THIẾT LẬP TÍNH CÁCH CỦA LỐP XE DỰ PHÒNG HỎNG RỒI

Editor: Diệp Hạ (dphh___)

Món đồ số 15 cuối cùng vẫn tới tay Tống Cảnh Thần với giá ba triệu, ngay khi búa đấu giá gõ xuống, y mỉm cười ôn nhu với Tần Lý, "Cảm ơn cậu, Tiểu Lý."

Tần Lý khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Bên kia Trình Mộc Quân nhìn thấy động tác ấm áp của hai người, tâm trạng cũng rất tốt, bởi vì khi búa đấu giá gõ xuống, hắn nghe thấy hệ thống nhắc nhở.

Leng keng --- "Chúc mừng cậu, độ sửa chữa cốt truyện đã đến 50%, thắng lợi gần ngay trước mắt rồi, thật đáng mừng."

Tâm trạng tốt đẹp này liên tục duy trì đến tiệc rượu sau khi kết thúc đấu giá.

Trình Mộc Quân ở tiệc rượu một lát, luôn đứng ở một vị trí không phải trung tâm cũng không quá khuất.

Hắn cũng không có hứng thú gì với mấy chuyện làm ăn kế tiếp, huống chi đại biểu công ty là Tần Lý, một trợ lý nho nhỏ như hắn không quan trọng.

Bên cạnh Tần Lý có một đám người vây quanh, trên mặt y là nụ cười xã giao, giữa mày lại có chút dấu vết. Ở chung ngần ấy năm, Trình Mộc Quân liếc mắt một cái đã nhìn ra y đang mất kiên nhẫn.

Mặc dù ở trên thương trường nhiều năm như vậy, nhưng Tần Lý vẫn không thể quen với mấy trường hợp này, lúc trước thì có Trình Mộc Quân ở bên cạnh xử lý chu toàn, bây giờ......

Trình Mộc Quân lười nhúc nhích.

Không phải có Tống Cảnh Thần ở cạnh rồi sao? Trợ lý Trình hoàn mỹ muốn rời khỏi, tất nhiên nên để ông chủ Tần Lý làm quen dần.

Trình Mộc Quân tùy tay nâng một ly nước đang nổi bọt tăm lên, uống một ngụm, nhìn Tống Cảnh Thần mỉm cười tiếp chuyện, tựa hồ rất quen thuộc.

"Chậc chậc chậc."

Hệ thống: "Thế nào, nhìn thấy vị trí bên người Tần Lý bị một người khác chiếm đoạt có gợi lên cảm xúc không cam lòng và ghen ghét của cậu không?"

"...... gì vậy, cậu không sao chứ?"

Hệ thống: "Là như vầy, dựa vào tình huống lúc trước, Tổ trình tự đã thăng cấp bộ phận trí năng của tôi, trừ việc máy móc ban bố nhiệm vụ, tôi còn có thể dẫn đường để cậu lý giải thiết lập."

"A?" Trình Mộc Quân cười như không cười, "Thật là vô cùng cảm kích."

"......" Hệ thống đang cảm thấy khiếp sợ.

Trình Mộc Quân không tiếp tục đề tài này nữa, mà là nói: "Tôi chỉ cảm thấy ít có ai làm thế thân chuyên nghiệp giống tôi lắm, thế mà còn trợ giúp kim chủ giải mẫn cảm*, cậu nói bây giờ tôi có nên tận lực trở nên giống Tống Cảnh Thần để Tần Lý càng vững vàng hơn không?"

(*) 脱敏治疗 - Giải mẫn cảm: đây là một phương pháp trị liệu để khắc phục nỗi sợ

Hệ thống: "Cậu...... đừng xằng bậy."

"Không không không, cậu không hiểu, tôi đây là diễn theo thiết lập, dù sao thì Trình Mộc Quân rất chung tình với Tần Lý, sau khi bạch nguyệt quang trở về phát hiện nguy cơ, tự nhiên sẽ làm ra chút chuyện quá khích, tỷ như làm mình trở thành thế thân càng hoàn mỹ hơn."

Trình Mộc Quân càng nói càng cảm thấy hợp lý, ánh mắt bắt đầu dời về phía Tống Cảnh Thần.

Hắn nhìn từng động tác của Tống Cảnh Thần, từ đầu tới đuôi, từ độ cung khóe miệng khi cười lên, đến một ít động tác nhỏ khi nói chuyện.


Vị trí của hắn cũng khá khuất, Tống Cảnh Thần và Tần Lý đều không chú ý tới, nhưng lại khiến cho một người khác chú ý.

Du Thiếu Ninh mới vừa nói chuyện với một người quen xong, xoay người không nhìn thấy Trình Mộc Quân nên đi tìm, lại nhìn thấy Trình Mộc Quân đứng trong chỗ tối nhìn Tần Lý ở trung tâm.

Chỗ kia ánh đèn lờ mờ, không nhìn rõ biểu tình trên mặt đối phương lắm, lại làm Du Thiếu Ninh nhớ đến đêm ở bãi đỗ xe, đôi mắt ửng đỏ và biểu tình cô đơn của Trình Mộc Quân.

Hắn bất giác đi qua, thấp giọng hỏi: "Trợ lý Trình, cậu đang nhìn gì vậy?"

Trình Mộc Quân đang nghiền ngẫm thiết lập tính cách, nhân tiện thưởng thức khung cảnh tràn đầy sắc đẹp của Tần Lý và Tống Cảnh Thần, căn bản không để ý đến người tới phía sau, bị dọa giật mình.

Cũng may hắn phản ứng nhanh, thấy là Du Thiếu Ninh thì lập tức nhập diễn, "Nhìn Tống tiên sinh, tôi đang nghĩ mình giống anh ấy ở chỗ nào."

Du Thiếu Ninh nhíu mày, có hơi khó chịu, "Cậu là cậu, cậu ấy là cậu ấy, không có gì giống hết."

Trình Mộc Quân lại nhẹ nhàng cười cười, dùng giọng điệu của người đứng xem nói: "Không, tôi đã nhìn ra, đúng thật là tôi đã từng rất giống Tống Cảnh Thần."

Đương nhiên giống, đó là giả thiết của trò chơi. Lúc Trình Mộc Quân vừa vào đại học, từ cách ăn mặc đến cách cười, thậm chí là một vài động tác nhỏ cũng giống Tống Cảnh Thần y như đúc.

Nhưng sau khi Trình Mộc Quân tới, con đường ngày càng quanh co, thay vì trở thành một đầu bếp tại gia theo kịch bản, hắn lại trở thành trợ lý vạn năng. Trình Mộc Quân làm trợ lý vạn năng tự nhiên không hề thích hợp với hình tượng ban đầu.

Từ lúc hắn có ý thức đã bắt đầu thay đổi, từ quần áo đến cách cười, còn biết khống chế biểu cảm, trải qua mấy năm thương trường tôi luyện, hai người đã không còn chỗ tương đồng.

Du Thiếu Ninh lại rất hụt hẫng, không muốn nhìn bộ dáng tự ngược này của Trình Mộc Quân.

Hắn liếc mắt ngang dọc, nảy ra một ý hay, lập tức lấy tay che bụng, "Ai da, hình như tôi bị đau dạ dày rồi, phiền trợ lý Trình đưa tôi về với."

Cuối cùng thì Trình Mộc Quân cũng nhìn Du Thiếu Ninh, sau đó gật đầu, "Được."

**

Khi hai người đi đến bãi đỗ xe, Trình Mộc Quân nhận được điện thoại của Tần Lý.

Tần Lý: "Cậu đâu rồi?"

Trình Mộc Quân thuận miệng nói lý do, "Giám đốc Du nói anh ấy bị đau dạ dày, tôi đưa anh ấy về trước."

Lý do rất đầy đủ.

Tần Lý: "Du Thiếu Ninh có bệnh dạ dày từ khi nào? Sao tôi lại không biết?"

Trình Mộc Quân thầm trợn trắng mắt: "Không biết, có lẽ là do công việc quá nhiều......"

Hắn nói còn chưa dứt lời, Du Thiếu Ninh ở bên cạnh bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đủ khoa trương để truyền đến bên Tần Lý.

Trình Mộc Quân hơi hoảng loạn: "Tần tổng, anh cứ làm việc đi, tôi đưa giám đốc Du trở về là được." Nói xong vội vàng ngắt điện thoại.

Trình Mộc Quân đang chuẩn bị kéo cửa ghế điều khiển ra, lại bị Du Thiếu Ninh ngăn lại.

"Để tôi lái xe đi, vừa rồi tôi không uống rượu."


Trình Mộc Quân liếc hắn một cái, thấp giọng hỏi: "Không phải là anh bị đau dạ dày sao?"

Du Thiếu Ninh lộ ra một hàm răng trắng, "Ểh, cũng kỳ nha, cơn đau này đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh."

Đối mặt với vẻ đường hoàng của hắn, Trình Mộc Quân bật cười, khẽ lắc đầu, cũng không nhiều lời nữa, vòng qua ghế phó lái.

Sau khi lên xe, hai người vẫn không nói gì.

Lúc đang đợi đèn đỏ, Du Thiếu Ninh trộm ngắm Trình Mộc Quân vài lần, áy náy trong lòng càng dâng lên, thậm chí cảm thấy lần trở về này của Tống Cảnh Thần cũng không tốt như hắn tưởng tượng.

Phản ứng của Trình Mộc Quân ở tiệc rượu thực sự làm hắn không yên lòng.

Du Thiếu Ninh cảm thấy bây giờ không thể để Trình Mộc Quân về nhà, một mình đối mặt với không gian trống rỗng không một bóng người. Hắn mở miệng nói: "Trợ lý Trình, chúng ta đi uống vài ly đi, tôi mời cậu...... Xem như là lời xin lỗi về thái độ trước kia của tôi."

Trình Mộc Quân nghiêng mặt nhìn qua, nửa khuôn mặt của Du Thiếu Ninh giấu trong bóng đêm, nét ngây ngô ngày thường lúc này đã biến mất, xuất hiện một chút thành thục mà độ tuổi này nên có.

Cởi áo khoác ra ném lên ghế sau, áo sơ mi xắn đến khuỷu tay, tay cầm vô lăng lộ ra đường nét cứng cáp.

Trình Mộc Quân nhìn một lúc, trả lời, "Được."

Hắn không nói nữa, xoay mặt ra ngoài nhìn những ánh đèn vụt qua cửa sổ. Hai người đều rất ăn ý mà không nhắc đến chuyện đau dạ dày vừa rồi, mỗi người mang một suy nghĩ khác nhau.

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, cậu cảm thấy thế nào?"

Hệ thống cả kinh: "Cậu cậu cậu, cậu bình tĩnh một chút, Du Thiếu Ninh là nam phụ còn không ít suất diễn đó, tuyệt đối đừng làm loạn, làm loạn thì sẽ xảy ra chuyện."

"...... cậu quá đen tối." Trình Mộc Quân thở dài, "Tôi hỏi là, lý giải thiết lập vừa nãy đến đâu rồi? Cậu có muốn ghi vào cơ sở dữ liệu để phân tích hay không?"

Hệ thống: "...... không hiểu."

Trình Mộc Quân rất kiên nhẫn: "Đứa nhỏ ngốc, kịch bản của các người đều quá thô, thế thân thương tâm không muốn trở về đối mặt với hai người kia nên tìm một chỗ uống rượu giải sầu, đó không phải chuyện đương nhiên sao? Du Thiếu Ninh còn thông minh hơn cậu."

Hệ thống cảm thấy rất hợp lý, nhưng lại thấy hơi sai sai, nửa ngày sau mới nghẹn ra một câu: "Uống rượu không lái xe, sao cậu trở về được?"

Trình Mộc Quân: "Có người lái thay mà." Hắn cảm thấy hệ thống ngốc hết thuốc chữa rồi, cũng không biết là do tên thiểu năng trí tuệ nào bên Tổ kế hoạch làm ra.

***

Người lái thay đưa Du Thiếu Ninh về nhà, sau đó lại đưa Trình Mộc Quân về nhà, lúc này đã là hơn hai giờ đêm.

Trình Mộc Quân gửi tiền, nhìn theo người lái thay rời đi, tạm thời đứng yên không động. Từ bên ngoài nhìn vào, trong nhà tối đen, đứng ở hoa viên không hề nhìn thấy một tia sáng nào, cũng không biết Tần Lý và Tống Cảnh Thần đã về chưa.

Mà có về chưa thì cũng không liên quan đến Trình Mộc Quân. Náo nhiệt là người khác, hắn chỉ cần sắm vai một người thương tâm là được.

Trước khi xuống xe, Trình Mộc Quân nhìn gương cong cong khóe miệng, dùng tư liệu đến từ khi quan sát ở tiệc rượu và lúc uống rượu với Du Thiếu Ninh, làm một nụ cười thật giống Tống Cảnh Thần.

Rồi, đã get được thiết lập của thế thân bạch nguyệt quang.

Đẩy cửa ra, trong nhà quạnh quẽ, Trình Mộc Quân gỡ mắt kính xuống tùy tay đặt lên huyền quan. Hắn híp mắt đi vào trong, cũng lười bật đèn, đi thẳng đến cầu thang.

Mới đi đến gần cầu thang, bỗng nhiên một giọng nói truyền đến từ phía sau.

"Em đi đâu?"

Trình Mộc Quân hoảng sợ, xoay người thấy đèn sàn trong phòng khách đã sáng lên. Dù khá mờ mịt, nhưng hắn vẫn có thể đoán đó là Tần Lý từ hình dáng quen thuộc.

"......" Trình Mộc Quân âm thầm thở dài, xoay người đi đến sô pha.

Vừa tới gần đã nghe thấy mùi rượu dày đặc. Say rồi? Không đến mức đó chứ, tiệc rượu đó cũng chỉ là hình thức xã giao mà thôi, đâu có ai uống nhiều đâu?

Trình Mộc Quân nhíu mày, nhẹ nhàng nói: "Anh uống say rồi, để tôi đỡ anh lên rửa mặt."

"Em đi đâu?"

Tần Lý lại hỏi một lần nữa.

Trình Mộc Quân biết tật xấu này của y, lúc uống say giống hệt như người máy, việc này chưa làm xong là tuyệt đối sẽ không đi làm việc khác.

Hắn nói có lệ, "Uống rượu."

"Du Thiếu Ninh?"

Tần Lý híp mắt nhìn hắn, bỗng nhiên nói một câu không đầu không đuôi, "Cười một cái."

"......" Trình Mộc Quân vốn không muốn phản ứng con ma men này, nhưng lại chợt nghĩ đến nụ cười vừa học được, cảm thấy đây là một cơ hội thí nghiệm tốt.

Tần Lý uống say, qua ngày hôm sau sẽ quên hết mọi chuyện, không bằng thử xem nụ cười mình mới học được có đạt chuẩn không.

Nghĩ như vậy, Trình Mộc Quân nhìn chằm chằm đôi mắt Tần Lý, chậm rãi cười một cái.

Giống như đổ dầu vào lửa, Tần Lý bỗng nhiên kéo áo Trình Mộc Quân, ấn hắn lên sô pha.

Trời đất đảo lộn, thân thể cực nóng đè lên, Trình Mộc Quân theo bản năng muốn đẩy ra, lại bị nắm cổ tay đè lên trên đỉnh đầu. Nụ hôn choáng ngợp rơi xuống, đầu lưỡi tham nhập, môi răng giao triền.

"Ưm......"

Trình Mộc Quân cảm thấy không đúng.

Trên người Tần Lý có mùi rượu, nhưng trong miệng lại không có tí hơi rượu nào. Hắn nhíu mày, tay lại không thể động đậy, chỉ phải chịu để đầu lưỡi đối phương tiến vào khoang miệng, sau khi bị li3m m*t đến tê dại, cuối cùng cũng xác định được.

Tần Lý không hề uống rượu.

Chỉ là lúc này đã không thể dừng lại nữa. Trình Mộc Quân cũng bị trêu chọc nổi lửa, áo khoác tùy ý ném trên sàn nhà, áo sơ mi bị xé mở.

Hắn có uống rượu, tuy rằng không say, nhưng lực tự khống chế đã giảm xuống, cảm thấy đùi bị cái gì cứng cứng đè lên.

Quần áo Trình Mộc Quân đã lộn xộn, nhưng đầu sỏ gây tội vẫn rất chỉnh tề. Hắn khó chịu, cố gắng phun ra một chữ, "Cởi."

Động tác chợt ngừng, Tần Lý hơi nhổm dậy, xác định Trình Mộc Quân không tức giận mới nửa ngồi dậy, một chân quỳ ở trên sô pha, bắt đầu cởi quần áo.

Trình Mộc Quân híp mắt nhìn, ánh đèn mờ nhạt làm đường cong cơ bắp càng thêm rõ ràng, rất dụ hoặc. Hắn rất dễ động tâm với những thứ đẹp đẽ, bao gồm cả gương mặt và cơ thể. Đặc biệt giống như Tần Lý, từ đầu đến chân đều như kiệt tác của Chúa sáng thế.

Vẻ đẹp mê người.


Dường như Tần Lý cũng biết Trình Mộc Quân thích cái gì, tốc độ cởi quần áo rất chậm, cách cởi nút áo vừa chậm vừa gợi dục.

Nút thứ nhất, nút thứ hai... xương quai xanh... ngực...

Trình Mộc Quân giơ tay, nhẹ nhàng chạm vào...

Tách một tiếng.

Cả phòng sáng bừng lên, đầu cầu thang truyền đến tiếng kinh hô nhẹ.

Trình Mộc Quân xoay mặt nhìn qua, thấy một người mặc áo ngủ đứng ở cầu thang...... là Tống Cảnh Thần.

"......"

"......"

Không ngờ Tần Lý chỉ lạnh nhạt nhìn qua, ngay sau đó lại cúi người đè xuống, ý muốn tiếp tục, hoàn toàn xem Tống Cảnh Thần là không khí.

Lúc Trình Mộc Quân bị người ta nhìn thấy tình cảnh này còn khá bình tĩnh, đang nghĩ nên kết thúc, lại bị hành động của Tần Lý làm sợ ngây người.

Đây là muốn biểu diễn công khai à?

Tần Lý, tôi nhìn lầm anh rồi, anh thế mà lại là người không biết liêm sỉ?

Không đúng.

Trình Mộc Quân đang mơ màng đắm chìm trong sắc đẹp tỉnh táo ngay lập tức.

Cốt truyện! A, đúng rồi, hình như trong kịch bản có một đoạn: Sau buổi tối ở tiệc từ thiện, Tần Lý và Tống Cảnh Thần xảy ra mâu thuẫn, tan rã trong không vui. Sau khi Tần Lý về nhà, thái độ đối với Trình Mộc Quân cũng hòa hoãn hơn, trong lòng Tống Cảnh Thần chua xót, nhận ra mình đã động tâm rồi.

Chẳng lẽ phản ứng của Tần Lý là do đoạn cốt truyện này?

Trình Mộc Quân hỏi: "Hệ thống, đoạn cốt truyện này bạo như vậy à? Thái độ hòa hoãn này của Tần Lý có hơi thái quá rồi đó."

Hệ thống giãy dụa ngoi ra từ một đống mosaic: "Không biết, người ta không có cho viết mấy cái tình tiết này, cậu chú ý thiết lập một chút."

"Get."

Giao tiếp trong vài giây ngắn ngủi.

Trình Mộc Quân lấy tay chống lại Tần Lý đang áp xuống, nhíu mày: "Anh có ý gì?"

Tần Lý ngừng lại, giọng khàn khàn: "Làm sao vậy?"

"Tôi không biết anh có sở thích biểu diễn cho người khác xem đó, cố ý?" Trình Mộc Quân nói giọng mịt mờ lại mang theo chút chanh chua.

Cuối cùng Tần Lý cũng tỉnh lại từ lửa giận và lửa dục, y vuốt mặt, nâng tay chỉnh quần áo của Trình Mộc Quân lại.

"Xin lỗi, là tôi quá xúc động."

Trình Mộc Quân gạt tay y ra, tự cài nút áo lại, liếc Tần Lý một cái sau đó xoay người lên lầu.

Lúc lướt qua Tống Cảnh Thần, Trình Mộc Quân ngừng một chút, "Để Tống tiên sinh chê cười rồi."

Nói xong cũng không đợi đối phương trả lời, xoay người lên lầu.


Bình luận

Truyện đang đọc