Editor: Diệp Hạ (dphh___)
Gió đêm thổi qua cửa sổ mở toang, rèm cửa màu trắng phất lên xuống, lạnh lẽo lan tràn.
Trình Mộc Quân ngẩng đầu, híp mắt nhìn ban công, cảm nhận hơi thở thực vật mà làn gió mang đến. Sau đó hắn lại cúi đầu cẩn thận sửa tóc mái hỗn độn của Tần Lý, ngón tay thon dài đi từ trán xuống cái mũi cao thẳng, hai phiến môi mỏng, đường cong quai hàm.
Cuối cùng, tay dừng lại ở cổ.
Hệ thống: "Dừng tay!"
Trình Mộc Quân không phản ứng, tiếp tục cọ cọ xương quai xanh, lúc này mới hỏi: "Cậu rống lên làm gì?"
Hệ thống run bần bật, "Tôi cho rằng cậu muốn bóp chết Tần Lý, biểu cảm lúc nãy của cậu y hệt tên biến thái......"
Trình Mộc Quân khó hiểu, nói: "Sao cậu lại nghĩ tôi sẽ bóp chết y."
Hệ thống: "Cái gì mà cười rộ lên không giống cậu ấy, mấy lời quá mức như vậy mà cậu cũng không tức giận?"
"Không, cậu sai rồi, tôi không tức giận, đây là giao dịch công bằng, cậu xem, Tần Lý thật đẹp, người đẹp làm gì cũng đúng. Sao tôi lại tức giận chứ?"
Đúng là Trình Mộc Quân không hề tức giận.
Tần Lý cho Trình Mộc Quân không gian tưởng tượng hoàn mỹ, lúc hắn không có ký ức cũng chưa từng tức giận vì những lời này.
Đó là năm thứ ba sau khi bọn họ ký hợp đồng, tháng thứ ba Trình Mộc Quân trở thành trợ lý của Tần Lý. Bọn họ vẫn chưa ở cùng một chỗ, có một lần xã giao, Trình Mộc Quân đưa Tần Lý về nhà.
Tần Lý uống say, làm trợ lý, Trình Mộc Quân tất nhiên là tẫn trách giúp y rửa ráy thay đồ rồi mới đưa lên giường.
Lúc chuẩn bị rời đi, Tần Lý nhìn hắn, giơ tay nhéo mặt hắn một cái, sau đó nói.
"Lúc cậu cười lên không giống cậu ấy."
Trình Mộc Quân sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra ý tứ trong đó.
Hắn đã sớm biết trong lòng Tần Lý tồn tại mối tình đầu, cũng biết Tần Lý đồng ý giao dịch là vì tìm kiếm một bóng hình nào đó trên người mình.
Đương nhiên Trình Mộc Quân không thèm để ý, nhu cầu thôi mà.
Chỉ là hắn thấy mình thực hiện hợp đồng không được tốt lắm, hẳn là nên nghiên cứu đặc thù của bạch nguyệt quang nhiều hơn, làm nghề nào yêu nghề đó.
Như vậy mới công bằng với Tần Lý. Sau đó, Trình Mộc Quân bắt đầu dốc lòng nghiên cứu kế sách công lược của thế thân.
Trình Mộc Quân cẩn thận nghiền ngẫm tâm lý của Tần Lý, định ra phương án cụ thể, là bề ngoài không giống lắm cũng được, tận lực tập trung vào những động tác nhỏ.
Trình Mộc Quân gần như không thể tìm được chút tư liệu nào của Tống Cảnh Thần từ chỗ Tần Lý, tất cả hắn đều biết được từ tài khoản trang web của Du Thiếu Ninh, ảnh chụp bên trong rất nhiều, còn có chút tưởng tượng của thiếu niên Du Thiếu Ninh.
Cho nên, Du Thiếu Ninh cầm ảnh chụp uy hiếp hắn, Trình Mộc Quân cũng hoàn toàn không tức giận. Dù sao thì mấy năm nay người này cũng đã giúp mình không ít.
Lúc này Trình Mộc Quân tiếp tục nhẹ nhàng dùng ngón tay phác họa hình dáng hoàn mỹ của Tần Lý, bình tĩnh thuật lại câu chuyện.
Hệ thống nghe xong trợn mắt há mồm, thiếu chút nữa tự bế luôn, "Cậu.... cậu đúng là kẻ tàn nhẫn."
Trình Mộc Quân: "Cảm ơn đã khích lệ."
"!"
Có lẽ là báo ứng, bỗng nhiên trời đất quay cuồng, lúc Trình Mộc Quân lấy lại tinh thần thì cả người đã bị kéo nằm dài trên giường. Tần Lý lại giở thói xấu, lúc y uống say rất dính người, thích ôm người đi ngủ, ôm chặt muốn chết luôn.
Trình Mộc Quân chống tay muốn nâng người lên, lại bị đè lại, đối phương thậm chí còn lấn tới đè lên người hắn.
Khoảng cách được rút ngắn, chóp mũi tương dán, hô hấp giao triền.
Trình Mộc Quân: "......" Hắn ngầm trợn trắng mắt, cũng không biết Tần Lý ăn cái gì để lớn lên, sức lực mạnh cực kỳ.
Tần Lý: "Sao em lại không nói lời nào? Tại sao em lại cười với Du Thiếu Ninh?"
Trình Mộc Quân dịu dàng nói: "Ngoan, lần sau không cười."
Giọng điệu như dỗ con nít, thế nhưng Tần Lý lại cực kỳ hưởng thụ, được trấn an, y hơi thả lỏng. Y nhìn mặt Trình Mộc Quân một hồi lâu, nhìn rất nghiêm túc, hàng lông mi dài rậm làm ánh mắt y nhìn thâm tình lại u buồn.
"Ưm."
Tần Lý hôn mạnh xuống, sau khi dán môi vào lại không tiến hành động tác tiếp theo.
Ngay khi Trình Mộc Quân không còn kiên nhẫn nữa, nghiêng đầu muốn né tránh, lại nghe đối phương nói.
"Cười một cái."
Giọng điệu như lưu manh đùa giỡn tiểu mỹ nhân, Trình Mộc Quân nhíu mày. Hắn không thích bộ dáng này của Tần Lý, quá tầm thường.
Không thú vị.
Nhưng hình ảnh tóc mái tán loạn rối bời lại có cảm giác rất mới mẻ. Bởi chuyện này mà Trình Mộc Quân cố gắng nhịn, hắn giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai Tần Lý, cảm nhận lớp cơ săn chắc bên dưới.
Hừm, hôm nay Tần Lý không vận động, vì dáng người cực đẹp của tương lai, ngày mai nhất định phải đốc thúc y tập thêm, không thể bởi vì bạch nguyệt quang trở về mà quên rèn luyện.
Trình Mộc Quân cứ nghĩ ngợi, thẳng đến khi men say của Tần Lý hoàn toàn dâng lên, nặng nề đè người xuống.
Vài giây trôi qua, bên tai truyền đến tiếng hít thở đều.
Hắn đợi một lát mới nâng tay đẩy người ra một bên, đứng dậy trở về phòng của mình.
Hệ thống vốn dĩ đang chờ một lần mosaic* (làm mờ) lâu dài, không ngờ lại bị thả ra nhanh như vậy, kinh sợ: "Sao vậy? Thế mà lại không ngủ với nhau?"
Trình Mộc Quân: "Uống say không thể làm gì thì ngủ chung làm chi, phiền."
Hệ thống: "......"
**
Tống Cảnh Thần ngủ không ngon.
Phòng ở lầu hai rất sạch sẽ, đồ dùng đều là đồ y dùng qua thời niên thiếu, nhưng nói thế nào đi nữa thì cũng là đồ của nhiều năm trước, trong không khí vẫn có chút cảm giác bụi bặm vì lâu ngày không có ai tiến vào.
Nằm ở trên giường, Tống Cảnh Thần cảm thấy mình như là một đống rác bị cuốn vào lớp bụi ký ức, làm y rất không thoải mái.
Thật ra cảm giác không thoải mái đã bắt đầu xuất hiện từ lúc thấy Trình Mộc Quân sửa tóc lại cho Tần Lý.
Tống Cảnh Thần quen Tần Lý từ mười mấy năm trước, một thiếu niên Tần Lý nhiệt liệt lỗ mãng năng lượng dạt dào.
Tần Lý khi đó tuyệt đối không cho phép người khác tùy ý chạm vào tóc mình. Mặc dù là Tống Cảnh Thần cũng không được, y sẽ khó chịu tránh đi, sau đó lại ngượng ngùng xin lỗi.
Đúng rồi, lúc ấy y nói là.
"Cảnh Thần, xin lỗi, là thói quen của thân thể, không phải tôi cố ý."
Vậy sao bây giờ lại có thể cởi lớp phòng vệ để người khác tuỳ ý chạm vào?
Tống Cảnh Thần thấy hơi bất an, loại bất an này và cảm giác mệt mỏi khi đi đường dài làm y tỉnh lại rất sớm. Sau khi tỉnh lại, y đi xuống dọc theo cầu thang, lúc đi đến nhà ăn thì nghe thấy động tĩnh từ phòng bếp.
Trình Mộc Quân đang chuẩn bị bữa sáng. Tối hôm qua hắn bị Tần Lý túm lấy không chịu buông tay, tốn biết bao nhiêu thời gian mới trấn an được y, lúc lên giường ngủ đã là 3 giờ sáng, hôm nay tự nhiên bắt đầu chậm chút.
Tần Lý không thích người lạ ở trong nhà của mình, vệ sinh thì có người giúp việc quét tước, thời gian còn lại chỉ có hai người bọn họ.
Hắn mở tủ lạnh ra, nhìn thấy sandwich tối qua Du Thiếu Ninh cho mình, vừa vặn có thể lấy làm bữa sáng, lại pha thêm ly cà phê nữa, xong.
"Trợ lý Trình đang làm bữa sáng sao?"
Trình Mộc Quân quay đầu lại, thấy Tống Cảnh Thần mặc một bộ đồ ngủ mềm mại, vành mắt hơi tối màu, hình như ngủ không được ngon.
Trình Mộc Quân hỏi, "Tống tiên sinh uống Latte hay Americano?"
Tống Cảnh Thần cười cười: "Không cần, cảm ơn, tôi không có thói quen uống cà phê buổi sáng. Tiểu Lý cậu ấy...... bây giờ thích ăn bữa sáng kiểu Tây sao?"
Tay cầm ly của Trình Mộc Quân hơi khựng lại, nuốt lời bản thân muốn nói vào, nhìn một bảng chữ dài hiện lên trong đầu mình.
Hệ thống: "Nhắc nhở, cốt truyện mấu chốt, đề nghị tiến hành theo kịch bản."
Trình Mộc Quân bình tĩnh buông cái ly trong tay xuống, nhanh chóng xác nhận suất diễn của mình. Ừm, kế tiếp là phải phụng mệnh kịch bản mà thị uy trước mặt Tống Cảnh Thần, chèn ép đối phương.
Trình Mộc Quân nói tiếp, "Ừm, ba bữa của Tần tổng đều do tôi chuẩn bị, ngài ấy công tác bận rộn, cần phải cân bằng dinh dưỡng."
Tống Cảnh Thần nhìn như không để ý, cười cười nói: "Trù nghệ của tôi cũng không tệ lắm, nhớ lúc trước Tiểu Lý thích ăn mì vào buổi sáng, nếu không thì để tôi làm nhé?"
Trình Mộc Quân lạnh nhạt từ chối: "Không cần, sáng nào Tần tổng cũng ăn sandwich uống cà phê, không hề tỏ vẻ bất mãn."
Tống Cảnh Thần cười cười, nói: "Cậu ấy rất sợ phiền người ngoài, dù sao thì sáng sớm nấu ăn cũng khá phiền phức, mà sandwich thì cũng có thể tạm chấp nhận, đáy lòng cậu ấy hẳn là vẫn là thích ăn chút đồ ăn nóng."
Mỉm cười đúng mực, nói năng cẩn thận.
Trình Mộc Quân nhíu mày, ném xuống một câu "Xin cứ tự nhiên", sau đó bưng sandwich cùng cà phê ra ngoài.
Hắn ngồi xuống trước bàn ăn, lại chậm chạp không dùng bữa.
Hệ thống: "Cậu đang làm gì?"
Trình Mộc Quân: "Chờ Tống Cảnh Thần làm bữa sáng đó, có ai muốn ăn sandwich cách đêm bao giờ."
Hệ thống: "...... Cậu chắc chắn y làm sẽ cho cậu một phần?"
"Chờ xem."
**
Khi Tần Lý tỉnh lại, cảm thấy đầu có hơi đau.
Bức màn che nắng trong phòng đã bị kéo ra, chỉ để lại tấm lụa trắng mỏng. Có lẽ là sau khi Trình Mộc Quân rời giường đã kéo tấm màn dày nặng ra.
Tần Lý có thói quen dùng cách thức ôn hòa này để tỉnh lại. Y đứng dậy cầm ly nước chanh trên tủ đầu giường uống một ngụm, uống xong mới cảm thấy tỉnh táo một chút.
Tối hôm qua khá say, ký ức hơi mờ mịt. Y chỉ nhớ sau khi say mình đã đi tìm Trình Mộc Quân, lúc tỉnh lại thì thấy mình đã nằm ở trong phòng.
Y bị Trình Mộc Quân từ chối. Trình Mộc Quân rất ít khi từ chối y, lúc này đây là bởi vì......
Du Thiếu Ninh?
Đã lâu rồi y chưa nhìn thấy nụ cười tối qua.
Lồng ngực như bị vật gì đó đè lên, làm động tác rửa mặt của Tần Lý hơi gấp gáp, nhưng khi tiến vào phòng để quần áo, y lập tức bình tĩnh lại. Cầm lấy bộ đồ đã được phối sẵn, mặc lên, gài nút tay áo, lại nhìn gương chỉnh sửa một chút.
Bộ đồ lần này đầy đủ các phụ kiện, hoàn toàn không giống lúc Tần Lý tùy tiện túm một bộ rồi ra ngoài trong ba phút.
Mặc dù tâm trạng không tốt, nhưng y đã có thói quen thực hiện quá trình như vậy mỗi ngày.
Khi Tần Lý xuống đến nhà ăn, phát hiện người đã ngồi bên bàn ăn uống cà phê, trên bàn đặt một cái sandwich lạnh lẽo.
Trình Mộc Quân nghe thấy tiếng động, đứng dậy kéo ghế ở phía đối diện ra.
Tần Lý ngồi xuống, mắt nhìn vào thùng rác cạnh bàn ăn. Bên trên của túi giấy đựng sandwich là logo chỗ hôm qua họ đi, kết hợp với cảnh tượng y nhìn thấy ở ban công, rất nhanh đã đoán được chuyện gì.
Sandwich là Du Thiếu Ninh đưa.
Đầu của y càng đau.
Lúc này có người đi ra từ phòng bếp, cùng với một mùi hương thơm lừng.
Tống Cảnh Thần bưng hai tô mì ra. Y nở nụ cười dịu dàng, trên người mặc tạp dề, ánh sáng bên ngoài luồn qua cửa sổ, rơi lên mái tóc y. Y có một phần tư huyết thống ngoại quốc, màu mắt và màu tóc đều rất nhạt, dưới ánh mặt trời đặc biệt rõ ràng.
Tần Lý không nhìn người, chỉ nhìn tay Tống Cảnh Thần, mùi hương nồng đậm làm tâm trạng y tốt hơn một chút, ít nhất là dễ chịu hơn cái sandwich trên bàn kia nhiều.
Mày y giãn ra, khóe miệng đang mím chặt hơi cong lên. Những biến đổi trên khuôn mặt hoàn toàn lọt vào mắt người khác, Trình Mộc Quân rũ mắt nhìn điện thoại, tựa hồ có chút mất mát.
Hắn biết Tần Lý nhiều năm như vậy, sớm chiều ở chung, mặc dù đối phương không nói lời nào nhưng hắn cũng có thể biết được cảm xúc của y. Khi Tần Lý xuống lầu tâm trạng rất không tốt, sau khi ngồi xuống lại càng thêm khó chịu, thẳng đến khi thấy Tống Cảnh Thần mới vui hơn một chút.
Đúng là sức mạnh của tình yêu.
Trình Mộc Quân lảm nhảm với hệ thống: "Cảnh đẹp ý vui nha, đúng thật là mỹ nhân, đáng tiếc diện mạo của Tống Cảnh Thần không phải kiểu tôi thích, bằng không tôi cũng muốn cảm nhận cảm giác vui sướng của Tần Lý."
Hệ thống: "Cậu làm người bình thường đi, những lời này tôi đã nói rất nhiều lần rồi."
"Tiểu Lý, tôi nhớ là cậu thích ăn mì thịt bò vào buổi sáng, nếm thử đi?" Tống Cảnh Thần cười đến là ngọt, "Trợ lý Trình, tôi cũng làm cho cậu một phần này, cùng ăn đi."
Trình Mộc Quân lạnh nhạt, còn có hơi không vui, "Xin lỗi, tôi không thích ăn mì buổi sáng."
Hắn lại nhìn về phía Tần Lý, nói: "Tần tổng cũng có thói quen ăn sandwich."
Tống Cảnh Thần hơi kinh ngạc, hỏi: "Không phải trước kia cậu ghét ăn cơm Tây nhất sao?"
Tần Lý vốn định quen tay lấy sandwich và cà phê, lại chần chờ một chút, nhớ đến nụ cười của Trình Mộc Quân ngày hôm qua, "Tôi ăn mì. Trợ lý Trình, ném sandwich đi."
Nụ cười của Trình Mộc Quân cứng đờ, gật gật đầu, thuận tay ném sandwich vào thùng rác, sau đó vui vẻ ăn mì.
Không thể không nói, tay nghề của Tống Cảnh Thần rất tốt, lúc vừa ngửi được mùi là Trình Mộc Quân đã bắt đầu thấy thèm. Tần Lý đúng thật là ân cần, vì để ý tâm trạng của bạch nguyệt quang mà kêu hắn ném sandwich đi.
Thật tốt.
Lúc Tần Lý ăn miếng đầu tiên, chỉ cảm thấy miệng đầy hương vị, vị giác được kích thích hoàn toàn.
"Tiểu Lý, thế nào?"
Tần Lý thật lòng khen ngợi, "Ừm, ăn ngon, nhiều năm như vậy mà tay nghề của cậu vẫn không đi xuống."
Lúc trước gia cảnh Tống Cảnh Thần cũng khá tốt, nhưng y lại thích tự nấu ăn, những người bạn thời thơ ấu cũng đã ăn món y nấu không ít lần. Nói như vậy lại gợi lên không ít hồi ức của Tần Lý.
Tống Cảnh Thần cong cong mắt, cười nói: "Ăn từ từ thôi, nhìn cậu bây giờ kìa, thật là, đã bao lâu rồi chưa ăn mì thịt bò vậy chứ?"
"Rất ít khi ăn đồ quá mặn, ẩm thực hằng ngày rất thanh đạm."
Tống Cảnh Thần nghi hoặc, "Giờ cậu còn không thể ăn đồ mình muốn sao?"
Tần Lý thuận miệng trả lời một câu: "Bận công việc, thức ăn ngày thường đều do trợ lý Trình chuẩn bị."
"A." Tống Cảnh Thần nhìn về phía Trình Mộc Quân, "Nếu không thì lát nữa tôi liệt kê vài món cho trợ lý Trình nhé? Cũng không quá phức tạp đâu, chỉ mang chút hương vị bình dân."
Trình Mộc Quân làm cái biểu cảm vi diệu, lại quay sang nhìn Tần Lý, nhưng không được đáp lại, lúc này mới hơi không tình nguyện gật đầu, "Được, phiền Tống tiên sinh rồi."
Trình Mộc Quân nói xong lại nhìn Tần Lý.
Hắn vô tư nói với hệ thống: "Vừa rồi tôi biểu diễn thế nào?"
Hệ thống: "Hỏi tôi làm gì?"
"Đây là lần đầu tiên tôi biểu hiện tâm tình phức tạp như vậy, không nắm chắc sợ cốt truyện lại lệch lần nữa. Tôi chuyên nghiệp như vậy mà không được phát thêm tiền thưởng."
Hệ thống cạn lời, "Thay vì mơ tưởng đến tiền thưởng thì không bằng nghĩ xem nên nấu cơm cho Tần Lý thế nào đi, cậu cầm thực đơn rồi thì cũng phải thể hiện."
Trình Mộc Quân không hiểu, nói: "Cậu nghĩ gì vậy, đưa thực đơn cho dì giúp việc là được mà, dì làm cơm dưỡng sinh không biết nấu thì lại tìm dì chuyên làm món Tứ Xuyên, chuyện nhỏ."
Hệ thống trợn mắt há hốc mồm, hỏi: "Cậu vẫn chăm sóc Tần Lý như vậy?"
Sau khi cốt truyện hỏng, bọn họ không thể xem lại cốt truyện, cũng không biết cụ thể Trình Mộc Quân đã làm cái gì. Hệ thống chỉ biết, trong cốt truyện gốc, nhân vật "Trình Mộc Quân" này chịu thương chịu khó mà li3m Tần Lý, chăm sóc y, thậm chí học nấu ăn thật ngon.
Không ngờ tên Trình Mộc Quân này lại đi tìm người giúp việc! Còn cảm thấy mình làm rất đúng nữa chớ!!
"Đúng vậy, tôi không bao giờ nấu cơm."
Hệ thống vô cùng đau đớn, cả giận nói: "Làm nhân vật li3m cẩu mà sao cậu lại có thể mượn tay người khác đi chăm sóc Tần Lý chứ! Không được, tuyệt đối không được."
Trình Mộc Quân: "Bình thường công việc của tôi bận muốn chết, làm sao có thời giờ nấu cơm, chuyện có thể dùng tiền để giải quyết thì tại sao lại không làm. Người ta là người chuyên nghiệp đó, tay nghề chắc chắn tốt hơn tôi. Kết quả đều là Tần Lý được chăm sóc kĩ càng, quan trọng quá trình làm gì?"
Hệ thống tự bế, không muốn nói chuyện nữa, nói thêm gì nữa chắc nó sẽ bị Trình Mộc Quân tẩy não mất. Chắc phải xin bên trên thêm mấy cái công năng nữa, đề phòng tên Trình Mộc Quân này OOC quá nhiều.
_____
Làm mờ bằng mosaic là kiểu như này: