THIẾT LẬP TÍNH CÁCH CỦA LỐP XE DỰ PHÒNG HỎNG RỒI

Editor: Diệp Hạ

Địa Phược Linh chính là quỷ vật cấp thấp nhất, bị nhốt ở nơi cuối cùng trước khi chết, không được rời đi.

Hoặc là chấp niệm tiêu tán, hồn thể biến mất; hoặc là bị siêu độ, nhập luân hồi.

Hai con đường này, tất nhiên là Trình Mộc Quân sẽ không chọn cái nào hết, hắn chọn phương pháp tu luyện quỷ vật, quỷ thể cường đại là sẽ có thể đánh vỡ gông cùm xiềng xích, rời khỏi nơi này.

Hệ thống nghe xong, hỏi: "Giờ cậu bị vây ở tòa nhà này, muốn giết người cũng không được, sao mà tu luyện."

Trình Mộc Quân ghét bỏ nói: "Cậu như vậy không được, sao cứ hở tí là đòi sát sinh?"

Hệ thống: "......" Chẳng phải là bị cậu dạy à hư à?

Trình Mộc Quân tiếp tục giải thích: "Có thể tu hành bằng cách giết người, cắn nuốt bừa bãi, tốc độ càng nhanh càng nguy hiểm, càng dễ bị thiên lôi đánh chết; không thì cũng có thể dựa vào chấp niệm trước khi chết để lựa chọn con đường thích hợp nhất với mình."

"Vậy chấp niệm trước khi chết của cậu là gì?"

Tuy bây giờ Trình Mộc Quân không có ký ức lúc trước, nhưng chấp niệm là lý do thành quỷ thì tuyệt đối không quên.

Hắn bay lên, đi đến bên giường, nằm xuống tấm ván gỗ. Ngay khi nằm xuống, bày trí trong trong phòng đột nhiên biến đổi, tầng tầng lớp lớp màn lụa buông xuống, hương thơm bay lượn trong không khí, cửa sổ không gió mà tự mở.

Bên ngoài có hồ nước, cây khô. Cây khô xơ xác nảy mầm, từng đóa hoa lần lượt nở rộ, chớp mắt biến thành một cây hoa đào.

Hệ thống trợn mắt há mồm: "Đây, đây là cái gì? Cậu cũng quá thần rồi đi? Không đúng, không phải là cậu lén dùng thần lực chứ?"

Trình Mộc Quân cười nhạo nói: "Cậu ngốc à, tôi mà dùng thần lực thì thế giới này nát lâu rồi. Đây là ảo cảnh, thử một chút để biết mình nên đi hướng nào thôi."

Hệ thống ngơ ngác hỏi: "Sao rồi."

"Diễm quỷ."

Những thứ như ảo mộng, ảo cảnh là quỷ thuật mà diễm quỷ am hiểu nhất.

"Cái gì? Cậu bị nhầm cái gì rồi đúng không?" Hệ thống không thể tin vào lỗ tai của mình, Trình Mộc Quân tuy rằng đẹp thật, nhưng tính cách thì không có chỗ nào đúng với hai chữ "Diễm quỷ".

Trình Mộc Quân rất chắc chắn, hắn phân tích: "Ở thế giới này, cảm xúc tiêu cực mà tôi chọn là ghen ghét, nhìn kịch bản thì tới tám chín phần mười chấp niệm của tôi là ghen ghét Đường Hi được mọi người yêu thích, sau đó muốn mình cũng được mọi người yêu thích."

Hệ thống: "Cho nên?"

"Cho nên chỉ có thể làm một diễm quỷ dụ dỗ người, trừ sát sinh để thành lệ quỷ thì chỉ có cách này." Trình Mộc Quân thở dài.

Hệ thống cũng bất đắc dĩ: "Sao lúc trước cậu lại chọn cái cảm xúc tiêu cực ghen ghét này vậy chứ, không giống cậu chút nào."

Trình Mộc Quân: "Đều tại Dịch Nhị Ngưu, lúc trước tôi đã thử vài lần nhưng đều độ kiếp thất bại, vì thế mới hỏi y trong tình yêu không thể thiếu cảm xúc tiêu cực nào, y nói với tôi là ghen ghét. Ầy, bị y hại thảm rồi."

Dù như thế nào đi nữa, hiện giờ Trình Mộc Quân đã trở thành Địa Phược Linh, muốn rời đi thì cũng chỉ có thể đi lên con đường tu quỷ này.

***

Trên đường về nhà sau kì thi trên tỉnh, Trương Sinh bị lạc trong rừng, bỏ lỡ dự định đến thành trấn.

Hắn chỉ đành buồn đầu đi tiếp, hy vọng trước khi trời tối có thể gặp được một nhà nông để tá túc. Nhưng đến tận khi mặt trời lặn mà cũng chỉ thấy một mảnh rừng hoa đào và ánh đèn mông lung nơi xa.


Hắn nắm chặt lá bùa hộ mệnh trong lòng bàn tay, đây là lá bùa mà người nhà xin đạo môn cho hắn trước khi đi. Nếu như vào phải nhà của quỷ, bùa hộ mệnh sẽ phát cảnh cáo, mà lúc này, bùa hộ mệnh vẫn an tĩnh nằm trong lòng bàn tay.

Trương Sinh yên lòng, thở phào một hơi, xem ra chỉ là một gia đình bình thường ẩn cư ở chỗ này mà thôi.

Hắn nhìn sắc trời, bây giờ đã không nhìn thấy tia sáng nào, nếu cứ đi tiếp thì cũng không biết sẽ gặp phải yêu quỷ gì, không bằng tá túc ở đây.

Trương Sinh xuyên qua rừng hoa đào, ngừng lại ở bức tường cao cao trước sân.

Cạnh cửa có treo đèn lồng màu đỏ, trên khung cửa còn có kính chiếu yêu và phù chú của đạo gia, tất cả làm Trương Sinh càng thêm yên tâm.

Nếu ở đây có quỷ, những phù chú này cũng đủ để cho quỷ vật hồn phi phách tán.

Trương Sinh cầm lấy vòng đồng, đập vào cửa ba cái.

Một lát sau, một giọng nói trong trẻo vang lên.

"Ai thế!"

Trương Sinh lui về phía sau một bước: "Tiểu sinh đi ngang qua nơi này, sắc trời đã tối, muốn tá túc một đêm, hy vọng gia chủ cho phép."

Kẽo kẹt

Cửa mở ra, một khuôn mặt nhỏ ló ra qua kẹt cửa, là một tiểu nha hoàn mặt tròn.

Nàng cảnh giác đánh giá hắn từ trên xuống dưới một lượt, xác nhận là không giống người xấu mới kéo cửa ra: "Hôm nay công tử nhà ta khá vui, vào đi."

Trương Sinh chắp tay hành lễ, đi vào theo tiểu nha hoàn.

Tòa nhà này cực kỳ thanh nhã, nhìn là biết đây là dinh thự của một văn nhân nhã sĩ.

Trương Sinh càng nhìn càng mừng, không nhịn được hỏi: "Chủ nhân nhà ngươi là danh sĩ sao? Có tiện gặp mặt không?"

Tiểu nha hoàn đột nhiên ngừng bước, xoay người chống nạnh đánh giá Trương Sinh từ trên xuống dưới: "Ta cảnh cáo ngươi, đừng có ôm ý đồ gì, người ôm tâm tư lợi đến đây đã có nhiều lắm rồi, công tử nhà ta không thích gặp đâu."

Đêm, một tiếng đàn xuyên qua màn đêm mà đến. Tiếng đàn du dương, lại mang khí chất của hoa mai mùa đông, vừa lạnh lẽo vừa sắc bén.

Trương Sinh nghe xong lại càng mê mẩn, mặc dù đang nằm ở trên giường, nhưng tiếng đàn cứ luôn văng vẳng bên tai. Hắn không ngủ được, ma xui quỷ khiến xuống giường đi về phía hoa viên.

Hành lang dài quanh co, sương mù bốn phía tựa như ảo mộng, mà Trương Sinh vẫn chưa phát hiện điều gì kì lạ. Hắn chỉ nghĩ đến tiếng đàn kia, chỉ muốn trông thấy vị công tử có thể đàn tấu ra nó.

Bước chân hắn đột ngột dừng lại, ở phía cuối hành lang, bên trong đình hóng gió có một vị công tử bạch y.

Dường như công tử kia đang đợi hắn, thấy người đến thì vẫy vẫy tay.

Trương Sinh đi về phía trước vài bước, lại thấy công tử khẽ nhíu mày. Hắn dừng lại, sợ mình quấy rầy đối phương: "Vừa rồi tiểu sinh nghe thấy tiếng đàn của công tử, nhất thời mê mẩn, có thể thỉnh giáo một chút hay không?"

Công tử bạch y khẽ cười, rồi lại chỉ chỉ Trương Sinh: "Trên người của ngươi có thứ ta không thích."

Nụ cười mê hồn. Lúc này Trương Sinh như lọt vào sương mù, không biết hôm nay là hôm nào, hắn nhìn thấy hướng ngón tay của công tử, không nói hai lời lập tức kéo bùa hộ mệnh ở cổ xuống.

Một nén nhang trôi qua, Trương Sinh gục xuống trong đình hóng gió, ghé lên bàn đá ngủ say.

Trình Mộc Quân ngừng động tác tay, đứng dậy, chạm lên đầu thư sinh một cái, sau đó thở dài: "Đáng tiếc, thế mà thật sự là một thư sinh bình thường, chưa từng làm chuyện xấu gì, ngay cả gà cũng chưa từng giết, cũng không thiếu mối nợ tình nào."


"Chỉ có thể thu ít phí qua đường."

Hắn khom lưng, ghé sát vào mặt Trương Sinh, một làn sương trắng toát ra từ miệng và mũi của Trương Sinh, đi vào trong miệng Trình Mộc Quân.

Hôm sau, Trương Sinh tỉnh lại, phát hiện mình đang ngủ trong rừng hoa đào. Những việc xảy ra vào đêm hôm trước thì quên sạch sành sanh, khi đến nhà một người họ hàng thì bệnh nặng một hồi, nằm liệt giường hơn nửa tháng.

Khỏi bệnh rồi nhưng vẫn ồn ào muốn tìm giai nhân trong mộng, người nhà phát hiện không ổn, tìm người trong đạo môn đến mới biết là gặp quỷ vật.

Mấy năm nay ở Thanh Châu, người gặp phải như Trương Sinh cũng không phải ít. Quỷ vật này tuy không hại tính mạng, nhưng mê hoặc rất nhiều thanh niên tuấn tú, vì vậy đã có người đi tìm thiên sư trong đạo môn đến để hàng quỷ.

Vì thế, những phiền phức Trình Mộc Quân gặp từ khi tu quỷ đến nay đều là mấy tên giang hồ bịp bợm vô dụng.

Những người đó ngay cả rừng hoa đào mà cũng không thể đi qua, Trình Mộc Quân chỉ trêu chọc một lát rồi thả.

Mà mấy tiểu đạo sĩ hôm nay lại có chút bản lĩnh, đi qua rừng hoa đào, đến trước cửa tòa nhà.

Trình Mộc Quân trải qua mấy năm tu hành đã có thể rời khỏi tòa nhà, hoạt động ở gần đó, lúc này cũng không muốn bị người ta thiêu cháy, vì thế tự mình ra tay, thu phục mấy tiểu đạo sĩ.

"Chỉ có chút đạo hạnh như vậy mà đã dám ra ngoài lang bạt rồi?" Trình Mộc Quân ngồi ở trên cây nở nụ cười ngạo nghễ.

Dưới tàng cây, mấy tiểu đạo sĩ bị trói dính vào nhau y như que kẹo hồ lô.

Hắn xoay chuyển dây thừng trong tay, kéo mấy tiểu đạo sĩ lảo đảo.

Mấy tiểu đạo sĩ cũng không hiền, đanh mặt trừng Trình Mộc Quân, dù bị kéo ụp mặt xuống đất cũng không muốn để hắn trêu chọc.

Trình Mộc Quân chơi một hồi, cảm thấy không thú vị, nhảy xuống chuẩn bị thu ít phí qua đường rồi ném người đi.

Không ngờ trong khi tránh né, bảng tên bằng gỗ kẹp ở đai lưng của tiểu đạo sĩ lộ ra.

Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, không ngờ mấy tiểu đạo sĩ này lại là đệ tử của Lư Sơn Phái.

Hắn nhướng mày, nói: "Bây giờ Lư Sơn Phái nghèo túng vậy à? Chưa đủ lông đủ cánh đã để các ngươi xuống núi lang bạt?"

Tiểu đạo sĩ trợn tròn mắt, lẩm bẩm nói: "Sao ngươi, sao ngươi lại biết Lư Sơn Phái?"

Không thể không nói, những lời làm Trình Mộc Quân khá bất ngờ.

Lúc trước, khi hắn còn ở Lư Sơn Phái, Lư Sơn Phái có thể nói là đạo môn đứng số một số hai. Bình thường khi bá tánh muốn thỉnh thiên sư hàng yêu thì lựa chọn thứ nhất nhất định sẽ là Lư Sơn Phái.

Thế mà bây giờ đã xuống dốc đến nỗi người khác biết đến là điều kỳ quái?

Trình Mộc Quân hứng thú, hỏi: "Hửm? Sao ta lại không thể biết Lư Sơn Phái? Như thế nào? Lư Sơn Phái xong rồi à?"

Tiểu đạo sĩ biết mình lỡ lời, xanh mặt cả giận nói: "Tên ma quỷ này, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu."

Xương cốt rất cứng, Trình Mộc Quân rất thưởng thức. Hắn đi lên phía trước, hơi cúi đầu, mỉm cười nhìn thiếu niên đạo sĩ thấp hơn mình nửa cái đầu.

Tiểu đạo sĩ sửng sốt, gương mặt ửng đỏ, sau đó lại nổi giận trừng hắn: "Quỷ vật, đừng hòng dụ hoặc ta!"


Trình Mộc Quân cười càng thêm tươi: "Nếu ta không dụ hoặc ngươi, ngươi có bằng lòng nói cho ta hay không?"

"Nằm mơ."

"Vậy thì ta chỉ có thể dụ hoặc ngươi, dù sao đây cũng là bản lĩnh của ta mà."

Tiểu đạo sĩ trợn mắt há mồm, chắc là chưa từng gặp.... con quỷ nào mặt dày vô sỉ như thế.

Trình Mộc Quân cũng không thèm để ý đến suy nghĩ của cậu, hơi khom lưng tiến đến càng gần hơn, giơ tay xoa mặt tiểu đạo sĩ, sau đó phun ra một luồng khí màu trắng quỷ dị.

"......"

Ánh mắt tiểu đạo sĩ trở nên mê mang, Trình Mộc Quân giơ tay, kéo dây thừng, ngả ngớn nắm lấy cằm cậu.

"Đi cùng ta."

Tiểu đạo sĩ đứng dậy, đi theo Trình Mộc Quân tiến về phía trước.

Phía sau truyền đến tiếng mắng chửi đầy tức giận.

"Ma quỷ! Ngươi thả sư huynh ra!"

"Ma quỷ! Ngươi đừng hòng phá thân sư huynh của ta!"

"......"

Trình Mộc Quân mắt điếc tai ngơ, đưa tiểu đạo sĩ vào trong phòng.

Hắn nhẹ nhàng vung tay áo, cửa đóng lại.

Tức khắc, căn phòng trở nên tối tăm, vô số dải lụa trắng mềm nhẹ rũ xuống từ trần nhà, ánh nến nhảy múa càng nhuộm đẫm bầu không khí mờ ám quỷ dị.

Trình Mộc Quân nắm dây thừng, dẫn tiểu đạo sĩ đến mép giường, ngồi xuống.

Hệ thống: "Cậu, cậu thật sự định phá thân tiểu đạo sĩ này à? Không hợp lý lắm chứ......"

Trình Mộc Quân giơ tay đẩy vai tiểu đạo sĩ, người lập tức ngã gục.

Hắn ngồi ở mép giường, ngón tay di chuyển: "Con đường tôi đi vốn là vậy mà, diễm quỷ tu hành, không phải là nên hút tinh khí con người sao? Cậu nhìn tiểu đạo sĩ này đi, một thân đạo pháp chính thống, rất bổ béo nha."

Hệ thống: "... Làm người đi." Hình như hơi sai, bây giờ Trình Mộc Quân chẳng phải người.

"Đùa cậu chơi thôi, tôi không có hứng thú với trẻ con, chỉ muốn hỏi cậu ta vài chuyện."

Nói xong, Trình Mộc Quân búng vào trán tiểu đạo sĩ một cái.

Tiểu đạo sĩ ngồi bật dậy hệt như cương thi.

"Ta hỏi, ngươi đáp."

"Hiện giờ Lư Sơn Phái có bao nhiêu người?"

"Hơn 30 người."

Lúc Lư Sơn Phái cường thịnh, bên dưới có tới năm sáu trăm đệ tử, bây giờ mới có bao năm đâu mà chỉ còn lại có hơn 30 người?

Trình Mộc Quân nhíu mày tiếp tục hỏi: "Chưởng môn là ai?"

"Thường Thanh."


Sao lại là hắn? Tay Trình Mộc Quân khựng lại một chút, Thường Thanh chính là người được Kỷ Trường Hoài mang về cùng với hắn.

Trên danh nghĩa, y được xem như là sư huynh của Trình Mộc Quân, nhưng trên thực tế, thiên phú trong đạo pháp của hai người khác nhau như trời với đất. Khi Trình Mộc Quân có thể một mình xuống núi trảm yêu trừ ma, thì Thường Thanh vẫn đang học những đạo pháp cơ bản.

Nhưng Thường Thanh cũng là người duy nhất không có tình cảm gì với Đường Hi. Thường Thanh và Trình Mộc Quân cùng đến từ một thôn, thuở nhỏ hai người cũng từng chơi đùa với nhau, tất nhiên là quan hệ không tồi.

Lúc trước khi Trình Mộc Quân bị giam giữ tại địa lao, cũng là Thường Thanh trộm lẻn vào nói với hắn về chuyện của Đường Hi, thậm chí còn muốn lén thả Trình Mộc Quân ra ngoài.

Tóm lại, trong câu chuyện này, người duy nhất đối xử thật lòng với Trình Mộc Quân, mà không phải xem hắn là thế thân của Đường Hi, đại khái cũng chỉ có Thường Thanh.

Có lẽ còn có Kỷ Trường Hoài.

Kỷ Trường Hoài đã biết Trình Mộc Quân không phải là chuyển thế của con trai độc nhất của chưởng môn từ sớm, nhưng y vẫn quan tâm hắn như bình thường, thật là thiên vị.

Một thân đạo pháp của Trình Mộc Quân đều là nhờ Kỷ Trường Hoài dốc lòng chỉ dạy mới có thể học thành. Ban đầu, Trình Mộc Quân không quen ăn thức ăn trên núi, Kỷ Trường Hoài còn tự mình xuống bếp chỉ vì muốn Trình Mộc Quân ăn nhiều thêm một ít cơm.

Chỉ là, dưới nhiều yếu tố đan xen như ân tình và lời hứa hẹn với sư phụ, Kỷ Trường Hoài vẫn chọn hy sinh "Trình Mộc Quân".

Trình Mộc Quân thở dài, hiện giờ ký ức của hắn cũng chỉ khôi phục đến nước này, những thứ nhớ được đều là chuyện của mấy năm đầu.

Ký ức sau khi Đường Hi được tìm trở về thì hắn vẫn không thể nhớ.

Hắn tiếp tục hỏi: "Những sư huynh sư tỷ của Thường Thanh đâu? Ta nhớ họ đều học đạo pháp không tồi, còn tốt hơn Thường Thanh, sao lại đến phiên Thường Thanh làm chưởng môn?"

"Năm mươi năm trước... sư thúc tổ bọn họ, bọn họ đã không còn tu vi, bây giờ cũng đã từ từ già đi."

Trình Mộc Quân cả kinh: "Kỷ Trường Hoài đâu?"

"Kỷ Trường Hoài? Ngươi nói thế hệ chưởng môn thứ nhất sao? Y đã không còn là người trong môn phái rồi. 50 năm trước, y bẻ gãy bảng tên, người cũng không biết tung tích."

"Vậy Đường Hi đâu?"

"Đường Hi? Chưa từng nghe qua cái tên này..."

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, tôi có dự cảm không lành..."

Hệ thống: "Ồ, thế mà tôi lại thấy không lạ đấy."

Không được.

Trình Mộc Quân vẫn muốn giãy giụa một chút, hắn không OOC tới mức như vậy chứ?

"Những sư thúc tổ của ngươi, đến tột cùng là bởi vì sao mà lại mất tu vi? Sao lại có sinh lão bệnh tử như người phàm?"

"Ta không biết." Tiểu đạo sĩ lắc đầu, sau một lúc lâu lại ngập ngừng nói.

"A, không, có một lần chưởng môn uống say, ta nghe được vài lời, hình như là có liên quan đến một người tên Trình Mộc Quân."

"Người kia, một thân một mình phế đi tu vi của tất cả mọi người trong môn phái." Tiểu đạo sĩ nói tới đây, đột nhiên lắc đầu: "Sao thế được, lúc trước Lư Sơn Phái là đạo môn số một số hai, các sư thúc tổ đều là nhân vật có danh vọng, sao có thể cùng ngã xuống dưới kiếm của một người, nhất định là những yêu quỷ đó ôm hận, dùng thủ đoạn hại bọn họ! Làm Lư Sơn Phái ta rơi vào hoàn cảnh sa sút như bây giờ!"

Nói xong câu này, có vẻ như cảm xúc của tiểu đạo sĩ quá mức kích động, nhìn giống như sắp tỉnh lại từ trong mê hồn.

Trình Mộc Quân chỉ đành dùng quỷ thuật khác làm cậu ta hôn mê.

Nhìn chằm chằm gương mặt say ngủ của tiểu đạo sĩ, đạo bào rách nát cùng với chuôi kiếm gỗ đào nhìn vào là biết thấp kém trên người cậu. Trình Mộc Quân lặng người.

Hồi lâu sau hắn mới lẩm bẩm hỏi: "... Cái, cái này... hệ thống, làm sao bây giờ? Lư Sơn Phái sắp không còn, Kỷ Trường Hoài biến mất, Đường Hi cũng biến mất."

Hệ thống: "Không hổ là cậu, thật sự là không dính tí máu nào, đỉnh quá đê."

Không giết một ai, lại làm Lư Sơn Phái gần như biến mất, bảo sao thế giới này lại sụp đổ.


Bình luận

Truyện đang đọc