TIÊN NGHỊCH

Không ai biết bên trong vùng đất Yêu Linh này, bên trong cái khe dưới hố sâu còn có một người đang vật lộn với số phận, cảm thụ được trong lòng đang suy sụp.
 
Vương Lâm ngồi trong cái khe này đã ba năm.
 
Hắn cũng không phải không nghĩ tới việc rời khỏi cái khe này, mà lực hút bên ngoài cái khe trong thời gian ba năm này, đã lên tới một mức độ không thể tưởng tượng được.
 
Hơn hai năm trước, khi Vương Lâm vuốt nhẹ lên thân Cự Phú, lực hút của hố sâu giống như là gió lốc lan rộng, khiến cho cái khe rộng vài trượng này một nửa đã bị lực hút lan đến.
 
Thần thông của con rối Tiên Vệ vốn có thể giúp hắn gia tăng thành sáu phần nắm chắc có thể rời khỏi. Nhưng lực hút tự nhiên bùng nổ, khiến cho sáu phần nắm chắc này chỉ còn lại có hai phần… … Vương Lâm không thất vọng, chỉ với thái độ bình tĩnh vượt qua hai năm này.
 
Tu vi hắn sau khi đạt tới Vấn Đỉnh, dần dần tăng chậm lại. Dù sao Vấn Đỉnh cũng là đỉnh cao đầu tiên của tu đạo, Tinh Không tuy lớn nhưng có mấy người có thể đạt tới đỉnh đầu tiên này….
 
Ngoại trừ một số ít người có khả năng thiên phú, chưa tới vài năm đã đạt tới đỉnh, ai không phải trải qua ma luyện chứ. Tư chất Vương Lâm cực kỳ tầm thường, nếu không có một đạo tâm cứng rắn và có những trải nghiệm đặc biệt thì rất khó đạt đến được bước này.
 
Vấn Đỉnh Trung Kỳ, Hậu Kỳ, đại viên mãn, ba cửa ải này đã ngăn trở biết bao nhiêu tu sĩ, vắt kiệt hết tuổi thọ của bao nhiêu người, giống như ba ngọn núi lớn khó có thể vượt qua, ngăn cản phía trước Vương Lâm.
 
Hai năm nay, Vương Lâm lấy sự tĩnh tâm, yên lặng cảm thụ ý chí bên trong Cự Phú. Bên trong Cự Phú có một một thức kiếm quyết, chỉ có một thức !
 
- Trảm La Quyết !
 
Vào một ngày trong hai năm này, khi Vương Lâm đang thu hồi tâm thần ra khỏi Cự Phú, Cự Phú liền hoàn toàn tiêu tan, giống như trở về sau khi đã hoàn thành truyền thừa của cả đời nó.
 
Thứ duy nhất còn lại trong lòng Vương Lâm chỉ có một thức kinh thiên cảm ngộ được sau hai năm kia !
 
Sau đó, chờ đón Vương Lâm chính là sự cô tịch và trầm mặc vô tận.
 
Mỗi ngày hắn đều khoanh chân ngồi như thế này, lẳng lặng nhìn ra bên ngoài cái khe, tai nghe tiếng gào thét, mắt nhìn bức màn tối đen, không hề nhúc nhích.
 
Than nhẹ một tiếng, Vương Lâm lấy túi trữ vật từ trong người ra. Túi trữ vật của hắn tự động mở, một bức tranh cuộn nhẹ nhàng bay ra.
 
Cuộn tranh trải ra ở giữa không trung, bên trong dần dần hiện ra thân ảnh một nữ tử.
 
Vương Lâm không hề nhìn đến bức tranh kia, thậm chí trên mặt cũng không có một chút hoảng hốt, chỉ có một vẻ bình thản vô cùng. Ngay trước khi bức tranh này xuất hiện, tiểu cầu phát ra ánh sáng dịu dàng trong lòng bàn tay hắn đã dung nhập vào.
 
- Đi xuống… … Thân ảnh nàng kia nhìn không thấy mặt, nhưng thanh âm cũng từ từ truyền ra. Thanh âm này mờ ảo, vang vọng bên trong cái khe.
 
Vương Lâm không nói gì, hai ngón tay tạo thành kiếm, chém về phía trước người một cái. Động tác này cực kỳ đơn giản, không hề hoa mỹ, nhưng trên người Vương Lâm cũng ẩn chứa một tâm tình kỳ dị. Một chém vô cùng đơn giản này cũng lập tức khiến cho bức tranh kia cuộn tròn thu lại, từ bên trong không truyền ra thanh âm gì nữa.
 
Vương Lâm thu ngón tay lại, liếc nhìn cuốn tranh kia một cái, tay phải cách không bắt lấy, ném vào trong túi trữ vật.
 
Trong ba năm này, nữ tử bên trong cuộn tranh đã xuất hiện bốn lần. Mỗi một lần cũng đều như vậy, truyền ra một tiếng kêu gọi mờ ảo.
 
Phía dưới hố sâu này có cái gì, Vương Lâm không hề tò mò, sự bình tĩnh của hắn thủy chung không hề mất đi. Thậm chí Truyền Tống Trận thần bí trên tảng đá lớn ở tít phía dưới đối diện với cái khe, Vương Lâm cũng không có nhìn qua lần thứ hai.
 
Trước khi chưa có đủ thực lực, tò mò chính là sát chiêu sắc bén có thể xóa bỏ tất cả sự sống.
 
Vương Lâm đang đợi, đợi cho lực hút của hố sâu bên ngoài cái khe một ngày nào đó sẽ suy yếu.
 
Lực hút trong hố sâu này có thể nói là không có một quy tắc gì. Nếu nó có thể vào hai năm trước đột nhiên bùng nổ, thì cũng có thể mấy năm sau sẽ đột nhiên yếu đi. Tất cả đều cần phải chờ đợi !
 
Trong bóng đêm, ở bên người Vương Lâm truyền ra vài tiếng ếch kêu. Cúi đầu xuống, hai mắt Vương Lâm lóe lên điện quang, chiếu sáng bên cạnh người, chỉ thấy có một con ếch màu xanh to bằng bàn tay.
 
- Đây chính là Lôi Oa !
 
Một năm trước, Lôi Oa thức tỉnh, sau khi tỉnh dậy thân mình nó chỉ có bé như vậy. Đối với lôi uy trong nguyên thần của Vương Lâm, con ếch này cảm thụ sâu nhất. Gần như ngay khi thức tỉnh, nó liền cự tuyệt quay trở lại vào trong túi trữ vật, mà thủy chung vẫn ở bên người Vương Lâm.
 
Hai ngón tay phải Vương Lâm chà xát một cái, lập tức một đạo thiểm điện phát ra, bắn vào Lôi Oa. Con Lôi Oa trợn mắt, đầu lưỡi bỗng nhiên vươn ra bất ngờ quấn lấy tia chớp kéo lại nuốt vào trong miệng. Trong bụng truyền ra từng trận tiếng ầm ầm, trên mặt nó lộ ra vẻ thoải mái.
 
Vương Lâm nhắm hai mắt lại, tâm thần đắm chìm vào trong đạo niệm.
 
Đạo niệm của hắn có hai thức, thức thứ nhất là đạo hóa Hoàng Tuyền, thức thứ hai là ngưng hóa Tuyền Hồn.
 
Nhưng thức thứ hai này, cái gọi là Tuyền Hồn năm đó lấy hồn phách trên Tôn Hồn Phiên để ngưng hóa, trong đó còn thiếu mất một mạng hung sát.
 
Thiên Quỷ tuy rằng có hung khí, nhưng không đủ để trở thành Tuyền Hồn, bởi vì nó chỉ có hung, mà vô sát !
 
- Tuyền Hồn chân chính cũng không phải là loại hồn phách hùng mạnh. Thông thường những hồn phách càng đơn giản, càng nhỏ bé lại ẩn chứa càng nhiều hung và sát !
 
Vương Lâm trầm tư.
 
- Nếu có thể rời khỏi nơi này, ta sẽ đi một chuyến khắp nhân gian, từ trong hồn phách phàm nhân rút ra khí hung sát, ngưng luyện thành hồn phách Hoàng Tuyền của chính mình !
 
Vương Lâm mở hai mắt nhìn ra bên ngoài cái khe, chậm rãi vươn tay phải, đầu ngón tay vươn qua ranh giới phía trước bên trong khe.
 
Đường ranh giới này mặc dù vẫn ở trong khe, những cũng có tồn tại lực hút. Ngay khi đầu ngón tay hắn vươn qua ranh giới, lập tức cảm nhận được một sự đau đớn vì da thịt bị hút xé.
 
Da thịt trên ngón tay hắn phập phồng giống như là gợn sóng, thậm chí móng tay cũng có một cảm giác như bị rút ra.
 
- Vương Lâm ta bị nhốt ở nơi đây, nhưng lại cho ta một cơ hội để cảm thụ sức mạnh của thiên địa, hình thành cơ hội để sáng tạo ra thức thứ ba !
 
Ánh mắt Vương Lâm bình thản, nhưng đã có một chút âm sương hiện lên.
 
- Nhưng, trước đó cũng phải hoàn toàn trừ bỏ đi tất cả những mối phiền toái !
 
Vương Lâm thu ngón tay lại, bên trên là một mảng tê liệt, đã không còn cảm giác.
 
Sát Lục Tiên Quyết hắn dùng để phòng ngừa vạn nhất đã toàn bộ nằm trên người con rối. Tiên Quyết này sau khi Vương Lâm lĩnh ngộ được đã trở thành thần thông quan trọng bậc nhất của hắn. Hạ quyết tâm không lưu lại một chút nào, Vương Lâm cũng phải trải qua đấu tranh dữ dội mới làm được.
 
Lúc trước theo đuổi việc tu luyện Sát Lục Tiên Quyết, Vương Lâm đã có Sát Lục Chi Tâm. Sát Lục Chi Tâm này mới đầu chưa có biến đổi, cho dù Vương Lâm đem toàn bộ Sát Lục Chi Khí chuyển sang cho con rối cũng vẫn còn nguyên như vậy. Nhưng ba năm sau, cũng chính là mấy tháng trước, Vương Lâm cảm thấy được rõ ràng Sát Lục Chi Tâm có sự dị biến.
 
Loại dị biến này sẽ làm cho Vương Lâm phát điên giống như nuốt phải quả tiên năm đó, thậm chí còn có thể khiến hắn kích động đem Sát Lục Chi Khí lập tức toàn bộ hủy bỏ.
 
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, lộ ra một vẻ quyết đoán, đứng lên, dứt khoát bước tới một bước, một bước này trực tiếp vượt qua ranh giới bên trong cái khe.
 
Một lực hút rất mạnh lập tức xé rách thân thể Vương Lâm, muốn lôi hắn ra khỏi cái khe.
 
Vương Lâm vận chuyển tiên lực, chậm rãi khoanh chân ngồi xuống, chống cự lại lực hút, đồng thời yên lặng cảm thụ sự biến hóa của lực hút.
 
Bên trong lực hút này lộ ra một luồng khí âm hàn, dung nhập vào cơ thể. Trong lúc di chuyển trong kinh mạch, chẳng qua hàn khí không đặc nên liền bị tiên lực vận chuyển xua tan. Ngồi đó mấy ngày, cảm thụ được sự biến hóa của lực hút, lúc này, Vương Lâm lại bước ra một bước.
 
Ở vị trí của hắn lúc này, lực hút còn lớn hơn nữa, máu trong cơ thể dường như chuyển động chậm lại, như thể muốn thoát ra ngoài.
 
- Vẫn không đủ !
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên.
 
Ngay chỗ gấp khúc bên cạnh hố sâu, đầy rẫy Văn Thú bay chi chít. Chúng không dám tới quá gần, lực hút quá lớn, nếu khoảng cách quá gần, thân thể chúng sẽ bị hút vào trong hố sâu.
 
Bên trong đàn Văn Thú này, có một Văn Thú toàn thân phát ra tử quang, nó bay qua chỗ nào, các Văn Thú khác đều né tránh, tiếng gào thét của nó có thể làm cho các Văn Thú khác thân mình run rẩy.
 
Nhưng Văn Thú toàn thân chỉ phát ra tử quang này trong mắt vẫn luôn lộ ra vẻ lo lắng, quanh quẩn bên ngoài hố sâu gần ba năm! Nó thậm chí vài lần đã muốn nhảy vào hố sâu, nhưng sau khi nhìn thoáng qua đồng loại bên cạnh, lại ngừng lại.
 
Từng trận tiếng kêu từ trong miệng nó truyền ra, vang vọng bốn phía. như một đứa trẻ bị tách khỏi người thân, kêu gào gọi tên của người thân… … Nhìn trời đất tối đen bên ngoài cái khe, điện quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, ánh sáng quét qua, hắn thấy được ở cách nơi này hai mươi trượng xuống phía dưới, ở trên bãi đá xiêu vẹo thò ra kia còn có một Truyền Tống Trận cổ xưa.
 
Im lặng tính toán ít lâu, thân mình Vương Lâm nhảy lên, từ trong miệng khe lóe ra. Thân ảnh hắn như điện, lao thẳng đến bãi đá cách đó hai mươi trượng kia.
 
Thất Tinh Kiếm Trận theo sát thân người cũng cùng bay ra. Khi thân mình Vương Lâm từ bên trong cái khe bước ra, một lực hút thật lớn lập tức từ bên dưới hố sâu điên cuồng truyền lên.
 
Lực hút ở nơi này so với bên trong khe hùng mạnh hơn vô số lần. Trong khoảnh khắc, trên làn da Vương Lâm liền có một vài sợi tơ hồng bị hút ra. Những sợi tơ này vừa mới thoát ra khỏi thân thể Vương Lâm liền lập tức vặn vẹo, giống như đang giãy giụa, nhưng lập tức liền hóa thành một đám khí đỏ, dưới tác dụng của lực hút tan thành mây khói.
 

Bình luận

Truyện đang đọc