Editor: Diệp Hạ
Lâm Dật Hành nhìn thấy tin nhắn này, tay run lên, may là tay mắt lanh lẹ đặt ly rượu lên bàn, không thôi hắt hết lên người Lâm Viễn Ngạn rồi.
Mặt cậu hơi vặn vẹo, ổn định tâm trạng phức tạp xong mới hỏi: "Chú, phu nhân...... thật sự tìm con dâu nuôi từ bé cho chú?"
Lâm Viễn Ngạn khẽ cau mày, nói: "Cậu nghe ở đâu mà nói hươu nói vượn? Con dâu nuôi từ bé cái gì?"
Bây giờ Lâm Dật Hành vừa mới tốt nghiệp đại học, vẫn chưa tiến vào công ty Lâm gia. Lâm Viễn Ngạn định tìm cớ tống cổ cậu ta ra nước ngoài.
Thật ra y sau khi Trình Mộc Quân.... chết, y đã đi điều tra những chuyện trước đây. Lâm Dật Hành bị Trình Mộc Quân lừa gạt, vì vậy mới có tâm tư muốn khống chế Lâm gia.
Còn mục đích......
Thật ra trước giờ y chưa bao giờ nghĩ là Lâm Dật Hành lại có ý với Trình Mộc Quân.
Y hờ hững cong khóe môi, Trình Mộc Quân có rất nhiều thủ đoạn, lúc bị nhốt lại cũng có thể xoay người quay mình đến choáng đầu óc, tất nhiên là có thể lừa đầu gỗ Lâm Dật Hành một cách dễ dàng.
Lâm Viễn Ngạn cúi đầu, nhìn đồng hồ ở cổ tay, thật ra y cũng không rõ kế hoạch của mình với Trình Mộc Quân là gì.
Mấy năm trước, sau khi tỉnh lại, phát hiện không hề có chuyện gì xảy ra, những cảnh tượng đã từng khắc cốt ghi tâm ngược lại trở thành một cơn ác mộng chân thật.
"Chú, nếu chú đã bắt đầu có tình cảm mới, vậy cháu có thể......"
"Không thể."
Lâm Viễn Ngạn lạnh giọng ngắt ngang.
Không cần biết trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì, cũng không cần biết mục đích trở về của Trình Mộc Quân là gì, y chỉ biết mình sẽ không buông tay.
Lâm Dật Hành sợ ngây người, nói: "Không phải chứ, không phải chú có con dâu nuôi từ bé rồi sao?"
"Câm miệng của cậu lại, cút cho tôi."
Lâm Viễn Ngạn dứt khoát xóa bỏ tấm ảnh gây họa kia.
Lâm Dật Hành run lập cập, nói: "Vâng."
Cậu mới xoay người, lại nghe giọng của Lâm Viễn Ngạn vang lên từ phía sau.
"Nguyễn Miên là một người bạn mẹ tôi đưa vào nhà, không có quan hệ với tôi. Chuyện của tôi và Trình Mộc Quân không phải là chuyện mà tiểu bối như cậu có thể hỏi nhiều."
Giọng điệu lạnh lùng, giống như Nguyễn Miên chỉ là một món đồ trang trí trong nhà được Lâm phu nhân mua với giá cao.
Lâm Viễn Ngạn thấy Lâm Dật Hành rời khỏi, lúc này mới lấy điện thoại ra, quay số.
"Theo sau xem Trình Mộc Quân đi gặp ai."
***
Sau khi Trình Mộc Quân gửi tin nhắn này, hệ thống trong đầu hắn la lên: "Cậu cậu cậu, cậu đang làm gì thế, đừng có tự tiện thêm diễn!"
Trình Mộc Quân ghé vào tay lái, nhìn Nguyễn Miên lộc cộc chạy bộ, cười đến run cả người.
Hắn lau nước mắt tiết ra do cười quá nhiều, nói: "Tôi có thêm diễn đâu, cậu xem đoạn này đi."
【Sau khi Nguyễn Miên bị "Trình Mộc Quân" khiêu khích mấy lần, rốt cuộc hạ quyết tâm muốn tự lập tự cường, dựa vào thực lực của mình để bảo vệ Lâm Viễn Ngạn......】
"Chú ý hai chữ mấy lần này, rõ ràng là đã lược bớt một ít suất diễn không quan trọng lắm, bằng không với tính cách của Nguyễn Miên, chắc là sẽ không vực dậy được."
Trình Mộc Quân khởi động xe, đi về phía trước lần nữa.
Hệ thống: "Hợp lý."
Không quá vài phút, hắn lại nhìn thấy Nguyễn Miên, đối phương có vẻ không hề mệt, dáng vẻ phấn chấn hơn gấp trăm lần lúc trước, cũng coi như là có hào quang vai chính.
Lúc này đây, Trình Mộc Quân không dừng xe lại nữa, nghênh ngang đi thẳng.
Với một màn rồ ga xe vô tình, hắn lại củng cố hình ảnh một tên đàn ông hư hỏng xấu tàn trong lòng Nguyễn Miên một lần nữa. Mà một chi tiết nhỏ này cũng làm thanh tiến độ dâng lên 2%.
Trình Mộc Quân lái xe, đi thẳng đến bệnh viện điều dưỡng.
Mẹ Lâm Viễn Ngạn, Lâm phu nhân hẹn hắn tới. Không thể không nói, tuy rằng bây giờ sức khỏe của bà không được tốt, dáng vẻ tiều tuỵ ốm yếu, thế nhưng vẫn nắm tình huống Lâm gia trong lòng bàn tay. Trình Mộc Quân mới đến một lần mà bà đã biết tin.
Trình Mộc Quân theo sau y tá, dọc theo hành lang dài đi thẳng vào trong.
Môi trường của khu điều dưỡng rất tốt, được xây dựng bên hồ, phong cảnh tuyệt đẹp.
Hắn vừa đi vừa ghẹo hệ thống: "Thật ra là tôi rất bội phục Lâm phu nhân đó, cạn máu chờ thời đến cuối cùng, bảo sao ban đầu lại nói bệnh nặng muốn thấy con trai kết hôn."
Hệ thống: "Ấm áp ngọt sủng văn, đương nhiên không thể tồn tại tình tiết ngược tâm như vai chính công mất người thân gì đó, hơn nữa, chân ái có thể chiến thắng hết thảy."
"Ựa......" Trình Mộc Quân run lập cập, không muốn nghiên cứu kịch bản với hệ thống nữa.
Nhưng lời hệ thống nói quả thật không sai, có một cốt truyện mấu chốt, đó là mẹ Lâm bệnh nặng, Nguyễn Miên cực nhọc chăm sóc ngày đêm, cuối cùng chân tình chiến thắng bệnh tật, giúp Lâm Viễn Ngạn không mất đi người thân duy nhất chấp nhận mình.
Cốt truyện rất cảm động, rất ấm áp, cũng rất phi lý.
Trình Mộc Quân ngừng bước, đối diện với đôi mắt nhìn qua của người phụ nữ trong vườn hoa.
Mặc dù thân thể không khoẻ, hơi tiều tụy, nhưng vẫn có thể thấy mẹ Lâm tuổi trẻ là một người vô cùng xinh đẹp.
Vẻ ngoài của Lâm Viễn Ngạn phần lớn đến từ gen ưu tú của mẹ Lâm.
Đã lâu không gặp Trình Mộc Quân, mẹ Lâm như rất vui vẻ, bà đứng dậy, mỉm cười vẫy tay với hắn, "Mộc Quân, mau đến đây."
Trình Mộc Quân cũng mỉm cười đi qua, buông quà trong tay xuống, nói: "Dì Lâm, đã lâu không gặp."
Mẹ Lâm làm như không thấy quà trên bàn, kéo Trình Mộc Quân ngồi xuống, nói: "Đúng là lâu rồi không gặp, ở nước ngoài thế nào?"
"Khá tốt......"
Giữa từng câu từng chữ đều chứa đầy sự thân quen, giống như quan hệ thân mật giữa trưởng bối và vãn bối.
Nhưng mà, thực tế là lúc Lâm Viễn Ngạn và Trình Mộc Quân còn ở bên nhau, mẹ Lâm rất ghét hắn.
Nguyên nhân rất đơn giản, Trình Mộc Quân không thể giúp đỡ gì cho Lâm Viễn Ngạn, cũng chỉ là một đứa con riêng không có khả năng kế thừa Trình gia mà thôi.
Trước giờ mẹ Lâm luôn khinh thường Trình Mộc Quân, khi biết hắn và Lâm Viễn Ngạn quen nhau, bà đã từng phản đối rất kịch liệt.
Chỉ là quan hệ của bà và Lâm Viễn Ngạn không tốt lắm, càng phản đối thì chỉ càng làm quan hệ mẫu tử trở nên ác liệt. Rồi sau đó, bà đành bất đắc dĩ chấp nhận, duy trì thái độ hòa hoãn với Trình Mộc Quân.
Cho đến khi Lâm Viễn Ngạn bị tai nạn xe.
Sau tai nạn xe, Trình Mộc Quân đã không gặp được Lâm Viễn Ngạn trong một thời gian dài, thậm chí hắn còn không biết Lâm Viễn Ngạn đang ở đâu.
Tất nhiên đây là bút tích của mẹ Lâm, mà lúc đó Trình Mộc Quân cũng vô dụng, vô dụng đến độ không thể thấy mặt Lâm Viễn Ngạn.
Cuộc trò chuyện nhàm chán cuối cùng cũng kết thúc, mẹ Lâm ưu nhã nâng ly trà, hỏi: "Nghe nói mấy hôm trước cậu đến nhà?"
Trình Mộc Quân: "Đúng vậy, vừa trở về, đi gặp bạn.... bạn cũ."
Mẹ Lâm ngừng động tác uống trà lại, tiếp tục nói: "Vậy có biết bạn mới chưa?"
"Nguyễn Miên sao? Đã gặp." Trình Mộc Quân cười tủm tỉm, gặp chiêu nào thì phá chiêu đó.
Mẹ Lâm: "Đứa bé Tiểu Nguyễn kia không tồi, cậu với Lâm Viễn Ngạn là bạn cùng lớn lên nhỏ, sau này chúng nó kết hôn cũng có thể lui tới thường xuyên. Nhưng mà Tiểu Nguyễn vẫn là một đứa trẻ, trước giờ cậu khá mạnh mẽ, vẫn phải nhường nó chút."
Trình Mộc Quân nhẹ nhàng hỏi: "Nguyễn Miên bao tuổi rồi?"
Mẹ Lâm hơi sửng sốt, trả lời: "Hai mươi tuổi."
"Một đứa trẻ hai mươi tuổi, thật đúng là hiếm thấy."
Mẹ Lâm đen mặt, đặt mạnh ly trà xuống bàn. Quả nhiên, dù cho bao nhiêu năm trôi qua thì bà vẫn không thể thích Trình Mộc Quân này nổi.
Nhiều năm không gặp, tính cách càng khó ưa.
Nhưng khổ nỗi đứa con trai không biết phấn đấu kia của bà như bị người trước mặt này che mắt, không thể nhìn thấy thứ gì khác. Đã nhiều năm vậy rồi mà vẫn nhớ mãi không quên, đến nỗi bài xích tất cả các mối quan hệ thân mật, không quen thêm một người bạn trai hay bạn gái nào.
Nếu không phải bà mượn lần bệnh nặng lúc đó, mạnh mẽ yêu cầu Lâm Viễn Ngạn đồng ý để Nguyễn Miên vào nhà ở, có lẽ đến bây giờ cũng sẽ không có gương mặt mới nào xuất hiện bên cạnh Lâm Viễn Ngạn.
Mẹ Lâm rất thích Nguyễn Miên, vừa gặp mà như đã thân quen từ lâu.
Nguyễn Miên làm thêm trong viện điều dưỡng, phụ trách việc chăm sóc cây cối hoa lá, mẹ Lâm thấy đứa trẻ rất thú vị, cậu thường xuyên ngồi xổm nói chuyện với cỏ cây hoa lá, còn đặt tên cho từng đóa hoa một.
Thế là bà hứng thú đáp lời, hay qua lại nên thành quen thuộc.
Sau đó, mẹ Lâm thuận lợi phát hiện Nguyễn Miên là một đứa trẻ vô cùng ngây thơ, sau một trận mưa to, hoa bị rụng vài đóa cũng có thể khóc cả buổi sáng.
Cậu là người chẳng thể giấu nổi điều gì trong lòng, nói nguyện vọng lớn nhất trong cuộc đời đó chính là có thể đi siêu thị mà không cần nhìn giá, ăn đồ ngọt đến no căng.
Đã thấy quá nhiều phản bội và ác ý bên cạnh Lâm Viễn Ngạn, mẹ Lâm tức khắc cảm thấy người thích hợp nhất chính là Nguyễn Miên, cậu không có quá nhiều dục vọng phức tạp, là kiểu người mà liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Còn về Trình Mộc Quân...
Bà nhíu mày nhìn qua, đối diện đôi mắt mà mình chưa bao giờ có thể nhìn thấu, càng cảm thấy chán ghét hơn.
Mẹ Lâm không muốn vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Trình Mộc Quân, Lâm Viễn Ngạn đã đính hôn cùng Nguyễn Miên, chắc cậu cũng là người có đạo đức, sẽ không chen vào giữa bọn họ, đúng không?"
Trình Mộc Quân chớp chớp mắt, vô tội nói: "A? Cháu không rõ, cháu và Viễn Ngạn là bạn cùng lớn lên từ nhỏ, vậy mà không thể lui tới sao?"
Giọng điệu của mẹ Lâm càng lạnh hơn: "Tiểu Nguyễn là một đứa trẻ mẫn cảm, sự tồn tại của cậu sẽ xúc phạm đến nó."
"A, thế à." Trình Mộc Quân ngập ngừng: "Nhưng cháu nghe Viễn Ngạn nói, cậu ấy vẫn chưa đính hôn mà."
"......" Đồng tử của mẹ Lâm co lại, thật không ngờ chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Lâm Viễn Ngạn đã thẳng thắn với Trình Mộc Quân tất cả mọi chuyện.
Quá thất vọng.
Bà trừng mắt với Trình Mộc Quân một cái, đổi lấy một nụ cười mỉm.
Mẹ Lâm thầm mắng trong lòng, thật không hổ là con trai của người đàn bà đó, giỏi nhất là dụ dỗ người ta.
Bà nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc, hỏi: "Cậu muốn cái gì?"
Trình Mộc Quân kinh ngạc, "A, dì Lâm, cháu không hiểu dì đang nói gì?"
"Năm mươi triệu có đủ không, cầm tiền rồi thì đừng về nữa."
Cuối cùng Trình Mộc Quân cũng không nhịn được nữa, phỉ nhổ trong lòng: "Tới rồi, tiết mục kinh điển nhất. Nhưng mà sao bà ta lại cảm thấy con trai mình chỉ đáng giá năm mươi triệu nhỉ?"
Hệ thống: "..... Ý bà ta là cậu giá năm mươi triệu."
Trình Mộc Quân: "Ầy, sao bà ta lại có thể làm nhục năng lực của tôi thế chứ, không biết tí gì về những việc tôi làm ở nước ngoài luôn?"
Hệ thống lạnh lùng mắng: "Xin hãy nhớ kỹ, thiết lập của cậu là bạn trai cũ chê nghèo yêu giàu, chứ không phải là hắc nguyệt quang giết người phóng hỏa."
"......"
Trình Mộc Quân tỉnh táo lại, tiếp tục đi theo thiết lập. Hắn tái mặt, che ngực lại: "Dì Lâm à, sao dì có thể làm nhục cháu như thế. Cháu, cháu yêu Viễn Ngạn thật lòng. Cháu sẽ không từ bỏ!"
Nói xong câu đó, hắn như không thể chịu nhục được nữa, tức giận bỏ đi.
Sau khi lao ra ngoài, Trình Mộc Quân thấy bốn bề vắng lặng, cuối cùng cũng không nhịn nữa, bụm mặt bật cười.
Hắn vừa cười vừa nói: "Trời ạ, cái lời kịch này thiệt đáng sợ, tôi sắp nôn ra rồi đây này. Tự nhiên thấy Lâm Viễn Ngạn đáng thương thật đó, xung quanh đều là những loại người này, bảo sao một người bình thường lại trở nên vặn vẹo biến thái."
Hệ thống cười lạnh nói: "Ừa, bao gồm cả cậu nữa."
Lời kịch buồn cười thì buồn cười, nhưng khi đi xong đoạn cốt truyện này, thanh tiến độ lại tăng thêm 5%, mặc dù quá ghê tởm, nhưng cũng là tiền nào của nấy.
Ngay lúc này, điện thoại Trình Mộc Quân vang lên, hắn lấy ra, là một tin nhắn.
【11:12 ngày X tháng X. Tài khoản số đuôi 1314. Lâm Viễn Ngạn đã hoàn tất giao dịch chuyển 5,000,000 tệ vào tài khoản của bạn, số dư là......】
Lâm Viễn Ngạn:【Đủ chưa?】
Trình Mộc Quân: "???"
Gì vậy? Khi không lại chuyển tiền? Bị bệnh gì à? Với lại mẹ cậu bảo cho năm mươi triệu, thế mà giờ cậu lại tự tiện ăn mất một số 0 là sao?
_____
Mới lết được 50 chương mà lâu như sắp hoàn ʕʘ‿ʘʔ