Editor: Hôm qua ăn chơi sa đoạ quá thể nên mình không ngồi rep cmt mọi người được, nhưng mà cảm ơn tất cả những lời chúc của mọi người nhóooo, sinh nhật năm nay siu vui lun hehee
Súng của Trình Mộc Quân đã chạm vào eo Lâm Dật Hành: "Cháu trai à, đi qua nói chuyện nhé?"
Hắn bước về phía trước một bước, làm động tác nhào tới chỗ Lâm Viễn Ngạn.
Không ngờ Lâm Viễn Ngạn lại lui về phía sau một bước, mặc cho hắn nhào tới.
Ngay lúc này, Trình Mộc Quân bỗng nhiên nở nụ cười: "Cậu muốn mượn tay tôi, hoặc là tay Lâm Viễn Ngạn tay để giết chết Nguyễn Miên đúng không?"
Lâm Dật Hành dừng động tác lại, ném Nguyễn Miên qua một bên: "Em không biết anh đang nói gì."
"Vậy cậu muốn đưa người chạy đi đâu?"
Trình Mộc Quân buông súng trong tay, Lâm Viễn Ngạn buông gậy chống trong tay, tiến về phía trước một bước.
Y đóng cửa lại, ngăn cách ánh sáng bên ngoài.
Trong nhà trở nên tối tăm.
Ánh sáng tiến vào qua cửa kính, tạo thành bóng mờ loang lổ trên mặt đất. Lâm Dật Hành vừa lúc đứng ở nơi sáng tối đan xen, bóng ma dày đặc để lại một đường ranh giới rõ ràng trên mặt hắn.
Giống như khí chất của hắn lúc này vậy, rối rắm vặn vẹo.
Trình Mộc Quân xoay người, ngoắc ngoắc: "Qua đây nói chuyện? Bình tĩnh chút đi, chúng tôi không có địch ý."
Lâm Dật Hành thấy mọi chuyện đã không còn đường quay lại nữa, xoay người, đi đến phòng khách.
Giờ này khắc này, trong thế giới này, vai chính thụ Nguyễn Miên trước giờ đến nơi nào cũng là tiêu điểm, hưởng thụ tất cả sủng ái cứ như vậy bị mọi người lãng quên trong góc hiên.
Ba người ngồi xuống.
Lâm Dật Hành khoanh tay đặt trước ngực, một tư thế kháng cự rõ ràng.
Trình Mộc Quân cũng không quan tâm, đứng dậy nói: "Tôi đi chuẩn bị đồ uống."
Hắn cố tình nhường không gian cho Lâm Viễn Ngạn và Lâm Dật Hành nói chuyện, bởi vì bọn họ mới là những người thích hợp nhất.
Trình Mộc Quân rời khỏi phòng khách, Lâm Viễn Ngạn mới xoay mặt nhìn qua.
Y mở miệng hỏi: "Tại sao?"
Lâm Dật Hành cười lạnh: "Không có gì, chỉ là không muốn anh Mộc Quân kết hôn với chú thôi, không phải chú rất coi trọng tên Nguyễn Miên này hay sao? Tôi trói cậu ta, cũng không định làm gì, chỉ muốn ngăn cản hôn lễ của các người mà thôi."
Lâm Viễn Ngạn chỉ nhìn hắn, sau đó nói: "Tại sao tôi coi trọng Nguyễn Miên, hẳn là cậu cũng biết. Đây là quả, không phải nhân."
"Tôi không rõ chú đang nói gì."
Lâm Viễn Ngạn lại bỗng nhiên nở nụ cười: "Cậu thích Trình Mộc Quân à?"
Lâm Dật Hành sửng sốt, há miệng thở dốc, lại không thể nói gì.
Nhưng người đối diện cũng không để ý đến câu trả lời của hắn: "Không, cậu không thích cậu ấy, có lẽ, không nên dùng từ thích này được. Tôi thích Trình Mộc Quân, cho nên tôi có thể nhìn ra, tình cảm của cậu không giống, nói đúng hơn, là di tình, đúng không?"
"......" Tất cả biểu cảm trên mặt Lâm Dật Hành đều bị thu lại, nhưng vẫn không thể khống chế ngón tay đang run của mình. Hắn nôn nóng nắm chặt ngón tay, ngực phập phồng.
Lâm Viễn Ngạn vẫn luôn nhìn hắn, rồi lại không giống như đang nhìn hắn, ánh mắt xuyên qua mặt Lâm Dật Hành, dừng ở một nơi xa hơn.
"Lúc trước tôi buông tha cậu, thậm chí còn hơi thiên vị cậu, là bởi vì ở trên người cậu, tôi có thể nhìn thấy.... bóng dáng ba tôi."
Lúc này, Trình Mộc Quân vừa lúc bưng khay đến, trên khay là một bình trà và ba cái ly.
Hắn tự nhiên đặt khay xuống, khom lưng châm trà, hơn nữa còn đẩy trà đến trước mặt Lâm Dật Hành trước.
Cuộc nói chuyện tiếp tục.
"Sở thích ăn uống của cậu, một ít thói quen nhỏ, đều có bóng dáng ba tôi......"
"Lâm Viễn Ngạn!" Lâm Dật Hành đột nhiên đứng lên, cứng đờ ngắt ngang: "Tôi cho rằng chú không xứng với anh Mộc Quân, đã ở cùng mấy thứ bên ngoài lâu đến vậy, dơ. Thắng làm vua thua làm giặc, chú giết chết tôi là được, đừng hồi ức quá khứ gì ở đây nữa."
Hắn quá kích động, động tác quá lớn, không cẩn thận đụng phải chén trà trước mặt.
Đồ sứ vỡ vụn tạo nên một tiếng vang, trong phòng khách có trần nhà cao sáu mét trở nên bén nhọn chói tai vô cùng.
Lâm Viễn Ngạn ngừng lại, trầm tĩnh nhìn qua, đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ lặng gió.
Trình Mộc Quân cười nhẹ, đứng dậy, ấn Lâm Dật Hành trở về, đặt một ngón tay lên môi: "Suỵt, yên tĩnh thôi, mọi chuyện đã tới nước này rồi, không bằng thẳng thắn một chút, dù gì thì ba chúng ta đều là những tồn tại không bình thường trong thế giới vớ vẩn này mà."
"Anh biết hết rồi? Anh ý thức được?" Biểu cảm của Lâm Dật Hành trở nên hơi vặn vẹo, giống như không thể ngờ Trình Mộc Quân lại nói một bí mật không thể tưởng tượng ra một cách nhẹ nhàng bâng quơ như vậy.
Trình Mộc Quân lui trở lại bên cạnh Lâm Viễn Ngạn, ngồi xuống, vỗ tay y: "Tiếp tục đi."
"Tôi vẫn luôn cho rằng, đó là bởi vì lúc nhỏ cậu luôn đi theo ba tôi, cho nên khi lớn lên mới có thể như thế." Lâm Viễn Ngạn rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm chân trái của mình một lát, "Bây giờ tôi cũng không biết nên xưng hô với cậu như thế nào cho phải, thời gian cậu làm Lâm Dật Hành dài hơn nhiều so với Lâm Hoành Bác, đúng không?"
Y ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lâm Dật Hành: "Đúng không? Ba?"
Lâm Dật Hành, hay nói là Lâm Hoành Bác, cả người như cố định ở nơi đó, giống như tượng điêu khắc, không có một động tác nào.
Ánh mắt của Trình Mộc Quân lại luôn nhìn về phía cửa hiên. Lúc nãy hắn đi châm trà, thuận tiện di chuyển vị trí của Nguyễn Miên, phòng ngừa phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Nhưng vào lúc này, hệ thống run rẩy nói: "Cái, cái, cái gì thế này? Không phải là Lâm Hoành Bác đã chết rồi sao?"
Trình Mộc Quân trêu chọc: "Cái này thì có gì mà kinh ngạc, tôi đã nói giả thiết của thế giới này đã có bug từ trước rồi, ngay cả logic cũng không thể tự nhất quán được, tất nhiên là lỗ hổng chất đống. Lâm Viễn Ngạn cũng có thể trùng sinh, thì có thêm một Lâm Hoành Bác trùng sinh hồn xuyên vào người người khác cũng không kỳ lạ."
Hệ thống: "Nhưng... sao hai người lại phát hiện ra?"
Trình Mộc Quân thấy đôi cha con kia vẫn còn đang giằng co, kiên nhẫn giải thích: "Lâm Viễn Ngạn đã nghi ngờ từ trước, sau khi có phương hướng suy đoán, rất nhiều chi tiết lập tức hiện ra. Mấy năm nay Lâm Dật Hành ở trong cuộc tranh đoạt quyền lợi của Lâm gia, đối với rất nhiều bí mật của Lâm gia, hắn đều hiểu biết quá sâu."
"Vậy sao lúc trước cậu không nhận ra?"
Trình Mộc Quân trả lời theo phong cách phù hợp với mình nhất: "Tôi phát hiện chứ, nhưng nó lại phù hợp với mục đích của tôi, lúc đó Lâm Dật Hành là đồng minh của tôi, giữa đồng minh có vài bí mật nhỏ thì sao? Đạt được kết quả theo ý muốn là được rồi không phải sao? Với lại lúc đó Lâm Viễn Ngạn đang ở trong trạng thái thiểu năng, tôi cần gì phải đi gây sự với Lâm Dật Hành."
Xem ra cũng hợp logic, chỉ là Lâm Viễn Ngạn lại làm hệ thống thương tiếc vô cùng, quá thảm.
Lúc này, Lâm Viễn Ngạn đã không còn là đứa trẻ đáng thương luôn cố gắng để mình xuất sắc về mọi mặt, chỉ vì hy vọng ba mình nhìn mình thêm một cái.
Y đã sớm biết, trước giờ ba không yêu mình, thậm chí có thể nói là chán ghét mình. Nghĩ cũng đúng, đứa con sinh ra bởi toan tính thì sao có thể nhận được tình thương của ba.
Lâm Viễn Ngạn: "Tôi chỉ không rõ, tại sao ông phản đối tôi và Trình Mộc Quân ở bên nhau, chỉ bởi vì tôi là con của Phương Quân Diệp?"
Lâm Hoành Bác nhìn qua Trình Mộc Quân, một chút hoài niệm dâng lên trong ánh mắt. Gã thấy Trình Mộc Quân nở một nụ cười vô cùng giống với Thường Á, gánh nặng trong lòng được giảm bớt, cảm thấy dường như một chút chấp niệm cũng không quan trọng đến vậy.
"Đúng, cũng không đúng."
Lâm Hoành Bác nói: "Tôi không đến mức trút ân oán của người lớn lên người hai đứa nhỏ. Tôi hận Phương Quân Diệp, nhưng cũng biết, trong tất cả những gút mắt đó, người vô tội nhất chính là cậu và Trình Mộc Quân."
"Vậy thì tại sao?" Lâm Viễn Ngạn kích động: "Tại sao ông lại liên hợp với Lâm phu nhân thôi miên tôi, làm tôi.... biến thành một con rối gỗ bị thao túng."
"A, ha ha ha ha ha." Lâm Hoành Bác nở nụ cười quỷ dị, gã che mặt mình lại, cười đến nỗi hai vai run rẩy.
Hồi lâu sau gã mới ngẩng đầu, biểu tình vặn vẹo, "Ở cái thế giới vớ vẩn này, ai mà không phải rối gỗ bị giật dây đâu?"
Lâm Hoành Bác lảo đảo đứng dậy, đi đến cửa hiên, kéo cổ áo Nguyễn Miên, ném cậu ta xuống đất.
"Tất cả đều là rối gỗ bị giật dây, cũng chỉ vì một thứ như vậy."
Có lẽ là cảm xúc đã bị đè nén quá lâu, Lâm Hoành Bác chìm vào trạng thái điên cuồng.
"Tôi bị thôi miên yêu Phương Quân Diệp, chỉ vì để có thể sinh hạ một Lâm Viễn Ngạn có thể ở bên cái thứ này......"
Gã liên tiếp lui vài bước, dựa vào sô pha, nở nụ cười vừa đáng sợ lại vừa thê thảm.
Bỗng nhiên hệ thống nhỏ giọng nhắc nhở Trình Mộc Quân: "Cậu cẩn thận chút, thanh tiến độ lại đỏ rồi, lỡ rớt thành số âm thì thế giới lại sụp đổ nữa."
Trình Mộc Quân: "Không vội."
Hắn đứng lên, hỏi: "Tại sao? Có ý gì?"
Lâm Hoành Bác nhìn qua, khi nhìn thấy Trình Mộc Quân lại như khôi phục vài phần lý trí. Gã cười thảm một tiếng: "Tôi sống không biết bao nhiêu lần, cũng đã chết không biết bao nhiêu lần, mỗi một lần tôi đều cố gắng ngăn cản bản thân ngu xuẩn bị thôi miên, yêu Phương Quân Diệp, sinh hạ Lâm Viễn Ngạn, nhưng mỗi một lần đều thất bại."
"Lúc đầu, sau khi chết đi, tôi tiến vào luân hồi tiếp theo, có lẽ là do tôi không cam lòng, vì vậy lần tử vong sau đó, tôi không tiến vào vòng luân hồi tiếp theo, mà là bay trong không trung, nhìn thấy tất cả mọi chuyện diễn ra sau đó."
Lâm Hoành Bác chỉ Trình Mộc Quân: "Tôi thấy cậu và Lâm Viễn Ngạn chia tay, thấy Lâm Viễn Ngạn yêu Nguyễn Miên, thấy cậu không cam lòng và... kết cục cuối cùng."
Nói tới đây, Lâm Viễn Ngạn không thể ngồi yên được nữa, y run rẩy hỏi: "Kết cục gì? Ông nói lời này là có ý gì?"
Lâm Hoành Bác nở một nụ cười có thể nói là tàn nhẫn: "Cậu cho rằng vì sao tôi cứ luôn ngăn cản cậu và Trình Mộc Quân ở bên nhau, đó là bởi vì......"
"Tôi nhìn thấy cậu, dùng đôi tay này, vì thứ trên mặt đất này, dùng một súng giết chết Trình Mộc Quân. Đúng rồi, cậu còn ném thi thể nó xuống biển."
"Đứa trẻ duy nhất Thường Á để lại.... Tôi thiếu Thường Á quá nhiều, tôi không thể che chở cô ấy, cũng không thể che chở đứa trẻ của cô ấy. Tất cả đều chỉ là một trò đùa, một trò đùa......"
Mọi chuyện đều đã rõ ràng. Tất cả hành động của Lâm Hoành Bác đều là vì tránh cho tuyến cốt truyện đi đến kết cục đã định.
Nhưng đây vốn là kết cục được định trong thế giới tiểu thuyết, tất cả cố gắng của gã đều chỉ là phí công. Bi kịch của Lâm Hoành Bác cũng do quyển tiểu thuyết ngọt sủng không có logic này mà ra.
Bởi vì cần một Lâm Viễn Ngạn có gia đình không hạnh phúc, vì thế có cuộc hôn nhân vặn vẹo của Lâm Hoành Bác và Phương Quân Diệp.
Bởi vì cần một Lâm Hoành Bác thiên vị với Trình Mộc Quân, để hắn lớn lên với con trai mình, cho nên Trình Mộc Quân là con trai của Thường Á, mà Lâm Hoành Bác và Thường Á không thể ở bên nhau.
Lại bởi vì cần chứng minh Lâm Viễn Ngạn toàn tâm toàn ý với Nguyễn Miên, đứa con duy nhất của Thường Á cũng bắt buộc phải đi đến con đường chết.
Cốt truyện ngọt sủng không hợp lý không logic cần trở thành một thế giới thật sự, vì vậy nó tự động sửa chữa toàn bộ lỗ hổng logic, tạo thành bi kịch.
Trong phòng khách an tĩnh hồi lâu, chỉ còn lại tiếng hít thở.
Trình Mộc Quân hỏi: "Sao ông phát hiện ra Nguyễn Miên?"
Lâm Hoành Bác lạnh mặt liếc nhìn Nguyễn Miên trên mặt đất: "Tôi đã từng giết cậu ta rất nhiều lần khi cậu ta còn ở cô nhi viện, nhưng không có lần nào thành công, khi đó tôi phát hiện, không đúng."
"Vậy vì sao ông biết tôi có thể giết chết Nguyễn Miên, ông đem cậu ta đi, là muốn mượn tay tôi giết cậu ta một lần nữa, đúng không?"
Lúc này Lâm Hoành Bác cũng không giấu giếm, gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì cậu khác biệt, khi tôi phát hiện cậu khác biệt, tôi tiến vào cơ thể Lâm Dật Hành, có được cơ hội thay đổi hết thảy."
"Cậu, không phải Trình Mộc Quân chân chính, cũng không phải người của thế giới này."
Lâm Hoành Bác nói từng câu từng chữ.
Ngay lúc này, dưới lòng bàn chân bỗng nhiên truyền đến chấn động mãnh liệt.
Trình Mộc Quân đột nhiên bị người khác kéo vào trong lồng ngực, hắn nghe thấy tiếng nói của Lâm Viễn Ngạn ở bên tai.
"Cậu ấy là Trình Mộc Quân, là Trình Mộc Quân độc nhất vô nhị."
Lâm Hoành Bác: "Không phải, không đúng......"
"Ông sai rồi, cả ông và tôi đều là giả dối, duy chỉ có Trình Mộc Quân......"
Lâm Viễn Ngạn vẫn chưa nói hết câu, lại đột ngột ngừng lại.
Thanh âm nôn nóng của hệ thống vang lên: "Không xong, nhân vật trong trò chơi ý thức được bản chất của thế giới, cậu đi mau, thế giới này sắp bị hủy diệt rồi, loại thế giới như thế này sẽ bị tiêu hủy hoàn toàn, quá nguy hiểm."
"Không vội."
Thanh âm của hệ thống đột nhiên trở nên máy móc hơn.
"Cưỡng chế truyền tống mở ra trong 3, 2—— rè —— rè —— quấy nhiễu quá mãnh liệt, truyền tống gián đoạn."
Trình Mộc Quân bật cười: "Tôi nói, không vội."
Hắn buông bàn tay vừa mới giơ lên, xoay người.
Ngay khi hắn xoay người, hết thảy xung quanh bình tĩnh trở lại, mặt đất ngừng chấn động, hoa viên ngoài cửa sổ đang bắt đầu nứt thành từng khối ngừng lại, cây cối đang dần hoá thành những chấm sáng cũng ngừng lại.
Giống như bị người ta ấn nút tạm dừng, hết thảy yên lặng.
Trình Mộc Quân nhìn Lâm Viễn Ngạn một cách thật nghiêm túc, sau đó nói: "Đau đầu thật... Bây giờ có hai lựa chọn."
Hắn vẫn tiếp tục, dù cho không ai nghe hắn nói: "Một là giết Nguyễn Miên, khởi động lại cốt truyện, sau khi trở về thì diệt trừ Lâm Dật Hành, hoặc là nói Lâm Hoành Bác - nhân tố không an phận này, sửa chữa thế giới; hai là rời khỏi nơi này, đi làm một chuyện khác."
Hắn tiến lên một bước, nâng tay ôm vai Lâm Viễn Ngạn: "Buồn quá đi, sửa chữa thế giới mới là mục đích của tôi, nhưng giờ lại có một lựa chọn khác quan trọng hơn rồi."
Ngay lúc này, Trình Mộc Quân bỗng nhiên cảm thấy có người đẩy mình một cái.
Hắn cả kinh, khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ, một tiếng thở dài nhẹ nhàng vang lên bên tai.
"Làm những gì em muốn là được rồi."
Tất cả chìm trong bóng tối.
Khi mở mắt ra lần nữa, Trình Mộc Quân đã về tới thế giới trừng phạt.
Hệ thống kích động hô: "Oa, lúc nãy tôi bị cưỡng chế offline, còn đang lo lắng cậu đâu, rốt cuộc cậu làm gì, thế mà sửa chữa xong rồi? Được rồi, tôi sẽ gửi báo cáo tiến hành thí nghiệm kín."
Trình Mộc Quân lại bỗng nhiên động đậy, vẫn là câu nói kia: "Không vội. Báo cáo gì đó không quan trọng như vậy, tôi phải rời khỏi nơi này làm vài chuyện quan trọng."
Hệ thống kinh hoảng: "Không được, dựa theo hiệp nghị, tự tiện rời đi sẽ gia tăng thời gian trừng phạt, cậu bình tĩnh..."
Lời còn chưa dứt, tiếng nói của hệ thống đã biến mất.
Hắn đứng dậy, nâng tay quơ vài cái lên không trung, sau đó, một cánh cửa hình thành do sự biến dạng dữ liệu xuất hiện.
Trình Mộc Quân bước vào, rời khỏi thế giới trừng phạt.
***
Thần giới.
Trình Mộc Quân mở to mắt, tỉnh lại sau mấy ngàn năm bế quan.
Hắn đứng dậy, bước ra, đi vào không gian sao trời.
Dưới bức màn sao rộng lớn vô ngần, muôn vàn sao trời đan chéo tạo thành một tấm lưới rậm rạp, mỗi một ngôi sao đều là một thế giới chân chính.
Trình Mộc Quân híp mắt lại, nhìn từng ngôi sao một, cuối cùng nhìn thấy một ngôi sao cực kỳ ảm đạm trong góc.
Ngôi sao này đã bị đẩy ra khỏi quỹ đạo, bị kéo vào cõi tiêu vong. Rõ ràng là một ngôi sao đang thành hình, lại phải đi đến kết cục mai một.
Trình Mộc Quân nhìn ngôi sao ảm đạm này, nâng tay, giống như đang đàn tấu nhạc cụ, đẩy nó vào bên trong quỹ đạo.
"Chúc may mắn, thế giới chân chính sẽ không đi theo một kết cục duy nhất."
____
Đọc xong TG này cảm giác cứ thế nào ấy...