THIẾT LẬP TÍNH CÁCH CỦA LỐP XE DỰ PHÒNG HỎNG RỒI

Editor: Diệp Hạ (@dphh___)

Hách Viễn ngồi im không nhúc nhích, cứ luôn nhìn chằm chằm hướng cửa đá.

Thần thức của y bao phủ toàn bộ Phá Hiểu Phong, mặc dù cách cửa đá dày nặng cũng có thể cảm giác được động tĩnh bên ngoài.

Người ngoài cửa không chút do dự xoay người rời đi, hóa thành một vệt kiếm bay xuống chân núi.

Hách Viễn gắt gao nhìn chằm chằm cửa đá, những đốm màu loang lổ bắt đầu xuất hiện trước mắt. Dường như y lại trở về mấy trăm năm trước, trơ mắt nhìn sư tôn mổ đạo cốt mình.

Hách Viễn không cảm thấy đau, y chỉ không hiểu, không hiểu tại sao sư tôn lại làm như vậy.

Nhưng khi đó sư tôn không có bất kỳ một câu giải thích nào, dứt khoát rời khỏi Thái Huyền Tông.

Hách Viễn của lúc đó cũng bất lực quỳ rạp trên mặt đất nhìn bóng dáng Trình Mộc Quân như vậy.

Y hận đến khắc cốt ghi tâm, thậm chí suýt bị phế đi.

Sau đó, y biết được huyết hải thâm thù của sư tôn và ma tu từ miệng sư bá Cảnh Triết của Dược Phong. Hách Viễn vẫn hận, rồi lại hơi sáng tỏ, thậm chí hơi hối hận vì việc làm ngu xuẩn của mình.

Nói ra câu "Ma tu thì sao" ở trước mặt sư tôn, ngây thơ đến mức ngu xuẩn, Hách Viễn bắt đầu hận bản thân, đối với sư tôn lại là tình cảm phức tạp.

Mặc dù Trình Mộc Quân đã đọa ma, thế nhưng Hách Viễn vẫn tin chắc rằng sư tôn mình có tính toán khác.

Hẳn là sư tôn đang nằm vùng ma đạo, sau đó sẽ âm thầm liên hệ với y, cùng chính đạo ngăn ma tu ngoài kết giới hoàn toàn, không để chúng sinh Cửu Châu giới bị ma tu làm hại.

Mang suy nghĩ như thế, Hách Viễn buông lòng nghi ngờ, bắt đầu tu luyện, lấy tốc độ kinh người kết anh trước khi kết giới ngàn năm một lần bị phá vỡ.

Không ngờ, sư tôn y, vẫn không cần y.

Trên chiến trường chính ma, Trình Mộc Quân chỉ liếc nhìn y một lần.

Rồi sau đó, Hách Viễn chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn, nhìn thấy hắn một người một kiếm đồng quy vu tận cùng mười tôn ma đạo.

Vô số hồi ức nảy lên trong lòng, mắt Hách Viễn nổi tơ máu, dần không thể khống chế chân khí trong cơ thể.

Lực siết Phá Hiểu kiếm càng lúc càng lớn. Thân thể kiếm tu, lưỡi dao tầm thường khó có thể phá da. Nhưng đây là Phá Hiểu kiếm mà Hách Viễn dùng gần một ngàn năm để rèn.

Miệng vết thương nơi lòng bàn tay đã nhìn thấy xương trắng, thoạt nhìn bàn tay sắp phải đứt lìa.

Nhưng vào lúc này, hai vệt kiếm dừng trên Phá Hiểu Phong.

Đúng là chưởng môn và Cảnh Triết.

Cảnh Triết không nói hai lời đẩy cửa đá ra, sau đó nhìn thấy Hách Viễn đang dần mất đi lý trí ngồi ngay ngắn trong vũng máu.

Mặt đất bên trong động phủ hơi tỏa sáng, lá bùa trên tay Cảnh Triết cũng sáng lên theo.

Cảnh Triết dứt khoát móc một viên đan dược ra nhét vào miệng Hách Viễn, đồng thời chưởng môn cũng đưa linh khí vào.

Tình huống của Hách Viễn dần ổn định, tay nắm Phá Hiểu kiếm chậm rãi buông ra.

Cảnh Triết đứng dậy, nói: "Thế mà lần này ngươi lại có thể khống chế tâm ma? Xem ra gặp được quý nhân xong là có tiến bộ hẳn."

Phù chú trong tay hắn có thể cảm ứng được trạng thái của Hách Viễn, biết lúc đối phương bùng nổ tâm ma để áp dụng biện pháp thỏa đáng.

Nói như thế là bởi vì mấy lần tâm ma bùng nổ trước, Hách Viễn đều trực tiếp phát cuồng. Cảnh Triết cũng không dám đến gần Vấn Đạo Phong hay Phá Hiểu Phong nửa bước, chỉ có thể mở kết giới tránh cho đệ tử vô tội xâm nhập bị chết thảm.


Lần này là lần đầu tiên Hách Viễn có thể khống chế, cho hắn thời gian đến áp chế.

Hách Viễn im lặng.

Cảnh Triết lại hỏi: "Đồ đệ bảo bối của ngươi đâu? Sao lại không thấy bóng dáng thế kia?"

Hơn hai mươi năm qua, hắn đã chấp nhận rằng Hách Viễn và đệ tử Úc Quân có ràng buộc, dù sao chỉ cần Úc Quân rời khỏi Phá Hiểu Phong, chắc chắn Hách Viễn sẽ đi theo sau.

Tình huống rất kỳ quái, nhưng cũng có thể giải thích là vì để tiện khống chế tâm ma, mà thật ra trước giờ hắn và chưởng môn cũng không cảm thấy có gì không ổn.

Hách Viễn vẫn không trả lời, ngược lại hỏi một vấn đề không liên quan.

"Triệu Lê là ai?"

Sau khi Hách Viễn khôi phục lý trí, y bắt đầu suy nghĩ lý do vì sao Úc Quân lại bỗng nhiên muốn rời khỏi. Sau đó lập tức nhớ đến lời Úc Quân nói, Cố Lan Cửu muốn lập khế ước.

Úc Quân rất quan tâm Cố Lan Cửu, dường như cũng rất để ý việc Cố Lan Cửu lập khế ước cùng Triệu Lê.

Mà đến tột cùng là chuyện đó có liên quan gì đến việc Úc Quân đột nhiên quyết định xuống núi rèn luyện?

Chưởng môn: "Ngươi nói Triệu Lê? Chính là người đầu bảng của đại bỉ môn phái lần này. Sư huynh cũng lơ là thế sự quá rồi, lần đại bỉ môn phái trước thì huynh bỏ đi giữa chừng, lần này......"

Chưởng môn chưa nói xong đã nghe Hách Viễn nói: "Ta rời đi... giữa chừng?"

Chưởng môn gật đầu: "Đúng vậy, đúng hơn là huynh rời đi ngay khoảng thời gian thú vị nhất, như là cảm ứng được dị trạng gì đó, ta vốn tưởng rằng lại là ma tu, nhưng sau đó lại không thấy huynh nói năng gì."

Hách Viễn khẽ nhíu mày, nhớ lại chuyện xảy ra ngày hôm đó. Hắn chỉ nhớ mình đến đại bỉ môn phái, sau đó lại tỉnh lại ở khu rừng sau núi.

Hách Viễn tưởng tâm ma của mình lại bùng nổ, mất một đoạn ký ức.

Hiện tại xem ra, có vẻ không phải như vậy.

Nếu như đúng thật là tâm ma bùng nổ, vậy chưởng môn sẽ không thể nào để y rời đi như vậy. Thế thì, đến tột cùng đã có chuyện gì xảy ra bên trong khu rừng?

Có phải vẫn có liên quan đến Úc Quân không?

Y đứng dậy, nói: "Đa tạ sư bá, chưởng môn sư đệ, ta có việc phải đi."

Hách Viễn bay đến Vấn Đạo Phong rất nhanh, y trực tiếp vào mật thất trong động phủ, dừng lại phía trước tường băng.

"Trình Mộc Quân" trong tường băng vẫn nhắm mắt như đang ngủ, trên hàng lông mi kết một tầng sương trắng.

Hách Viễn giơ tay, lúc chạm vào tường băng, ngón tay hơi run rẩy. Y cắn răng, đột nhiên đẩy mạnh tầng băng ra.

Y đến đây thường xuyên, lần nào đến đây cũng ở lại mấy ngày liền. Nhưng, lần nào cũng chỉ lẳng lặng nhìn.

Từ sau khi chữa trị thân thể sư tôn rồi đặt vào tường băng, y chưa từng mở tường băng ra, cũng không đụng chạm gì.

Hách Viễn nhìn chằm chằm Trình Mộc Quân trước mặt, ngừng hồi lâu mới nâng tay làm một động tác.

Một tầng sương trắng nhẹ bao phủ từng tấc da của Trình Mộc Quân, nhưng trên gương mặt lại có một lỗ hổng.

Đó là, dấu ngón tay để lại.

Hách Viễn nhìn chằm chằm dấu vết kia hồi lâu, ngón tay run kịch liệt. Y đột nhiên che mặt lại, thấp giọng nở nụ cười.

"Thì ra là thế. Thì ra là thế."


***

Trình Mộc Quân đăng ký nhiệm vụ rèn luyện ở Nhiệm Vụ Đường xong, chuẩn bị về Phá Hiểu Phong thu thập đồ vật chọn ngày rời đi.

Nhưng vừa bay lên trên Vấn Đạo Phong đã thấy phía dưới có kim quang kích động, tình huống giống như ngày đó, trận pháp thượng cổ lại khởi động một lần nữa.

Cùng lúc đó, tiếng cảnh báo của hệ thống vang lên.

"Cảnh báo cảnh báo, tính mạng của nhân vật mấu chốt bị đe dọa, thanh tiến độ báo nguy!"

Hắn thầm nghĩ không ổn: "Sao Hách Viễn lại nổi điên chứ!"

Trình Mộc Quân không kịp nghĩ quá nhiều, vội vàng đáp xuống Vấn Đạo Phong.

Quả nhiên, trên Vấn Đạo Phong lại là một mảnh hỗn độn, giống hệt như ngày tâm ma Hách Viễn bùng nổ.

Có vẻ như tình huống lần này nghiêm trọng hơn nhiều.

Hách Viễn ở trung tâm trận, mặc dù đã bị vô số xiềng xích màu đen vây khốn chặt chẽ, nhưng y vẫn cầm Phá Hiểu kiếm lê bước tới gần động phủ.

Trên cửa đá của động phủ, trừ vết kiếm cũ ra lại có thêm một vết mới.

Mà lúc này, làn da Hách Viễn rỉ máu, cả người như tắm máu, nhìn vô cùng đáng sợ.

"Má, lại bị sao vậy." Trình Mộc Quân không nhịn được mắng một câu thô tục, quơ tay lấy sáo trúc ra.

An hồn khúc vang lên.

Tiếng sáo rơi xuống, nhưng Hách Viễn lại không có cải thiện gì.

Lại tiếp tục.

Trình Mộc Quân tiếp tục, hết lần này đến lần khác, thẳng đến khi thần hồn đau đớn.

Hệ thống: "Cậu, cậu kiềm chế lại, cậu đã vận dụng nguyên thần tới cực hạn rồi, nếu tiếp tục nữa sẽ xảy ra chuyện."

Trình Mộc Quân nói: "Không thu phục Hách Viễn, người xảy ra chuyện không chỉ có mình tôi. Tiếp tục."

Hắn cắn răng chịu đựng nguyên thần đang đau đớn, lại thổi an hồn khúc một lần nữa.

Lần này cuối cùng cũng có hiệu quả.

Hách Viễn dần bình tĩnh trở lại, máu tươi toàn thân biến mất, sau đó ngồi xếp bằng xuống dưới sự áp chế của xiềng xích.

Khi một âm phù cuối cùng rơi xuống, hai mắt Trình Mộc Quân biến thành màu đen, ngực đau đớn, phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn bắt đầu cảm thấy mình dần không tỉnh táo, sắp phải té xỉu trên mặt đất.

Không được, không thể ngã ở đây, bị Hách Viễn phát hiện thì không biết nên giải thích thế nào.

Miễn cưỡng vận động một chút linh khí cuối cùng, Trình Mộc Quân ngự kiếm rời khỏi, hắn hoàn toàn không thể phân rõ phương hướng, khó khăn dừng ở khu rừng sau núi.

Trước khi ngất xỉu, hắn bóp một lá bùa, hóa thành hạc giấy truyền âm bay đến chỗ Cố Lan Cửu.


Khu rừng sau núi.

Cố Lan Cửu vừa đáp xuống đã nhìn thấy Trình Mộc Quân ngã trên mặt đất, không rõ sống chết.

Nàng kinh ngạc, cũng không nghĩ quá nhiều, nhào lên thăm dò mạch đập của Trình Mộc Quân. Sau khi xem xong lại kinh hoảng một trận.

Đây là có chuyện gì?

Nguyên thần bị hao tổn?

Cố Lan Cửu nhanh chóng quyết định, lấy mấy viên đan dược chữa thương từ nhẫn trữ vật ra đút cho Trình Mộc Quân. Nhưng loại đan dược này chỉ có thể giảm bớt tổn thương trên thân thể, không có tác dụng gì với nguyên thần.

Giờ Úc sư huynh cũng không thể di chuyển, Cố Lan Cửu lấy mấy viên linh thạch, bày một trận pháp Hồi Xuân, sau đó xoay người bay về hướng Dược Phong.

Nhưng mà, ngay khi Cố Lan Cửu rời khỏi không lâu, một vệt kiếm rơi xuống.

Hách Viễn từng bước đến gần, nhìn Úc Quân đang đả tọa trong trận. Y vừa tỉnh lại từ trạng thái tẩu hỏa nhập ma là lập tức thả thần thức tìm tung tích Úc Quân theo bản năng.

Xác định Úc Quân ở khu rừng sau núi xong vội vàng đuổi đến đây.

Y định vào trận giúp Úc Quân chữa thương, nhưng khi vừa đến cạnh trận pháp lại ngừng lại, ánh mắt chứa chút nghi hoặc.

Hình như y đã từng thấy cảnh này rồi, nhưng cố nhớ kỹ lại thì chỉ cảm thấy mơ hồ. Hách Viễn nhíu mày, cẩn thận nhớ đến lần đầu tiên gặp Úc Quân.

Hình như, Úc Quân xuất hiện ở Vấn Đạo Phong với tư cách là đệ tử quét sân?

Không đúng.

Vậy tại sao lúc trước y lại đột nhiên xuất quan?

Đúng. Là vì ma tu kia xúc động đến vết kiếm y lưu lại trên Vấn Đạo Phong, thế nên y mới giật mình tỉnh lại.

Sau khi xuất quan, Hách Viễn lập tức vào động phủ Vấn Đạo Phong kiểm tra cẩn thận một lượt, không phát hiện gì khác thường, nhưng không thể nói là không thất vọng.

Chỉ là, trong tay Hách Viễn xuất hiện một cái mặt dây, là thứ lấy được từ tay tên ma tu kia, một món đồ chơi có thể ẩn nấp hơi thở không tệ.

Đối với người khác mà nói, nó có thể là chí bảo, nhưng với Hách Viễn lại không là gì.

Nhưng y lại giữ nó như bị ma xui quỷ khiến, tên ma tu kia cũng từng là đệ tử quét sân Vấn Đạo Phong.

Sau đó?

Sau đó y không bế quan nữa, mà là đến giám sát đại bỉ môn phái, rồi lại sau đó......

Rời đi giữa chừng.

Trận pháp Hồi Xuân, Úc Quân, ký ức mơ hồ.

Y bỗng nhiên cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, vài mảnh vỡ đột nhiên lao vào đầu.

Thân hình thẳng tắp của Hách Viễn hơi lảo đảo. Y đỡ thân cây bên cạnh, cúi đầu, hồi lâu không có động tĩnh.

Lại qua một lúc lâu sau, Hách Viễn ngẩng đầu, gắt gao nhìn chằm chằm Úc Quân trong trận, xác nhận đối phương không có trở ngại gì xong lập tức xoay người rời đi.

Suy cho cùng, với cường độ nguyên thần của sư tôn, chút thương tích nhỏ này có là gì đâu?

***

Lúc Trình Mộc Quân tỉnh lại đã thấy mình ở Dược Phong, ngồi bên mép giường là Cố Lan Cửu.

Khi nhìn thấy Cố Lan Cửu, hắn thở phào một hơi. Vẫn ổn, là Cố Lan Cửu.

Cố Lan Cửu nhìn thấy hắn tỉnh lại, hỏi: "Úc sư huynh, huynh ổn không? Huynh làm ta sợ muốn chết, sao tự nhiên nguyên thần lại bị thương vậy chứ? Cũng may là ta phát hiện ra huynh, nếu không huynh vừa ổn định được cảnh giới thì lại xảy ra chuyện."

Trình Mộc Quân xoa xoa giữa mày, hỏi: "Ta hôn mê mấy ngày rồi?"

"Ba ngày."


"Vậy, sư tôn ta đâu?"

Cố Lan Cửu nghe xong, hơi đờ ra: "Ta thấy có gì đó hơi lạ, từ sau khi huynh bị thương, Kiếm Tôn chưa đến lần nào cả."

Kiếm Tôn để ý Úc sư huynh như thế, sao suốt ba ngày mà vẫn chưa xuất hiện lần nào.

Trình Mộc Quân thầm nghĩ, không ổn, vội đứng dậy xuống giường: "Cố sư muội, lần này cảm ơn muội, ta có việc gấp phải đi trước, hẹn gặp lại."

Nói xong, thân hình hắn hóa thành một vệt kiếm bay đi, để lại Cố Lan Cửu đang chớp chớp mắt, sau đó thở dài.

Xem ra, trong lòng Úc sư huynh, Kiếm Tôn cũng là quan trọng nhất.

Lúc còn chưa hiểu chuyện, Cố Lan Cửu cũng từng nảy sinh tình cảm với Úc Quân sư huynh luôn chăm sóc mình này. Chỉ là nàng nhanh chóng nhận thấy, giữa Úc sư huynh và Kiếm Tôn có một loại khí tràng mà bất cứ người nào cũng không thể chen lọt, thế nên cũng buông rất nhanh.

Từ sau đó, nàng chỉ xem Úc sư huynh là huynh trưởng.

"Đáng tiếc, sao bọn họ lại là sư đồ chứ." Cố Lan Cửu biết Úc Quân rất coi trọng đạo sư đồ, cũng biết đối phương tuyệt đối sẽ không thể chấp nhận chuyện sư đồ nghịch luân này.

Mà Kiếm Tôn, hình như cũng không phải kiểu người sẽ dễ dàng buông tay.

Cố Lan Cửu rất lo lắng, lúc trước đã nhắc nhở Úc Quân một câu.

Nhưng mà, chuyện nhiều gút mắt, không phải một người ngoài cuộc như nàng có thể nhúng tay.

***

Trình Mộc Quân đáp xuống Vấn Đạo Phong, thấy Hách Viễn vẫn còn đang ngồi xếp bằng bên ngoài động phủ, đang trong trạng thái nhập định.

Xiềng xích màu đen trên người đã biến mất, trận pháp cũng không có động tĩnh gì.

Trình Mộc Quân nhẹ nhàng thở ra, bước qua duỗi tay thăm dò đan điền Hách Viễn, muốn xác nhận trạng huống của đối phương.

Tay hắn vừa dán lên, lại đột nhiên bị nắm lấy, lực mạnh đến nỗi hắn cảm thấy cổ tay mình như sắp gãy đôi.

Cả người hắn cứng đờ, thậm chí không có dũng khí ngẩng đầu.

"Sư tôn, bắt được ngươi rồi."

Trình Mộc Quân run lên, chậm rãi ngẩng đầu, đối mắt với Hách Viễn.

Rõ ràng là gương mặt không có cảm xúc gì, rõ ràng là đôi mắt tĩnh lặng không gợn sóng như giếng cổ, thế nhưng lại làm người ta không rét mà run.

Hách Viễn hơi buông lỏng lực đạo, thần thức lại bao phủ cả người Trình Mộc Quân, giống như xiềng xích chặt chẽ bảo vệ người trước mắt, không cho hắn có bất cứ cơ hội thoát khỏi nào.

Trình Mộc Quân: "Hệ thống, xong đời, làm sao bây giờ?"

Hệ thống: "..... Nếu không hay là từ bỏ thân thể đi?"

Trình Mộc Quân vừa mới suy nghĩ, lại nghe thấy Hách Viễn nói: "Sư tôn đang muốn từ bỏ thân thể để trốn thoát sao? Không sao, vừa hay, ta vẫn cảm thấy sư tôn ở trong thân thể của mình mới là.... sư tôn của ta."

Trình Mộc Quân thầm nghĩ: "Mẹ ơi, có biến thái......"

Hắn cắn chặt răng, quyết định giả ngu trước: "Sư tôn, ngài làm sao vậy? Có phải vẫn chưa tỉnh táo lại không?"

Hách Viễn đột nhiên nở nụ cười, hơi thở lạnh nhạt biến mất, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên Hách Viễn nhiều năm trước.

"Ta rất tỉnh táo."

"Tỉnh táo đến nỗi đủ để nhớ lại chuyện gặp được ngươi ở khu rừng sau núi, còn có những chuyện xảy ra bên trong ảo trận." Hách Viễn tạm dừng một chút, sau đó nói: "Người vào trận, không chỉ có mình ta, đúng không?"

Trình Mộc Quân:...... Ô hô, lật xe gòy.

_____

Đào một hố H văn vườn trường, chờ lên sóng (๑>◡<๑)


Bình luận

Truyện đang đọc