THIẾT LẬP TÍNH CÁCH CỦA LỐP XE DỰ PHÒNG HỎNG RỒI

Editor: Diệp Hạ

Sau khi ngôi sao mờ nhạt thoát khỏi lực hấp dẫn của nơi tiêu vong, ánh sáng lập lòe cũng dần ổn định.

Trình Mộc Quân đứng tại chỗ nhìn ngôi sao chậm rãi đi xa theo quỹ đạo.

Bụi sao* rơi xuống từ nơi tiêu vong, tràn lan trên quần áo hắn, lưu lại những đốm sáng li ti. Tuy nhiên, đây không phải là dấu vết duy nhất trên quần áo của hắn.

(*) Stardust (bụi sao) là bụi trong vũ trụ có dạng nhỏ như phân tử, bao gồm những khoáng chất đặc có khả năng chịu lửa lớn, cứng có khả năng chịu nhiệt cao. Sở dĩ chúng có được những đặc tính đó là do cấu tạo của chúng chủ yếu là Cacbon hoặc các hợp chất liên quan tới Cacbon như: Kim cương, hoặc Cacbua Silic (SiC), Than chì,... Mặc dù hạt lớn nhất có thể đạt vài chục micro mét, nhưng chúng rất hiếm. Đa số chúng chỉ khoảng vài micro mét hoặc nhỏ hơn.

Quần áo màu trắng trên người Trình Mộc Quân nhìn như rất bình thường, nhưng nếu nhìn kỹ lại sẽ thấy bên trên có đầy hoa văn được bụi sao vẽ nên.

Ngón tay hắn ngừng lại một chút, sau đó cúi đầu cười cười: "Người cũng đã không còn mà mấy thủ đoạn nhỏ này vẫn vậy."

Nói xong, hắn chậm rãi bước đi giữa muôn vàn vì sao, nhắm mắt lại nghe âm thanh xung quanh.

Thời gian giữa các vì sao là vĩnh hằng.

Trình Mộc Quân mở to mắt. Tốt lắm, đã chậm rãi đi vào quỹ đạo.

Hắn về phía trước vài bước, tìm thấy ngôi sao vừa đi vào quỹ đạo, lúc này đã xuất hiện mấy vệt sao kéo dài xung quanh nó, mỗi một cái đều là một khả năng.

Trình Mộc Quân đặt ngón tay lên, ngắm nhìn những vệt sao.

Có lẽ là Lâm Hoành Bác đã thuận lợi đến được với Thường Á, mà Nguyễn Miên, phần lớn là không gặp được anh hai nhà họ Trình, sau này bị những đòn hiểm của xã hội xô ngã không biết bao nhiêu lần, cuối cùng cũng chậm rãi trưởng thành.

Ít nhất, là trở thành một người bình thường.

Chỉ là, trên mỗi một vệt sao, đều không hề có người tên Lâm Viễn Ngạn tồn tại.

Trình Mộc Quân lặng người một lát, sau đó xoay người rời đi.

Trước khi đi, hắn quay đầu lại, nhìn lướt qua mái vòm được hình thành bởi hàng ngàn ngôi sao, cảm thấy nơi mà mình đã từng ở không biết bao lâu cũng trở nên có chút xa lạ.

Lần trước, khi hắn đến, có người tiễn hắn đi.

"Hẹn gặp lại." Trình Mộc Quân vẫn theo thói quen cũ, nói lời tạm biệt.

Mặc dù, không ai có thể nghe thấy.

Khi bước xuống cầu thang được bao phủ bởi mây mù, Trình Mộc Quân lại thấy khá hứng thú, không trở về ngay.

Dù sao về cũng là về thế giới trừng phạt kinh khủng kia, tự tiện thoát ly chắc chắn phải bị phạt thêm thời gian, nếu đã vậy không bằng ở bên ngoài lâu thêm một chút.

Mọi thứ vẫn giống như trước khi hắn bế quan, tuy rằng Thần giới cũng theo sát trào lưu tạo ra một số khu vực công nghệ cao và hiện đại, nhưng không gian sao trời này vẫn vạn năm không đổi.


Không thú vị.

Hắn của nhiều năm trước là một người không thích ra ngoài, ở Thần giới nhìn một khung cảnh nhiều năm không đổi, không bằng đi đến không gian sao trời tìm một tiểu thế giới để chơi.

Trình Mộc Quân đang chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên nghe phía sau có người kêu hắn.

"Trình Mộc Quân."

Hắn quay đầu lại, là người quen. Người nọ tuổi trẻ oai hùng, màu da hơi ngăm, mặc một bộ quần áo thời hiện đại, nhìn dáng vẻ rất giống tổng tài bá đạo.

"Dịch Nhị Ngưu à, đã lâu không gặp."

Y đứng trước mặt Trình Mộc Quân, mắt trợn trắng: "Đã nói biết bao lần rồi, ta tên Dịch Nhĩ Liễu."

"Cũng giống mà, giống mà."

Cũng không phải là Trình Mộc Quân tự đặt tên cho vị Tinh Quân này, y là Ngưu Túc Tinh Quân¹, tên thật là Dịch Nhị Ngưu, nhưng mà sau này chạy theo mốt, sửa lại tên vì thấy tên kia văn nhã hơn².

(¹) Nằm trong chòm Huyền Vũ thuộc Nhị thập bát tú - là 28 vị tinh tú trên bầu trời, tượng trưng cho 28 vị thần chịu trách nhiệm canh giữ Thiên môn, được chia làm 4 chòm sao chính là tứ thánh thú gồm: Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ.
Chòm Huyền Vũ (rùa và rắn đen) gồm: Đẩu (cua), Ngưu (trâu), Nữ (dơi), Hư (chuột), Nguy (én), Thất (heo) và Bích (nhím).

(²) Dịch Nhị Ngưu (易二牛) và Dịch Nhĩ Liễu (易爾柳), 易二 và 易爾 đều có phát âm là [yì ěr], khác chỗ 牛 - [niú] nghĩa là trâu, còn 柳 - [liǔ] là cây liễu.

Dịch Nhĩ Liễu nghiến răng nghiến lợi: "Nhiều năm không gặp, ngươi vẫn thấy ghét như xưa. Đợi một ngày nào đó ta nắm được nhược điểm của ngươi, thế nào cũng phải khắc nó lên bia, đặt ở giữa đường đến không gian sao trời."

Biểu cảm của Trình Mộc Quân trở nên sượng trân, hắn nhớ đến ba năm ở thế giới trừng phạt của mình, quyết định vẫn nên thu liễm một chút thì tốt hơn.

Tuy rằng đã ký thỏa thuận bảo mật, chuyện Hệ thống Độ kiếp xảy ra sự cố sẽ không được tiết lộ ra bên ngoài, nhưng lần này Trình Mộc Quân đã đánh vỡ giam cầm của thế giới trừng phạt để chạy ra, ai biết được Tổ Kế hoạch của Hệ thống Độ kiếp có giận nổ mũi không.

"Nhĩ Liễu huynh, huynh gọi ta có gì phân phó?" Trình Mộc Quân nở nụ cười lịch sự, dò hỏi.

"......" Dịch Nhĩ Liễu nghẹn họng, nhưng cũng đã quen với dáng vẻ lật mặt như lật sách của Trình Mộc Quân rồi, quen nhau nhiều năm như vậy cơ mà.

"Không có gì, tại thấy ngươi bỗng nhiên chạy tới không gian sao trời này thôi." Y hạ giọng, vẻ mặt nghiêm túc: "Có phải là xảy ra chuyện lớn gì rồi không?"

Trình Mộc Quân khó hiểu: "Huynh nghĩ đi đâu vậy, chỉ là có một tiểu thế giới mới xuất hiện, ta xác nhận một chút thôi."

Dịch Nhĩ Liễu nhíu mày: "Vậy mà ngươi còn nói không có chuyện gì? Từ... sau khi y ngã xuống, không gian sao trời đã có thể tự vận chuyển rồi, sao còn cần ngươi trở về điều khiển."

Trình Mộc Quân phất tay: "Huynh suy nghĩ nhiều quá, ta đã bế quan lâu như vậy, giờ quay lại thăm nơi làm việc cũ là chuyện rất bình thường."

Nói xong, hắn nhìn thời gian, nếu giờ mà không quay về thế giới trừng phạt thì chắc phải mệt thêm 300 năm nữa quá.


"Đi đây."

Nói xong, hắn tiến lên một bước, co người lại, trở lại nơi bế quan.

***

Khi Trình Mộc Quân mở mắt, hắn đã quay lại thế giới trừng phạt, thời gian vẫn là lúc hắn rời đi.

Suy cho cùng đây cũng chỉ là một thế giới giả thuyết, hắn rời đi, tất nhiên trò chơi sẽ phải tạm dừng.

Nghĩ như thế, bảo sao ba thế giới trước đều lung tung rối loạn.

Sau khi hắn rời đi, tuyến cốt truyện của các tiểu thế giới vẫn sẽ tiếp tục theo các cách khác nhau, lượng dữ liệu lớn như thế, tất nhiên sẽ bị hỗn loạn, cuối cùng hỏng mất.

Chỉ là Trình Mộc Quân thật không ngờ, thế giới thứ ba lại bởi vì không thể đồng nhất logic mà dẫn tới việc NPC thức tỉnh, có ý đồ thay đổi hướng đi của cốt truyện đến một khả năng khác.

Khi có một khả năng khác, hoặc khi cố gắng tìm kiếm một khả năng khác, cũng đồng nghĩa với việc có hình thức của một thế giới chân thật.

Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên, run rẩy, như muốn sụp đổ.

"Trình... Mộc... Quân... Cậu vừa mới làm cái gì...... Huhuhu, sao cậu có thể làm như vậy, huhu, thế mà cậu lại nhốt tôi vào phòng tối, còn cho tôi món quà to như vậy nữa."

Trình Mộc Quân hơi chột dạ, hỏi: "Hử, cậu bị sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi sao?"

Hệ thống tức giận nói: "Cậu còn giả ngu! Cậu tự nhìn đi!"

Một danh sách xuất hiện trước mắt Trình Mộc Quân, là những thế giới hắn đã từng quay lại.

Thế giới thứ nhất và thứ hai đều đã chuyển sang màu xám, trạng thái đã hoàn thành, mà thế giới thứ ba lại trống rỗng, cái gì cũng không có.

"Tất cả dữ liệu của thế giới thứ ba đều biến mất, toàn bộ giả thuyết của tiểu thế giới độ kiếp đều biến mất! Xong đời, tôi thành một cái rổ lớn như vậy rồi, sẽ không bị tiêu hủy chứ?" Hệ thống hoang mang vô cùng, hoàn toàn chìm trong nỗi sợ bị tiêu hủy.

Trình Mộc Quân thong thả trấn an: "Cậu yên tâm, chuyện này tôi chịu."

Hệ thống: "Ha, cậu nói nghĩa khí quá, nhưng cậu sẽ không xảy ra chuyện chứ?"

Trình Mộc Quân: "Chuyện này vẫn chưa tới phiên bọn họ xen mồm vào, được rồi, ngoan, yên tâm đi."

Khi hệ thống định hỏi thêm chút gì đó, điện thoại Trình Mộc Quân bỗng nhiên vang lên.

Hắn cũng không nhìn xem là ai, nhấc máy: "Alo, xin chào."

Giọng nói quen thuộc vang lên: "Đàn em Trình, tôi đang ở gần nhà em đây, có thể mạo muội quấy rầy một chút không?"


Trình Mộc Quân nhíu mày: "Tiêu Ngật Xuyên? Tôi là đàn em của anh khi nào?"

Người bên kia sửng sốt, sau đó nhỏ giọng cười nói: "Không ngờ tôi với Tiêu Ngật Xuyên không chỉ có khuôn mặt giống nhau, mà cả giọng nói cũng giống?"

"Tiêu Minh Duệ?" Trình Mộc Quân ngập ngừng hỏi.

"Đúng rồi."

Hai mươi phút sau, Trình Mộc Quân ngồi trong sân vườn nhỏ của mình uống trà với Tiêu Minh Duệ.

Tiêu Minh Duệ mang theo một bộ thuốc màu bản giới hạn, là bộ mà Trình Mộc Quân đã từng oán giận vì nó rất khó mua, có vẻ như hắn đang cố gắng để hoàn thành bài tập.

Hai người trò chuyện một hồi, càng nói Trình Mộc Quân càng phát hiện, mỗi một câu nói, mỗi một cử động của Tiêu Minh Duệ đều vô cùng quen thuộc, vô cùng phù hợp với hắn.

Tiêu Minh Duệ này, đến tột cùng là như thế nào?

Trình Mộc Quân có thể xác định, trong thế giới trừng phạt, trừ lần giả vờ này thì không hề có thêm bất kì chuyện mất trí nhớ gì xảy ra.

Tiêu Minh Duệ lại như phát hiện ra gì đó, cười nói: "Có phải cậu đàn em cảm thấy tôi rất kỳ lạ không?"

Trình Mộc Quân gật đầu: "Ừm, ví dụ như, tại sao anh cứ luôn kêu tôi là đàn em."

"Chúng ta tốt nghiệp cùng một trường đại học, Trường Nghệ thuật thị giác AW, tôi hơn em ba tuổi, khoa nhiếp ảnh." Tiêu Minh Duệ cười tủm tỉm giải thích: "Cho nên tôi kêu em là đàn em là đúng rồi không phải sao?"

"Ồ." Trình Mộc Quân gật đầu, lại hỏi: "Nhưng trường học lớn như vậy, hẳn là tôi... không quen biết anh?"

Bả vai Tiêu Minh Duệ sụp xuống, dáng vẻ rất khổ sở: "Ầy, sớm biết rằng sau lần đó sẽ là mấy năm không gặp, thì lúc đó tôi có bò cũng phải bò đến phòng bệnh của em."

Trình Mộc Quân mở to mắt, hỏi: "Anh đang nói đến... lần xem cực quang ở núi Atlas vào bốn năm trước?"

"Em nghĩ đúng rồi." Tiêu Minh Duệ gật đầu: "Tôi chính là người chiến hữu bị mắc kẹt trong hang cùng với em đây."

"Mộc Quân, anh họ?"

Một giọng nói ngắt ngang cuộc nói chuyện của hai người.

Trình Mộc Quân quay đầu, nhìn thấy Tiêu Ngật Xuyên đứng bên ngoài hàng rào trắng thấp bé.

Tiêu Minh Duệ nhìn thấy Tiêu Ngật Xuyên, thái độ lại không tốt lắm, hắn nhỏ giọng nói: "Đứa em họ này của tôi không phải người tốt gì, nó nói cái gì em cũng đừng tin."

Trình Mộc Quân: "......"

Hắn đứng dậy, nói: "Tìm tôi có việc?"

Tiêu Ngật Xuyên gật đầu.

"Vào rồi nói."

Tiêu Ngật Xuyên ngồi xuống phía đối diện Tiêu Minh Duệ, không khí giữa hai người rất quái lạ.


Trình Mộc Quân vốn mang tâm lý hóng chuyện, lại thấy hai người có vẻ không định nói chuyện trước mặt mình, lập tức đứng dậy nói: "Tôi đi vào lấy nước với đồ ăn."

Hắn vốn định chờ đến khi hai người bắt đầu nói chuyện với nhau rồi nghe trộm, xem rốt cuộc bọn họ đang chơi trò mờ ám gì.

Không ngờ mới bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng hệ thống nhắc nhở.

【Chuẩn bị tiến vào thế giới tiếp theo, truyền tống trong 3, 2, 1——】

***

Trình Mộc Quân vẫn chưa mở mắt đã thấy có gì đó là lạ.

Ở thế giới của Hách Viễn, hắn không thể động.

Mà lúc này, hắn cảm thấy thân thể của mình rất nhẹ, nhẹ đến nỗi chỉ cần dùng một chút lực là có thể nhảy lên đến tận trời xanh.

Trạng thái này quá quái lạ, Trình Mộc Quân không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hắn mở to mắt, phát hiện chung quanh mình đều mờ mờ ảo ảo, hình ảnh méo mó như đang chìm sâu dưới nước.

Hắn không nhìn rõ dáng vẻ của mọi thứ chung quanh, cũng không nghe rõ bất cứ âm thanh nào, tất cả đều như đang bị ngăn cách bởi một bức màn mờ ảo.

Trình Mộc Quân nhắm mắt lại, nói với hệ thống: "Hệ thống, thông tin."

"Được."

Một phần kịch bản dần hình thành trong đầu Trình Mộc Quân.

Thế giới phương đông kỳ ảo

Bối cảnh: Người, yêu, quỷ cộng sinh; yêu, quỷ ăn người; trong nhân loại có tu sĩ chém yêu trảm quỷ, không đội trời chung.

Nhân vật: Tiểu sư đệ đạo môn, được đại sư huynh cứu ra từ miệng một con lang yêu, mang về môn phái, từ đây coi đại sư huynh như ánh sáng quan trọng nhất trong sinh mệnh.

Phân loại cốt truyện: Yêu sâu sắc, đến chết không phai

Xác suất độ kiếp thành công: 85%

Trình Mộc Quân thở dài, nói: "Hệ thống, xong đời, tôi phát hiện ra một vấn đề."

Hệ thống hỏi: "Làm sao vậy? Cậu chưa xem kịch bản mà đã phát hiện ra vấn đề? Hay là nhìn kĩ đã rồi hãy nói?"

Trình Mộc Quân lại mở mắt một lần nữa, lúc này, tầm mắt cuối cùng cũng đã rõ hơn một chút.

Hắn nhìn chằm chằm bàn tay mơ hồ của mình, nói: "Hình như tôi chết rồi, bây giờ đang là quỷ, hơn nữa, tôi còn không nhớ rõ mình đã chết như thế nào."

Hệ thống: "......"

Tại sao lần nào tiến vào một thế giới mới cũng có mấy điều kỳ quái đang chờ nó.

Trời ơi! Người cũng chết rồi thì nên làm cái gì bây giờ! À, đây cũng không phải lần đầu tiên. Nhưng mà, lần này biến thành quỷ luôn rồi!


Bình luận

Truyện đang đọc