành Omega một lần nữa..."
Đúng vậy, có rất nhiều người đào vong đến tinh hệ Lục Nguyên, trong đó không chỉ có những người từng là Alpha, mà còn có một bộ phận Omega.
Lúc đó, tuyến thể của Omega đã co lại, không thể bị đánh dấu khống chế, cũng không vì thể chất đặc thù mà trở thành công cụ sinh dục.
Ở thời đại tinh tế, việc sinh sản của con người từ lâu đã có thể thực hiện được nhờ công nghệ cao, sau khi lấy tế bào sinh sản của hai bên, tử c ung nhân tạo hoàn toàn có thể đáp ứng mọi yêu cầu của quá trình sinh sản ra sự sống mới.
Tuy nhiên, đứa trẻ được sinh ra nhờ tử c ung nhân tạo trước nay đều là Beta, sẽ không xuất hiện Alpha và Omega.
Vì thế, không có Alpha và Omega nào chọn dùng tử c ung nhân tạo, mà một bộ phận Beta cũng sẽ chọn tự dựng dục con cái.
Sau khi tuyến thể mất đi, Omega được đưa đến các trường nghề để học các loại kỹ năng, sau khi tốt nghiệp họ sẽ phải tay làm hàm nhai, đãi ngộ cũng sẽ giống với người thường.
1
Không có kỳ thị, cũng không có ưu tiên.
Trình Mộc Quân nhún vai, "Tôi cũng không rõ, ai biết được."
Tóm lại, chiến tranh kéo dài đến mấy thập niên, Nước Cộng hoà Nhân dân khống chế hơn nửa tinh vực, mà Liên minh AO cũng dựa vào ưu thế sẵn có của Alpha, khống chế một phần tinh vực.
Trong Liên minh AO, chế độ cấp bậc được thực hiện cực kỳ nghiêm khắc.
Ở Liên minh không có đế chế và quý tộc, mà dựa theo cấp bậc thể chất và tinh thần để phân chia giai cấp. Thể chất và tinh thần càng cao thì hưởng được càng nhiều tài nguyên.
Bên cạnh đó, nếu một gia đình sinh được con có cấp bậc thể chất và tinh thần cao hơn, toàn bộ gia đình sẽ có thể thăng cấp.
1
Nhưng có một vùng cấm duy nhất, đó là không được có bất kỳ liên quan gì với Nước Cộng hoà Nhân dân, cũng không được có bất kỳ suy nghĩ phản kháng nào.
Nếu không, cả nhà sẽ trở thành tiện dân, chỉ có thể làm những chuyện ti tiện nhất. Tiện dân thậm chí không thể xuất hiện trong tầm mắt của những người có cấp bậc cao.
Trình Mộc Quân im lặng hồi lâu, sờ cằm: "Thì ra là thế, bảo sao Cừu Tông lại xuất hiện ở chỗ này."
Tay hắn lướt qua một thông tin, là lệnh truy nã của Liên minh AO đối với thủ lĩnh quân phản động.
Hệ thống: "Hả?"
"Y là một người... theo chủ nghĩa lý tưởng, hiện giờ nhân loại bị chia cắt, nửa phần đã mất còn chưa lấy lại được, đương nhiên y sẽ không từ bỏ."
Hệ thống vẫn không hiểu lắm: "Vậy sao y lại rời khỏi Nước Cộng hoà Nhân dân?"
"Rất đơn giản."
Trình Mộc Quân lại click mở một văn bản, trong đó là thông tin về văn minh ngoại tinh. Quả nhiên, văn minh ngoại tinh lại xuất hiện một lần nữa, Nước Cộng hoà Nhân dân trở thành tiền tuyến chống lại văn minh ngoại tinh.
Bởi vì việc này, Liên minh AO và Nước Cộng hoà Nhân dân ngưng chiến, lúc này đang trong tình thế cân bằng mong manh.
Trình Mộc Quân thở dài: "Đây cũng là nguyên nhân tôi nhận tội, lựa chọn đào vong."
Dù cho tỉ lệ Alpha có nhỏ như thế nào, nhưng khi so với số lượng nhân loại thì vẫn là một con số khổng lồ.
Họ luôn cho rằng tuyến thể co lại là tự nhiên. Cho nên ban đầu Alpha xuất thân bình dân và Alpha giai tầng tiện dân cũng sôi nổi gia nhập vào đội ngũ quân phản động.
Vì thế, chuyện thuốc ức chế được tung ra thời điểm mấu chốt đã dẫn đến một hồi rung chuyển xã hội.
Nếu không nhanh chóng trấn an những Alpha này sẽ tạo thành làn sóng tiêu cực mãnh liệt, thậm chí còn có thể xảy ra chuyện lớn.
Trình Mộc Quân quyết đoán thực hiện kế hoạch mình đã chuẩn bị từ trước.
Hắn đắp nặn bản thân thành một người có dã tâm điên cuồng, lật đổ hoàng thất là vì muốn đoạt ngôi. Khi xác định được kẻ địch, Alpha sẽ sẽ không chuyển thù hận lên người Beta.
Suy cho cùng, kẻ dã tâm điên cuồng đã bị vạch trần, mọi người đều có chung kẻ thù.
Không ngờ mọi chuyện vẫn đi đến nước này, tốt hơn một chút so với tình huống kém nhất, nhưng không hề khả quan chút nào.
Trình Mộc Quân thở dài nhéo sống mũi, tắt màn hình đi.
Nhìn như vậy cũng chỉ có thể biết được tình huống cơ bản, còn lại vẫn nên đợi Cừu Tông tỉnh lại rồi nói.
Nhưng mà...
Trình Mộc Quân đứng dậy, hơi ngập ngừng.
Hắn cũng không chắc rằng bây giờ khi Cừu Tông nhìn thấy mình sẽ có hành động gì, dù sao lúc trước hai người cũng không êm ả lắm.
Chuyện động tay động chân vào thuốc ức chế Trình Mộc Quân không nói cho bất kỳ kẻ nào, bao gồm Cừu Tông.
Cấp dưới của Cừu Tông trong quân phản động cũng có một bộ phận Alpha rất lớn, bao gồm chính Cừu Tông cũng là Alpha cấp 3S.
Chỉ là Trình Mộc Quân không muốn kẻ giết rồng lại trở thành rồng, thế nên đã chọn đối xử bình đẳng.
Đảo ngược hoàn toàn trật tự vốn có, dọn sạch mọi tàn tích mới có thể xây dựng được những điều mới và ổn định hơn.
Sau khi chuyện xảy ra, Cừu Tông gặp riêng Trình Mộc Quân, hỏi hắn nguyên nhân, thậm chí còn tỏ vẻ sẽ cùng Trình Mộc Quân gánh vác.
Trình Mộc Quân lạnh lùng từ chối y, nói mình từ đầu tới cuối chỉ lợi dụng y, thuốc cũng là cố ý đưa cho y, vì không muốn thực lực của Cừu Tông vượt qua mình.
Hai người quyết liệt, ngày hôm sau, Trình Mộc Quân một mình điều khiển tinh hạm rời khỏi Thủ Đô.
Hắn bị truy nã một thời gian rất dài, trở thành tội phạm truy nã số một, mà người phụ trách bắt hắn là Cừu Tông.
Cừu Tông không ngừng đuổi theo hắn suốt 5 năm, cho đến một lần Trình Mộc Quân chạy đến hành tinh rác rưởi lúc trước, gặp phải lỗ sâu* bỗng nhiên xuất hiện, tinh hạm của hắn nổ mạnh bởi áp lực khổng lồ.
(*) Lỗ sâu (wormhole): một không-thời gian được giả định là có cấu trúc tô pô đặc biệt tạo nên đường đi tắt trong không thời gian
Trận truy đuổi này kết thúc.
Hệ thống: "Ôi, nghe thôi cũng thấy y thảm quá trời, bị người mình ngưỡng mộ toàn tâm tín nhiệm lừa gạt."
Trình Mộc Quân buông tay: "Việc này không phải lỗi của tôi, là tại cái lý trí tuyệt đối của cậu. Bởi vì buff lý trí nên tôi có thể bình tĩnh cân nhắc nặng nhẹ tất cả mọi chuyện, bao gồm cả tình cảm."
"Như hiện tại, sau khi cân nhắc, tôi định làm một chút gì đó có lợi cho mình."
Trình Mộc Quân đứng dậy, mở hộp y tế ra.
Bên trong hộp y tế có khá nhiều loại thuốc chích hắn thường dùng, thậm chí còn có một ít thứ có thể dùng cho những ca phẫu thuật loại nhỏ.
Hệ thống: "Cậu muốn làm gì?"
Trình Mộc Quân chọn vài ống thuốc chích, đứng dậy đi đến phòng tắm. Hắn nhìn gương, dùng tay đo lường vị trí chạm đến xương, sau đó không chút do dự tiêm vào cơ thể mình.
"Thay đổi vẻ ngoài một chút mà thôi."
Trình Mộc Quân làm xong mới lên tiếng giải thích. Lúc này, khuôn mặt của người trong gương đã có thay đổi rất nhỏ.
Đôi mắt tròn hơn lúc trước một chút, khóe miệng hơi cong lên nhìn hơi trẻ con, nhìn lướt qua thì vẫn là Trình Mộc Quân.
Nhưng khi nhìn kỹ, dáng vẻ của hắn lại có thay đổi rất lớn, như là mặt trăng trên trời rơi xuống hồ nước ngày xuân vậy.
Dọn dẹp xong, Trình Mộc Quân lại đi ra, ấn trên màn hình của người máy Tiểu Nhất xóa bỏ ghi chép vừa rồi, sau đó lại thay đổi một đoạn dữ liệu nhỏ trong giọng nói của quản trị viên.
Xong xuôi.
***
Cừu Tông cảm thấy cơ thể rất đau, giãy giụa hồi lâu mới dần dần tỉnh lại.
Nơi xa lạ.
Nhìn bày trí thì có vẻ là một nơi ẩn núp tạm thời.
Cừu Tông gắng gượng đứng dậy, nhìn xuống dấu vết băng bó trên người mình, hẳn là y đã được cứu.
Y nghĩ về những chuyện trước khi hôn mê.
Y đau buồn điều khiển tinh hạm chiến đấu loại nhỏ đến tinh vực Trình Mộc Quân chết, lại gặp phải đội tuần tra của Liên minh AO.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, đội tuần tra bị y tiêu diệt, nhưng năng lượng của tinh hạm đã cạn kiệt, sắp phát nổ.
Cừu Tông chỉ kịp nhét mình nhét vào khoang thoát hiểm, tiêu hao tinh thần lực quá nhiều cộng với làn sóng năng lượng sinh ra từ vụ nổ đã làm y hôn mê.
Đây là nơi nào?
Ngay lúc này, có người đẩy cửa tiến vào: "Tỉnh rồi?"
Cừu Tông như bị sét đánh, cả người đơ ra, lỗ tai lùng bùng, vô thức gọi: "Th... thầy?"
Nhưng khi âm thanh vừa ra khỏi miệng, y lập tức tỉnh táo lại.
Không phải, không phải người kia.
Người trước mắt quá trẻ, thoạt nhìn mới hai mươi mấy tuổi, sao có thể là Trình Mộc Quân, chỉ là nhìn giống mà thôi.
Y nhéo sống mũi, cố làm mình bình tĩnh một chút: "Là cậu đã cứu tôi phải không? Cảm ơn."
Thanh niên xa lạ ngồi xuống trước mặt y, đưa một viên thuốc dinh dưỡng qua: "Không cần cảm ơn."
"Tôi là..." Cừu Tông nhận thuốc dinh dưỡng, nghĩ đến tình cảnh của mình lúc này, cuối cùng chọn dùng tên giả: "Trình Tông."
Trình Mộc Quân cười, chấp nhận rất tự nhiên: "Anh cũng họ Trình à, trùng hợp ghê, tôi tên Trình Trúc."
Thật trùng hợp.
Hai người đều họ Trình.
Đúng là có duyên.
2
_______
Tui thích công quân thế giới này lắmmmm (≧∇≦)