TIÊN NGHỊCH

Vương Lâm giấu mình trong tuyết, chau mày. Nếu là tuyết vực tu sĩ chỉ chiến đấu như vậy, hiển nhiên tứ phái liên minh sẽ giành thắng lời. Nhưng không hiểu sao hắn luôn có một cảm giác nguy cơ đang tới.
 
Suy nghĩ một lát, bỗng ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, thần thức của hắn nhận thấy được, về hướng Hắc Hồn Phái, cách khoảng ngàn dặm, ngũ hành thổ linh, toàn thân phát ra hắc khí nồng đậm, đang rất nhanh lướt tới đây. Phía sau thổ linh còn có một người trẻ tuổi tay cầm bút lông, hai mắt vẫn nhắm, không nhanh không chậm đuổi theo. Bút lông trong tay gã thi thoảng huy động một chút, thổ linh kia run rẩy toàn thân, hắc khí quá nặng.
 
Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, thâm tâm Vương Lâm đấu tranh kịch liệt, lát sau, mắt hắn lại rực lên, không chút do dự lập tức nương theo gió tuyết lặng yên chui ra, bay về phía ngũ hành thổ linh.
 
Càng lúc càng gần.
 
Tám ngàn dặm.
 
Bảy ngàn dặm.
 
Sáu ngàn dặm.
 
Năm ngàn dặm.
 
Bốn ngàn dặm.
 
Ba ngàn dặm.
 
… Còn cách khoảng ba ngàn dặm, Vương Lâm chợt biến mất, lại hiện ra ở bên ngoài hai ngàn dặm, nháy mắt, hắn vỗ trán, lập tức từ trong miệng một cái ấn màu đen bay ra.
 
Ấn này vừa xuất hiện, lập tức tản ra sát khí dày đặc. Từng đạo tàn hồn, dưới tác dụng của sát khí hiện lên. Tay phải Vương Lâm khẽ phất, hắc ấn chậm rãi bay lên, biến mất.
 
Hắn thở sâu, hai tay nhanh chóng đánh ra pháp quyết, từng đạo cấm chế từ trong tay hắn đánh ra tứ phía. Sau đó hắn vỗ túi trữ vật lấy ra Cấm Phiên cầm trên tay. Cấm Phiên khẽ rung lên, lập tức không gian bị một màn sương đen bao phủ, nháy mắt, màn sương đen biến mất.
 
Xong xuôi đâu đó, xa xa ngũ hành thổ linh đang bay đến.
 
Thổ linh đáng thương trông cực kỳ thảm hại, nó nhìn thấy Vương Lâm nhưng không thèm quan tâm. Với tu vi của nó tương đương với Hóa Thần hậu kỳ tu sĩ, mặc dù bản thân đang bị trọng thương, nhưng đối phó với một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng chỉ là một cái phẩy tay.
 
Xem chừng, nó coi thường Vương Lâm không đủ tư cách để khiến nó cảnh giác!
 
Nháy mắt bay tới, Thổ linh vung tay lên, một cỗ thổ linh khí dày đặc ập đến, Vương Lâm vừa tiếp xúc đã thổ ra một ngụm tiên huyết.
 
Cả Nguyên Anh trong cơ thể hắn cũng chấn động nặng, không ngờ suýt nữa thì bị tan nát.
 
Thổ linh nhướn mày, thân mình không thèm khựng lại đến nửa giây, vẫn tiếp tục bay. Nhưng vào lúc này, Vương Lâm phun ra một giọt máu tươi, lập tức hóa thành một màn sương máu, tiêu tan giữa chân trời.
 
Cùng lúc đó, bốn phía xung quanh đột nhiên xuất hiện một màn sương đen ngày càng dày đặc.Từng đạo cấm chế từ trong màn sương đó ào ào rít gào lao ra vờn quanh thân thể Thổ linh. Ngay sau đó, bốn phía quanh nó lóe lên tám tia màu đen, cấm khí cùng Cấm Phiên tạo thành một cái nhà giam to tướng nhốt nó bên trong.
 
Vương Lâm lập tức lui về phía sau, chớp mắt một cái, hắn biết, với tu vi của chính mình không thể hy vọng chống cự với thổ linh. Nhưng hắn cũng chẳng định tự mình ra trận, chỉ cần giữ thổ linh lại một chút, chờ gã trẻ tuổi cầm bút lông kia tới, tự nhiên sẽ giải quyết.
 
Thổ linh hiển nhiên phát hiện ra ý đồ của Vương Lâm, nó nổi giận gầm lên, cả thân mình ầm ầm lao tới màn sương đen cấm chế, mặc kệ cấm khí đang rít gào bên cạnh.
 
Thật ra thì cấm khí đó cũng chẳng đáng để nó để ý, vừa mới chạm vào thân thể thổ linh, cấm khí đã bị thôn phệ sạch sẽ.
 
Thổ linh như con thú bị nhốt điên cuồng lao vào Cấm Phiên. Một lần! Màn sương đen do Cấm Phiên hóa thành, lập tức mất đi hơn nửa, từ trong đó vang lên tiêng "rắc rắc" thanh thúy.
 
Vương Lâm cảm thấy vô cùng đau lòng. Hắn biết Cấm Phiên của hắn đã bị rách.
 
Nhưng thổ linh vẫn chưa thoát ra được, lại nổi điên, lại ầm ầm lao đến, lúc này, màn sương đen lập tức tiêu tan, Cấm Phiên mặc dù chưa hỏng hẳn nhưng những vết nứt xuất hiện ngày càng nhiều.
 
Mắt Vương Lâm lóe lên, hắn nhận thấy thổ linh đang muốn lao vào phá Cấm Phiên lần nữa. Lúc này, gã trẻ tuổi mang bút lông cũng đã đến, vẫn không thèm nhấc mí mắt, tay phải vung bút lông kéo một đường, nhìn rất thong thả nhưng thực ra là rất điểm về phía trước cực nhanh.
 
Lập tức thổ linh kêu lên một tiếng thảm thiết, khói đen trên mình điên cuồng bốc ra. Cả người mềm oặt, ánh mắt uất ức không cam lòng, muốn lao vào Cấm Phiên lần nữa.
 
Vương Lâm hơi hoảng, tay phải quơ nhẹ, lập tức đại ấn màu đen bỗng xuất hiện giữa không trung, mạnh mẽ đánh xuống. Sát khí mạnh mẽ tỏa ra, cùng với vô số hồn phách, tựa như thiên tháp giáng xuống.
 
Thổ linh giận dữ, bỗng hóa thành một đống bùn đem lao tới phủ lấy hắc ấn.
 
Lúc này, gã trẻ tuổi kia mở hai mắt, mắt gã lộ ra một ánh sáng kỳ dị, bút lông trong tay lại phất lên. Lúc này, đống bùn đen do thổ linh hóa thành lập tức bị mất một nửa, cũng bởi vì như thế mà phải sững lại một chút.
 
Hắc ấn nháy mắt đè xuống, thổ linh lại hự thảm một tiếng, đống bùn đất kia ngưng kết lại hóa thành hình người. Nhưng lúc này một nửa thân nó trở nên trong suốt, dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua liền có thể tiêu tan.
 
Mắt nó đầy tuyệt vọng. Nhìn thấy gã trẻ tuổi kia nâng lên bút lông muốn ra đòn, Vương Lâm lập tức lao ra, trong chớp mắt biến mất vào trong Cấm Phiên, nhíu nhíu mày, một lực hút khổng lồ phát ra từ mi tâm của hắn, thổ linh kia nhanh chóng bị tóm lấy bắt vào trong mi tâm của hắn.
 
Bị bắt vào thiên nghịch châu, Vương Lâm không kịp suy xét, há miệng hút lấy hắc ấn quay về, tâm niệm vừa động, Cấm Phiên biến mất quay về túi trữ vật.
 
Hết thảy chỉ trong chớp mắt đã xong, không do dự hắn quát:
 
- Đệ tử của Bạch Vân tông. Gia sư Thanh Tùng!
 
Dứt lời hắn thầm niệm chú ngữ khống chế pho tượng trong túi trữ vật. Cả người sáng lên, quay lưng bỏ chạy.
 
Gã trẻ tuổi kia lạnh lùng liếc nhìn hắn, bút lông trong tay không hạ, một lúc lâu sau mới xoay người bỏ đi.
 
Vương Lâm cắm cổ chạy một mạch hơn ngàn dặm mới dám dừng lại, ngoái cổ nhìn, thấy gã kia đã bỏ đi, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
 
Cái này gọi là có chí làm quan, có gan làm giàu là thế. Lần này Vương Lâm đã mạo hiểm lớn, giật lấy thổ linh từ trong miệng của người ta rồi bỏ chạy. Hắn hạ quyết tâm sẽ không mạo hiểm lần nào nữa để đoạt được ngũ hành chi linh, việc này quá sức nguy hiểm. Nếu chẳng may có hơi thiếu cẩn thận ắt sẽ mất mạng.
 
Hơn nữa, Cấm Phiên đã bị hỏng nặng, hắn rất đau lòng.
 
Lại giấu mình trong tuyết, Vương Lâm lần nữa kiểm tra lại thiên nghịch châu, phát hiện thổ thuộc tính đã viên mãn, chỉ còn lại hai loại kim và mộc thuộc tính, là coi như ngũ hành của thiên nghịch châu đã đầy đủ.
 
Đúng lúc này, mặt đất đột nhiên có chấn động. Ngay sau đó, từng khối băng san sát ầm ầm đội tuyết chui lên.
 
Những khối băng này chính là thứ lần trước Vương Lâm đã thấy, là những dị vật được giấu bên dưới mặt đất năm nghìn trượng.
 
Vô số khối băng từ mặt đất chui lên, phá tan tầng tuyết, đội tuyết mà đứng lên. Nếu nhìn thẳng từ trên trời xuống, có thể nhận ra những tượng băng này hợp lại thành một đồ hình.
 
Nhìn hình dáng đồ hình này và thứ được khắc trên tượng băng hình người rắn rất giống nhau.
 
Sau khi xuất hiện, tượng băng tỏa ra ngàn vạn tia hàn mang. Cùng lúc đó, lại một đám tượng băng khác lại đột ngột từ mặt đất mọc lên. Trong liên minh tứ phái, toàn bộ tượng băng bất ngờ lao lên với một tốc độ khó tưởng tượng, gần như chớp mắt đã bay tới giữa không trung, các khe hở không gian trên đó trừ cái khe lớn nhất ra, tất cả đều vô thanh vô tức biến mất.
 
Ngay sau đó, ở trong khe hở lớn nhất ở ngay chính giữa, truyền ra một màn sương nồng hậu màu lam đậm. Làn sương này khuếch tán ra, bao phủ khắp ngàn dặm.
 
Một vài tu sĩ của liên minh tứ phái không kịp né tránh, bị thứ sương màu lam này chạm vào, cả người tức biến thành tượng băng, rơi từ giữa không trung xuống. Thậm chí đến Nguyên Anh trong cơ thể cũng bị thứ sương kỳ lạ này ăn mòn, gần như trong nháy mắt liền bị đông lại.
 
Cảnh tượng kỳ lạ đáng sợ này làm cho tu sĩ liên minh tứ phái bốn xung quanh vô cùng kinh hãi.
 
Sau đó, thứ sương lam dày đặc đó bay tới những tượng băng giữa không trung, bắt đầu hòa tan chúng một cách quỷ dị. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ tượng băng hoàn toàn tan hết, như chưa từng xuất hiện.
 
Ngay trong nháy mắt trong cái khe lớn kia, từ bên trong màn sương lam, một cỗ uy áp vô biên chậm rãi tràn ra, một vật mình rắn thân thể lớn như một tòa núi nhỏ chậm rãi từ trong khe hở trườn ra.
 
Vật ấy vừa xuất hiện, làn sương màu lam càng đậm, ào ào tràn về tứ phía, bất kể thứ gì bị nó chạm vào đều biến thành băng.
 
Vương Lâm hít một hơi khí lạnh, không dám chậm trễ lao ra khỏi đỉnh núi tuyết, thầm than một tiếng, dùng hết sức bay thật nhanh mà trốn đi. Ngay khi hắn vừa lao khỏi đỉnh núi tuyết không đến ba khắc, ngọn núi đó liền bị làn sương màu lam kia khuếch tán đến, lập tức hóa thành một tòa băng sơn.
 
Lúc này, cái thân chủ thể của thứ hơi thở kia đã hạ xuống một nửa, có thể nhìn thấy. Từ phần eo của nó trở lên không ngờ lại mang thân người. Thực ra ngay khi thứ quái vật này xuất hiện, Vương Lâm đã đoán được nó chính là thứ tượng băng kia.
 
Tuy việc này cũng đã được ghi trong ngọc giản thông tri Chu Võ Thái. Nhưng làm sao để chống lại con quái này mới là thứ Vương Lâm thật sự quan tâm.
 
Vương Lâm hai chân chạm đất lao đầu chạy, mãi cho đến khi thứ hơi thở chết người kia không lan tới nữa mới dám dừng chân, sắc mặt âm trầm ngẩng đầu nhìn trời, trầm mặc không nói.
 

Bình luận

Truyện đang đọc