TIÊN NGHỊCH

Từ bên trong lốc xoáy này xuất hiện những tia chớp điên cuồng lao ra, giống như có vạn con ngân xà ầm ầm tản ra.
 
- Không ổn!
 
Lão nhân sắc mặt đại biến, ôm lấy đệ tử bên người, bay nhanh lui về phía sau. Đồng thời tay phải bấm quyết, từ trong túi trữ vật lập tức bay ra một chiếc Bảo Kính hình bát quái. Bảo Kính vừa xuất hiện liền dừng trước người lão, nhanh chóng xoay tròn.
 
Chỉ nghe rắc rắc mấy tiếng, Bảo Kính hình bát quái này lập tức xuất hiện mấy đường nứt, thoáng cái đã vỡ tan.
 
Lão nhân không kịp đau lòng, nương theo một khắc Bảo Kính vỡ vụn, lại lui ra sau mấy trượng. Nhưng tia chớp giữa không trung cũng đã hung mãnh rít gào lao đến.
 
Ánh mắt lão nhân lộ ra vẻ tuyệt vọng, cắn răng đẩy thiếu nữ ra, quát lên:
 
- Đi, sư phụ sẽ ngăn cản cho con, đi mau!
 
- Sư phụ!
 
Ánh mắt của thiếu nữ đỏ lên, đang muốn nói tiếp.
 
Nhưng ngay lúc đó, tia chớp đột ngột xé rách không trung mà đến này bỗng dừng lại, ngay sau đó co rút lại, hình thành một khối cầu. Đồng thời, quả cầu chớp này bỗng nhiên loé lên, ngoài sáng trong tối, từ trong đó một người thanh niên mặc áo trắng bước ra.
 
Lão nhân và đệ tự ngơ ngác quan sát cảnh tượng trước mặt hồi lâu, không thốt ra được lời nào.
 
Thanh niên áo trắng từ trong tia chớp bước ra, thần sắc như thường, quan sát bốn phía, thở sâu một hơi, cuối cùng ánh mắt tập trung vào trên người hai thầy trò kia.
 
Thanh niên áo trắng này đúng là Vương Lâm.
 
- Chu Tước tinh! Ta đã trở về!
 
Vương Lâm lẩm bẩm tự nói, sau đó nhìn về một già một trẻ đối diện mình, cười hiền hoà, nói:
 
- Đạo hữu, Chu Tước tinh gần đây có phát sinh đại sự nào không?
 
Dựa theo phân tích của Vương Lâm, chuyện Hồng Điệp bị chặt mất một tay kia sau khi trở lại Chu Tước tinh chắc chắn sẽ tạo ra đôi chút sóng gió.
 
Lão nhân đứng chắn trước người thiếu nữ, cảnh giác nhưng vẫn cung kính nói:
 
- Tiền bối, gần đây trên Chu Tước tinh phát sinh không ít sự tình. Không biết chuyện mà ngài muốn nói đến là chuyện gì?
 
Vương Lâm mỉm cười, nói:
 
- Có những sự kiện nào đều kể ra ta nghe một chút.
 
Lão nhân chưa kịp lên tiếng thì thiếu nữ phía sau đã lập tức cười nói:
 
- Sự kiện lớn nhất đương nhiên là việc liên quan đến Tằng Ngưu.
 
- Tằng Ngưu?
 
Vương Lâm ngẩn ra, xoa xoa mũi, đáy lòng khẽ động, lập tức hiểu ra.
 
- Đúng thế, đại sự chính của Chu Tước tinh đúng là Đằng Ngưu. Việc Hồng Điệp bị cụt mất một tay đúng là do hắn gây ra.
 
Thiếu nữ nói tiếp, không để ý rằng sư phụ nàng đang trừng mắt nhìn sang.
 
Vương Lâm trầm mặc một chút, mỉm cười. Việc này cũng nằm trong dự đoán của hắn nên giờ nghe được cũng không thấy bất ngờ, mà lại tuỳ tiện hỏi thêm:
 
- Tên Tằng Ngưu này không biết bộ dạng như thế nào, có bị Chu Tước quốc truy nã hay không?
 
Thiếu nữ đang muốn nói tiếp thì bị sư phụ nàng ngăn lại, lão nhân cẩn thận nhìn Vương Lâm, kính cẩn nói:
 
- Tiền bối, Chu Tước quốc cũng không tuyên bố điều gì liên quan đến việc truy nã Tằng Ngưu.
 
Vương Lâm cười cười lão nhân, liếc mắt nhìn thiếu nữ một cái, vỗ túi trữ vật, từ bên trong xuất ra một bình đan dược nhỏ, ném ra phía trước, cười nói:
 
- Tiểu nha đầu ngươi là người thẳng thắn, không tồi! So với sư phụ ngươi thì mạnh mẽ hơn. Bình đan dược này rất có lợi đối với việc Kết Đan của ngươi, cho ngươi!
 
Nói xong, thân mình Vương Lâm khẽ động, biến mất tại chỗ.
 
Theo sự biến mất của hắn, cơn lốc lôi điện giữa không trung cũng chậm rãi tiêu tan, mưa lại từ trên trời rơi xuống.
 
Lão nhân hít thở một hơi thật sâu, hiện tại tâm thần vẫn còn chút bất định. Người thanh niên này tuy vẫn nói cười ôn hoà nhưng lại mang đến cho hắn loại cảm giác giống như một pho tượng thiên thần. Chỉ cần đối phương vung nhẹ tay thì bản thân mình sẽ tan thành mây khói!
 
- Sư phụ, đây là đan dược gì?
 
Thiếu nữ nhìn vào bình đan dược, tò mò hỏi.
 
Lão già tiếp lấy mở ra, vừa nhìn sắc mặt đã lập tức đại biến. Hắn vội vàng đổ ra một viên, đưa lên mũi ngửi ngửi, thân thể lập tức chấn động, lấy tốc độ cực nhanh đem viên đan dược bỏ lại vào trong bình, lại nhanh chóng thu vào túi trữ vật, nắm lấy thiếu nữ, vội vàng rời khỏi nơi này!
 
Trong lòng thiếu nữ thấy buồn bực, mãi cho đến khi hai người thoát đi chừng hơn mười dặm, không kìm được lại hỏi thêm một câu.
 
Lão nhân thở sâu, trong mắt loé ra một tia hưng phấn, nói:
 
- Đồ nhi, người nọ nếu không phải lấy nhầm đan dược thì nhất định là một tu sĩ thực lực kinh người. Đan dược này tên là Toái Địa đan, có hiệu quả tốt đến độ khó có thể tin được đối với Kết Đan kỳ tu sĩ. Trong bình này có đến ba viên, ba viên này ở trong Thuỷ Lỗ quốc chúng ta tuyệt đối có thể dẫn đến một tràng sát kiếp!
 
Thiếu nữ trợn mắt, há hốc mồm.
 
Hai thầy trò này cũng không biết rằng, tuyệt đại bộ phận của Toái Địa đan này đều bị Văn thú của Vương Lâm ăn sạch.
 
Thân mình Vương Lâm bay giữa đất trời. Phương hướng của hắn chính là Sở quốc, ở phụ cận với Tu Ma hải. Đã nhiều năm hắn chưa quay về. Hiện tại, đại cừu của hắn đã được báo, hành trình trong tiên giới cũng đã chấm dứt, cũng đã đến lúc nên trở về nhà… - Nếu không phải là do Vu Hồi đỉnh xuất hiện chút trục trặc thì mình sớm đã trở về. Không nghĩ tới rằng mình bị truyền tống đến một tinh cầu hoang vắng.
 
Đáy lòng Vương Lâm thầm nhủ.
 
Thực tế, vốn mấy ngày trước hắn đã trở lại, nhưng sau khi tiến vào Vu Hồi đỉnh, trong lúc đang truyền tống, không ngờ xuất hiện trục trặc, có chút sai vị trí nên bị đưa đến một tinh cầu không hề có chút sinh khí nào.
 
Lại nói, khoảng cách tinh cầu này đến Chu Tước tinh cũng không xa. Lúc này đây, trời cũng bắt đầu tối, Vương Lâm ngẩng đầu lên cũng có thể nhìn thấy tinh cầu kia.
 
- Mặt trăng này không ngờ cũng là một tinh cầu, chẳng qua nó nhỏ hơn rất nhiều mà thôi.
 
Vương Lâm thở sâu, tốc độ lại nhanh hơn, hoá thành một đạo ánh sang vòng cung, bay nhanh đi.
 
- Tại mặt trăng kia thật là đáng tiếc, chỉ tạm dừng lại một chút, liền lập tức lại bị truyền tống đi. Trên mặt trăng có một cỗ dao động kỳ dị, khi tu vi cao thâm một chút nhất định phải lên tìm hiểu mới được.
 
Ánh mắt Vương Lâm chợt loé lên, nội tâm thầm nhủ.
 
Vương Lâm một đường ngày đêm không ngừng nhanh chóng bay đi, dù sao nơi này cũng cách Sở quốc quá xa. Cuối cùng, hắn đành sử dụng cổ truyền tống trận vài lần mới giảm bớt được phần lớn lộ trình.
 
Về phần cái Tinh La bàn kia, Vương Lâm nhận thấy chỉ có thể trong hư vô hoặc tinh không mới có thể sử dụng được, còn ở Chu Tước tinh thì lại không thể mở ra.
 
- Tinh La bàn thiếu mất một góc, ngoài ra còn khuyết thiếu một loại tài liệu. Không biết nếu có thể khôi phục toàn bộ thì có sử dụng được ở trên Chu Tước tinh hay không?! Nếu mà dùng được thì dù có gặp Anh Biến kỳ tu sĩ ta cũng có thể trốn thoát được.
 
- Còn Chu Tước quốc vì sao lại trong tuyên bố truy nã ta. Việc này có chút cổ quái.
 
Trong khi phi hành, Vương Lâm xuất ra một cái mũ rơm từ trong túi trữ vật, đội lên đầu.
 
Trận pháp cấm chế bên trong mũ rơm có nhiều điểm không thể giải khai. Lần này trở về Sở quốc nhất định phải dụng tâm nghiên cứu kỹ càng. Còn có Cấm Phiên, thông qua bảo kiếm của đệ tử Đại La Kiếm Tông, nhất định có thêm không ít cấm chế có tính công kích. Chỉ đáng tiếc là bảo kiếm này ta chỉ có được ba thanh!
 
Một thanh bảo kiếm Đại La Kiếm tông Vương Lâm có được là do giết một tên đệ tử môn phái này. Hai thanh còn lại là do vô ý đạt được trong túi trữ vật của Sất Hổ trong hư không.
 
- Bế quan khổ tu để đạt đến Hoá Thần trung kỳ, tìm kiếm tài liệu để sửa chữa Tinh La bàn, nghiên cứu mũ rơm, hoàn thiện Cấm Phiên, thật sự có rất nhiều việc phải làm… Vương Lâm cười khổ.
 
- Còn có Thác Lâm trong Cổ Thần chi địa. Nhiều năm đã qua, không biết người này đã tu vi đạt đến trình độ nào. Nhất định trước khi hắn rời khỏi Cổ Thần chi địa ta phải có đủ thực lực để tự bảo vệ mình.
 
Vương Lâm thầm nhủ.
 
Nghĩ đến Thác Lâm, Vương Lâm không khỏi nhớ đến Thiên Vận Tử.
 
Chuyến hành trình đến Tiên giới này không ngờ cũng không gặp người sư phụ tương lai này. Không ngờ hôm nay, Thiên Vận Tử tiền bối lại đối đầu với người đứng đầu của Đại La Kiếm tông. Trung niên nhân đại chiến với Sất Hổ không ngờ cũng là môn hạ của Thiên Vân Tử, chỉ không biết có phải là đệ tử của vị tiền bối này hay không… Ngày sau, khi tu vi ta đủ rồi, đi Thiên Vận tinh, không biết người này có ghi món hận này cho ta hay không… Vương Lâm nhướn mày.
 
- Tu vi thanh sam lão nhân của Đại La Kiếm Tông thật quá cường đại, chẳng lẽ là Vấn Đỉnh kỳ tu sĩ. Đáng tiếc là ta chưa gặp qua Vấn Đỉnh lão quái vật nên không thể ước định được. Tuy nhiên, từ ý tứ trong lời nói của hắn thì tu vi so với Thiên Vận Tử phải kém hơn một chút. Do vậy, Thiên Vân Tử tiền bối, người chuẩn bị thu ta làm ký danh đệ tử trăm năm, tu vi sẽ như thế nào? Lúc trước ta ở bên cạnh, không biết Thiên Vận Tử tiền bối có biết hay không?
 
Vương Lâm thầm nhủ.
 
- Lần hành trình trong Tiên giới này thu hoạch thật phong phú. Chỉ có điều bên trong Tiên Ngọc Bảo tháp có Nữ Thi nên cũng hơi phiền phức. Việc của Chu Dật tiền bối, nếu ta đã đáp ứng cũng sẽ không thay đổi, chỉ không biết là việc Chu Dật tiền bối đuổi theo thanh sam lão giả có kết quả như thế nào… Vương Lâm bay đi, trong đầu hiện lên một loạt các ý niệm.
 
- Vũ chi kiếm tiên… Chờ ta sau khi trở lại Sở quốc nhất định muốn xem có thể lấy được ra khỏi Bảo tháp hay không?
 
Vương Lâm thở sâu, thân mình dừng lại, từ trên không trung hạ xuống. Trước mặt hắn là một toà Cổ Truyền tống trận, Vương Lâm có chút đau lòng xuất ra một khối cực phẩm linh thạch, sau khi đặt vào bên trong, thân ảnh hắn dần biến mất.
 
Cách đó một trăm vạn dặm, thân ảnh của Vương Lâm hiện ra, hắn sờ sờ túi trữ vật, đáy lòng thầm nhủ:
 
- Cực phẩm linh thạch cũng không nhiều, may mà lần này trong túi trữ vật cướp được có một ít cực phẩm linh thạch. Chẳng qua, sau khi phân chia với Sất Hổ chỉ còn có khoảng hơn hai mươi khối. Phải dùng cho hợp lý mới được, cực phẩm linh thạch này ngày sau chắc chắn có tác dụng khác nữa.
 
Vương Lâm vẫn không dừng lại, lập tức lao ra, tiếp tục bay đi.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, một tháng sau, Vương Lâm đứng ở bên ngoài một cỗ truyền tống trận khác, vỗ vỗ túi trữ vật, đang muốn xuất ra một khối cực phẩm linh thạch. Bỗng nhiên đáy lòng hắn khẽ động, thần thức tản ra, sau khi phát hiện không có ai ở xung quanh mới cẩn thận xuất ra một khối tiên ngọc.
 
- Phẩm chất của tiên ngọc cao hơn nhiều so với cực phẩm linh thạch, không biết có thể sử dụng để mở ra cổ truyền tống trận được hay không… Vương Lâm trầm mặc, đem tiên ngọc đặt vào bên trong trận pháp.
 
Nháy mắt khi đặt tiên ngọc vào trong trận pháp, truyền tống trận lập tức loé ra ánh sáng nhàn nhàn, trận pháp ầm ầm chấn động, không ngờ bốn phía còn xuất hiện một loạt kẽ nứt li ti.
 
Đồng thời, một bức hoạ hư ảnh vô thanh vô tức xuất hiện trước mặt Vương Lâm. Bên trong bức hoạ này có tám điểm loé lên, trong đó có một điểm có ánh sáng không ngừng lấp loé.
 
Vẻ mặt Vương Lâm ngẩn ra, chứng kiến những vết nứt li ti bốn phía ngày càng nghiêm trọng, không kịp suy nghĩ, ánh mắt chợt sáng lên, điểm tay vào một điểm sáng trên bức hoạ.
 
Lập tức, hắn nghe ầm một tiếng, trận pháp lập tức sụp đổ. Ở khoảnh khắc trước khi sụp vỡ, tiên ngọc trên trận pháp bắn lên, bị Vương Lâm thu vào trong tay, cùng lúc đó, thân thể hắn bị một cỗ kỳ dị lực lượng toát ra từ trong trận pháp bao bọc lấy, chớp mắt đã biến mất.
 
Sau khi Vương Lâm biến mất, một làn gió nhẹ thổi qua, cổ truyền tống trận này lập tức hoá thành tro bụi, chỉ để lại từng đạo dấu vết nhàn nhạt trên mặt đất.
 
Lần truyền tống trận này, Vương Lâm có cảm giác như hắn đi vào đường hầm thông qua tinh không, lên tiên giới. Tuy nhiên, cảm giác này chỉ tồn tại trong giây lát đã tiêu tan, thân ảnh của Vương Lâm lại xuất hiện ở trong một cỗ truyền tống trận cách chỗ cũ không biết bao xa.
 
Thần thức Vương Lâm đảo qua, với sự điềm tĩnh của hắn mà cũng không khỏi lộ ra vẻ kinh hãi.
 
Nơi này không ngờ chỉ cách Tu Ma hải có gần tám mươi vạn dặm. Một lần truyền tống, vượt qua cả mấy cổ truyền tống trận. Vương Lâm phân tích khoảng cách này ít nhất cũng là ngàn vạn dặm. Không ngờ chỉ trong chớp mắt đã vượt qua được quãng đường mà đáng nhẽ phải mất hơn một tháng mới xong, điều này làm cho nội tâm Vương Lâm không khỏi có chút khiếp sợ.
 
Hắn cúi đầu nhìn vào khối tiên ngọc trong tay. Nhan sắc của nó giờ không còn là một màu trắng thuần nhất nữa mà đã hơi có chuyển thành màu xám, chiếm chừng một phần mười khối tiên ngọc.
 
Hồi tưởng lại bức hoạ hư ảo trên cổ truyền tống trận, Vương Lâm bỗng nhiên hiểu ra rằng có lẽ đó mới là cách dùng chân chính của cổ truyền tống trận. Lực lượng của cực phẩm linh thạch chỉ có thể truyền tống được đến cỗ truyền tống trận gần nhất mà thôi. Chỉ khi sử dụng tiên ngọc mới có thể đem tất cả các điểm truyền tống trận mở ra, do đó có thể được lựa chọn.
 
- Tuy nhiên, một lần truyền tống lại tiêu tốn mất một phần mười khối tiên ngọc. Mặc dù hắn cũng có không ít tiên ngọc, nhưng tiêu hao như thế thì hắn cũng không duy trì được, không phải là ở truyền tống thêm mà là tiêu hao tiên khí… Chỉ sợ là ở Chu Tước tinh, người có thể sử dụng tiên ngọc để truyền tống cũng không nhiều lắm… Vương Lâm tự giễu, thân mình khẽ động, lại bay về phía trước.
 
Sự tình so với Vương Lâm dự đoán cũng không sai biệt nhiều lắm. Ở Chu Tước tinh, người có thể sử dụng tiên ngọc để mở ra truyền tống trận tuy rằng không phải không có, nhưng thật sự cũng rất ít.
 
Chỉ có Vấn Đỉnh lão quái vật ở Chu Tước quốc mới có thể không đau lòng lấy tiên ngọc ra để truyền tống… Trong khi Vương Lâm đang bay đi, hắn sờ sờ vào chiếc vòng trên cổ tay. Trong lần thứ hai chiến đầu với Hồng Điệp, Lôi Oa (con ếch điện) dĩ nhiên rơi vào trạng thái hấp hối. Lúc này tuy nó đang ở trong Khu Thú Quyển hấp thu linh lực, nhưng tần suất đã từ mấy ngày một lần giảm xuống thành mấy tháng một lần.
 
Trong lòng Vương Lâm hiểu rõ nếu không phải hắn luôn cứ vài ngày lại rót linh lực vào thì mạng sống của Lôi Oa đã sớm không giữ được nữa.
 
- Lần này đến Sở quốc không biết Uyển nhi có thể chữa khỏi cho Lôi Oa được không đây. Ài. Vì mình mà con thú này mới gặp phải nông nỗi này, Vương Lâm ta không thể không để ý đến được… Trong lòng hắn thầm nghĩ như thế, cổ tay bỗng truyền đến một tia dao động rất nhỏ, như là đáp lại suy nghĩ của hắn.
 
Ngay vào lúc đó, tại Vân Thiên Tông ở Sở quốc, Lý Mộ Uyển đang ngồi ở Đông Uyển Các. Trước người nàng đặt một chiếc đàn, ngón tay ngọc ngà của nàng lướt trên dây đàn, tạo ra những khúc nhạc tuyệt vời.
 
Hơn trăm năm thời gian đã trôi qua, đối với Vương Lâm mà nói chỉ là thoáng qua mà thôi. Nhưng đối với Lý Mộ Uyển thì đúng là quá lâu dài.
 
Giờ phút này, dung nhan của nàng có chút thay đổi, có vẻ tang thương so với năm đó. Thực sự mà nói nếu không có sự trợ giúp của lộ thuỷ từ hạt châu nghịch thiên trợ giúp thì nàng đã sớm hoá thành một đống xương trắng rồi.
 
- Một trăm năm này vẫn thuỷ chung dừng lại ở Kết Đan hậu kỳ… linh dịch mà huynh cho muội đã bắt đầu mất tác dụng rồi. Thân thể của muội đã ngày một suy yếu. Nếu trong mười năm tới vẫn không thể Kết Anh… muội… Trong ánh mắt Lý Mộ Uyển hiện lên một tia bi ai, nàng mạnh mẽ đè nén, không để nước mắt ứa ra.
 
Nhưng tiếng đàn cũng đã đem tâm trạng của nàng biểu lộ ra ngoài, chứa đầy vẻ bất đắc dĩ và bi ai. Phàm là những người nghe được đều cảm thấy tâm trạng nặng trĩu.
 
- Vương Lâm… Rốt cuộc huynh đang ở đâu?
 
Vẻ xót xa trong mắt Lý Mộ Uyển càng nồng đậm hơn. Đáy lòng nàng rất đau, rất đau.
 
Cảnh gặp gỡ với Vương Lâm cứ luôn quanh quẩn trong đầu nàng. Đây là động lực duy nhất khiến nàng có thể kiên trì chờ đợi. Nếu không có phần ký ức này, thân thể nàng dù chưa vong nhưng tâm nàng đã sớm chết rồi!
 
- Vương Lâm… Có lẽ khi huynh trở về, chúng ta đã âm dương ly biệt… Rốt cục, nàng không kìm nén được nữa, hai hàng lệ lăn dài trên má.
 
Giờ khắc này, bên ngoài lầu các có hai người đang đứng đó, cả hai tóc đều bạc trắng.
 
- Tiếng đàn của tông chủ, lộ ra ý tử vong. Ài… Một lão già lắc lắc đầu nói.
 
- Liễu Phỉ, trong trăm năm qua, Tông chủ đã Kết Anh ba lần nhưng đều thất bại dù đã ăn vào vô số đan dược. Nếu không phải trong lòng nàng luôn mang ý niệm sẽ gặp lại người kia thì sợ là ở lần Kết Anh thất bại ba mươi năm trước cũng đã hương tiêu ngọc nát… Lão già hắc y bên cạnh cười khổ nói.
 
- Tống Thanh, ngươi nói người kia… Hắn vẫn còn sống sao… Trong đầu Liễu Phỉ hiện ra một thân ảnh lạnh lùng, thân mình lập tức run lên. Dù trăm năm đã qua nhưng hắn thuỷ chung vẫn không quên được ý niệm kinh khủng năm đó.
 
- Một trăm năm trước, hắn là Nguyên Anh sơ kỳ, làm sao mà chết được. Nếu ta đoán không làm thì lúc này hắn đã đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ.
 
Tống Thanh trầm mặc một chút, khẽ thở dài. Nỗi sợ hãi trong lòng hắn so với Liễu Phỉ càng sâu đậm hơn. Cảnh tượng năm đó thường xuyên khiến hắn gặp ác mộng phải bừng tỉnh.
 
Tràng giết chóc kia đã dĩ nhiên trở thành tâm ma của hắn.
 
- Ài, mặc dù hắn có thể đạt đến Nguyên Anh hậu kỳ thì sợ rằng cũng không có cách gì cứu được vận mệnh của Vân Thiên tông ta… Vẻ mặt của Liễu Phỉ trở nên chua xót.
 
Tống Thanh trầm mặc hồi lâu, sau đó cười khổ nói:
 
- Tu sĩ ngoại lai kia ba ngày trước đã tiêu diệt Thanh Thiên môn, không biết mục tiêu kế tiếp là ai đây… - Ngay cả Sứ giả đại nhân cũng bị thực lực của người này doạ cho bỏ chạy, không chút dám phản kháng. Vận mệnh của Vân Thiên tông ta dĩ nhiên đã xác định rồi.
 
Liễu Phỉ chua xót nói.
 
- Bốn Nguyên Anh hậu kỳ đại trưởng lão, ba mươi năm trước Lưu trưởng lão Hoá Thần nhưng không thành, thân vong, hiện tại Công Tôn trưởng lão không biết sinh tử thế nào… Ài.
 
Hắn thở dài.
 
Đúng lúc này, tiếng đàn đứt đoạn, từ trong lầu truyền ra âm thanh dịu dàng của Lý Mộ Uyển.
 
- Mời hai vị tiền bối tiến vào nói chuyện. Thân thể của Uyển nhi không được khoẻ, không tiện ra đón.
 
Liễu Phỉ và Tống Thanh vội vàng cung kính vâng dạ, nhìn nhau một cái rồi vội vàng tiến lên, bước vào trong lầu.
 
Lý Mộ Uyển ngẩn ngơ nhìn cây đàn, lắc đầu nhè nhẹ, nhìn về phía hai người.
 
Ánh mắt Liểu Phỉ lộ ra thần sắc phức tạp, thấp giọng nói:
 
- Tông chủ, bảo trọng thân thể, đánh đàn như thế này rất hao tâm tổn sức…
 
Lý Mộ Uyển than nhẹ, mỉm cười nói:
 
- Ta hôm nay đã suy yếu lắm rồi, dù không đánh đàn cũng không thể sống quá mười năm được.
 
Liểu Phỉ thầm than.
 
- Có tin tức gì của Công Tôn Trường không?
 
Lý Mộ Uyển bình thản hỏi.
 
- Bảy ngày trước, Công Tôn trưởng lão đi tìm tu sĩ ngoại lai kia, đến nay vẫn chưa quay về… Sợ là… Ánh mắt của Tống Thanh lộ ra nét bi ai, không nói thêm gì nữa.
 
Lý Mộ Uyển trầm ngâm không nói, hồi lâu sau cười thảm nói:
 
- Liên quan đến lai lịch của tu sĩ ngoại lai kia đã tra được chưa?
 
Liểu Phỉ nói:
 
- Chỉ biết rằng người này thoạt nhìn thì độ tuổi không lớn, am hiểu sử dụng các loài độc trùng, trên người đầy vẻ khát máu, nhất định là một kẻ hiếu sát. Một tháng trước hắn đột ngột xuất hiện trong lãnh thổ của Sở quốc ta. Trong bảy ngày, hắn diệt liền ba môn phái, giết mấy vị Nguyên Anh kỳ tu sĩ… Ba ngày trước, toàn bộ đệ tử Thanh Thiên môn bị giết sạch, chỉ có mấy người ra ngoài thăm người thân mới may mắn tránh được một kiếp này.
 

Bình luận

Truyện đang đọc