TIÊN NGHỊCH

Nếu tiếng trống này giống như mười cái trước thì hắn cũng sẽ không hoảng sợ như vậy. Nhưng tiếng trống thứ mười một lại dùng trống để truyền niệm, loại cảnh giới này người đàn ông mặc kim giáp cảm thấy mình làm không được.
 
Chuyện này cũng không có quan hệ quá lớn đối với tu vi, mà nó là một loại cảnh giới, một loại Ý Cảnh, một loại thăng hoa của linh hồn.
 
Đối với người đàn ông mặc kim giáp thì tất cả mọi việc xảy ra vào ngày hôm nay có thể nói là cả đời khó quên. Lúc này hắn tìm mọi cách để tránh né cái nhìn của Vương Lâm.
 
-Đánh mười lăm cái, ngươi chặt một cánh tay phải không?
 
Vương Lâm khẽ nói, giọng hắn cũng không lớn, nhưng trong khoảnh khắc lại làm cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy rất rõ ràng.
 
Người đàn ông mặc kim giáp cảm thấy da đầu tê dại. Hắn thà tiến lên trực tiếp đánh một trận với Vương Lâm, thậm chí không thèm dùng thần thông để đối chiến với Vương Lâm, còn hơn phải đối mặt với tiếng trống truyền đạo vừa mới thành hình kia.
 
Vương Lâm không cho người đàn ông mặc kim giáp thời gian để trả lời. Hắn thu hồi ánh mắt, lần đầu tiên đảo mắt nhìn khắp bốn phía khán đài. Trong mắt hắn, vẻ mặt của từng người đang ngồi trên đài lần lượt hiện lên, những người này nhìn thấy ánh mắt hắn lại tìm cách lảng tránh.
 
Vương Lâm đảo mắt nhìn qua sáu người phó soái Thiên, Huyền, Hoàng, Vũ, Trụ, Hoang. Mọi người đều tìm cánh tránh né cái nhìn của hắn, chỉ có một người trong mắt lộ ra vẻ trấn tĩnh dám nhìn thẳng vào mắt Vương Lâm.
 
Người này chính là Huyền phó soái, cặp mắt của hắn vẫn trấn tĩnh nhìn về phía Vương Lâm, trong đó còn lộ ra một tia cảm khái. Hắn giơ hai tay lên rồi ôm quyền hướng về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm hơi gật đầu, ánh mắt hắn lại dời đi. Lúc này hắn nhìn về phía tám vị Yêu soái rồi đảo qua từng người một. Trong đám Yêu soái đang nhìn thẳng vào ánh mắt hắn cũng có sự khác biệt. Trong nháy mắt khi Vương Lâm nhìn đến Thiên soái, lần đầu tiên Thiên soái mở miệng nói:
 
-Vương Lâm! Tên của ngươi ta sẽ nhớ kỹ!
 
Đám Yêu tướng đều tìm cách lảng tránh ánh mắt Vương Lâm, nhưng Thạch Tiêu lại gầm nhẹ lên một tiếng rồi cưỡng ép chính mình không tránh né mà nhìn thẳng vào mắt Vương Lâm.
 
Trong mắt Thạch Tiêu lộ ra một tia chiến ý, nhưng trong khoảnh khắc ánh mắt của Vương Lâm lại dời khỏi hắn, không thèm để ý.
 
Cuối cùng ánh mắt Vương Lâm dừng lại trên người Mặc Phi.
 
Thần thái Mặc Phi vẫn hờ hững, hắn lạnh lùng nhìn về phía Vương Lâm.
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt rồi nhắm chặt lại, tay phải hắn khẽ đặt lên Yêu Cổ, mục đích của hắn lúc này không phải là đánh trống.
 
Khoảnh khắc vừa rồi khi tiếng trống truyền đạo vang lên, đây là lần đầu tiên Vương Lâm cảm nhận được sự kêu gọi Vấn Đỉnh. Có thể nói hắn đã đứng cạnh biên giới Vấn Đỉnh.
 
-Ta phải Vấn Đỉnh!
 
Vương Lâm chưa mở hai mắt, nhưng chỉ trong khoảnh khắc cả người hắn lại bùng ra một luồng sức mạnh cường liệt. Hắn dùng tay phải đánh lên Yêu Cổ.
 
-Tùng! Tùng!
 
Tay phải hắn chưa di chuyển nhưng tiếng trống lại đột nhiên vang lên, hóa thành sấm sét phủ xuống khắp mặt đất.
 
Hai tiếng trống vang lên liên tiếp, những bi ai trong tiếng trống đột nhiên trở nên vang vọng làm cho những sấm chớp đang phủ xuống cũng phải ẩn chứa sự bi thương.
 
-Vẫn còn thiếu một chút!
 
Vương Lâm khẽ nói. Trong nháy mắt khi hắn vừa dứt lời, trên Yêu Cổ lại vang lên một tiếng "Tùng".
 
Ba tiếng trống vang lên! Tiếng thứ mười hai, mười ba, mười bốn truyền ra chấn động trời đất.
 
Sự bi ai dung hợp vào trong tiếng trống tạo thành một lực trùng kích mạnh hơn trước đó rất nhiều lần. Nó từ trên Yêu Cổ truyền theo cánh tay phải Vương Lâm rồi trực tiếp đi vào trong cơ thể hắn.
 
Lúc này, tất cả mọi người đều nghe thấy những tiếng ầm ầm từ trong cơ thể Vương Lâm truyền ra. Những âm thanh này còn thua kém tiếng sấm sét trên bầu trời, nhưng truyền vào trong tai lại làm cho tất cả mọi người ở đây cảm thấy một cảm giác sảng khoái đến từ bên trong xương cốt.
 
Từng giọt mồ hôi màu đen tiết ra từ trong tất cả những lỗ chân lông trên toàn thân Vương Lâm.
 
-Tẩy tủy!
 
Trong mắt Thiên Soái lóe lên một luồng tinh quang, trong đó uẩn hàm sự tán thưởng trước nay chưa từng có.
 
-Đây mới thật sự là tẩy tủy, trước đó chỉ là tẩy da lông mà thôi!
 
Ánh mắt của những Yêu soái khác nhìn về phía Vương Lâm với một sự đố kỵ. Không ai hiểu rõ về Yêu Cổ như bọn hắn, vì sao ở Thiên Yêu quận nó chỉ xếp sau sinh vật trong Long Đàm?
 
Trong Long Đàm có một Cổ Yêu Chi Linh, thuyết pháp chi đạo, thiên địa chi tôn!
 
Mà Yêu Cổ này lại được làm bằng da của Cổ Yêu, nó bao hàm rất nhiều lực lượng của Cổ Yêu. Thậm chí còn nghe nói các triều đại Yêu Đế lấy phương pháp truyền thừa để gõ Yêu Cổ, có thể rút ra lực lượng của Cổ Yêu, do đó có thể bảo vệ Thiên Yêu quận vạn vạn năm vinh quang.
 
Chỉ những người trong Đế tộc mới có tư cách dùng sức mạnh Cổ Yêu để tẩy tủy, còn người ngoài trừ khi lập được những công lao hiển hách mới được ban thưởng cho tẩy tủy.
 
Trước khi một vị Yêu Soái nhận chức đều được ban thưởng một cơ hội đánh Yêu Cổ, chuyện này thực tế là một phần thưởng, để họ tẩy tủy.
 
Nhưng bọn họ có thể tẩy tủy được hay không thì phải dựa vào tu vi của từng người.
 
Ba tiếng trống vang lên hóa thành một lực trùng kích mạnh mẽ, nó điên cuồng vận chuyển trong cơ thể Vương Lâm. Cơ thể hắn đã gần như không còn một tạp chất nào lại được tẩy tủy một lần nữa.
 
-Thứ mười bốn… ….
 
Vẻ mặt người đàn ông mặc kim giáp lại càng trở nên tái nhợt.
 
Ngoại trừ người đàn ông mặc kim giáp ra, tất cả mọi người ở bốn phía quảng trường đều quên hết mọi chuyện, bọn họ đang chìm người vào những âm thanh, vào trong những dư âm đang chấn động cơ thể.
 
Đây là âm thanh tẩy tủy!
 
Khi có người tẩy tủy thì trong cơ thể họ sẽ truyền ra những âm thanh, người nào nghe được sẽ có những rung động ảnh hưởng, rồi sinh ra một loại dao động tẩy tủy kém hơn một chút.
 
Vương Lâm mở rộng hai mắt, tất cả những tạp chất bên trong cơ thể đã bị tiếng trống gột rửa sạch. Lúc này hắn có một loại ảo giác giống như cơ thể đang bị bầu trời hút đi. Hắn nhìn lên Yêu Cổ, trong mắt lộ ra vẻ thanh tĩnh.
 
-Vương Lâm ta tu đạo bảy trăm năm, Ý Cảnh nhập vào cơ thể đã viên mãn, nhưng ta đã biết nguyên nhân mình chưa đạt đến Vấn Đỉnh. Ý Cảnh Vấn Đỉnh ta đã có tám phần nhưng đạo tâm lại chưa viên mãn, có lẽ ở sâu trong đáy lòng ta vẫn còn một tia bi thương, một vết phong ấn.
 
-Khi Lý Mộ Uyển chết, Ý Cảnh cảm ngộ của ta lại thăng hoa rồi nhập thể. Nhưng Uyển Nhi lại trở thành một tia chấp niệm của ta.
 
-Vì vậy khi ta nghe thấy tiếng đàn của người con gái kia mới cảm thấy đau thương, cảm thấy đồng cảm. Nhưng nếu nghe tiếng đàn một trăm năm, đến khi người con gái đánh đàn già đi rồi chết, lúc đó ta mới hoàn toàn hiểu ra, nổi đau trong lòng sẽ đi theo những âm hưởng của tiếng đàn rồi lưu lại một dấu vết khó phai ở sâu trong linh hồn… …. Nhưng hôm nay, nhờ tiếng trống mà chỉ trong một thời gian ngắn ta đã giống như trải qua một trăm năm. Ta đem tất cả những bi thương dung nhập vào trong tiếng trống rồi đánh ra. Đau thương trong lòng phát ra hết, đạo tâm viên mãn sẽ đạt đến Vấn Đỉnh.
 
Vương Lâm nâng tay phải lên rồi lại nhẹ nhàng hạ xuống. Trong khoảnh khắc đó, sự tưởng nhớ và tất cả mọi chuyện bi thương ở sâu trong lòng hắn đối với Lý Mộ Uyển cũng tuôn ra, nó đi theo bàn tay rồi hạ xuống Yêu Cổ.
 
-Nhưng nếu làm như vậy ta sẽ phải quên tất cả những sự thật đã từng trải qua sao?
 
Bàn tay Vương Lâm đột nhiên run lên.
 
Quên chính là xóa sạch tất cả những sự thật trong trí nhớ, xóa đi hình bóng của một người đã in sâu vào trong linh hồn. Cho dù Lý Mộ Uyển ở trong Nghịch Thiên châu sẽ có một ngày thức tỉnh lại, Vương Lâm cũng không có bất kỳ một tia tình cảm nào với nàng, chỉ biết mỉm cười tiễn nàng đi về Chu Tước Tinh.
 
Tất cả mọi chuyện, gió về với trời, bụi về với đất… ….
 
Lúc này gió lạnh kéo tới nhẹ nhàng thổi bay mái tóc Vương Lâm… ….
 
Trong mắt Thiên soái lộ ra tinh quang, hắn tiến về phía trước vài bước rồi đứng ở bên rìa khán đài nhìn Vương Lâm. Giờ khắc này, hắn dường như đã nhìn thấu những do dự của Vương Lâm, hắn lẩm bẩm nói:
 
-Hắn có thể vỗ xuống sao? Năm xưa ta cũng phải lựa chọn giống như hắn, lựa chọn thế nào đây…Vấn Đỉnh! Vấn Đỉnh! Người chưa đạt đến thì làm sao biết được, Vấn Đỉnh đại biểu cho cái gì.
 
Vấn Đỉnh là một sự cô độc, đối với nội tâm không còn bất kỳ câu nệ nào. Đối với những người không có gì quyến luyến, Vấn Đỉnh ngoại trừ Nguyên Thần thì việc đột phá trên Ý Cảnh rất đơn giản. Bởi vì sự đơn giản đó mà tu vi cả đời của những người này sẽ không phát triển quá lớn, vì trong tâm bọn họ chưa từng trải qua loại cảm giác đấu tranh thế này.
 
Nhưng đối với một số người trong lòng vẫn còn một điểm xúc động, vẫn còn lưu luyến thì đột phá Ý Cảnh vừa là một loại khảo nghiệm đồng thời cũng là sự đau khổ.
 
Tà Liên, người con gái duy nhất trong đám Yêu tướng, trong mắt nàng lộ ra một tia châm biếm. Lúc này nàng đã từ trong bi thương khôi phục trở lại, nàng nhìn bóng lưng của Vương Lâm, vẻ châm biếm trong mắt nàng lại càng nhiều.
 
Đối với những khảo nghiệm Ý Cảnh của tu sĩ Vấn Đỉnh, nàng biết nhiều hơn một chút so với những Yêu Linh khác, vì sư tôn của nàng đã từng là một người tu sĩ.
 
-Ngươi có thể vứt bỏ hết những gì cảm động và lưu luyến được sao?
 
Thạch Tiêu cau mày nhìn Vương Lâm, hắn hừ nhẹ một tiếng, nói:
 
-Cố làm ra vẻ huyền bí!
 
Trần Đào đứng ở bên cạnh Thạch Tiêu lại nhướng mày. Lần đầu tiên hắn phát hiện người ở trước mặt được chính mình lựa chọn đến giúp đỡ Yêu tướng lại làm cho người ta chán ghét như vậy.
 

Bình luận

Truyện đang đọc