TIÊN NGHỊCH

- Không đúng, nếu là thất phẩm linh đan thì phải có dị tượng xuất hiện, nhưng hiện tại sao lại không có chút dị tượng nào cả? - Lý Mộ Uyển nhìn chằm chằm vào viên linh đan, ánh mắt không chuyển, lẩm bẩm nói.
 
Tay Vương Lâm vung lên chộp một cái. Lập tức viên linh đan chuyển động, bay tới trong tay hắn. Hắn lấy hai ngón tay kẹp lấy đan dược, ngưng thần nhìn kỹ.
 
Viên đan dược phát ra ánh sáng màu xanh, từ những khe nhỏ trên mặt ngoài tỏa ra từng luồng linh lực. Lúc này, cả mật thất đã bị bao phủ bởi một tầng linh lực nồng đậm đến độ khó có thể tượng được.
 
- Đây là thất phẩm linh đan ư? - Vương Lâm nhìn sang Lý Mộ Uyển nói.
 
Lý Mộ Uyển tiến lên vài bước, đứng bên cạnh Vương Lâm. Nàng nhìn kỹ đan dược trong tay hắn vài lần, thở dài nói:
 
- Chính xác mà nói, viên này chỉ thuộc loại nguỵ thất phẩm đan dược mà thôi, thực tế là lục phẩn thượng giai linh đan. Thời điểm chúng ta mở ra đan phong có lẽ lệch một chút nên làm cho đan dược bị vỡ, phẩm chất bị giảm xuống. Nếu được mở đúng cách thì phẩm chất chắc chắn sẽ đạt từ thất phẩm trở lên. Kỳ Hoàng môn chính là một tông phái của Tứ cấp thu chân quốc, tất nhiên có thể luyện chế ra một viên thất phẩm thượng giai linh đan, sau đó chứa đựng trong phong ấn. Dựa theo phẩm chất của đan dược này mà nói thì sợ rằng nó cũng đã có mấy ngàn năm tuổi rồi.
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp lên, nhìn chằm chằm vào viên đan dược này, nói:
 
- Ngươi có biết đan dược này không?
 
Lý Mộ Uyển trầm tư một chút, đôi mắt đẹp của nàng sáng lên, nói:
 
- Kiếm Tẩu Thiên Phong của Kỳ Hoàng môn có ba loại đan dược nổi danh nhất. Nếu Uyển nhi đoán không lầm thì đan dược này chính là Thanh Vân đan. Nghe đồn nó có công hiệu rất thần bí khó lường, đột phá Kết Đan kỳ hẳn là không có vấn đề gì.
 
Vương Lâm trầm ngâm một chút, sau khi thu lấy đan dược, nhìn sang Lý Mộ Uyển nói:
 
- Chờ ta!
 
Lý Mộ Uyển khẽ gật đầu, hai mắt lộ ra một tia nhu tình, nhẹ giọng nói:
 
- Ngươi yên tâm, dù là thất bại cũng không sao cả. Uyển nhi có đan đỉnh này trợ giúp thì sẽ có thể khiến Đoạt Thiên Thất đỉnh của Vân Thiên Tông bị phá hủy. Đến lúc đó, bọn họ tất nhiên sẽ không rảnh để quản chúng ta.
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên một chút lạnh lẽo, bình thản nói:
 
- Sẽ không phải phiền toái như thế đâu.
 
Dứt lời, hắn quay đầu liếc nhìn đan đỉnh một cái, rồi không nói hai lời khoanh chân ngồi xuống. Tay phải điểm vào mi tâm, lập tức cả người biến mất tại chỗ.
 
Lý Mộ Uyển cắn môi một cái. Nếu nàng vắng mặt thời gian quá dài tất nhiên sẽ khiến có kẻ nghi ngờ. Sau khi trầm ngâm một chút, tay phải nàng vung lên, lập tức có một trận pháp xuất hiện trên vách tường. Thân thể mềm mại của Lý Mộ Uyển tiến vào, rồi biến mất khỏi căn mật thất.
 
Giờ khắc này, tại quảng trường phía trên mật thất, quá trình luyện đan của Âu Dương Tử đã đến gia đoạn căng thẳng nhất. Hai mắt hắn loé ra quang mang hưng phấn, trong miệng không ngừng lẩm bẩm. Hồi lâu sau, hắn khẽ quát một tiếng, cả người bay lên, vung hai tay ấn xuống phía dưới. Lập tức đan đỉnh chấn động.
 
Vào giờ khắc này, phong vân đột nhiên biến sắc. Nguyên bản bầu trời đang tối đen bỗng nhiên sáng ngời. Chỉ thấy một viên đan dược loé ra ánh sáng màu vàng, chầm chậm nổi lên từ trong đan đỉnh, càng lúc càng cao.
 
Phía sau, xung quanh đan dược lộ ra thân ảnh của sáu du hồn. Chúng rõ ràng chính là sáu vị luyện đan sư lúc trước. Bọn họ cứ quanh quẩn bên cạnh đan dược.
 
Thần thái của Âu Dương Tử ngưng trọng, ôm quyền cao giọng nói:
 
- Sáu vị đạo hữu, viên đan dược này được các vị tương trợ, mà luyện thành. Từ nay về sau, nó có tên là Lục Đạo linh đan. - Lão phu sẽ dùng nó để tế bái các vị.
 
Lời này vừa dứt, trên mặt một đám du hồn này lộ ra vẻ mặt vui mừng, sau khi lưu luyến nhìn viên đan dược một lúc, chúng đều lần lượt tiêu tán.
 
Cùng lúc đó, đan dược chậm rãi hạ xuống, bị Âu Dương Tử giữ lại trong tay. Thần sắc hắn vẫn như thường nhưng nội tâm thì rất hưng phấn, thầm nhủ:
 
- Ta đã thành công! Như vậy, lão phu đã có thể thử nghiệm luyện chế lục phẩm linh đan được rồi!
 
Lại nói tới Vương Lâm. Lúc này, hắn khoanh chân ngồi trong không gian nghịch thiên. Tay hắn mân mê viên đan dược màu xanh, ánh mắt lộ ra chút do dự. Một lúc sau ánh mắt hắn trở nên kiên định , không nói hai lời, ném viên đan dược vào trong miệng.
 
Sau khi vào miệng, đan dược lập tức hoá thành một đạo linh lực màu xanh, nhanh chóng chảy vào trong cơ thể hắn. Vương Lâm điên cuồng vận chuyển Cổ Thần quyết nhằm cắn nuốt nguồn linh lực vô tận đó.
 
Cùng lúc đó, kim đan của Vương Lâm chuyển động rất nhanh, tăng trưởng một cách mạnh mẽ. Dần dần, một tia linh lực màu tím xuất hiện bên trong kim đan. Theo thời gian số lượng các sợi linh lực ngày một nhiều, tu vi của Vương Lâm trong nháy mắt cũng đạt đến Kết Đan hậu kỳ đại viên mãn.
 
Nhưng tu vi của hắn vẫn còn không ngừng tăng lên, kim đan không ngừng bành trướng. Dần dần, một giọt chất lỏng màu vàng từ trong kim đan rỉ ra, giống như nó bắt đầu bị hoà tan vậy.
 
Thân thể Vương Lâm trong nháy mắt đã trở nên trong suốt, có thể nhìn thấy hết thảy những biến hoá bên trong.
 
Tâm tư của Vương Lâm lúc này rất bình tĩnh, không chút sợ hãi. Hắn chú tâm ngồi xuống, chờ đợi thời điểm Kết Anh. Khi kim đan hoàn toàn hoà tan, chính là lúc Kết Anh. Thời điểm kết Anh, Vương Lâm đã chờ đợi không biết bao nhiêu năm. Thực tế mà nói, tốc độ tu luyện của hắn trong Tu chân giới cũng chưa phải là nhanh nhất nhưng cũng không phải là dài nhất.
 
Đối với Vương Lâm, ý nghĩa của Kết Anh hoàn toàn khác với những người khác.
 
Một khi hắn có thể Kết Anh thành công, đồng nghĩa đã thành công bước đầu tiên của kế hoạch. Bước thứ hai chính là đem phân thân và bản tôn dung hợp lại với nhau cùng một chỗ. Dựa theo sự dung hợp này, sẽ khiến bản tôn cũng có thể Kết Anh.
 
Một khi bản tôn có thể Kết Anh thì Cực cảnh thần thức cũng đột phá lần đầu tiên. Nếu thật sự thành công, như vậy hắn chính là đệ nhất nhân ở Sở quốc.
 
Thậm chí ở Tu Ma hải, hắn cũng có thể yên ổn mà sống, đồng thời có vốn để tranh đấu với Hoá Thần kỳ tu sĩ.
 
Mà tối quan trọng chính là hắn có đủ thực lực để trở về Triệu quốc báo thù. Thù hận của Vương Lâm đối với tên Đằng Hoá Nguyên đó đã tích lũy hơn bốn trăm năm. Mối thù đó đã không thể hình dung được nữa, cũng không có kẻ nào có thể ngăn cản hắn được. Kẻ nào ngăn cản, hắn sẽ bắt kẻ đó phải trả giá bằng máu.
 
Bao nhiêu năm đã qua, Vương Lâm không biết tu vị của Đằng Hoá Nguyên đã đạt đến cảnh giới nào rồi. Nhưng bất kể ra sao, một khi bản tôn của Vương Lâm có thể thành công Kết Anh thì chỉ cần Đằng Hoá Nguyên chưa đạt đến Hoá Thần kỳ kết cục của hắn cũng không thể thay đổi được.
 
Vương Lâm cũng không tin tưởng rằng, với thời gian bốn trăm năm, có thể khiến một Nguyên Anh sơ kỳ tu sĩ đột phá đến Hoá Thần kỳ. Phải biết rằng, từ Nguyên Anh kỳ trở lên, mỗi một cảnh giới nhỏ, cũng đã rất khó tiến triển.
 
Tu Chân giới chính là một toà tháp hình thang, càng là lên trên số lượng người lại càng thưa thớt.
 
Trong bảy cảnh giới: Ngưng Khí, Trúc Cơ, Kết Đan, Nguyên Anh, Hoá Thần, Anh Biến, Vấn Đỉnh thì Nguyên Anh giống như một đường ranh giới. Nếu có thể đạt đến Nguyên Anh, liền đại biểu cho một tu sĩ đã bước vào cánh cửa chân chính của Tu Chân giới, trở thành một cường giả.
 
Ngoại trừ để báo thù, thì còn một nguyên nhân quan trọng nữa thúc dục hắn phải không ngừng tu luyện. Đó chính là cảm giác nguy hiểm xuất phát từ nam tử tóc dài trong Cổ Thần chi địa.
 
Hắn tin tưởng rằng, lấy thiên tư xuất chúng có một không hai của người đó, hắn tất nhiên có thể sẽ nghĩ ra phương pháp rời khỏi Cổ Thần chi địa. Như vậy, một khi thoát khỏi nơi đó, người mà hắn tìm kiếm đầu tiên chắc chắn chính là Vương Lâm.
 
Sau khi dung hợp với ký ức truyền thừa của Cổ Thần, Vương Lâm cảm giác được chính hắn mỗi ngày đều đang lột xác. Loại biến hoá này chủ yếu là diễn ra với tâm thần. Hắn cảm giác được bản thân mình đang dần dần vượt quá giới hạn, hướng lên một mức độ cao hơn.
 
Trước khi chưa bước vào tu chân, giấc mơ lớn nhất của Vương Lâm chính là thi đỗ. Sau đó có thể khiến cho cha mẹ hắn sống tốt hơn. Khi Tứ thúc mang cánh cửa tu chân đến đã mở ra một con đường mới cho hắn. Khi đó, hắn cho rằng thị trấn ở ngoài thôn đã là thành trì lớn nhất. Về phần Thành Đô của Hoàng đế phàm nhân, hắn cũng ít khi dám tưởng tượng, mà cũng chưa từng được đến đó.
 
Khi mới bước vào Tu Chân giới, giấc mộng công danh của hắn đã chuyển thành tiên nhân. Cùng lúc đó, hắn biết Triệu quốc chẳng qua chỉ là một vùng đất bé nhỏ trên thế giới này mà thôi. Những quốc gia giống như Triệu quốc thì chỗ nào cũng có!
 
Sau khi trải qua những biến cố to lớn, Vương Lâm không ngừng thúc dục chính bản thân mình, nghĩ mọi biện pháp để có thể tăng nhanh tu vi. Mục đích của hắn chính là quay về Triệu quốc, giết chết Đằng Hoá Nguyên, báo thù rửa hận. Đi qua nhiều quốc gia, Vương Lâm đã hiểu biết thêm rất nhiều, cũng đã mở rộng tầm mắt. Hắn biết hắn đang ở Chu Tước tinh cầu, Triệu quốc chẳng qua chỉ là một Tam cấp tu chân quốc mà thôi. Trên nó còn có Tứ cấp, Ngũ cấp, thậm chí là Lục cấp tu chân quốc Chu Tước quốc.
 
Hắn biết rằng, thực tế, kẻ thống trị cao nhất ở Chu Tước tinh cầu chính là Chu Tước quốc.
 
Sau khi hắn đạt được truyền thừa của Cổ Thần, tâm thần hắn một lần nữa bị trùng kích. Trong bầu trời mênh mông đầy sao kia, thật sự có rất rất nhiều tinh cầu giống như Chu Tước tinh. Lực lượng của Cổ Thần cực lớn, tuỳ ý có thể huỷ diệt một tinh cầu, khiến hắn vô cùng hâm mộ và ao ước.
 
Trong khoảnh khắc, tâm thế của Vương Lâm lại nhanh chóng lột xác. Giấc mộng của hắn lại được đề cao, không ngừng theo đuổi tu vi, khiến cho bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn. Chỉ có như thế mới có thể sinh tồn tại Tu Chân giới này được.
 
Có thể nói, tâm tính của Vương Lâm rốt cục cũng thoát ly ra khỏi thù hận. Hắn không chỉ vì báo thù mà tu luyện, mà còn vì theo đuổi giấc mộng của bản thân, không cam lòng bị người khác dẫm đạp lên. Hắn muốn tâm tính đạt đến cực hạn của cường giả.
 
Bất cứ một cường giả nào đều cần có tâm tính này, hơn nữa còn cần một quyết tâm kiên định.
 
Mười ngày sau, Vương Lâm từ trong nghịch thiên không gian đi ra. Thân hình hắn vừa mới hiện ra, liền lập tức hợp nhất với bản tôn bên trong đan đỉnh. Cùng lúc đó, phía trên quảng trường, linh lực của Đoạt Thiên Thất đỉnh cũng vô thanh vô tức chậm rãi tiến vào trong cơ thể của Vương Lâm.
 
Bản tôn và phân thân chính là đang tiến hành bước dung hợp cuối cùng, quyết không thể xuất hiện nửa điểm sai sót, nếu không sẽ là kiếm củi ba năm thiêu một giờ. Lúc này, trong lòng Vương Lâm không chút sợ hãi, hắn chìm đắm trong việc dung hợp giữa bản tôn và phân thân.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong cơ thể của Vương Lâm, ngoại trừ Cực cảnh tu vi gây cản trở việc tu luyện, thì còn có một sợi tơ thiên kiếp. Cuối cùng có thể thành công hay không cũng không một kẻ nào có thể biết trước được. Hết thảy chỉ có thể chờ đợi sự lựa chọn của vận mệnh. (tức là chờ lão tác giả)
 
Bên trong Đoạt Thiên Thất đỉnh trên quảng trường chứa đựng linh lực tích lũy cả ngàn năm, dưới phương pháp này không ngừng đem chỗ linh lực đó chuyển vào trong cơ thể của Vương Lâm. Cổ Thần quyết điên cuồng vận chuyển, giống như một hắc động, hung hăng đem tất cả linh lực đều cắn nuốt.
 
Nháy mắt khi phân thân và bản tôn dung hợp, Cổ Thần quyết cũng đang tiến hành biến hoá. Tầng thứ nhất của Cổ Thân quyết chỉ có thể hình dung bằng hai chữ: thôn phệ.
 
Mà tầng thứ hai chính là: hấp thu.
 
Thôn phệ và hấp thu chính là hai cảnh giới hoàn toàn khác nhau. Thôn phệ chính là đem tất cả linh lực tiến vào trong cơ thể của Vương Lâm. Bất kể linh lực có thuộc tính như thế nào đều bị Cổ Thần quyết thôn phệ, chuyển hoá thành linh lực phù hợp với tu luyện của hắn. Đây là cảnh giới bị động.
 
Mà hấp thu, chính là cảnh giới chủ động, một cảnh giới cường đại có thể hấp thu tu vi của cả người khác.
 
Thực tế, sự cường đại của Cổ Thần tộc hoàn toàn là dựa vào kế thừa Cổ Thần quyết. Mỗi một vị Cổ Thần sau khi thức tỉnh, trong đầu đều đã tự nhiên truyền thừa công pháp Cổ Thần quyết.
 
Thân là Cổ Thần, chỉ khi có thể đem Cổ Thần quyết tu luyện đạt đến tầng thứ hai mới chân chính có thể nắm giữ lực công kích mạnh mẽ. Lấy thân thể của Cổ Thần thi triển công pháp tầng thứ hai, thì có thể hấp thu bất kỳ linh lực nào tồn tại trong phạm vi vô cùng lớn vào trong cơ thể. Sau đó lại sử dụng tầng thứ nhất thôn phệ tiêu hoá. Do đó hình thành môt vòng tuần hoàn.
 
Chẳng qua Cổ Thần quyết cũng là công pháp của Cổ Thần tộc, nếu Vương Lâm có được truyền thừa lực lượng, như vậy tự nhiên có thể tu luyện đến tầng thứ hai. Nhưng hiện tại, với thân thể của phàm nhân như hắn, muốn đạt đến cảnh giới hấp thu này thật sự quá mức khó khăn.
 
Cổ Thần quyết mặc dù có chút biến hoá, nhưng loại thay đổi này nếu đem so sánh với tầng thứ hai chân chính thì thật sự quá nhỏ bé, không đáng kể.
 
Thời gian trôi qua, nhoáng một cái đã đến ngày cử hành Song tu điển lễ của Lý Mộ Uyển và Tôn Trấn Vĩ.
 
Hôm nay, trên toàn bộ Vân Thiên Tông tràn ngập một bầu không khí vui mừng. Bầu trời ngàn dặm không một gợn mây, chỉ có duy nhất một màu xanh lam. Tuy nhiên, thi thoảng lại có những đạo kiếm quang, từ bốn phương tám hướng nhanh chóng bay đến Vân Thiên Sơn.
 
Gần như tất cả các môn phái, tu chân gia tộc trong Sở quốc đều phái người đến đây. Trong đó, tuyệt đại bộ phận đều là Chưởng môn hoặc là Thủ đồ tự thân đến. Khí thế bậc này cũng chỉ có Vân Thiên Tông mới có thể có được. Nếu là một môn phái khác, đều không thể có được điều đó.
 
Bởi vì có rất nhiều người đến nơi này nên Vân Thiên Tông mở rộng sơn môn, đặt toàn bộ Vân Thiên Sơn đều nằm trong phạm vi của Hộ sơn đại trận. Ngoài ra còn phái vô số đệ tử ngoại tông tuần tra ở những nơi quan trọng, đồng thời đảm nhận nhiệm vụ nghênh đón khách khứa.
 
Phải biết rằng địa vị của Lý Mộ Uyển ở Vân Thiên Tông rất siêu nhiên. Dù sao nàng cũng là một trong ba vị Ngũ phẩm đan sư. Còn thanh danh của Tôn Trấn Vĩ ở bên ngoài cũng rất cao. Phụ thân hắn chính là một trong Ngoại tông Trưởng lão, tu vi đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ đại viên mãn. Lão được dự đoán chính là người có khả năng cao nhất có thể tiến vào hậu kỳ trong một trăm năm tới, trở thành một trong những vị lão tổ của Vân Thiên Tông.
 
Ngoài ra, Tôn Trấn Vĩ cũng là sự kỳ vọng của ngoại tông. Chỉ đợi tu vi hắn đạt đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ thì sẽ được bổ nhiệm một loạt chức vụ. Thực tế, hắn đã được ngầm lựa chọn làm một trong những người có khả năng tiếp quản chức vụ Tông chủ của Ngoại tông. Nếu phụ thân của hắn có thể trở thành lão tổ thì hắn chắc chắn chỉ còn chuẩn bị mà tiếp nhận chức Ngoại tông tông chủ nữa mà thôi.
 
Nếu không, hắn cũng không có được khả năng song tu với Lý Mộ Uyển. Song tu điển lễ hôm nay, ngoài ý nghĩa kéo Lý Mộ Uyển gắn bó chặt chẽ hơn với Vân Thiên Tông, Ngoại tông còn nhân cơ hội này nâng cao địa vị của Tôn Trấn Vĩ lên, chuẩn bị cho hắn có thể tiếp quản chức Tông chủ sau này.
 
Việc này tất cả đại diện của các môn phái đều hiểu rõ. Lần song tu này có thể xem như một điểm giao nhau giữa Nội và Ngoại tông của Vân Thiên Tông.
 
Dù sao, Vân Thiên Tông chia làm Ngoại và Nội tông. Trong đó Nội tông luyện đan, Ngoại tông tu đạo. Hai tông luôn hợp tác với nhau mới có thể tạo ra địa vị của Vân Thiên Tông như hiện tại.
 
Tôn Trấn Vĩ mặc một áo dài màu đỏ, thân hình cao lớn, dáng vẻ ôn hoà. Thoáng nhìn hắn cũng có một chút anh tuấn. Sau khi xuất hiện cùng với Nội, Ngoại tông chủ và mấy vị Trưởng lão, hắn liền đứng ở bên ngoài đại điện nghênh đón khách quý.
 
Tuy khuôn mặt hắn luôn mang theo vẻ tươi cười nhưng khoé mắt trước sau vẫn hay giật giật. Thực tế, càng gần ngày cử hành Điển lễ, hắn càng lo lắng, có cảm giác như đại hoạ sắp ập đến đầu.
 
Loại cảm giác này khiến hắn thấy thật nực cười. Nếu là một ngày khác còn có thể. Nhưng hôm nay là một ngày trọng đại của Vân Thiên Tông, gần như toàn bộ các vị lão tổ của Vân Thiên Tông đều xuất quan đi ra. Nếu hôm nay có kẻ dám đến nơi này quấy rối thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
 
Trừ khi tu vi của đối phương đạt đến Hoá Thần kỳ. Nhưng lấy thân phận của Hoá Thần kỳ tu sĩ tất nhiên sẽ không đến quấy rối Vân Thiên Tông. Hơn nữa sau lưng Vân Thiên Tông còn có Cự Ma tộc, bất cứ một Hoá Thần kỳ tu sỹ nào đều phải cố kỵ vài phần.
 
Như vậy, Tôn Trấn Vĩ hầu như không tìm được lý do nào để khiến cho hắn phải lo lắng. Hắn âm thầm cười khổ, khi thấy bản thân đã lo nghĩ quá nhiều.
 
Chẳng qua, tuy đã tự nhủ như thế nhưng trong đầu hắn đôi lúc vẫn nhớ đến ánh mắt lạnh lùng của người kia.
 
Lúc này, ở trước mặt Tôn Trấn Vĩ là một lão già mặc áo xám. Sau khi liếc nhìn Tôn Trấn Vĩ một cái, bước chân của lão liền chậm lại, đợi Tôn Trấn Vĩ đến gần thì trầm giọng nói:
 
- Trấn Vĩ, không nên suy nghĩ nhiều, nếu kẻ quen biết với Lý Mộ Uyển kia hôm nay dám đến đây, vi phụ sẽ làm cho hắn có chạy đằng trời cũng không thoát được. Mặc dù tu vi của hắn có thông thiên cũng chẳng thể làm gì được. Việc này ta đã bàn bạc với Tông chủ. Con cứ yên tâm đi.
 
Giọng điệu của lão già này bình thản nhưng ẩn chứa một sự tự tin. Đây chính là phụ thân của Tôn Trấn Vĩ, cũng là một trong số Ngoại Tông Trưởng lão.
 
Tôn Trấn Vĩ vội vàng cung kính vâng lời. Đối với sự tình liên quan đến Vương Lâm, hắn có thể che dấu với bất cứ kẻ nào nhưng không nửa điểm dấu diếm phụ thân hắn. Điều này từ lâu đã trở thành thói quen của hắn.
 
Lúc này, nghe thấy Tông chủ cũng tham dự vào việc này, nội tâm hắn đã ổn định. Ngẩng đầu nhìn lại về một chỗ, lão giả đầu bạc, ngồi song song với Nội tông tông chủ, cũng quay đầu nhìn hắn mỉm cười.
 
Người này đúng là Vân Thiên Ngoại tông tông chủ Liễu Phỉ, tu vi thần bí khó lường. Nghe đồn hắn đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ. Tuy nhiên, hắn tu luyện một loại công pháp thần bí, có thể che dấu tu vi bản thân. Trừ phi tu vi cao hơn hắn một bậc, nếu không sẽ rất khó có thể nhìn thấu.
 
Bên cạnh lão giả đầu bạc là Nội tông tông chủ Tống Thanh. Những người phía sau hắn, nếu nhìn kỹ có thể thấy rằng tu vi của họ cao thấp khác nhau. Nhưng mỗi một người trong số đó, xét trên từng phương diện, nếu đặt ở bất cứ môn phái nào khác đều có thể đạt được thân phân cao quý nhất là Thủ tịch đan sư.
 
- Chưởng môn Hạo Nhiên tông Ti Mã, Trưởng lão Từ Ly đến. - Từ phương xa truyền đến một âm thanh kéo dài. Thanh âm vang vọng trên Vân Thiên Sơn mạch truyền ra xa.
 
Cùng lúc đó, hai đạo cầu vồng phá không mà đến, dừng ở bên ngoài đại điện. Sau đó lộ ra thân ảnh của hai người. Một người trong đó mặc áo màu tím, khuôn mặt hằn sâu dấu vết của thời gian.
 
Người này chính là Chưởng môn của Hạo Nhiên tông – Tư Mã Vân Nam. Sau khi hiện thân, hắn lập tức cười lớn, ôm quyền nói:
 
- Tống huynh, Liễu huynh, chúc mừng!
 
Bên người hắn là Từ Ly, mặc trang phục màu xanh. Lấy thân phận của hắn, lúc này đương nhiên không thể mở miệng, chỉ mỉm cười ôm quyền mà thôi.
 
Ngoại tông tông chủ Liễu Phỉ cười dài một tiếng, bước lên vài bước, cũng ôm quyền nói:
 
- Tư Mã đạo hữu! Thoáng cái mà đã mười năm chúng ta không gặp nhau. Nếu hôm nay không phải bản tông phát ra thiệp mời, sợ rằng rất khó có thể mời ngươi đến đây.
 
Nội tông chưởng môn Tống Thanh cũng vuốt râu, ở bên cạnh cười nói:
 
- Tư Mã lão nhi! Lần trước ngươi đáp ứng cho ta một gốc chu quả ngàn năm, hôm nay có mang đến không đây?
 
Tư Mã Vân Nam cười nói:
 
- Hai người vị tất phải làm khó ta ngay như thế chứ! Thôi! Đáng khen cho trí nhớ của ngươi. Ta đã mang chu quả đến đây. Nhưng ta cũng có một đứa đồ tôn đang sắp Kết Đan, ngươi phải cấp cho ta một trăm tám mươi viên đan dược, nếu không chu quả này ta cũng không cấp cho ngươi đâu.
 
Ba người cười lớn, lại nói thêm mấy câu với nhau. Sau đó Liễu Phỉ vung tay lên, Tôn Trấn Vĩ lập tức tiến lên dẫn Tư Mã Vân Nam và Từ Ly đi vào đại điện.
 
Tư Mã Vân Nam cẩn thận đánh giá Tôn Trấn Vĩ một lúc, cười nói:
 
- Quả nhiên là một nhân tài. Tu vi dĩ nhiên đã đạt tới ngưỡng cửa Kết Anh. Không đến trăm năm, Vân Thiên Tông lại có thêm một vị Nguyên Anh kỳ cao thủ. Được!
 
Tôn Trấn Vĩ cười nhã nhặn, cung kính nói:
 
- Đa tạ tiền bối tán thưởng, vãn bối thật không dám nhận.
 
Tư Mã Vân Nam gật gật đầu, cùng với Từ Ly đi vào đại điện. Bên trong đại điện có kê nhiều án kỷ, bên trên có rượu ngon, tiên quả. Lúc này trong điện đã có không ít người đến từ các môn phái khác nhau, đang nhẹ giọng nói chuyện với nhau.
 
Sau khi Tư Mã Vân Nam tiến vào, lại nổi lên một trận vui vẻ. Đi cùng một lúc, Tôn Trấn Vĩ lui lại phía sau, rời khỏi đại điện Đợi sau khi hắn rời khỏi, Tư Mã Vân Nam và Từ Ly ngồi ở một chỗ án kỷ, hai người nhìn vào mắt nhau, Tư Mã Vân Nam truyền âm nói:
 
- Ngươi bảo là người nọ đang ẩn nấp ở trong Vân Thiên Tông ư?
 
Thần sắc của Tư Ly vẫn thản nhiên, cũng truyền âm lại:
 
- Chưởng môn, điều này chỉ là do tại hạ đoán mà thôi, không thể chắc chắn. Trên người hắn sát khi ngập trời, năm đó chính là biến mất ở trong Vân Thiên Sơn. Hơn nữa, ba tháng trước Vân Thiên Tông có xuất hiện một người thần bí. Dưới sự truy kích của ba vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ mà vẫn có thể an nhiên mà rời đi. Theo thám tử miêu tả, Từ mỗ cảm thấy người này chính là người mà năm đó tại hạ đã gặp.Về phần hắn có ẩn núp ở nơi đây hay không, tại hạ cũng không biết được.
 
Tư Mã Vân Nam trầm ngâm một chút, trong lòng thầm nhủ:
 
- Người này nếu thật sự đúng như Từ Ly nói thì nhất định là đến từ Tu Ma hải. Hắc hắc. Vân Thiên Tông trêu chọc sự chú ý của Ma tu từ Tu Ma hải, đối với Hạo Nhiên tông của ta mà nói, chính là một chuyện tốt hiếm có.
 
- La Nguyệt phái Thiên Nhất Chân Nhân, Trưởng lão Sử Thiên Lại đến! - Lại một thanh âm vang lên, Tư Mã Vân Nam ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài đại điện.
 
Lúc này, người của các môn phái cũng lục tục đến. Trong đó trừ bỏ một số ít đại phái là do chính bản thân Tôn Trấn Vĩ chiêu đãi thì những môn phái, gia tộc khác đều được đệ tử của Vân Thiên Tông tiếp đón, lần lượt dẫn vào trong đại điện.
 
Rất nhanh, toàn bộ đại điện gần như đã không còn chỗ ngồi. Mọi người không ngừng cao giọng tranh luận với nhau, làm cho không khí có chút náo nhiệt. Cũng có một số người không thích náo nhiệt thì ngồi ở một góc hoặc uống rượu một mình, hoặc nhắm mắt.
 
Ở bốn phía quanh đại điện, có một vòng tròn đệ tử của Ngoại tông đứng chỉnh tề, tu vi đều là Trúc Cơ hậu kỳ. Tất cả đều đứng thẳng thẳng người, im lặng.
 
Không lâu sau. Liểu Phỉ và Tống Thanh từ bên ngoài đại điện đi vào. Phía sau họ cũng đi theo hơn mười vị Trưởng lão. Còn Tôn Trấn Vĩ thì theo sát phía sau cùng. Ngoại trừ những người này, Lý Mộ Uyển cũng đi trong đó, trên mặt đeo một tấm mạng mỏng màu tím, ánh mắt rất bình thản.
 
Sau khi mọi người đi vào đại điện, người từ các môn phái, các gia tộc đều không nói gì nữa mà ghé mắt nhìn lên.
 
Trên ban thủ tịch, Liễu Phỉ liếc nhìn Tống Thanh một cái, mỉm cười lui ra sau hai bước. Tống Thanh gật gật đầu, ánh mắt đảo qua toàn bộ đại điện, thanh âm bình đạm nói:
 
- Chư vị đạo hữu, hôm nay chính là ngày đại hỷ của Vân Thiên Tông chúng ta… Hắn chưa kịp nói xong, đột nhiên toàn bộ đại điện chấn động. Cùng lúc đó một cỗ uy ấp ngập trời từ dưới đất truyền lên. Khi uy áp tản ra, lập tức đám Nguyên Anh kỳ tu sĩ trong đại điện không tự chủ được, đều đứng lên, ánh mắt lộ vẻ kinh hãi. Thần thức bọn họ vội hướng về dưới nền đất tìm kiếm.
 
Trong ánh mắt Lý Mộ Uyển lộ ra một tia nhu tình. Nàng biết rằng Vương Lâm đã đến!
 

Bình luận

Truyện đang đọc