Editor: Diệp Hạ
Lời nói như bom rơi, oanh tạc làm xung quanh yên tĩnh.
Trình Mộc Quân im lặng.
Nhẫn thì có, Trình Mộc Quân không phủ nhận, cũng nhớ rõ chuyện này. Nhưng đó chỉ là tình thú của tình yêu chíp bông khi vừa tốt nghiệp mà thôi, không thật sự đi đến bước đính hôn gì đó.
Tuy nói lúc ấy hai nhà cũng có ý đó, nhưng tiếc là vẫn chưa bắt đầu thì Lâm Viễn Ngạn đã có chuyện. Lại cộng thêm một đống chuyện sau đó, cũng làm hai người không còn đường để tiếp tục nói chuyện hôn sự.
Lâm Viễn Ngạn nói như vậy, là có ý gì?
Trình Mộc Quân vội vàng réo hệ thống trong đầu: "Hệ thống, kịch bản, kịch bản."
Hệ thống nghe lời phát kịch bản ra, Trình Mộc Quân cẩn thận đọc lại một lần, xác nhận không phải vì cốt truyện quá cay mắt mà mình đã bỏ lỡ gì đó.
Không phải vấn đề của hắn, vậy đó là vấn đề của Lâm Viễn Ngạn?
Hắn không hề che giấu kinh ngạc của mình, đối mắt với Lâm Viễn Ngạn.
Có vẻ Lâm Viễn Ngạn cũng không có vấn đề gì, vẫn âm u giống hệt trước kia, như một con quỷ hút máu ẩn mình trong bóng đêm.
Tất cả chuyện này đều không khác gì so với lần đầu tiên Trình Mộc Quân trở về nước.
Lúc trước Trình Mộc Quân bị Nguyễn Miên kích thích làm bỏ đi, sau đó gặp lại Lâm Viễn Ngạn ở một bữa tiệc. Hắn tìm Lâm Viễn Ngạn nói chuyện, dường như đối phương cũng......
Hỏi chuyện nhẫn.
Chẳng qua lúc ấy Trình Mộc Quân khá nổi loạn, trực tiếp móc ra nhẫn trả về, tỏ vẻ vẫn có thể làm bạn tốt.
A, vậy không thành vấn đề. Trình Mộc Quân yên tâm, không phải vấn đề của Lâm Viễn Ngạn, cũng không phải vấn đề của bản thân hắn, vậy chỉ còn vấn đề của Nguyễn Miên.
Đúng, chính là vấn đề của Nguyễn Miên, thế mà cậu ta lại không khóc. Trình Mộc Quân tự giác phát hiện chỗ mấu chốt, quay đầu liếc nhìn Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên hơi há miệng, vẻ mặt khiếp sợ, giống như vẫn chưa load kịp.
Cậu khóc nhanh lên, Trình Mộc Quân gấp gáp. Hắn không tin tưởng vào nước đi của mình cho lắm, lỡ vừa hành động xong cốt truyện lại chạy trật thì làm sao bây giờ.
Sau khi gặp biến cố, Lâm Viễn Ngạn trở nên kỳ lạ, vui giận thất thường. Trình Mộc Quân cũng không muốn dùng tình nghĩa quá khứ để nghiền ngẫm tâm lý Lâm Viễn Ngạn.
Nhưng Nguyễn Miên vẫn ngẩn ngơ, vẫn không khóc.
Không gian yên ắng, đột nhiên Lâm Viễn Ngạn phì cười.
Khoé miệng của y vốn đã hơi rũ xuống, con ngươi khá nhỏ, lúc cụp mắt, gương mặt nhìn rất âm u, lúc cười lên cũng không thể rũ bỏ cảm giác tối tăm.
"Chỉ đùa chút thôi."
Y nói rất nhẹ nhàng, dường như hai người thật sự chỉ là bạn cũ gặp mặt, trêu ghẹo mà thôi.
Trình Mộc Quân cũng đi xuống bậc thang, cười cười, nói: "Nếu cậu muốn nối lại tình xưa thì tôi cũng không ngại."
Lâm Viễn Ngạn lại không hùa theo nữa, lập tức ngưng cười, lạnh lùng hừ một tiếng, duỗi tay lấy cái hộp trên tay Nguyễn Miên.
Nguyễn Miên vẫn cứ như đi vào cõi thần tiên, không hề phản ứng, mặc cho hộp trong tay bị lấy đi.
Lâm Viễn Ngạn lấy đồng hồ ra, cẩn thận ngắm nghía một lát: "Tôi nhớ đồng hồ này có một đôi. Một cái khác đâu?"
Trình Mộc Quân chớp chớp mắt, cười thản nhiên: "Cái còn lại đương nhiên là tôi giữ, cậu cũng không thể trái mang một cái phải mang một cái chứ?"
"Cũng đúng." Lâm Viễn Ngạn nhét đồng hồ vào lại trong tay Trình Mộc Quân.
Trình Mộc Quân hơi sửng sốt, nhưng cũng không kinh ngạc lắm. Đối phương không ném cả hắn và quà ra khỏi nhà là xem như nhân cách không tồi rồi.
Suy cho cùng, tình huống lúc bỏ đi không đẹp lắm.
Lúc trước Trình Mộc Quân không biết mấy người anh em của mình đã bắt đầu thông đồng với những đứa con riêng bên Lâm gia, sợ mình liên lụy làm Lâm Viễn Ngạn chết theo, thế nên chạy trốn.
Không ngờ anh của hắn trực tiếp mang người đến Lâm gia, nhục nhã Lâm Viễn Ngạn một hồi.
Đó là sai sót của hắn, hắn cũng luôn thấy rất áy náy.
"Đeo lên."
Trình Mộc Quân hoàn hồn, thấy Lâm Viễn Ngạn vươn tay đặt trước mặt mình, ý bảo giúp đeo đồng hồ lên.
Hắn hơi khựng lại, nhưng cuối cùng vẫn rũ mắt, an tĩnh đeo đồng hồ cho Lâm Viễn Ngạn.
Ngay khi Trình Mộc Quân suy nghĩ miên man, nghĩ xem rốt cuộc trong hồ lô của Lâm Viễn Ngạn bán thuốc gì, một tiếng khóc vang lên.
"Hức, hu hu hu......"
Bấy giờ Nguyễn Miên mới online, đứng dậy, bi phẫn xông ra ngoài, như đã phải chịu tủi nhục rất lớn.
Trình Mộc Quân và Lâm Viễn Ngạn duy trì tư thế một người duỗi tay, một người thắt dây đồng hồ, trợn mắt há mồm nhìn Nguyễn Miên lệ ròng chạy vào phòng bếp.
Trình Mộc Quân chớp chớp mắt, nói thầm trong bụng: "Cuối cùng cậu ta cũng khóc rồi."
Kế tiếp, chính là thời gian biểu diễn của Nguyễn Miên.
Cậu khóc sướt mướt ôm một đống đồ ăn từ phòng bếp ra, ngồi ở bàn ăn vừa khóc vừa ăn.
Khóc rất là đáng thương, ăn cũng rất là nhiều.
Vừa khóc vừa lẩm bẩm: "Tiểu Nguyễn đau lòng quá, Tiểu Nguyễn muốn hóa bi phẫn thành cảm giác thèm ăn, ăn no thì sẽ không đau lòng nữa, hu hu hu, cái này ngon quá."
Trình Mộc Quân: "......" Hắn cảm thấy hơi khó thở.
Lâm Viễn Ngạn: "......"
Trình Mộc Quân cầm bình trà đã lạnh trên bàn, rót một ly, sau đó lại hỏi Lâm Viễn Ngạn: "Uống một ly?"
Lâm Viễn Ngạn: "..... Được."
Hai người đối diện nhau, yên lặng uống trà lạnh.
Ăn hết thức ăn trên bàn rồi nhưng Nguyễn Miên vẫn chưa khóc xong.
"Ô ô ô, hức ——" Sau đó, cậu vừa khóc vừa ợ một cái thật to.
Rắc —— một tiếng động rất nhỏ vang lên, Trình Mộc Quân cúi đầu nhìn ly sứ bị bóp vỡ thành hai nửa trong tay mình, đứng dậy, vứt ly vỡ vào thùng rác bên cạnh.
"Lần sau trả cậu bộ khác."
Lâm Viễn Ngạn cũng đảo mắt qua thùng rác: "Bộ trà cụ này không còn xuất bản nữa."
Nụ cười của Trình Mộc Quân cứng đờ, nghĩ thầm, đúng là tên nhóc keo kiệt, "Tôi lấy bộ sưu tập của tôi trả cho cậu."
"Được."
Cuối cùng Trình Mộc Quân cũng không chịu nổi cảnh tượng vừa khóc vừa ợ đáng sợ này nữa, xoay người muốn đi.
Hắn mới đi đến cửa phòng khách lại thấy Nguyễn Miên lộc cộc vọt đến, đỏ mắt ngửa đầu nhìn hắn, nức nở nói: "Tôi không phải người thứ ba! Dì Lâm
nói Lâm tiên sinh độc thân."
Trình Mộc Quân: "......" Không còn gì để nói, hắn không theo kịp mạch não này.
Dường như Nguyễn Miên cũng không cần hắn đáp lại, xoay người che miệng chạy lên trên lầu.
Cuối cùng phía sau cũng có động tĩnh.
Trình Mộc Quân quay đầu lại, thấy Lâm Viễn Ngạn điều khiển xe lăn chạy bằng điện đến.
Tốt lắm, chắc là muốn đi lên an ủi.
Dù hơi gian nan nhưng cuối cùng đoạn cốt truyện này cũng coi như là đi xong rồi, Trình Mộc Quân cảm thấy như trút được gánh nặng, rốt cuộc cũng được tạm đóng máy về nhà.
Mệt tim quá.
Bởi vì tim quá mệt rồi, thậm chí hắn còn thấy hơi đồng cảm với Lâm Viễn Ngạn vẫn phải tiếp tục ở lại bên tên sát nhân Nguyễn Miên này.
Giống như tình đồng chí khi bị ném bom trong chiến hào.
Xuất phát từ tình chiến hữu, Trình Mộc Quân thành khẩn đề nghị: "Cậu có định dẫn cậu ta đi khám não không?"
Cho dù những lời này có lẽ sẽ làm Lâm Viễn Ngạn tức giận hắn cũng không rảnh lo. Có bệnh thì nên phát hiện sớm, trị liệu sớm mới tốt.
Nhưng không thể ngờ, lúc này Lâm Viễn Ngạn lại gật đầu đồng ý, vẻ mặt tán đồng.
Hai tên người yêu cũ luôn mang ý xấu, lần đầu tiên cùng đồng thuận về một chuyện nào đó.
***
Sau khi rời khỏi Lâm gia, Trình Mộc Quân trở về nhà.
Thật ra chỗ hắn ở cách nhà cũ Lâm gia rất gần, là một biệt thự nhỏ cùng khu.
Trên thực tế, đây vốn là sản nghiệp của Lâm Viễn Ngạn, lúc hai người còn mặn nồng, y đưa nó cho Trình Mộc Quân, với mong muốn là lúc nào cũng có thể gặp mặt.
Biệt thự nhỏ này có cấu tạo rất đặc biệt, ngay phía sau nhà cũ Lâm gia, quả thật có thể xem như là một khu vườn nhỏ.
Trình Mộc Quân đứng ở ban công lầu 3, vừa vặn có thể nhìn qua tường vây cao hai mét phía trước, nhìn thấy dinh thự Lâm gia giữa bóng cây mờ ảo
Dinh thự Lâm gia có diện tích rất lớn, mấy chục phòng, nhưng lại chẳng có bao nhiêu người ở. Người hầu, người làm vườn hay bảo vệ linh tinh thì đều ở ký túc xá nhân viên phía trước.
Biệt thự cao cấp to như vậy, chỉ có mỗi Lâm Viễn Ngạn và chú Hà ở.
À, đúng rồi, bây giờ còn thêm một Nguyễn Miên nữa.
Trình Mộc Quân nói: "Thỉnh thoảng tôi nghĩ, Lâm phu nhân tìm một người như Nguyễn Miên là vì..... cảm thấy nhà cũ Lâm gia quá lớn quá an tĩnh, người ở lâu dễ bị biến thái."
Hệ thống: "A?"
"Dù sao thì có Nguyễn Miên vào ở cũng náo nhiệt hơn nhiều."
Giờ nhớ đến trò khôi hài ban ngày, Trình Mộc Quân vẫn còn cảm thấy choáng.
Lần đầu tiên hắn mong sửa chữa hoành thành đến vậy, dù cho bản thân có trở thành một ly trà xanh* tỏa hương bốn phía cũng không ngại.
(*) Trà xanh: nhìn thì trong sáng, ngây thơ nhưng thật ra rất thủ đoạn và toan tính, thích đùa giỡn tình cảm và luôn hứng thú với người đã có chủ. [Tại vì thiết lập của ẻm trong TG này là trà xanh á]
Trình Mộc Quân hỏi: "Hệ thống, thanh tiến độ."
Hệ thống: "Vẫn là 30%, không có động tĩnh gì."
Trình Mộc Quân nhíu mày, nói: "Không thể nào, không phải nãy Nguyễn Miên mới khóc à, sao không thêm điểm hoàn thành?"
Hệ thống: "Mới đi được một cốt truyện đã cho 30% là ổn rồi, cậu nhớ lại thế giới trước đi, tu tiên bao nhiêu năm mà chỉ tăng có một ít."
Trình Mộc Quân: "Cũng đúng, có vẻ như tôi hơi nóng nảy rồi, kệ đi, về ngủ trước, cậu nói đây là thế giới nhẹ nhàng cho người mới, vậy thì nhẹ nhàng chút."
Sau khi tự nhủ, Trình Mộc Quân hoàn toàn buông thả, ăn không ngồi ở biệt thự nhỏ ba ngày, không hề có ý nghĩ đi tìm người liên thủ báo thù gì đó.
Suy cho cùng, Lâm Viễn Ngạn là vai chính công, mấy đứa con riêng kia cũng không làm được gì. Còn đám người Trình gia, dám liên thủ với những người đó thì cũng đã chuẩn bị để chết chùm rồi.
Chưa bao giờ sự chuyên nghiệp của Trình Mộc Quân lại tụt dốc đến thế.
Hắn lười biếng nằm phơi nắng trong sân, thở dài nói: "Thế giới ngọt sủng chữa lành kiểu này, nếu không dựng sự nghiệp, trừ ăn nhậu chơi bời ra thì không có chuyện gì để làm à?"
Hệ thống: "..... Cậu đúng là không biết hưởng thụ, đó chính là cuộc sống mà Nguyễn Miên tha thiết ước mơ đó."
"Đừng nói tới cậu ta, đau đầu lắm. Thật sự tôi không hiểu sao Lâm phu nhân lại chọn Nguyễn Miên làm con dâu, tôi nhớ lúc trẻ bà ta là người rất khôn khéo mà."
Hệ thống cười lạnh: "Nói không chừng là bị cậu doạ sợ tới mức cảm thấy người IQ thấp mới dễ khống chế."
"Cũng có lý, đúng thật là không nên để người tâm cơ quá sâu đến kích thích Lâm Viễn Ngạn."
Hệ thống: "Cậu đang tự nói mình à?"
Trình Mộc Quân nghe ra ý châm chọc, nói: "Quá khen."
Ngay lúc này, hệ thống đột nhiên phát thông báo nhắc nhở.
"Chú ý, Lâm Viễn Ngạn đã đến gần kiểm kích hoạt cốt truyện, hãy đi bắt đầu cốt truyện."
Trình Mộc Quân vui vẻ, nói: "Cuối cùng cũng tới!"
Đây là thế giới cho người mới, tất nhiên phúc lợi sẽ khác, thậm chí hệ thống còn có thể nhắc Trình Mộc Quân đi xúc tiến tình tiết kịp thời.
Đoạn cốt truyện tiếp theo rất đơn giản, chính là Trình Mộc Quân ép Lâm Viễn Ngạn nhớ lại quá khứ, sau đó bị Nguyễn Miên nhìn thấy, đau lòng khóc lóc chạy xa, Lâm Viễn Ngạn đuổi theo an ủi.
Trình Mộc Quân đảo mắt tới lui, cối cũng vẫn không nhịn được, phỉ nhổ: "Có đổi kịch bản được không vậy, trừ cậu ta khóc rồi y chạy theo thì không còn gì khác à?"
Hệ thống im lặng một lát, sau đó nói: "Cậu cảm thấy có thể tạo tình tiết gì khác trên người Nguyễn Miên được à?"
"Cũng đúng."
Trình Mộc Quân thở dài, đứng dậy, lôi một cái thang từ tầng hầm ra.
Nơi xảy ra đoạn cốt truyện này là ở..... tường vây gần sân sau Lâm gia.
Đây là chút tình thú lúc trước của "Trình Mộc Quân" và Lâm Viễn Ngạn, sau hai người về nước, họ cũng thường xuyên tổ chức tiệc đêm ở đây.
Vì tiện ăn chơi, thậm chí Lâm Viễn Ngạn còn cố tình dỡ cameras hồng ngoại và phương tiện an ninh ở đây.
Trình Mộc Quân dựng thang, sau đó thành thạo bò lên tường vây, nhìn xuống phía dưới, vừa lúc đối mắt với Lâm Viễn Ngạn.
Dường như Lâm Viễn Ngạn có ngớ người một lát, sau đó giả vờ như không nhìn thấy, xoay người bỏ đi.
Trình Mộc Quân không cho y cơ hội này, mỉm cười phất tay nói: "Trùng hợp nhỉ."
"Trùng hợp à?" Lâm Viễn Ngạn cũng không thèm nói hùa theo: "Cậu leo tường nhà tôi để làm gì?"
Trình Mộc Quân quét mắt đến nơi cách đó không xa, thấy Nguyễn Miễn đang núp sau một gốc cây to bằng miệng bát với suy nghĩ nó có thể che chắn cho mình, xác nhận tất cả nhân vật mấu chốt đều đã vào chỗ.
Kịch bản xuất hiện trong đầu, hắn bắt đầu biểu diễn.
"Cậu không gắn camera ở đây, có phải là vì vẫn còn nhớ những chuyện trước kia đúng không?"
Lâm Viễn Ngạn nghe thấy, ngừng động tác bỏ đi lại, "Không nhớ."
Trình Mộc Quân cười nhẹ: "Nhưng tôi nhớ, lúc trước, lần đầu tiên cậu hôn tôi chính là ở chỗ này, có muốn ôn lại chuyện xưa chút không?"
Lâm Viễn Ngạn nhìn hắn, vẻ mặt bình tĩnh, không nhìn ra cảm xúc gì.
Trình Mộc Quân mỉm cười, tiếp tục hồi ức: "Tôi còn nhớ, ngày đó cậu cắn rách cả môi tôi, đau tới nỗi tôi không dám ăn cay suốt ba ngày......"
Hắn vẫn chưa nói hết câu đã thấy Lâm Viễn Ngạn đột nhiên đứng lên, giữ chặt lấy cổ chân mình, kéo mạnh.
"Ưm!"
Hai người cùng ngã xuống cỏ, Trình Mộc Quân hoa mắt, lòng hô to hỏng rồi, hắn đã quên Lâm Viễn Ngạn vẫn miễn cưỡng đứng lên được, chỉ vì lúc đi lại sẽ bị khập khiễng thế nên mới dùng xe lăn thay đi bộ.
Hắn vẫn chưa kịp làm gì, Lâm Viễn Ngạn lại bất ngờ lật úp lại, đè hắn dưới thân.
"Ôn lại chuyện cũ? Cũng được."
Nói xong, Lâm Viễn Ngạn hung tợn hôn xuống.
"Ưm ——" Mũi Trình Mộc Quân bị đập vào làm đau đớn, môi bị cắn, thay vì nói là hôn môi, không bằng nói là bị Lâm Viễn Ngạn cắn xé.
Hắn giãy giụa, liếc mắt nhìn thấy bóng dáng lệ ròng chạy đi của Nguyễn Miên một lần nữa.
Sau đó lập tức bị cuốn vào nụ hôn như mưa rền gió dữ, chẳng thể quan tâm điều gì nữa.
______
Chả là trong lúc áp lực vì thi cử mình có làm một bộ đoản, ngắn ngắn cuti, có 3 chương hoi, mọi người ghé wordpress mình xem nho, thường thì đoản mình làm sẽ được đăng ở wordpress nhó <3