TIÊN NGHỊCH

Sau khi có được cực phẩm linh thạch, không phải Vương Lâm không nghĩ tới việc theo đường cũ trở ra. Nhưng lúc đó, tình huống quá nguy cấp. Nếu quay đầu bỏ đi, mà không có Mạnh Đà tử mở đường thì có thể an toàn trở lại vị trí lúc đầu hay không cũng chẳng biết được. Mặc dù, cố hết sức trở về được đó nhưng nếu nó chỉ truyền tống một chiều thì chờ đợi Vương Lâm chắc chắn là một cái chết.
 
Với tính cách của Vương Lâm, trừ khi bất đắc dĩ, nếu không hắn chẳng đánh cuộc mạng sống của mình làm gì.
 
Nhưng theo những gì mà hắn suy nghĩ thì ngàn năm trước bốn người Mạnh Đà tử có thể trở về rõ ràng là có truyền tống trận để đi ra. Nếu không, với bốn người Mạnh Đà tử mà nói, chỉ sợ cũng không dám ở đây mà chạy loạn. Đáng tiếc, ngọc giản của Mạnh Đà tử lại không nhắc tới nơi đây. Mà những bản ghi chép của bọn họ cũng không ở trong tay Mạnh Đà tử.
 
Quang mang trong mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn tin rằng nếu có thể tìm được những bản ghi chép đó, chắc chắn có thể tìm thấy đường ra.
 
Sau khi cẩn thận quan sát bốn phía, Vương Lâm từ từ đi về phía trước. Được một lúc, hắn chợt dừng lại, nhìn chằm chằm vào vách đá đằng xa. Trên vách đá có một chút linh lực dao động. Vương Lâm quan sát một chút rồi lùi lại vài bước, sau đó đi sang một bên.
 
Bầu trời u ám càng làm tăng thêm cảm giác nặng nề trong lòng con người. Sau khi Vương Lâm cẩn thận đi qua một cái khe hở giữa hai cấm chế, mới thở phào nhẹ nhõm.
 
Hắn nhìn lại phía sau. Từ lúc bắt đầu tới giờ, mới đi được khoảng ba mươi trượng nhưng đã chiếm của hắn tới mấy canh giờ.
 
Liếc mắt nhìn ngọn núi cao không thấy đỉnh. Căn cứ vào tốc độ như vừa rồi, Vương Lâm chẳng biết mình phải mất bao nhiêu lâu mới có thể lên tới đỉnh núi.
 
Hắn thầm than một tiếng. Muốn vượt qua được cửa thứ hai hoàn toàn phải dựa vào chính bản thân mình. Vương Lâm suy nghĩ một chút, sắc mặt của hắn trở nên u ám. Với tu vi Kết Đan kỳ của hắn bây giờ, muốn vượt qua chỗ này quả thực hết sức nguy hiểm. Nhưng lui lại phía sau cũng nguy hiểm chẳng kém.
 
Muốn sống sót, chỉ có thể kiên trì đi về phía trước. Vương Lâm suy nghĩ một chút. Hắn cũng không tiếp tục đi nữa, mà lui lại phía sau, cẩn thận quay trở lại.
 
Chân ngọn núi là nơi bắt đầu có cấm chế. Khi xuống tới nơi, hắn dừng lại, ngồi xuống, cẩn thận quan sát cấm chế ở đây.
 
Trong phạm vi mấy chục trượng quanh đây cỏ mọc vô số. Nhưng càng đi lên cao, cỏ lại càng ít. Tuy nhiên, nếu cẩn thận nhìn kỹ, thì đám cỏ dại đó như mọc theo một quy tắc nào đó.
 
Vương Lâm hết sức chăm chú nhìn từng gốc cỏ. Mỗi lần xem xong một gốc, hắn lại lấy ngọc giản ra ghi chép những gì đã quan sát được.
 
Mất ba ngày, Vương Lâm dừng ở đây quan sát từng gốc cỏ. Ghi chép toàn bộ dao động, phương hướng.Hắn muốn thử xem thông qua chúng có tìm được một phương pháp phá giải cấm chế hay không.
 
Vương Lâm biết rằng nếu mình cứ tự tiện xông vào thì chẳng có lấy một chút hy vọng mà bước lên đỉnh núi.
 
Hơn nữa, càng lên cao, uy lực của cấm chế càng lúc càng lớn. Đồng thời, những khe hở để di chuyển càng lúc càng nhỏ. Có khả năng không có cả đường mà đi. Một khi tới đó, nếu không có sự chuẩn bị từ trước thì chết là cái chắc.
 
Nếu muốn vượt qua được cửa ải này, phải cố gắng nghiên cứu về những cấm chế nơi đây. Hiểu được càng nhiều thì khả năng sinh tồn của hắn càng lớn. Ngoại trừ cách đó ra cũng chẳng còn có một cách nào khác.
 
Vì vậy Vương Lâm mới từ trên quay xuống đây, cẩn thận tìm hiểu.
 
Cấm chế cùng với trận pháp hoàn toàn khác nhau. Trận pháp chỉ dùng một thủ đoạn đặc biệt tạo ra một thức pháp thuật nào đó có uy lực lớn hay nhỏ. Cái thứ này liên quan tới rất nhiều điều. Có dùng suốt đời đi nghiên cứu cũng chỉ mới chạm được vào cánh cửa của nó mà thôi.
 
Còn về cấm chế.thực tế nó cũng là một loại trận pháp. Tuy nhiên, nó lại là một thứ pháp thuật mang tính chất linh hoạt. Nó có thể tuân theo suy nghĩ của người tạo ra mà thay đổi. Đơn giản mà nói thì cấm chế có xu hướng của thần niệm.
 
Thông thường, một người có đại thần thông chỉ cần trong lòng muốn là có thể hạ được cấm chế. Cho dù có trải qua hàng ngàn, hàng vạn năm, chỉ cần thần niệm không mất thì cấm chế vẫn còn nguyên tác dụng.
 
Thậm chí có loại cấm chế, cho dù người bố trí nó chết đi, thì thần thức lưu lại trên cấm chế sẽ tự hình thành ý thức riêng, duy trì sự vận chuyển của cấm chế.
 
Có thể nói cấm chế có hàng ngàn hàng vạn loại biến hóa. Ngoại trừ người bố trí cấm chế ra, rất ít người có thể hiểu được về nó. Còn phương pháp bài trừ cấm chế cũng chỉ có hai loại. Đơn giản nhất là dùng sức mà phá hủy. Phương pháp này đòi hỏi tu vi rất cao.
 
Phương pháp thứ hai chính là tìm hiểu được nguyên lý và quy tắc của cấm chế đến một mức độ nào đó thì có thể phá giải.
 
Cách mà Vương Lâm sử dụng đúng là phương pháp thứ hai.
 
Sau khi hắn ghi chép được những gì quan sát về cấm chế liền bắt đầu nghiên cứu. Cũng may, khi còn là thôn hồn, hắn đã bỏ thời gian tìm hiểu rất nhiều về trận pháp nên lúc này nghiên cứu cấm chế cũng có thể hiểu được.
 
Thời gian chậm rãi trôi đi. Mười ngày sau, Vương Lâm nhìn chăm chú về một phía, tay phải hắn chợt giơ lên chộp một cái. Nhất thời đám cỏ rậm rạp xung quanh chợt lay động.
 
Bàn tay của hắn hết hướng sang phải lại sang trái. Tuy nhiên, nếu quan sát kỹ thì tay phải của hắn đang thực hiện theo một quy luật nào đó. Cảm nhận một cách cẩn thận có thể thấy nó cũng giống như sự dao động của đám cỏ xung quanh.
 
Sau một lúc, tay phải của hắn huy động càng lúc càng nhanh, đạt tới một tần suất nhất định. Lúc này, cánh tay của hắn hóa thành vô số đạo tàn ảnh nối tiếp nhau. Cái này vừa mất thì cái khác lại xuất hiện.
 
Thêm mấy nhịp hô hấp nữa, trên trán Vương Lâm xuất hiện đầy mồ hôi. Tay phải hắn chợt dừng lại. Nhất thời có một tia sáng màu hồng từ trong bụi cỏ hiện ra, bám theo cánh tay của Vương Lâm.
 
Sau khi Vương Lâm thu tay lại một chút. Hồng quang càng lúc càng yếu, cuối cùng biến mất.
 
Lúc này, hắn gần như mất đi cảm giác từ cánh tay. Hai mắt Vương Lâm chớp chớp nhìn về phía đám cỏ dại. Nó hoàn toàn bình thường không còn một chút gì khác lạ.
 
Tác dụng của cấm chế ở đây sử dụng lực lượng mãnh mẽ để giết địch. Một khi tiến vào bên trong cấm chế lập tức sẽ bị giết chết ngay. Nếu là một tu sĩ có tu vi nhất định, có thể kháng lại sát chiêu. Thì khi lao ra sẽ gặp phải liên tiếp hồng quang oanh kích.
 
Sau vài ngày nghiên cứu, Vương Lâm cũng có một chút hiểu biết về nó. Vừa rồi cũng chỉ là một chút thử nghiệm của hắn mà thôi. Trong mấy ngày qua hắn đã thử tới hơn mười lần rồi.
 
Lần đầu tiên, hắn chỉ có thể duy trì được ba nhịp hô hấp liền vội vã thu hồi, vậy mà suýt chút nữa vẫn bị thương. Cho đến lần này, hắn đã có thể chịu được khoảng mười nhịp hơi thở, đồng thời hồng quang đuổi theo cũng bị hóa giải. Vương Lâm tin rằng, thêm một chút thời gian nữa, chắc chắn hắn có thể chịu được lâu hơn.
 
Nói cách khác, nếu hắn bước vào trong cấm chế, mặc dù không thể phá giải, nhưng vẫn có thể an toàn trong khoảng mười hơi thở. Sau đó rời đi, cho dù là hồng quang cũng không ngăn cản được hắn.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ vẻ phấn chấn. Tuy nói cấm chế này chỉ là một cái đơn giản nhất ở đây. Nhưng Vương Lâm tin rằng hắn đã tìm được cách. Nếu cứ tiếp tục kiên trì, thì vẫn có khả năng vượt qua được cửa thứ hai.
 
Hơn nữa, lúc ban đầu, Vương Lâm nghiên cứu cấm chế chỉ với một mục đích để vượt qua cửa này. Nhưng bây giờ, càng nghiên cứu, sự kỳ diệu của cấm chế càng khiến cho hắn cảm thấy hứng thú. Từ trước đến giờ, Vương Lâm vẫn chưa hề nghĩ nếu như nắm được một số loại cấm chế lại có thể có được một lực lượng mạnh đến thế.
 
Ví dụ như cấm chế từ đám cây cỏ kia, mặc dù bây giờ hắn có thể an toàn vượt qua, nhưng vẫn không thể nào bố trí. Nguyên nhân chủ yếu chính là do hắn còn chưa hoàn toàn thấu hiểu. Một khi hắn đã tìm hiểu được hết, hơn nữa có thể dung hợp bản thân vào trong đó thì cấm chế này cũng chẳng còn gì để nói. Tuy uy lực có lẽ không thể bằng được cấm chế kia, nhưng sự biến hóa thì một chút cũng không kém.
 
Vương Lâm hít sâu một hơi. Tâm trạng của hắn hết sức hưng phấn, chìm vào trong việc nghiên cứu cấm chế. Thời gian chầm chậm trôi đi. Qua một tháng, Vương Lâm chợt thu hồi ngọc giản, thân thể thoáng một cái đã tiến vào trong đám cỏ rậm.
 
Ngay khi hắn tiến vào, đám cỏ dại lập tức lay động. Một làn sương mù màu đỏ từ bốn phương tám hướng chợt hiện ra. Đám cỏ dại trên mặt đất dao động nhanh chóng, hóa thành một thanh vũ khí sắc bén, biến mất trong màn sương màu hồng.
 
Cùng lúc đó, trong trận phát ra những tiếng rít ghê người. Vô số những thành vũ khí từ bốn phương tám hướng xuất hiện, lao về phía Vương Lâm.
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, ánh mắt hoàn toàn bình tĩnh, chẳng hề để ý tới chuyện đó. Hắn cứ như đang đứng trong hoa viên ở nhà vậy. Vô số thanh kiếm trong nháy mắt đã vọt tới bên cạnh hắn.
 
Vương Lâm vẫn chẳng hề hoang mang, tay phải hắn khẽ vẫy một cái. Động tác của hắn nhìn hết sức thong thả, nhưng trên thực tế, không biết tại sao lại chạm phải phi kiếm đang tới trước người. Nếu có người khác ở đây, nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ phải động dung. Rõ ràng đã hiểu rất sâu về cấm chế mới có thể nắm được Giao Thác thuật.
 
Vương Lâm cũng chẳng biết Giao Thác thuật nó là cái gì. Hắn chỉ biết nếu phòng thủ thì phải nhanh được như phi kiếm. Trong đầu nghĩ như vậy, động tác của hắn liền tăng nhanh.
 
Tay phải của hắn hơi khua một cái, đã vẽ thành một vòng tròn trong không trung. Một động tác tưởng chừng hết sức đơn giản, nhưng phải mất bao nhiêu ngày nghiên cứu, Vương Lâm mới có thể ngộ ra. Mặc dù người khác nhìn thì đơn giản như thế, nhưng thực ra, cánh tay phải của Vương Lâm đã biến hóa hơn một ngàn động tác.
 
Động tác đó vừa mới hoàn thành, vô số thanh kiếm đang lao tới chợt chậm lại. Thoáng cái chúng lại hóa thánh vô số những ngọn cỏ dại, mọc xung quanh Vương Lâm.
 
Nét mặt Vương Lâm hoàn toàn thản nhiên. Đến lúc này, hắn mới nhấc chân tiếp tục đi về phía trước.
 
Theo sự di chuyển của hắn, đám cỏ dại liền tản ra, không hề ngăn cản. Cứ như vậy, Vương Lâm thong thả mà đi. Khi chỉ còn một chút nữa là ra ngoài, bất chợt từ trong làn sương màu hồng, một đạo hồng quang lóe lên. Ngay lúc đó, Vương Lâm giơ tay lên trời, chộp xuống.
 
Nhất thời, hồng quang giống như bị một bàn tay vô hình tóm lấy, biến thành vô số tia sáng nhỏ. Tuy nó nhanh chóng hợp lại, nhưng lại xuất hiện dưới chân, hóa thành một con đường ánh sáng màu hồng, nối thẳng ra ngoài.
 
Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên, dẫm lên trên, đi ra ngoài cấm chế.
 
Sau khi đi ra ngoài, hắn ngửa mặt lên trời hú một tiếng thật dài. Tiêu tốn bao nhiêu ngày, cuối cùng thì cũng có thể phá giải được cấm chế ở đây. Bây giờ, hắn cảm thấy rất hứng thú đối với cấm chế. Vương Lâm xoay người, hai mắt chớp chớp. Chợt hắn nhếch mép cười lạnh, tay phải của hắn dừng lại bên ngoài cấm chế.
 
Nhất thời, phương hướng của đám cỏ dại trong cấm chế lập tức thay đổi. So với trước kia, nó lại càng rắc rối hơn rất nhiều.
 
- Nếu có người đi sau ta, cũng nên cẩn thận một chút. - Vương Lâm thì thào nói. Bây giờ, sự hiểu biết đối với cái cấm chế này của hắn đã cao hơn trước một tầng.
 
Nếu có một người nào khác bước chân vào đây thì cho dù sử dụng phương pháp nào cũng đều đợi hắn là đạo cấm chế thứ hai do Vương Lâm bố trí. Đến lúc đó, nếu ứng phó không kịp thì rất có thể bỏ mạng cũng nên.
 
Tất nhiên, nếu theo phương pháp của Vương Lâm thì quá trình nghiên cứu phải lâu hơn gấp mấy lần.
 
Nét mặt Vương Lâm tươi cười, liếc mắt nhìn xung quanh. Sau đó, thân thể hắn chợt di động đi tới một đám cỏ khác, rồi hạ xuống một đạo cấm chế. Cứ như thế, toàn bộ ngọn cỏ dưới chân núi đều bị tăng thêm độ khó.
 
Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, Vương Lâm suy nghĩ một chút liền thấy vẫn chưa đủ ác độc. Vì vậy mà tất cả các khi hở giữa những cấm chế hắn phá hủy cho bằng hết. Từ bây giờ, muốn đi lên ngọn núi, nhất định phải đi vào trong cấm chế.
 
Đến lúc này, Vương Lâm mới nhấc chân tiếp tục đi lên.
 
Đồng thời vào lúc đó, trên sườn núi, Lục Dục ma quân đang nhìn chằm chằm vào đám mây mù dầy đặc phía trước. Đám mây mù đó xuất hiện ở đây đã ba ngày vẫn chẳng hề nhúc nhích. Mặc cho Lục Dục ma quân có làm thế nào đi chăng nữa, nó vẫn không hề tản ra.
 
Nét mặt hắn có phần âm trầm. Người thanh niên trẻ tuổi đi theo hắn đang ngơ ngác đứng đó nhìn đám mây mù.
 
Lục Dục ma quân đưa mắt nhìn người thanh niên một cái rồi lại nhìn về phía sau, mở miệng cười lạnh. Trên đường, hắn đi có qua một nơi gọi là Băng Phong chi địa. Đối với nơi đó, hắn rất quen thuộc. Cho dù không có Băng Phong tráo của Cổ Đế, thì với sự chuẩn bị trong một ngàn năm của hắn làm sao có thể thiếu.
 
Lúc ấy, hắn nói ra với mọi người, có thể đảm nhiệm được một nửa đoạn sau là hoàn toàn chắc chắn. Bởi năm trăm năm trước, hắn đã tìm được một cái bảo bối, có thể thi triển Thủy Độn thuật. Tác dụng của nó cũng tương tự như Hành Thổ chu.
 
Kể từ đó, với tu vi của hắn cộng thêm sự hiểu biết về Băng Phong chi địa, chẳng có gì phải lo lắng nữa. Vì vậy mà hắn dễ đàng đưa người thanh niên đi qua.
 
Về phần Bất Quy lộ trong cửa thứ hai, hắn cũng chẳng phải hao phí tinh lực. Tuy năm đó đi qua cây cầu đó cũng suýt bị mất mạng, nhưng đến bây giờ, tu vi Lục Dục ma công của hắn đã đạt tới hóa cảnh. Hắn chẳng còn gì phải sợ với cái loại dao động tinh thần đó nữa.
 
Nhờ đó mà Bất Quy lộ đối với hắn chẳng khác gì trò chơi, có thể đi qua một cách dễ dàng. Nếu không vì phải bảo vệ thêm người thanh niên, hắn cũng chẳng tốn nhiều thời gian.
 
Tuy nói phải bảo vệ một người nhưng hành trình của hắn vẫn rất thong dong, không có gì vất vả lắm.
 
Chính thức khiến cho hắn phải chú ý đó là cửa thứ hai có một thứ gọi là Cấm Sơn. Tên của nó đúng như ý nghĩa. Trên toàn bộ ngọn núi đều là cấm chế. Càng lên cao, cấm chế càng phức tạp, uy lực tăng lên rất nhiều.
 
Năm đó, bốn người bọn họ lên đến đây, nhờ đi theo đám cường giả nên mới cố gắng đi qua được. Nhưng phần lớn thương vong nặng nề. Mà đa phần đều bị cường giả bắt dùng để dò xét uy lực của cấm chết.
 
Nếu không phải đi theo sư phụ thì Lục Dục ma quân cũng khó tránh khỏi cái chết.
 
Cũng may, năm đó sư phụ hắn là một trong những người chủ lực bài trừ cấm chế. Suốt dọc đường bài trừ cấm chế, cho tới tận nơi cách đỉnh núi chừng trăm trượng mới phải dừng lại. Đến chỗ này hoàn toàn hết cách. Vì vậy mà mấy vị cường giả mới truyền âm, đánh lén một vị tu sĩ Hóa Thần trung kỳ. Nhờ huyết nhục của người đó mà mở ra một cái thông đạo dài trăm trượng.
 
Thông đạo đó chỉ có thể duy trì trong thời gian chừng ba lần hô hấp. Trong khoảng thời gian đó, tất cả những người còn sống sót đều tranh nhau mà đi. Cuối cùng cũng chỉ có một số ít là có thể lên tới được đỉnh núi, đi vào cửa thứ ba. Số còn lại không còn một ai sống sót.
 
Lục Dục ma quân nghĩ tới việc đó lại rùng mình. Bây giờ, tu vi của hắn cũng đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ nên mới dám đến đây tìm kiếm.
 
Nửa trước của cửa thứ hai - Bất Quy lộ hết sức dễ dàng khiến cho sự tự tin của Lục Dục ma quân tăng lên. Hắn cho rằng bản thân mình gặp may mắn. Lại thêm nhân vật có tác dụng quan trọng ở cửa thứ ba đang nằm trong tay, nên Lục Dục ma quân mới cố gắng bảo vệ tính mạng của hắn mà thôi.
 
Tuy nhiên, đối với việc đó, Lục Dục ma quân cũng không để ý lắm. Cái mà hắn để ý chính là khoảng cách trăm trượng cuối cùng lên tới đỉnh núi. Tuy nói, ngàn năm qua hắn đã có sự chuẩn bị, nhưng có thể thành công hay không thì hắn cũng chỉ nắm chắc được có năm phần.
 
Trong ngàn năm qua, hắn tốn không biết bao nhiêu là công sức, cố gắng nghiên cứu về cấm chế. Đồng thời, dựa vào trí nhớ hơn người nên hắn có thể nhớ được phần lớn cấm chế ban đầu ở cửa thứ hai. Trải qua ngàn năm, hắn mới có đủ tự tin. Dọc đường đi, không có một cấm chế nào có thể ngăn cản được hắn. Tất cả đều bị hắn phá giải một cách dễ dàng. Tuy nhiên, cứ phá giải được một cái, hắn lại làm cho nó trở lại như bình thường.
 
Hơn nữa, bên ngoài hắn lại còn gia tăng thêm một số cấm chế, mục đích cũng giống như Vương Lâm.
 
Nhưng cấm chế trên Cấm Sơn càng lên cao lại càng phức tạp. Lấy trình độ của Lục Dục ma quân mà cũng phải giảm tốc độ. Phải mất thời gian nghiên cứu một lúc mới có thể đi ra. Như đám mây mù trước mặt, lần trước hắn đi vào hoàn toàn không có. Nhưng bây giờ, nó lại xuất hiện ở đây khiến cho hắn cảm thấy kinh ngạc.
 
Lại nói về Vương Lâm. Sau khi hắn đi được mấy chục trượng, cỏ dại liền ít hẳn đi, để lộ ra một lớp đá máu đen. Vương Lâm quan sát một lúc lâu, rồi lại lấy ngọc giản ra để ghi chép.
 
Cấm chế trên đá hoàn toàn khác với cấm chế trên cỏ dại. Trên cỏ dại còn có thể dựa vào phương hướng của cỏ, cùng với một số quy luật kỳ diệu mới tạo thành cấm chế.
 
Nhưng trên đá thì lại hoàn toàn khác. Ngoại trừ một số đường vân trên đá ra, không còn có một chút gì khác lạ. Nếu không phải trên đó có sự dao động của linh lực thì không thể đoán ra ở đây có cấm chế.
 
Vương Lâm đi quanh một vòng. Bốn phía xung quanh đều có vân như là cấm chế. Nếu như lúc trước, Vương Lâm sẽ dựa vào khe hở giữa các cấm chế mà đi qua. Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy rất hứng thú với cấm chế nên không định đi ngay mà muốn tìm hiểu, nghiên cứu thêm về cấm chế.
 
Hắn biết rằng đi qua nơi này thì quá đơn giản, nhưng nếu muốn đi lên tới đỉnh núi thì nhất định phải bỏ nhiều công sức vào cấm chế. Có suy nghĩ đó trong đầu nên Vương Lâm nghiên cứu một cách hết sức cẩn thận.
 
Trong núi chẳng hề có khái niệm về thời gian. Nháy mắt, bảy năm đã qua đi. Đến hôm nay, Vương Lâm đứng trên sườn núi, có một tảng đá to chồi ra ngoài, mà uống một ngụm linh dịch. Qua bảy năm, một nửa đầu hắn đã biến thành bạc trắng.
 
Không ăn không ngủ, toàn tâm toàn sức nghiên cứu cấm chế khiến cho đầu óc của hắn lúc nào cũng chìm trong suy nghĩ. Vì vậy mà từ bốn năm trước, đầu hắn đã bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bị bạc.
 
Tuy nhiên, thần thức của hắn do không ngừng tính toán nên đã mạnh hơn rất nhiều. Thậm chí, tu vi của hắn cũng bất chợt đạt tới Kết Đan trung kỳ. Khoảng cách tới Nguyên Anh kỳ cũng chỉ còn một bước nữa.
 
Lúc này, ánh mắt của hắn đã càng thêm lợi hại. Khí chất toàn thân có một sự thay đổi rất lớn. Nếu nói bẩy năm trước, Vương Lâm giống như một tảng băng khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh. Thì bây giờ, ngoại trừ điều đó, người ta còn có cảm giác sâu không thấy đáy.
 
Cảm giác đó phát ra từ đôi mắt của hắn. Trong ánh mắt của hắn thi thoảng lại lóe lên một tia sáng ẩn chứa cả tinh hoa nhật nguyệt. Nếu lúc này, Đoan Mộc Cực mà gặp lại Vương Lâm chắc chắn sẽ không thể tin được vào mắt mình. Rõ ràng là kiến thức về cấm chế đạt tới một trình độ nhất định mới có thể có được ánh mắt như thế.
 
Ánh mắt của Vương Lâm nhờ rèn luyện mà có. Trong bảy năm qua, kinh nghiệm về cấm chế của hắn có thể nói là tăng lên rất nhiều. Mỗi loại cấm chế hắn đều bỏ rất nhiều thời gian và tinh thần mà nghiên cứu, cân nhắc. Trong đó có không biết bao nhiêu lần hắn suýt mất mạng ở trong cấm chế.
 
Nhất là có một loại cấm chế rõ ràng là bị người ta bố trí thêm. May mắn là Vương Lâm luôn cẩn thận, chú ý xem xét nên mới nhận ra nó có điểm khác biệt so với các cấm chế trên Cấm Sơn. Vì vậy, sau khi nghiên cứu, hắn xác định được đó là do người khác bố trí thêm vào đó.
 
Xem xét cấm chế đó, rõ ràng trình độ của người bố trí cao hơn hắn rất nhiều. Nhưng Vương Lâm cũng chẳng e ngại. Ngọn núi cấm chế trong cửa thứ hai này đã mang tới cho hắn rất nhiều hứng thú. Đối với hắn lúc này, nó chính là nơi thích hợp nhất để học tập cấm chế.
 
Một nơi như thế này đúng là khó mà tìm thấy. Tất cả các loại cấm chế từ đơn giản tới phức tạp đều xuất hiện ở đây.
 

Bình luận

Truyện đang đọc