Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Hôm nay là một ngày vô cùng đặc biệt.
Ngày giỗ ba Tống Cảnh Thần.
Mặc dù bây giờ Tần Lý đã dần xa cách Tống Cảnh Thần, nhưng y vẫn rất tôn kính ba Tống Cảnh Thần - người đã chiếu cố mình rất nhiều khi còn niên thiếu.
Năm nào y cũng đi tảo mộ.
Năm nay cũng không ngoại lệ.
Tần Lý rời giường, nhưng không định đánh thức Trình Mộc Quân ở cạnh. Từ sau khi làm lành, y vẫn luôn nửa cưỡng bách giữ Trình Mộc Quân ở phòng ngủ của mình, mặc dù không làm chuyện gì cũng phải ở lại.
Sau khi đã hiểu được một ít kiến thức tình cảm, y cảm thấy đây mới là hình thức ở chung bình thường của các đôi tình lữ. Ban đầu Trình Mộc Quân dường như không vui lắm, nhưng sau này thấy không lay chuyển được nên cũng thành quen.
Tần Lý nhẹ nhàng đứng dậy, đi vào toilet rửa mặt, sau đó tiến vào phòng để quần áo. Hôm nay là ngày đặc biệt, không cần phụ kiện gì, chỉ mặc tây trang màu đen đơn giản, áo sơ mi trắng cùng với cà vạt xám là được.
Ngày này, Trình Mộc Quân chưa bao giờ hỏi bất kì điều gì.
Cửa phòng để quần áo bị đẩy ra, Tần Lý nhìn thấy Trình Mộc Quân đang đứng dựa vào cửa qua gương. Hắn vừa mới tỉnh ngủ, trên người mặc bộ đồ ngủ bằng lụa màu xanh nước biển, tóc rũ trên trán, trạng thái lười biếng hoàn toàn thả lỏng, cổ áo hơi mở ra lấp ló vệt đỏ mà hôm trước lưu lại.
Hầu kết y lăn lộn, ngực thấy hơi ngứa, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể khàn giọng nói: "Đeo cà vạt giúp tôi."
Trình Mộc Quân theo lời đi qua, hơi cúi đầu nâng tay bắt đầu đeo cà vạt cho Tần Lý.
Tần Lý nhìn mái tóc đen sẫm hơn người của Trình Mộc Quân, tựa như gấm vóc tốt nhất, lúc không dùng keo vuốt tóc có cảm giác đặc biệt tốt.
Sự ngứa ngáy trong lòng truyền đến cổ họng, lại đến đầu ngón tay, làm cả người y ngo ngoe rục rịch.
"Được rồi." Trình Mộc Quân động tác thuần thục, không đến một phút đã thắt cà vạt xong, hắn đang chuẩn bị lui về phía sau một bước thì lại cảm thấy bên hông căng thẳng.
Cả người bị kéo qua, sau đó thấy Tần Lý hơi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm vào mái tóc của hắn một cái.
Trình Mộc Quân:...... Cái tật xấu gì vậy?
Tần Lý ngăn chặn sự ngứa ngáy trong cổ họng, vẫn không buông ra mà thấp giọng hỏi một câu: "Đi với tôi được không."
Là câu hỏi nhưng lại dùng ngữ khí khẳng định.
Trình Mộc Quân vẫn chưa kịp phản ứng, trong đầu đã vang lên tiếng cảnh báo.
Hệ thống: "Cốt truyện mấu chốt, cốt truyện mấu chốt, tuyệt đối không thể có vấn đề."
Trình Mộc Quân nhìn thanh tiến độ lập lòe ánh đỏ trong đầu, bình tĩnh nâng tay kéo tay Tần Lý đang đặt ở eo mình xuống, "Tôi còn công việc."
Tần Lý: "Tôi cho em một ngày nghỉ."
Trình Mộc Quân xoay người, "Tạm thời tôi vẫn không thể cư xử tự nhiên với Tống tiên sinh, xin lỗi."
Tần Lý nhìn bóng dáng hắn, rất bất đắc dĩ nhưng cũng không còn cách nào, dù gì người sai cũng là bản thân, mấy năm nay không cho người yêu cảm giác an toàn.
Không sao, y có thể chậm rãi học cách đặt cảm nhận của người yêu lên đầu, học cách cho đối phương đủ cảm giác an toàn.
***
Hôm nay trợ lý Trình đến công ty một mình, đây là chuyện bình thường, toàn công ty trên dưới không có ai cảm thấy kỳ quái.
Lisa cũng trực tiếp đưa tài liệu hôm nay đến văn phòng Trình Mộc Quân mà không phải qua văn phòng Tần Lý.
Bởi vì tất cả mọi người đều biết, vào ngày này mỗi năm Tần tổng đều sẽ xin nghỉ, nghe nói là vì một người đặc biệt. Thậm chí còn có lời đồn, rằng người đặc biệt kia chính là người đàn ông trẻ tuổi cùng xuất hiện với Tần tổng ở tiệc từ thiện hôm đó.
"Cậu biết chưa, cái người đặc biệt kia xuất hiện rồi."
"Cậu đang nói đến tiệc từ thiện đó hả?"
"Đúng vậy, nghe nói đó là bạch nguyệt quang của Tần tổng, không biết sao tôi lại cho rằng y đã chết, năm nào Tần tổng cũng đi tảo mộ đó."
"Vậy sao giờ lại sống rồi?"
"Ai biết được......"
Trình Mộc Quân chỉ nghe đến đó, bưng ly nước xoay người đi về phía văn phòng của mình, không làm ai trong phòng trà chú ý.
Hắn đẩy cửa văn phòng ra, ngồi xuống mở máy tính, thuần thục đăng nhập tài khoản của Tần Lý, chuẩn bị bắt đầu làm việc.
Mà trước khi làm việc thì vẫn nên xác nhận một chuyện đã.
"Hệ thống, thanh tiến độ."
Thanh tiến độ hiện lên.
Trình Mộc Quân nhìn thanh tiến độ tăng 6%, không chỉ bổ khuyết cho 1% của sự kiện Tống Cảnh Thần chuyển nhà, mà còn nhiều thêm 5%, hắn rất vừa lòng.
"Quả nhiên, chỉ cần thiết lập ổn định thì chi tiết khác chút cũng không sao." Trình Mộc Quân lại khẳng định phỏng đoán của mình một lần nữa, "Tuyến cốt truyện chắc chắn có tồn tại chức năng tự phục hồi nhất định, sẽ bổ khuyết thiếu hụt phù hợp với logic thiết lập của nhân vật."
Tỷ như màn nghị luận mà Trình Mộc Quân nghe được khi đi lấy nước, đó là cốt truyện đã không xảy ra trước đây.
Lúc trước Tần Lý không đưa Tống Cảnh Thần tới công ty, cốt truyện Trình Mộc Quân nghe thấy nhân viên đàm luận vớ vẩn ở phòng trà cứ bị bỏ lỡ như vậy. Lúc này lại bất ngờ trở lại.
Thậm chí còn xuất hiện chuyện bạch nguyệt quang chết, năm nào Tần Lý cũng đi tưởng nhớ bạch nguyệt quang, rồi mấy âm mưu huyền ảo linh tinh khác.
Trình Mộc Quân tỏ vẻ, "Hệ thống, kịch bản của mấy người hơi bại não."
Hệ thống:.......
Mặc kệ như thế nào, thanh tiến độ tăng mạnh làm tâm trạng Trình Mộc Quân rất tốt, hoàn toàn có thể tiếp cái cốt truyện nhược trí này.
Ý chí chiến đấu tràn đầy, y mở máy tính ra bắt đầu làm việc, thuận tiện chờ cốt truyện mấu chốt bắt đầu.
Thoắt cái qua mấy giờ.
Bầu trời bên ngoài vẫn sáng sủa, ấy thế mà lại bị mây đen bao phủ chỉ trong hơn mười phút ngắn ngủi. Mưa rơi như trút nước, trong nháy mắt giữa trời và đất chỉ còn lại một màu xám xịt.
Trình Mộc Quân đứng dậy, trầm tư nhìn ra nơi xa ngoài cửa sổ.
Hắn thâm trầm nói một câu: "Hệ thống, hết thảy cũng nên kết thúc rồi."
Hệ thống: "Cậu đừng như vậy, tui sợ."
Trình Mộc Quân: "Nhưng tôi không muốn gãy chân, gãy chân không vui chút nào."
Hệ thống: "......"
Không nói gì thêm nữa, trong bầu không khí an tĩnh quỷ dị, điện thoại bỗng nhiên vang lên. Tiếng chuông chói tai cắt qua không khí, làm người có chút bất an.
Trình Mộc Quân xoay người nhận điện thoại: "Ừm, chào anh."
Bên đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm hơi mơ hồ của Tần Lý: "Mộc Quân, phiền em lái xe đến đây một chút, bên tôi có xảy ra chút sự cố nhỏ."
Trình Mộc Quân đầu tiên là sửng sốt, sau đó hỏi: "Làm sao vậy, có nghiêm trọng lắm không?"
"Không có việc gì, vấn đề nhỏ, chỉ là xe tạm thời không thể động."
"Được, tôi đến ngay."
"Em lái xe cẩn thận."
Sau khi ngắt điện thoại, Trình Mộc Quân kéo ngăn kéo ra, chọn trong đống chìa khoá xe một cái không thường dùng.
Mười phút sau, xe ô tô màu đen hòa vào màn mưa. Trình Mộc Quân hơi mất tập trung*, bận nhìn lại đoạn cốt truyện này trong nguyên kịch bản.
(*) Một lòng lưỡng dụng: Tâm trí hướng về hai điều cùng một lúc, đề cập đến sự mất tập trung và thiếu chú ý.
【Tần Lý và Tống Cảnh Thần đi tảo mộ, trên đường gặp trục trặc, vốn định gọi điện thoại cho tài xế, lại gọi nhầm cho Trình Mộc Quân đã chia tay. Trình Mộc Quân hăng hái lái xe tới đón người. Trên đường mấy người trở về lại gặp tai nạn xe, lần tai nạn xe này rất nghiêm trọng, trong khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, Tần Lý nhào về phía Tống Cảnh Thần, dùng thân thể bảo vệ đối phương, mà Trình Mộc Quân bị hoàn toàn bị xem nhẹ, dẫn tới việc bị gãy một chân......】
Trình Mộc Quân đọc kỹ, xác nhận trừ bỏ đoạn cốt truyện "đã chia tay" kia thì không còn điều gì khác biệt.
Hắn thở dài một hơi, "Hệ thống, nói xem, cái kịch bản tai nạn xe cẩu huyết này đều là bán sỉ à? Tai nạn xe là chuyện bất ngờ, hơn nữa cách giảm bớt thương tổn khi tai nạn xe xảy ra không phải là thắt chặt dây an toàn sao, bổ nhào lên người người khác là cái thao tác gì vậy......"
Hệ thống: "...... Tiểu thuyết mà thôi, đừng coi trọng quá. Từ từ, cái xe này không đúng!"
Trình Mộc Quân: "Hửm? Sao lại không đúng."
Hệ thống: "Phía sau xe này chỉ có hai chỗ ngồi, đợi lát nữa sao có thể làm cốt truyện chọn một trong hai chứ. Cậu chọn nhầm xe à?"
Trình Mộc Quân cong cong khóe môi, "Tôi cố ý."
Đúng vậy, hắn cố tình chọn chiếc xe xa hoa không thường sử dụng, ghế sau chỉ có hai chỗ ngồi.
Trình Mộc Quân thấy hệ thống gần như bị mình bức điên rồi, trấn an: "Tôi là vì bảo đảm cốt truyện chắc chắn sẽ xảy ra, cậu xem, phía sau chỉ có hai người Tần Lý và Tống Cảnh Thần, tôi phụ trách lái xe, Tần Lý dù thế nào cũng chỉ có thể cứu một người, đúng không?"
Hệ thống: "......" Hình như cũng hợp lý.
"Không đúng, là cậu không muốn gãy chân thì có!"
Trình Mộc Quân: "Ai nha, bị phát hiện rồi, nhưng mà không sao, không OOC là được, chi tiết gì đó không quan trọng."
Hệ thống nói không được, lựa chọn đóng cửa đuổi khách.
Trình Mộc Quân cảm thấy cách làm của mình không có vấn đề gì, tổng kết lại, suất diễn của hắn chính là nhìn Tần Lý quyết đoán lựa chọn bảo vệ Tống Cảnh Thần, sau đó thương tâm muốn chết là được.
Gãy chân gì đó không phải nhân tố mấu chốt.
Trước ranh giới sinh tử, có lẽ Tần Lý sẽ có thể nhận ra ai quan trọng hơn, khôi phục hết thảy về quỹ đạo cũ.
Rất nhanh sau đó Trình Mộc Quân đã nhìn thấy xe của Tần Lý ở ven đường. Có vẻ như bánh xe bị trượt rồi sập xuống đường mương, lúc này mưa quá lớn, chỉ có thể chờ thời tiết ổn chút rồi tìm cần cẩu đến xử lý.
Trình Mộc Quân bung dù xuống xe, tìm theo định vị Tần Lý gửi, nhanh chóng tìm được ba người đang trú mưa ở nhà dân cách đó không xa.
Tần Lý, Du Thiếu Ninh và Tống Cảnh Thần.
Hắn dừng lại, khó hiểu nhìn về phía Tần Lý.
Tần Lý thấy Trình Mộc Quân đảo mắt qua, có hơi khẩn trương, đi tới thấp giọng giải thích: "Thiếu Ninh hẹn tôi đi cùng, tôi không ngờ......"
Trình Mộc Quân liếc y một cái, "Lên xe về trước."
Không có gì để giải thích, Trình Mộc Quân cũng không thèm để ý, dù sao lát nữa cốt truyện xảy ra thì sẽ không còn vấn đề gì hết.
Bất chấp cơn mưa ngày càng nặng hạt, mấy người đi đến ven đường. Du Thiếu Ninh rất phối hợp mà ngồi lên đằng trước, ghế phía sau đương nhiên là để lại cho Tần Lý và Tống Cảnh Thần.
Trình Mộc Quân kéo cửa xe ra, lúc thu dù lại không cẩn thận làm rơi mắt kính xuống đất.
Hắn nhặt mắt kính lên, nhìn mấy mảnh vỡ của kính trên tảng đá, nói: "Phiền giám đốc Du lái xe, kính của tôi vỡ rồi."
Du Thiếu Ninh không nghi ngờ gì, trực tiếp xuống xe đổi vị trí với Trình Mộc Quân.
Sau khi ngồi lên, ô tô khởi động, Trình Mộc Quân thắt chặt dây an toàn, dựa lưng ra sau nhắm mắt dưỡng thần.
Hệ thống: "Vừa rồi là cậu cố ý làm rơi mắt kính đúng không, tôi nhìn thấy rồi."
Trình Mộc Quân: "Ừm, không làm rơi thì lấy lý do gì kêu Du Thiếu Ninh lái xe. Tuy rằng tôi không muốn gãy chân, nhưng chi tiết vẫn không nên thay đổi quá nhiều, kịch bản là Du Thiếu Ninh lái xe, vậy thì để Du Thiếu Ninh lái vẫn tốt hơn."
Hệ thống khó hiểu: "Vậy cậu nói thẳng ra là được rồi mà? Du Thiếu Ninh hẳn là sẽ không từ chối."
Trình Mộc Quân cười cười, "Cậu không hiểu rồi, nếu tôi trực tiếp kêu Du Thiếu Ninh lái xe, vậy lỡ Tần Lý kêu tôi ra ngồi ở phía sau thì làm sao bây giờ? Thiết lập li3m cẩu của tôi chính là không thể từ chối y. Chỉ có chờ bọn họ đều ngồi xong, chuyện phát sinh ngoài ý muốn mới không cho Tần Lý có cơ hội mở miệng."
Hệ thống:...... Cậu thật đúng là quá tâm cơ.
Mây đen ngoài cửa sổ giăng đầy đến đáng sợ, ánh sáng cực kém, màn mưa liên miên hình thành một tấm màn xám. Những giọt mưa rơi lên cửa sổ xe tạo nên âm thanh rung động, nhưng bên trong xe lại không có thanh âm nào.
Không khí có hơi xấu hổ.
Tống Cảnh Thần mở miệng nói: "Trợ lý Trình, thật là phiền cậu quá."
Trình Mộc Quân không cho mặt mũi, lãnh đạm nói: "Tới đón Tần tổng là công việc của tôi."
Nghe rất kỳ cục, cho dù là Tần Lý EQ không cao cũng phát hiện, "Mộc Quân, cho em, lau nước trên mặt đi."
Tần Lý đưa qua chiếc khăn trong túi áo tây trang, như đang thể hiện sự đối xử ưu ái bằng cách này. Trình Mộc Quân cũng không để y mất mặt, xoay người nhận lấy.
Sau khi nhìn rõ tình huống phía sau, Trình Mộc Quân lập tức sửng sốt. Không phải, sao Tần Lý lại thắt dây an toàn vào rồi? Anh thắt dây an toàn vào thì lát nữa vào lúc nguy hiểm sao mà nhào lên người Tống Cảnh Thần bảo vệ y được chứ?
Ngay lúc này, Trình Mộc Quân vẫn chưa kịp làm gì, thì trong màn mưa xám xịt, có một chiếc xe tải lớn không biết từ đâu lao ra đâm về phía xe của bọn họ.
Ngàn cân treo sợi tóc, Trình Mộc Quân nhìn thấy Tống Cảnh Thần đột nhiên lao về phía Tần Lý.
Trình Mộc Quân: "???"
Không phải chứ người anh em? Hai người cầm nhầm kịch bản rồi đúng không?
**
Bệnh viện trung tâm thành phố.
Trình Mộc Quân và Du Thiếu Ninh ngồi cạnh nhau bên ngoài phòng cấp cứu, biểu tình căng thẳng.
Du Thiếu Ninh cúi đầu nhìn đôi tay mình run nhè nhẹ, vẫn chưa hồi thần từ khoảnh khắc kinh khủng vừa rồi. Hắn bắt đầu tự trách, vì sao lại lái xe vào đường mương, nếu cẩn thận một chút đã không xảy ra chuyện.
Trình Mộc Quân vẫn ngồi rất đoan chính, quần áo trên người tuy chật vật nhưng trên mặt chỉ có một vết thương nhỏ. Hắn ngẩng đầu, nhắm mắt chìm trong hỗn loạn.
Lúc này, có người ngồi xuống bên cạnh hắn, "Mộc Quân, thay quần áo đi."
Trình Mộc Quân xoay mặt qua, thấy Tần Lý đưa qua một cái túi.
Tần Lý bị thương nặng hơn hắn, cánh tay trầy một mảng lớn, vừa mới đi băng bó trở về, cũng không biết đi đâu mua quần áo.
Trình Mộc Quân nhận lấy, cúi đầu nhìn thấy là áo thun trơn thường bán trong các siêu thị, có hơi ghét bỏ.
Tần Lý thấy thế, xoa xoa tóc hắn, nhẹ giọng nói: "Ngoan một chút, đi thay quần áo đi, đừng để bị cảm."
Trình Mộc Quân xoay mặt nhìn Du Thiếu Ninh, đối phương vẫn còn đang lạc vào cõi thần tiên, dường như không quan tâm hết thảy quanh mình.
Đúng vậy, trong trận tai nạn xe này, bị thương nặng nhất chính là người không nên bị thương - Tống Cảnh Thần.
Thời gian quay lại mấy giờ trước.
Khi chiếc xe tải lớn xông tới, bởi vì Tần Lý đã thắt dây an toàn nên không làm hành động gì, mà Tống Cảnh Thần lại bổ nhào vào người Tần Lý ngay phút cuối cùng.
Lúc đó, Du Thiếu Ninh trên ghế điều khiển đột nhiên bộc phát thực lực giống như tay đua xe.
Vừa đạp ga vừa đánh tay lái lao xuống đường mương bên cạnh.
Ô tô bị lật.
Trình Mộc Quân, Tần Lý, Du Thiếu Ninh đều không có việc gì, chỉ có Tống Cảnh Thần bởi vì không thắt dây an toàn nên bị văng ra ngoài, đập vào gốc cây, đến bây giờ vẫn còn hôn mê.
Trình Mộc Quân thở dài, "Hệ thống, tôi bắt đầu thấy hối hận......"
Hệ thống: "Cậu, cậu làm sao vậy?" Thế mà nó lại có thể nghe được hai chữ hối hận từ miệng của gốc cây trúc này sau khi OOC?
Trình Mộc Quân: "Sao tôi lại truyền vào đầu Tần Lý khái niệm mặc kệ ngồi ở đâu cũng phải thắt dây an toàn chứ...... Ngàn lần không ngờ được, thế mà tôi lại bị cái chi tiết này hại thảm!"
Thật ra chuyện này cũng không trách Trình Mộc Quân được, trong trí nhớ bị giáo huấn, người bạn trai cũ không tồn tại kia đã chết trong một vụ tai nạn xe vì không thắt dây an toàn.
Cho nên trợ lý Trình cố chấp luôn nhìn chằm chằm Tần Lý, cho dù là ngồi ở ghế sau cũng phải thắt dây an toàn.
Một đoạn cốt truyện đã lệch không còn hình dạng, thanh tiến độ cũng bị trừ 10%.
Đèn phòng cấp cứu tối sầm, bác sĩ đi ra, mọi người tiến đến đón. Làm vai chính thụ, tất nhiên là Tống Cảnh Thần không bị nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bác sĩ nói có máu tụ trong não, cần nằm viện quan sát.
Nghe thấy hai chữ "máu tụ", Trình Mộc Quân lập tức có dự cảm.
Quả nhiên, sau khi bọn Tần Lý đến thăm bệnh, tình tiết quen thuộc trong tiểu thuyết cẩu huyết đã xảy ra.
Tống Cảnh Thần, y mất trí nhớ.
________
Hết hàng tồn rồi nên từ giờ không up chương mỗi ngày được nữa nhá ~