TIÊN NGHỊCH

Vương Lâm ngẩng đầu nhìn lão giả, nói rõ từng lời một:
 
- Tiền bối yên tâm. Vương mỗ xem xong Thần Đạo thuật sẽ lập tức rời đi, từ nay về sau sẽ không bao giờ quay lại nữa.
 
Lão giả mặt đỏ nhìn Vương Lâm, một lúc lâu sau mới lật tay một cái, trong lòng bàn tay đã xuất hiện thêm một chiếc ngọc phù. Lão đem chiếc ngọc phù để lên trên một tấm thạch bích, nhất thời từ chỗ ngọc phù tản mát ra từng đạo ánh sáng, chúng nhanh chóng lan ra toàn bộ thách bích.
 
Ngay lúc này, trên thạch bích đã xuất hiện một tầng tinh quang, tinh quang càng lúc càng đậm, cuối cùng toàn bộ thạch bích giống như trở thành một chiếc mặt kính vậy.
 
Lão giả cũng không quay đầu lại, mà bước vào mặt kính, cả người như chìm vào trong nước, trên thạch bích xuất hiện từng đạo rung động nhỏ, Vương Lâm chần trừ một phen, sau đó cũng bước.
 
Một cảm giác mát lạnh truyền vào cơ thể hắn khi tiến vào trong thạch bích, phảng phất như trên mặt vừa được một chiếc khăn ướt lau qua vậy.
 
Cảm giác mát lạnh trôi qua, Vương Lâm phát hiện mình đã tiến nhập vào trong thạch bích, hắn nhìn về phía sau, bên trong thạch bích cũng giống như bên ngoài, đều nổi lên từng gợn ba động.
 
Vương Lâm đưa tay vào thử dò xét một chút, cảm giác mát lạnh một lần nữa xuất hiện.
 
- Đây là Thủy Kính môn do luyện khí thuật của Chiến Thần Điện chế tạo ra, nếu không có ngọc phù giúp đỡ mở ra thì phải có tu vi Hóa Thần kỳ mới tiến vào được. Nếu không thì chẳng có ai có thể tiến vào được bên trong thạch phủ này. - Lão giả mặt đỏ bình thản nói.
 
Vương Lâm nghe nói tới thuật luyện khí, nội tâm hơi động, một lần nữa cẩn thận nhìn thoáng qua phía sau thạch bích, sau đó đi theo lão giả mặt đỏ tiến vào bên trong.
 
Không gian của thạch phủ rất lớn, ngoại trừ đại sảnh ở chính giữa, bốn phía đều có thạch thất nhưng bên ngoài nếu nhìn kỹ đều có một chiếc thủy kính môn.
 
- Bên trong đây có ba trăm sáu mươi lăm gian thạch thất, mỗi một gian đều có thủy kính môn. Thủy Kính môn trên thực tế chính là tượng trưng cho đệ tử luyện khí điện Vương Lâm nhìn một hồi, sau đó thu lại ánh mắt của mình, lúc này hai người đã đứng ở trong đại sảnh ở chính giữa. Phía trước mặt có một loạt các giá, một giá được chia ra làm bốn tầng, mỗi tầng cũng bày đặt một ít linh bài.
 
Trừ tầng cao nhất chỉ có một chiếc linh bài ra, những tầng còn lại đều có không ít các loại linh bài.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn chiếc linh bài ở trên cao nhất, trên đó viết: "Lão tổ khai sáng Chiến Thần Điện - Cung Mặc."
 
- Cung lão tổ là người khai sáng Chiến Thần Điện, Thần Đạo thuật cũng là do người phát hiện ra. - Lão giả mặt đỏ khom người cung kính cũng bái linh bài đó, vừa nói vừa quay người nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, sau đó cũng khom người vái một vái.
 
Lão giả mặt đỏ lại xoay người tiếp tục đi vào trong, đi qua khu vực để linh bài thì thấy xuất hiện một chiếc thạch bích làm bằng thanh ngọc, bên trên đó chạm khắc vô số các chữ nhỏ, Vương Lâm vừa ngẩng đầu nhìn thì thấy có một hàng chữ to ghi "Thần Đạo Thuật".
 
Nhưng khi xem xuống bên dưới, đáy lòng hắn không khỏi trầm xuống, phía dưới viết:
 
- Đệ tử Trần Trùng dựa vào ký ức khắc họa lại, hậu nhân tu luyện cần phải cẩn thận.
 
- Thất vọng rồi áo? - Lão giả mặt đỏ nhìn về phía Vương Lâm thở dài nói:
 
- Có một thời gian Chiến Thần Điện xuất hiện phản đồ, từ đó về sau bí mật về Thần Đạo thuật được truyền đi khắp nơi không hề kiêng dè. Không lâu sau đó, tứ cấp tu chân quốc Thiên Cương quốc tới điều tra. Bọn họ luận đàm với Cung lão tổ xong thì mang Thần Đạo thuật nguyên thủy đi.
 
Vài ngày sau đó, Cung lão tổ cũng đi vân du, từ đó về sau không thấy trở về nữa.
 
- Thần Đạo thuật là thuật pháp quỷ dị nhất cả đời ta từng gặp qua, bất luận kẻ nào sau khi nhìn thấy cũng chỉ có thể lĩnh hội, chứ không thể diễn đạt thành lời, như là có một loại lực lượng vô hình ngăn cản vậy.
 
- Trần Trùng lão tổ có tư chất tầm thường, là môn hạ kém cỏi nhất trong đám đệ tử của Cung lão tổ. Nhưng ngài bằng vào trí nhớ của mình đã làm được điều mà không ai làm được, điêu khắc ra bức Thần Đạo thuật này. Sau khi khắc xong, Trần Trùng lão tổ mới tuyệt khí bỏ mình, trước khi chết người nói lại cho hậu nhân biết, Thần Đạo Thuật rất cao thâm, đại hạn của ngài đã đến chỉ có thể khắc xong một thành của bộ thuật pháp này, hậu nhân trong khi tu luyện phải cẩn thận.
 
- Kỳ thật Trần Trùng lão tổ lo lắng quá nhiều, Thần Đạo Thuật há có thể dễ dàng hiểu được? Chiến Thần Điện qua mấy ngàn năm cũng chỉ có không đến ba mươi người hiểu được một thành này, trong ba mươi người đó hơn một nửa đã Kết Anh thành công.
 
- Về phần các tu sĩ của môn phái khác của Hỏa Phần quốc tới xem Thần Đạo thuật kỳ thật đều là giả, có thể nhìn ra đó là giả lại càng ít người.
 
Vương Lâm nghe lão giả mặt đỏ nói, yên lặng nhìn thạch bích thanh ngọc trước mặt. Trước mắt hắn như hiện lên một nam tử gầy yếu đang tiêu hao hết tuổi thọ của mình để khắc nên bức tranh này.
 
- Ngươi hãy tự xem đi. Ta ở bên ngoài chờ ngươi. Thủy Kính môn có phong ấn, không nên tự tiện xông vào. - Lão giả mặt đỏ nói xong liền xoay người rời đi. Vương Lâm ở lại xem từng chữ một trên tấm thạch bích, nhưng càng xem hắn càng thấy khỏ hiểu, có rất nhiều chỗ xung đột với nha, nhìn một lúc mặt hắn bắt đầu nhăn lại.
 
Hồi lâu sau, Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống mặt đất, hai mắt không hề chớp nhìn thanh ngọc thạch bích, từ chữ trên đó nhất thời hiện ra trong đầu hắn.
 
Càng xem hắn càng cảm thấy mê hoặc, Thần Đạo thuật căn bản là làm cho người ta không thể giải thích được. Hai hàng lông mày của hắn càng lúc càng nhăn lại, sau khi xem xong hết toàn bộ tấm thạch bích hắn dứt khoát nhắm mắt lại, trong đầu không ngừng hiện lên những chữ viết trúc trắc khó hiểu đó.
 
Thời gian chậm rãi trôi đi, Vương Lâm vẫn không thể lý giải được một chút nào nội dung trong đó. Hắn chậm rãi mở mắt ra, thầm than một tiếng, một lần nữa xem lại những chữ ghi trên thạch bích, nhưng lúc này đồng tử hắn đột nhiên thu lại, thì thào nói:
 
- Không đúng a!
 
Trong nháy mắt hắn nhìn về phía bức tường, những chữ lúc nãy hiện ra trong đầu hắn đột nhiên biến mất, giống như chúng chưa bao giờ tồn tại vậy. Vương Lâm nhìn từng chữ trên vách tường, từng chữ trên đó rất quen
 
thuộc, vừa nãy hắn đã ghi nhớ toàn bộ trong đầu, vậy mà chỉ chớp mắt nó đã biến mất không còn dấu vết.
 
Hít sâu một hơi, gương mặt lộ vẻ ngưng trọng, Thần Đạo thuật quá mức quỷ dị, khó trách không có ai có thể ghi lại. Năm đó hắn từng bắt Chu Tử Hồng vì hắn mà ghi lại một bản, thế nhưng Chu Tử Hồng mê hoặc nói Thần Đạo thuật căn bản không thể ghi lại. Lúc đó hắn cũng chỉ có chút kinh ngạc, nhưng không để trong lòng, hôm nay trải qua việc này mới thấy sự nghiêm trọng của vấn đề này.
 
Một lần nữa nhìn lên, ánh mắt Vương Lâm đặt ở trên hàng chữ "Đệ tử Trần Trùng bằng trí nhớ ghi lại". Đáy lòng hắn càng lúc càng rung động, dù sao lúc trước cũng chỉ nghe người ta nói lại, còn bây giờ hắn tự thân trải nghiệm độ khó khăn của Thần Đạo thuật. Danh tự Trần Trùng ở phía trên khắc sâu vào trong lòng hắn.
 
Hít một hơi khí lạnh, ánh mắt Vương Lâm lại một lần nữa nhìn xuống những chữ bên dưới, sau một nén nhang hắn lại ghi nhớ được toàn bộ. Tuy nhiên không lâu sau đó, một màn đó làn lặp lại, những thứ vừa ghi nhớ lại biến mất một cách quỷ dị.
 
Lặp đi lặp lại mấy lần, sắc mặt Vương Lâm dần trở nên âm trầm, hắn nhìn chằm chằm vào thạch bích, mắt không hề chớp. Lúc này đây, hắn không ghi nhớ, mà là một lần nữa xem lại.
 
Vương Lâm lần đầu tiên xem Thần Đạo thuật phải mất thời gian ba nén nhang, nhưng bây giưof hắn chỉ cần thời gian một nén nhang là đã nhìn hết một lần. Hai tròng mắt của hắn đảo qua càng lúc càng nhanh, dần dần chỉ dùng thời gian nửa nén nhang là đã xem hết tấm thạch bích.
 
Thời gian chầm chậm trôi qua, tốc độ của Vương Lâm càng lúc càng nhanh, từ nửa nén nhang một lần trở thành ba lần. Tốc độ của hắn đang không ngừng gia tăng, chậm rãi, hai mắt hắn tràn ngập những tơ máu li ti, từng cơn đau nhức từ mắt truyền tới.
 
Không biết trải qua thời gian bao lâu, hai mắt Vương Lâm như hợp lại cùng một chỗ, nhưng thạch bích ở trước mặt vẫn tồn tại như cũ.
 
Tốc độ đọc của hắn càng lúc càng nhanh, cuối cùng Vương Lâm mặc dù nhắm mắt lại, nhưng hai mắt vẫn cảm thấy đau đớn. Hai hàng máu tươi theo khóe mắt chảy xuống, nhưng ngay lúc này Vương Lâm lại mở mắt ra, trong ánh mắt của hắn chứa đầy những tơ máu rậm rạp, gương mặt hắn trở nên vô cùng dữ tợn. Lúc này hắn nhìn thấy những hàng chữ trên thạch bích chậm rãi biến mất, một thân ảnh mặc bạch y xuất hiện, gương mặt của nhân ảnh này trông rất mơ hồ, chỉ có thể thấy hai tay của hắn đang không ngừng thi triển mấy loại thủ ấn. Hai cánh tay của nhân ảnh thôi động làm xuất hiện tàn ảnh, sau đó thân thể biến thành hai, rồi ba người.
 
Cùng với phân thân thuật bất đồng chính là phân thân của thanh sam lão giả thực lực tương đương với chủ thể, nhưng lại có chút khô khan, từng cử động đều là bắt chước động tác của chủ thể.
 
Nhưng phân thân ảnh của bạch y nhân này lại khác, mỗi một phân thân đều cực kỳ linh hoạt, một chút khô khan cũng không có, thậm chĩ làm cho Vương Lâm không thể phân biệt được đâu là chủ thể, đâu là phân thân.
 
Kỳ thật Vương Lâm cũng không rõ, thanh sam lão giả có thể phân thân là do một kiện pháp bảo cường đại làm ra, cũng không phải là phép thuật phân thân chính thức.
 
Từ từ, thân ảnh của bạch y nhân dần lờ mờ đi, cuối cùng tiêu tán.
 
Vương Lâm một lần nữa nhắm hai mắt lại, thần sắc của hắn tái nhợt, trên mặt lộ vẻ trầm tư. Trong đầu hắn bất tri bất giác hiện lên nhiều hơn một đoạn khẩu quyết. Cẩn thận phân tích một chút, Vương Lâm không khỏi cười khổ, Thần Đạo thuật hắn đã hiểu rõ được một chút.
 
Đây là thần thông tu luyện phân thân thuật, sở dĩ có thể gia tăng tỷ lệ Kết Anh kỳ là vì tu luyện ra thêm được một cái phân thân, để đồng thời tu luyện, đề cao tốc độ tu luyện của bản thân. Trong nháy mắt khi tiến hành Kết Anh hai người hợp nhất, xác xuất có thể thành công được đề cao hơn trước.
 
Chỉ bất quá, loại công pháp này không được trọn vẹn, luyện phân thân thuật có một khuyết điểm rất lớn, một khi phân thân hình thành nó sẽ không có một chút tu vi nào. Tuổi tho của mình cũng không còn đuợc nửa gáp, như thế loại công pháp này liền trở nên yếu kém.
 
Trong đám khẩu khuyết mà Trần Trùng lưu lại, có một đoạn nói, vì tuổi thọ của mình nên không thể ghi chép lại đầy đủ khẩu quyết, thế cho nên công pháp bị tàn phá, hắn còn đưa ra một biện pháp để giải quyết vấn đề tu luyện.
 
Phương pháp này chính là sau khi tu luyện được phân thân, thời gian sáu năm còn lại dùng để phục dụng đang dược. Trước đó phải chuẩn bị một số lượng lớn đan được để gia tăng thêm tu vi.
 
Nếu chuẩn bị đủ linh đan thì nói không chừng chỉ cần thời gian sáu năm là để cho phân thân trở thành Kết Đan kỳ tu sĩ, như vậy tỷ lệ kết anh thành công sẽ gia tăng được mấy phần.
 
Vương Lâm hơi trầm ngâm một chút, sau đó cười khổ một tiếng, thu hồi lại ý niệm tu luyện Thần Đạo Thuật trong đầu. Hắn không có nhiều đan dược để cấp cho phân thân sử dụng, hơn nữa nói tới đan dược thì ngay cả hắn cũng không đủ dùng, nói gì tới cho phân thân.
 
Nếu phải sử dụng cách này thì tốt nhất là nên chuẩn bị một ít đan dược tăng tỷ lệ kết anh thì hay hơn.
 

Bình luận

Truyện đang đọc