TIÊN NGHỊCH

Tất cả những điều đó Vương Lâm cũng không biết. Vào lúc này, hắn hoàn toàn dung nhập trong ý cảnh Sinh Tử, cảm nhận ý nghĩa của thiên đạo.
 
Theo linh lực dung nhập càng lúc càng nhiều, Nguyên Anh của Vương Lâm càng bay lên cao, tới tận trần động. Sau đó, nó chẳng hề gặp phải một chút cản trở xuyên qua, bay lên sau núi.
 
Vào lúc này, tất cả tu sĩ xung quanh đều nhìn thấy một cảnh tượng mà cả đời này bọn họ không thể quên được. Trước mắt họ chỉ thấy một thân hình bé nhỏ đang khoanh chân ngồi trong một làn ánh sáng bảy màu, chầm chậm bay lên không trung.
 
Nguyên Anh vừa xuất hiện, linh lực bốn phía giống như cơn lũ ồ ạt bao lấy Nguyên Anh. Ngay sau đó, hai tay của Nguyên Anh chậm rãi huy động, kết xuất một cái pháp quyết cổ quái.
 
Cả quá trình đó diễn ra thật lâu.
 
Được linh lực quán nhập vào trong cơ thể, hai tay Nguyên Anh của Vương Lâm bắt quyết càng lúc càng nhanh, gần như tạo thành tàn ảnh. Từ từ, ánh sáng bảy màu bao phủ xung quanh cơ thể Nguyên Anh thu liễm. Cuối cùng không còn lấy một chút. Ngay sau đó, thân thể Nguyên Anh của Vương Lâm chợt biến thành trong suốt, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.
 
Vào lúc này, hắc động trên bầu trời, phun ra một đợt linh lực cuối cùng, sau đó từ từ khép lại rồi biến mất.
 
Một đợt linh lực cuối cùng đó biến thành một con Trường long. Nó rít lên một tiếng rồi từ trên trời bay xuống, dung hợp một chỗ với Nguyên Anh. Vào lúc này, một luồng hơi thở khác thường từ Nguyên Anh tỏa ra.
 
Thân thể Nguyên Anh đang trong suốt từ từ hiện rõ. Thân thể nó từ từ to lên, cuối cùng đạt tới một chiều cao nhất định. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được, nó so với thân thể Vương Lâm cũng chẳng có gì khác nhau.
 
Nguyên Anh chầm chậm mở hai mắt. Trong đôi mắt của hắn không hề có một chút màu sắc, chỉ có một tia sáng lạnh lùng. Vào lúc này, tất cả Nguyên Anh nhìn thấy cảnh đó đều có một loại ảo giác rằng Nguyên Anh trên bầu trời như siêu thoát, trở thành một điều gì đó huyền bí.
 
Ánh mắt của hắn như đang nhìn xuống mặt đất. Bất luận là con người hay tu sĩ cũng đều chỉ thấy một sự lạnh lùng giống như thế gian chẳng có bất cứ chuyện gì khiến cho hắn hứng thú.
 
Điểm quan trọng của tu sĩ Hóa Thần đó là Nguyên Anh thăng hoa trở thành Nguyên Thần. Nguyên Thần bất diệt thì thân thể vĩnh viễn không mất. Đó cũng chính là Thiên đạo.
 
Vào lúc này, Nguyên Anh của Vương Lâm sau khi được linh lực cải tạo đã lột xác trở thành Nguyên Thần.
 
Nếu như Nguyên Anh là một tên tiểu đồng thì bây giờ Nguyên Anh chẳng những to lớn mà còn có được lực lượng của Thiên Địa mà hình thành Nguyên Thần. Đó cũng chính là điểm đáng sợ của tu sĩ Hóa Thần.
 
Pháp thuật của tu sĩ Hóa Thần ẩn chứa ý cảnh cũng là do sự tồn tại của Nguyên Thần. Có thể nói Nguyên Thần chính là do ý cảnh hóa thành, lấy Nguyên Anh làm gốc cùng với sự tu bổ của linh lực trong thiên địa mà ra.
 
Cũng vì sự tồn tại của Nguyên Thần nên sự mạnh mẽ của tu sĩ Hóa Thần vượt xa tu sĩ Nguyên Anh. Nó cũng giống như sự khác biệt giữa tu sĩ Nguyên Anh và tu sĩ Kết Đan.
 
Sự khác biệt cảnh giới không chỉ là một cái khe nhỏ.
 
Con người hấp thu linh lực trong thiên địa khiến cho thể chất thay đổi. Từ từ, khi linh lực trong cơ thể càng lúc càng nhiều, sau khi sự cải tạo thân thể đạt tới một mức độ nhất định thì sẽ có một sự thay đổi về chất. Sự thay đổi đó được gọi là Trúc Cơ. Theo Thiên đạo mà nói thì Trúc Cơ không thể mượn lực bên ngoài. Tất cả phải dựa vào tu vi bản thân mà đột phá. Có như thế mới phù hợp với đạo tu chân vốn là sự nghịch thiên.
 
Nhưng sự khó khăn của Trúc Cơ quá lớn nên nên mới xuất hiện loại đan dược nghịch thiên là Trúc Cơ đan. Từ từ sau bao thời gian, tới bây giờ trong giới tu chân có rất ít người không cần Trúc Cơ đan mà có thể tự ngưng kết Trúc Cơ.
 
Tuy nói không phù hợp với tiêu chuẩn của Thiên đạo, nhưng theo cách nói của Liên minh tu chân thì Thiên đạo là chết mà tu đạo chính là Nghịch thiên. Vì vậy mà trải qua một thời gian dài cũng không có người nào đi nghiên cứu cơ bản.
 
Sau khi Trúc Cơ xong, thân thể càng thích hợp với việc thổ nạp, hấp thu linh lực được nhiều hơn. Sau khi đạt tới một cấp độ nhất định liền lại gặp phải chướng ngại.
 
Vì vậy mà có quá trình Kết Đan. Mục đích của Kết Đan chính là để áp súc linh lực trong cơ thể. Áp súc.áp súc khiến cho linh lực từ trạng thái vô định mà bắt đầu định hình. Từ chất khí thành chất lỏng sau đó lại từ chất lỏng mà cô đọng lại thành Kim đan. Quá trình này đối với tu sĩ cũng rất khó khăn, nhưng cũng không phải là quá mức tuyệt đối. Nếu thiên tư có đủ thì hiển nhiên là dễ dàng hơn một chút.
 
Kim đan xuất hiện làm giảm bớt áp lực của thần thể. Sau đó lại tiếp tục hấp thu linh lực trong thiên địa. Từ lúc này, linh lực cứ thế mà ngưng tụ vào Kim đan. Từ từ, kim đan càng lúc càng cứng rắn, linh lực ẩn chứa bên trong đã vượt ra ngoài sự tưởng tượng. Đến lúc này, tu sĩ Kết Đan so với tu sĩ Trúc Cơ kỳ mà nói thì chẳng khác gì ông trời, cơ bản không thể chống cự. Nguyên nhân của nó cũng là do sự chênh lệch về linh lực.
 
Sau khi tu sĩ Kết Đan, trải qua bao năm thổ nạp, thân thể lại một lần nữa gặp phải chướng ngại. Đó cũng là lúc tu vi đạt tới Kết Đan hậu kỳ. Lúc này, chỉ đơn thuần thổ nạp đã không thể giải quyết được vấn đề. Vì vậy mà tu sĩ phải biến đổi lần thứ hai.
 
Mặc dù lần này cũng không thể coi là biến đổi hoàn toàn, nhưng đối với tu sĩ mà nói thì sự thay đổi đó cũng long trời lở đất. Có thể coi như tu sĩ đã đặt một chân vào con đường nghịch thiên.
 
Kim đan vỡ vụn sau đó Nguyên Anh được sinh ra.
 
Nguyên Anh.sở dĩ có một chữ Nguyên là do Nguyên chính là sự bắt đầu, ẩn chứa trong đó một chữ Huyền.
 
Một chữ Huyền là chỉ Kim Đan vỡ, Nguyên Anh sinh ra. Một cái thì biến hóa một cách huyền diệu, một cái thì thăng hoa thay đổi. Cả quá trình đó giống như con người hoài thai sau đó sinh ra. Đây cũng chính là lẽ thường của Thiên đạo.
 
Kim đan giống như hoài thai chín tháng mười ngày sau đó mới sinh ra một sinh mệnh mới. Cái sinh mệnh mới đó được gọi là Anh (trẻ con). Vì vậy mà một từ Nguyên Anh mới được xuất hiện.
 
Đạo gia tu luyện cũng theo ý này. Kim Đan vỡ sinh ra một cái Anh mới. Sau đó nó liên tục sinh sôi, chuyển thế trọng sinh.
 
Nguyên Anh xuất hiện, hấp thu linh lực so với Kết Đan cơ bản là không thể nói mà cũng chẳng cùng một cảnh giới. Sau khi có được thân thể Nguyên Anh thì từ dó về sau có thể thoát khỏi được Luân Hồi, có khả năng tranh đấu với trời, có tư cách Nghịch Thiên.
 
Nguyên Anh đạt tới một trình độ nhất định thì chính là Hóa Thần. Để Hóa Thần, mức độ khó khăn rất cao, đối với thiên tư lại yêu cầu cao hơn nữa. Mà điều chú trọng ở đây thì chính là hiểu được thiên đạo.
 
Là một tu sĩ kết anh thì có được tư cách tranh đấu với trời. Tư cách đó quý báu, nhưng chỉ có tư cách không thì không được. Muốn tranh đấu với trời phải siêu thoát luân hồi, phải hiểu rõ Thiên đạo, hiểu rõ Luân Hồi. Chỉ có hiểu rõ pháp tắc của Thiên đạo thì mới có thể từ trong đó tìm ra được phương pháp nghịch thiên. Loại chuyện như thế này có thể nói là vô cùng huyền diệu.
 
Nếu không thể hiểu được Thiên đạo thì cho dù có hấp thu linh lực nhiều đến mấy thì cũng chỉ bằng thừa mà thôi, cũng chỉ tốt hơn so với đứa trẻ con một chút. Cho dù trong tay có thần binh sắc bén đến mấy, nhưng nếu không thể sử dụng thì cũng đành uổng phí. Cho dù cố gắng sử dụng nó để đả thương địch thì chắc chắn cuối cùng cũng sẽ tự đả thương mình.
 
Mà hiểu được Thiên đạo, nắm được ý cảnh thì đó chính là đứa trẻ con đã có sức lực mà cầm lấy binh khí. Sau đó nó dùng sức lức của bản thân mà sử dụng. Chỉ có thể hiểu được Thiên đạo thì mới có thể làm cho thanh binh khí có thể sử dụng một cách tự nhiên. Như thế mới xứng đáng với danh hiệu Hóa Thần.
 
Có thể sử dụng được vũ khí hiển nhiên là đã vượt xa con người, vượt qua các tu sĩ khác. Siêu thoát tới một cảnh giới khác mà chỉ có thần linh mới có thể tương đương.
 
Chỉ có điều, thần linh đó vẫn chưa phải là thần linh trong các điển tịch. Nó chỉ là một chút tư tưởng, một loại biến hóa về nội tâm, đạt tới cảnh giới huyền diệu.
 
Do loại cảnh giới đó cũng có điểm tương tự với thần linh ghi trong điển tịch nên từ từ mới xuất hiện hai chữ Hóa Thần.
 
Nhưng đứa trẻ mới sinh sở hữu lực lượng đó vẫn chưa đủ, cũng chỉ có thể huy động vũ khí mà thôi, nhưng không thể giữ được lâu dài. Dù sao thì trẻ mới sinh thân thể không có nhiều sức lắm. Vì vậy mà mới có Nguyên Thần xuất hiện. Đứa trẻ lớn lên, thân thể hiển nhiên là càng có nhiều sức lực, đó chính là nguyên thần.
 
Muốn ngưng kết nguyên thần, ngoài ý cảnh ra còn cần tới thần thức. Ý cảnh và thần thức kết hợp thành một thể vì vậy mà thần tự nhiên xuất hiện. Đó chính là Nguyên Thần.
 
Về phần sức lực để huy động vũ khí đó chính là lực lượng của Thiên Địa. Tu sĩ Hóa Thần có thể huy động vũ khí, còn tu sĩ Nguyên Anh không nắm trong tay lực lượng của Thiên Địa nên đó cũng là một trong những nguyên nhân được xưng là thần.
 
Lực lượng của thiên địa căn cứ vào ý cảnh mỗi người hiểu được khác nhau mà xuất ra lực lượng Thiên Địa khác nhau.
 
Việc này, nguyên thần của Vương Lâm là một minh chứng. Sau khi lẳng lặng ngắm nhìn Thiên Địa một lúc, Nguyên Thần chầm chậm hạ xuống, chìm vào trong vách núi.
 
Sau khi về tới động phủ, nó hạ xuống đỉnh đầu Vương Lâm rồi chẫm rãi dung nhập. Cuối cùng nó cùng với thân thể kết hợp lại với nhau một cách hoàn mỹ. Vào giờ phút này, trong cơ thể Vương Lâm tất cả linh lực đều biến mất, dung hợp với nguyên thần.
 
Một lúc sau, Vương Lâm chậm rãi mở hai mắt. Cặp mắt của hắn giống hệt như một đứa trẻ mới sinh, đen trắng rõ ràng, mang theo một chút linh khí.
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu, giơ tay phải lên, chộp vào hư không. Nhất thời, một vết nứt không gian xuất hiện trước mặt hắn, thổi ra từng làn gió lạnh, giống như có thể dập tắt sinh cơ ngay lập tức.
 
Bàn tay nhẹ nhàng xé mở không gian trừ phi là trong cơ thể Cổ Thần. Nếu không, cho dù Vương Lâm có thể làm được cũng phải dùng hết linh lực bản thân.
 
Còn cơn gió lạnh từ trong vết nứt không gian thổi ra chính là Diệt Sinh chi phong. Tu sĩ Nguyên Anh muốn chống cự cần phải đem hết sức. Còn tu sĩ Kết Đan thì cơ bản không thể chống cự. Nếu thấy phải nhanh chóng tránh xa, trừ khi là có pháp bảo khắc chế.
 
Mà Vương Lâm khi chưa Hóa Thần, mặt dù không ngại cơn gió đó, nhưng cũng có cảm giác khó chịu. Chỉ khi nào tiến vào bên trong vết nứt thì mới có cảm giác không chịu nổi. Đó cũng là nguyên nhân tại sao mà năm đó khi hắn giao chiến với mấy người, khi họ xé mở không gian bỏ chạy, Vương Lâm không dám đuổi theo.
 
Nhưng vào lúc này, cơn gió đối với Vương Lâm chẳng hề có một chút ảnh hưởng. Cho dù, hắn có chui vào đó, cũng chẳng hề bị thương. Hắn mỉm cười, tay phải luồn vào trong vết rách. Sau khi rút ra, có vài điểm sáng xuất hiện trong tay hắn. Nhìn mấy điểm sáng đó, Vương Lâm suy nghĩ một chút rồi bóp nát.
 
Hắn đứng thẳng dậy, đi về phía trước. Khối đá phong bế cửa động chợt nổ tung.
 
Từ trong động phủ đi ra, Vương Lâm liếc mắt nhìn liền thấy phía xa tất cả tu sĩ của Huyền Đạo tông đang quỳ. Mà hướng ra xa hơn, gần như tất cả tu sĩ của môn phái cũng như đang quỳ gối.
 
Ánh mắt Vương Lâm nhìn qua tất cả mọi người. Trong số họ, hắn thấy có rất nhiều gương mặt quen thuộc. Đột nhiên, Vương Lâm sững người, nhìn về phía một người mặc áo trắng, tướng mạo có chút anh tuấn.
 
Nhìn người đó một lúc, Vương Lâm liền mỉm cười. Sau khi nhìn kỹ, nụ cười của hắn lại càng thêm tươi rói.
 
- Bốn mươi năm đã đạt đến Trúc Cơ hậu kỳ. Tốt lắm. - Vương Lâm thì thào nói.
 
Người trung niên nhìn ánh mắt của Vương Lâm mà ngẩn người. Hắn cảm giác được mình như biết rất rõ về người đó. Nhưng có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ được người này rốt cuộc là ai.
 
Khi người đó nhìn mình khiến cho hắn chợt chấn động, như sực nhớ ra một điều gì trong ký ức. Trong óc hắn chợt hiện lên một chuỗi hình ảnh, hình như mình cùng với người đó từng là đồng môn. Nhưng ngay lập tức, hắn lại lắc đầu. Ý nghĩ đó quá hoang đường. Hắn hít một hơi thật sâu rồi vội vàng cúi đầu.
 
Lúc này, một vị tu sĩ Nguyên Anh kỳ cắn răng bay lên. Khi cách Vương Lâm khoảng trăm trượng liền quỳ xuống, rồi nói một cách run run:
 
- Tiền bối là người Triệu quốc?
 
Lời nói vừa dứt, tất cả tu sĩ bốn phía đều gần như nín thở, tất cả đều im lặng. Ánh mắt bọn họ có một sự nóng bỏng nhìn về phía Vương Lâm. Thậm chí ngay cả người trung niên kia cũng ngẩng đầu lên mà nhìn.
 
Hình dạng của Vương Lâm bây giờ tuy có khác một chút so với sát tinh năm đó, nhưng hơi thở lại hoàn toàn khác hắn. Cũng khó trách những người này không thể nhận ra. Mặc dù có người trong lòng cũng thầm đoán như chỉ dám nghĩ mà không dám nói ra khỏi miệng.
 
Tam cấp tu chân quốc muốn thành tứ cấp phải có được một vị tu sĩ Hóa Thần kỳ. Người này sinh ra ở trong nước. Tứ cấp tu chân quốc có một loại pháp thuật thần thông có thể dò xét nơi xuất xứ. Pháp thuật đó được truyền xuống từ Chu Tước quốc. Trừ phi tu vi có thể vượt qua tu sĩ của Chu Tước quốc, nếu không rất khó có thể che giấu. Quan trọng hơn, vị tu sĩ Hóa Thần kỳ phải ở lại quốc gia một trăm năm thì mới có thể báo lên mà phân định cấp bậc.
 
Hiển nhiên là điều kiện đó Vương Lâm không thể tiếp nhận. Lời nói của lão nhân khiến cho Vương Lâm trầm ngâm một chút rồi nói:
 
- Ta là người ở đây, nhưng lại không thể định cư cả trăm năm. Xin lỗi.
 
Thân thể lão già run lên, lộ vẻ thất vọng. Mà không chỉ có mình lão, tất cả tu sĩ xung quanh cũng đều như thế.
 
Kỳ vọng quá cao đôi khi lại dẫn đến một sự thất vọng quá lớn.
 
Vương Lâm than nhẹ một tiếng. Tay phải hắn phất một cái nhất thời hiện ra mười quả cầu sáng. Hắn hơi trầm ngâm một chút rồi vung tay ném đi. Mười quả cầu sáng chia ra bay về phía mười vị tu sĩ rồi dung nhập vào trong cơ thể họ.
 
Nhất thời, thân thể của mười vị tu sĩ cùng chấn động, nét mặt lộ vẻ đau đớn. Nhưng sự đau đớn đó cũng không lớn lắm. Chỉ sau vài lần hô hấp nét mặt bọn họ đã hiện lên một sự vui mừng lẫn sợ hãi.
 
Người trung niên bạch y cũng được một cái quả cầu.
 
- Tuy ta không thể ở đây, nhưng cũng có thể cấp cho mười cái mầm mống linh khí. Nó cũng không thể giúp các ngươi giảm bớt khó khăn trong tu luyện, nhưng lại cho các ngươi một cơ hội. Nếu trong mười người các ngươi ai có thể đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ ta sẽ biết và đến điểm hóa một lần. - Vương Lâm nói một cách bình thản. Nói xong, hắn lại nhìn qua người trung niên bạch y mà mỉm cười.
 
Mầm mống linh khí hắn lưu lại trong thân thể người đó hoàn toàn khác với những người khác. Nó có thể bảo vệ tính mạng của hắn ba lần.
 
Dù sao thì cũng là một vị tu sĩ Hóa Thần ngưng tụ ra mười cái mầm mống linh khí. Mức độ quý báu của nó là không thể tưởng được.
 
Người trung niên kinh ngạc nhìn Vương Lâm. Cảm giác quen thuộc trong đầu của hắn càng lúc càng mạnh. Nhưng khi cố gắng nhớ thì đầu hắn chợt có một trận đau đớn. Cơn đau càng lúc càng mạnh, vượt qua sự chịu đựng của hắn. Đúng lúc này, một làn hơi ấm từ trong mầm mống linh lực tản ra. Sau khi hơi thở trôi qua, cơn đau liền biến mất. Thân thể hắn run rẩy liên tục, mồ hôi ướt đẫm.
 
- Không nên cố nhớ làm gì. Chờ một ngày ngươi có thể đạt tới Nguyên Anh kỳ chắc chắn sẽ nhớ lại chuyện kiếp trước. Bây giờ nếu biết nhiều thì đối với ngươi sẽ là một sự thống khổ. - Một thanh âm ôn hòa vang lên trong tâm hắn.
 
Người đó ngẩn người, ngẩng đầu lên. Vào lúc này, Vương Lâm đang đứng đối diện mỉm cười với hắn.
 
Vương Lâm hít một hơi thật sâu rồi nhìn thoáng qua tất cả. Nếu như không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, trong tương lai Triệu quốc có người đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ, hắn sẽ trở về một lần cuối cùng.
 
Thân thể hắn chầm chậm bay lên cao rồi từ từ biến mất phía chân trời. Tất cả các tu sĩ đều ngẩng đầu. Trong đó, ánh mắt của người trung niên kia lại có một sự kiên định.
 
- Ta nhất định phải đạt tới Nguyên Anh kỳ. Nhất định.
 
Đúng lúc này, trên bầu trời đột nhiên có một vật hạ xuống. Tất cả mọi người nhìn lên thì thấy đó là một bức tượng điêu khắc bằng gỗ rơi lên đỉnh Hằng Sơn, sau đó dung nhập vào bên trong. Nhất thời, cả ngọn núi trong nháy mắt liền xuất hiện linh khí.
 
- Vật đó giúp cho Triệu quốc tránh được tu chân quốc đồng cấp xâm lấn ba lần. Tự thu xếp lấy. - Từ xa, một thanh âm truyền lại.
 
Đây là do Vương Lâm nhớ tới sự thê thảm của Liên Minh tứ phái nên làm một việc cuối cùng cho Triệu quốc.
 
Sau đó mấy trăm năm bức tượng gỗ đó sẽ miễn trừ cho Triệu quốc ba lần xâm lấn. Tất cả tu sĩ dị quốc có mặt ở đây vốn đã bức tu sĩ Triệu quốc tới tuyệt lộ, nhưng vào lúc cuối cùng lại xảy ra chuyện này. Tất cả tu sĩ Triệu quốc đều đi tới nơi đây. Bọn họ gọi nó là thánh sơn mà quỳ lạy.
 
Lập tức, thánh sơn dưới sự cười nhạo của tu sĩ nước khác liền tản ra một làn ánh sáng nhu hòa. Vầng sáng liền chụp xuống Triệu quốc khiến cho tất cả đám tu sĩ nước khác đang cười nhạo liền tắt ngấm.
 
Sau khi ánh sáng biến mất, toàn bộ tu sĩ của Tam cấp tu chân quốc khác đều tử vong.
 
-------------------------------------- Tại Quyết Minh cốc của Triệu quốc lúc này tràn ngập nắng và gió. Những đám mây trên bầu trời giống như chưa từng có cảnh Hóa Thần trước đó. Cứ vài chục năm, Quyết Minh cốc lại mở ra để cho người ta đi vào tìm bảo vật trong chiến trường ngoại vực.
 
Vương Lâm xuất hiện bên ngoài cốc. Hắn đứng cạnh một vách núi mà quan sát khung cảnh trong cốc một lúc, sau đó liền than nhẹ một tiếng. Tay phải hắn khẽ chộp một cái, nhất thời, một vết nứt không gian dài hơn ba trượng xuất hiện giữa không trung. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được vị trí của vết nứt cùng với vị trí thân thể Vương Lâm tự bạo năm đó hoàn toàn giống nhau.
 
Sau khi Hóa Thần, việc đầu tiên của Vương Lâm chính là tìm lại vết nứt không gian của túi trữ vật khi hắn tự bạo rồi sau đó ngưng tụ lại. Những vật phẩm khác trong túi trữ vật cũng chẳng có gì quan trọng. Nhưng cái vỏ kiếm lại là một vật hết sức quan trọng đối với Vương Lâm. Trong tay hắn bây giờ có hai cái vỏ kiếm. Vương Lâm vẫn có cảm giác trong những cái vỏ kiếm đó ẩn chứa một điều bí mật rất lớn.
 
Thân thể hắn khẽ động liền xuất hiện bên ngoài vết nứt. Từ trong vết nứt một luồng Diệt Sanh phong thổi ra. Nhưng luồng gió này đối với Vương Lâm không hề ảnh hưởng.
 
Hắn cho tay phải vào trong vết nứt. Dưới sự cảm ứng của Nguyên Thần, trong đầu hắn chỉ thấy một loạt điểm sáng ở trong đó. Từ trong vết nứt, chúng bay ra ngưng tụ, dung hợp lại một chỗ với nhau. Thoáng cái, một cái túi trữ vật đã xuất hiện trước mặt Vương Lâm.
 

Bình luận

Truyện đang đọc